Đặc khu Cửu Long vẫn thế: náo nhiệt và không bao giờ ngủ. Số lượng du khách đổ về chẳng hề có dấu hiệu thuyên giảm, dù cuộc chiến băng đảng cách đây gần một tháng đã lan truyền khắp mặt báo trong và ngoài nước. Đã nảy sinh nhiều bình luận cho tương lai Cửu Long như kinh tế gián đoạn, hình ảnh sụt giảm, vân vân và vân vân… đại khái toàn lời lẽ đầy tiêu cực. Nhưng không, Cửu Long đang tồn tại, đang giàu có và ngày càng giàu có hơn, như thể nhạo báng những kẻ thích chơi trò tiên tri. SKhi người ta có thể vứt sinh mạng cho bài bạc thì chẳng còn gì đáng sợ nữa. Thậm chí, băng đảng bỗng chốc được tôn thành món “đặc sản” của Cửu Long. Những bức ảnh chụp đường phố vấy máu hay cửa tiệm tan nát vì trận chiến băng đảng được dân tình săn lùng, hoặc rao bán với giá trị không tưởng. Và không khó hiểu khi người ta bắt đầu quan tâm về tòa nhà lớn nhất vào gần như cao nhất ở đặc khu: Quận 4. Cả tháng nay, cảnh binh phải thiết lập hàng rào ngăn chặn những kẻ hiếu kỳ muốn mò vào quận. Chẳng ai nghĩ một ngày kia, cái nơi nhếch nhác bẩn thỉu ấy thu hút du khách đến vậy. Điên! Xã hội điên hết cả rồi! – Vài người cảm thán.
“Nhưng không điên, sao gọi là con người?” – Đông Hoàng nghĩ. Khi của cải thừa mứa, trò vui đầy rẫy và tất cả đều nhàm chán, sự điên khùng sẽ nảy sinh như một lẽ tất yếu. Có người thích cảnh tượng bất biến như một bức tranh; có kẻ ưa sự chuyển động và không ngừng tìm cách làm mọi thứ chuyển động theo, kể cả phải phá vỡ sự yên bình. Đông Hoàng thuộc tuýp thứ hai. Một đám người điên khùng muốn tham quan Quận 4? Ý tưởng hay! – Đông Hoàng gật gù và bắt đầu mường tượng kế hoạch cải tạo khu nhà cũ nát đó. Lão suy nghĩ hăng say đến mức quên rằng mình vừa trở về từ Đại Hội Đồng.
Phiên tòa xét xử Bất Vọng vẫn chưa kết thúc, nhưng Đông Hoàng được phép về nước để điều trị bệnh. Lão có bệnh thật, mấy năm gần đây lão bị đau khớp, bất quá không nặng tới mức phải vác thân già từ lục địa Thượng Cổ về Đông Thổ. Vài kẻ tai to mặt lớn, cụ thể ở đây là Trần Độ, đã tác động Đại Hội Đồng cho phép lão trở lại Xích Quỷ vài ngày. Tất nhiên, Trần Độ là loại người không bao giờ cho đi mà chẳng nhận lại được thứ gì.
Đông Hoàng thôi nghĩ về Quận 4. Lão ngả người trên ghế, ngắm nhìn Cửu Long từ đỉnh tháp sòng bạc. Thành phố này giờ nằm trong tay lão, việc cải tạo Quận 4 chỉ là vấn đề thời gian. Vẫn còn những ông chủ khác – những người chống đối đế chế Đông Hoàng, nhưng đó là khối màu tương phản nhỏ nhoi trong một bức tranh mà màu của Đông Hoàng chiếm đa số. Dù thừa khả năng, Đông Hoàng sẽ không triệt tiêu sắc màu tương phản ấy, bởi nếu mất đi sự đối lập hay tương phản, lão sẽ có quyền lực tuyệt đối – một thứ khiến vạn vật ngừng chuyển động và đó là dấu hiệu sụp đổ. Kẻ thù lớn nhất của lão ở Cửu Long là Năm mắt lươn đã ngồi tù, vì thế lão không cần suy nghĩ thêm cho thành phố này nữa. Lão cần tập trung sức lực cho cuộc chơi lớn ngoài kia, nơi mà hằng sa số con quái vật hình người đang tồn tại.
Sau cuộc gặp gỡ Trần Độ, lão cảm thấy may mắn vì mình còn sống sót.
** *
Lùi lại vài ngày trước, khi mà Đông Hoàng vẫn còn ở Đại Hội Đồng và hoang mang trước thông tin Tư Ngang bị bắt. Lão từng nghĩ những kẻ đại diện của Mũi tên vèo vèo không bao giờ bị tóm. Chẳng riêng gì lão mà tất cả, bao gồm người mới nghe danh, người tìm hiểu cặn kẽ và cả những người đã làm ăn trực tiếp với Mũi tên vèo vèo đều nghĩ vậy.
Nhưng chỉ một đêm, niềm tin đó sụp đổ dưới cái tên Thổ Hành. Vì đang trong tình trạng quản thúc nên Đông Hoàng không rõ sự tình, chỉ nghe kể lại rằng Tư Ngang bị dẫn về Đại Hội Đồng, mặt tái xanh tái đỏ, tựa hồ vừa trải qua cơn ác mộng khủng khiếp nhất. Người gã dính đầy máu, dù cơ thể chẳng có tổn thương nào. Người ta lại tin những kẻ đại diện Mũi tên vèo vèo sẽ không khai tên khách hàng để bảo vệ uy tín của tổ chức, nhưng lần này, Đông Hoàng nhổ toẹt vào niềm tin ấy. Đâu ra sự vững vàng ở một kẻ mà tinh thần của y bị bóp nát? Rồi y sẽ khai tất tần tật và cuộc đời Đông Hoàng chắc suất xuống hố. Dưới cái hố chỉ có mình lão, bởi Thiên Hải và Quạ Đen đã chuồn đi từ lâu, còn phó đô đốc Đỗ Thọ đời nào chịu chết chung với lão? Thực ra, theo luật Đại Hội Đồng, lão sẽ bị xử tù vài chục năm. Nhưng xử tù chục năm với ông già bảy mươi tuổi khác nào xử tử?
Tuy vậy, đó chỉ là chút lung lay nhất thời trước tin xấu. Đông Hoàng nhanh chóng bình tâm. Lão phân tích tình hình và tự thấy chẳng có gì đáng ngại. Thứ nhất, Phi Thiên mới tìm được nhân chứng là Tư Ngang chứ không có vật chứng. Thứ hai, vật chứng quan trọng nhất là bản hợp đồng giữa Đông Hoàng và Mũi tên vèo vèo đã bị hủy. Không có bản hợp đồng này, lão có quyền ngoảnh mặt coi như không quen biết khi đối diện Tư Ngang.
Cần phải nói cách thức hoạt động của Mũi tên vèo vèo khá đặc biệt. Hợp đồng giữa người thuê và công ty vận chuyển tồn tại trong quá trình giao hàng. Khi quá trình này kết thúc, nếu bên nhận hàng không có khiếu nại hay thắc mắc, người thuê sẽ trả tiền thông qua người đại diện, đồng thời cùng hủy hợp đồng. Hai bên không còn liên quan hay nghĩa vụ gì với nhau. Nó giải thích tại sao Mũi tên vèo vèo hiếm bị sờ gáy và rất khó để tìm ra những khách hàng của công ty này. Đông Hoàng nhớ rõ mọi văn bản hợp đồng đã cháy rụi trong lò lửa, thậm chí đám tro còn được tống vào bể phốt, đảm bảo không ai tìm ra, kể cả đấng toàn năng. Sau một hồi suy tính thấu đáo, lão già vuốt ngực thở dài, cho rằng mình quá lo lắng. “Già rồi, già rồi!” – Lão nghĩ thầm.
Nhưng tâm tình vừa mới ổn định, Đông Hoàng lại nhận được tin một vị quan chức cấp cao của Phi Thiên muốn gặp gỡ mình. Dọa nạt? Thỏa thuận? Hay điều gì khác nằm ngoài ba thứ trên? – Lão già mỉm cười. Cuộc đời rốt cục chỉ là trò kinh doanh gồm những quy luật mà một khi nắm rõ chúng, chiến thắng sẽ nằm chắc trong tầm tay. Quan chức cấp cao Phi Thiên? – Đông Hoàng chép miệng. Kể cả phải giáp mặt hoàng đế Phi Thiên, lão cũng không ngại bởi lão đang có lợi thế.
Sau khoảng nửa tiếng, vị quan chức cao cấp nọ xuất hiện. Đông Hoàng quay đầu về phía cửa và giật mình thon thót ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trong mắt lão là một cái xác khô đét được ai đó bốc lên từ nấm mồ rồi bằng quỷ thuật khủng khiếp nào đấy, cái xác có thể đi lại như con người và khoác trên mình bộ áo choàng màu đen thẫm. Suy nghĩ ấy cứ tồn tại trong đầu Đông Hoàng, cho tới khi cái xác mở miệng chào hỏi và chìa tay ra một cách lịch thiệp:
-Ông là Đông Hoàng? Chào ông, tôi là Trần Độ.
Sau chút ngập ngừng, Đông Hoàng bèn bắt tay Trần Độ. Khi nắm lấy bàn tay xương xẩu của kẻ đối diện, trong khoảnh khắc, một nỗi sợ mơ hồ len qua da thịt Đông Hoàng, khẽ khàng luồn vào mạch máu tựa con rắn nhỏ xíu, từ từ trườn lên cổ rồi quấn quanh bộ não, cọ cọ hai chiếc nanh khiến lão tưởng chừng có tiếng rin rít trên lớp xương sọ. Đông Hoàng bất giác ớn lạnh xương sống dù ngoài mặt vẫn tỏ vẻ điềm tĩnh. Lão không nghĩ thế giới Tâm Mộng lại có loại “sinh vật” này.
-Mời ông ngồi. – Trần Độ nói – Tôi không có nhiều thời gian nên sẽ đi ngay vào vấn đề. Nhưng “ngay lập tức” sẽ chẳng dẫn tới đâu cả. Chúng ta đang bắt đầu lên một chiếc xe mà khi vào khúc cua phải hãm bớt tốc độ, ông hiểu ý tôi chứ? Vả lại người Đông Thổ, nhất là nước Xích Quỷ các ông vốn thích lòng vòng, phải không?
-Đa số thôi, thưa ngài. Nhưng tôi không thuộc đám thích lòng vòng.
Trần Độ cười, khóe mép vẽ một đường ăn sâu và khoét hai hốc lớn trên gò má khô đét. Lão xác chết tiếp lời:
-Nhưng ít nhất chúng ta cũng nên biết rõ về đối phương. Tôi biết ông, nhưng ông chưa biết tôi. Tôi là thủ lĩnh Hội đồng pháp quan.
Dứt lời, Trần Độ đặt lên bàn một khối kim loại hình lập phương, thi thoảng phát tiếng ri ri tựa một con muỗi vỗ cánh bay ngang tai. Lão xác chết chỉ vào khối kim loại:
-Máy chống nghe trộm thế hệ mới nhất của họ Hỏa. Nếu muốn, tôi có thể đặt hàng giùm ông.
Vừa nói, lão xác chết vừa mở chiếc cặp xách tay, lúi húi lôi ra một đống giấy tờ. Phía bên kia, Đông Hoàng âm thầm đánh giá đối phương, vết sẹo trên cái đầu trọc thi thoảng co giật. Lão đầu sẹo biết cơn ớn lạnh ban nãy không vô duyên vô cớ xuất hiện. Đông Hoàng dám cá những kẻ lần đầu tiếp xúc Trần Độ đều có cảm giác này. Lão đầu sẹo không ngại ai kể cả hoàng đế Phi Thiên, nhưng riêng pháp quan, nhất là thủ lĩnh Hội đồng pháp quan Phi Thiên lại là chuyện khác.
Trần Độ sắp xếp giấy tờ thành tập, sau đẩy chúng về phía Đông Hoàng cùng một cây bút. Không đợi đối phương thắc mắc, Trần Độ giải thích ngay:
-Đây là giấy đề nghị. Tôi đề nghị ông nhượng cổ phần của công ty khai thác quang tố Vĩnh Hằng, đổi lại Phi Thiên chúng tôi sẽ không truy cứu chuyện ông tài trợ cho Xích Tuyết nữa.
Đông Hoàng ngạc nhiên, sau đọc bản đề nghị. Tờ giấy này yêu cầu Đông Hoàng ủy quyền cho Vĩnh Chi Niên – ông chủ công ty Vĩnh Hằng chuyển giao cổ phần cho Phi Thiên quốc. Đọc một thôi một hồi, lão đầu sẹo ngẩng mặt lên giả bộ ngạc nhiên:
-Ngài đang đùa! Tôi đâu có quyền lực để sở hữu một công ty khai thác quang tố? Mặc dù tôi phải thẳng thắn thừa nhận rằng mình rất khao khát sở hữu một công ty như thế.
Trần Độ mỉm cười, lông mày nhướn lên như thể chờ đợi câu trả lời này từ lâu. Lão xác chết nói:
-Thực tế là ông đang sở hữu nguồn lợi tức khổng lồ từ quang tố, và ông sẽ khao khát nó hơn nữa. “Lòng tham vô đáy”, người Đông Thổ nói vậy, đúng không? Ông đứng hàng cuối trong hai mươi người giàu nhất thế giới, nhưng tài sản thực tế của ông cao hơn thế, ít nhất phải ở vị trí thứ tám, đấy là chúng tôi vẫn chưa thống kê hết. Sự giàu có của ông không chỉ ở sòng bạc mà ở công ty Vĩnh Hằng này. Tuy nhiên, đã tới lúc ông nhường miếng bánh cho người khác. Dĩ nhiên chúng tôi sẽ trả phí đàng hoàng.
Đông Hoàng lắc đầu cười:
-Tôi không hiểu ngài nói gì.
-Ông hiểu rất rõ ấy chứ. – Trần Độ nhún vai – Tôi đã gặp Tư Ngang, gã đại diện Mũi tên vèo vèo. Gã khai cả rồi. Ông đích thực là có tài trợ một nghìn thùng vàng cho Xích Tuyết. Gã mà nói những lời này cho tòa án, hẳn sẽ không hay ho gì. Ông nên biết thẩm phán Bắc Viễn có biệt danh là “đồ tể”, ông ta sẽ thi hành án mà không để bất cứ quốc gia nào can thiệp, kể cả là Phi Thiên quốc chúng tôi chứ đừng nói Xích Quỷ (*). Ấy là trong trường hợp chính phủ Xích Quỷ chịu giúp ông. Nhưng chúng ta có thể thương lượng với nhau. Đồng ý chứ?
Đông Hoàng thở dài, lắc đầu như thể đang nói với một kẻ không hiểu chuyện:
-Tôi rất vui mừng nếu được làm ăn với Phi Thiên quốc. Tuy nhiên tôi không thể ký vào tờ đề nghị. Những cổ phần đó đâu phải của tôi? Tôi đâu biết Vĩnh Chi Niên là ai? Còn nữa, chúng ta đang sống trong thế giới của luật pháp, thưa ngài. Những lời đe dọa chẳng làm tôi sợ đâu. Ai mà biết cái gã mà các ngài bắt được có thật là đại diện Mũi tên vèo vèo, hay là một kẻ được dựng lên nhằm uy hiếp tôi? Mà nếu hắn là đại diện Mũi tên vèo vèo thật, ai kiểm chứng lời của hắn?
Lời lẽ của Đông Hoàng tỏ rõ lợi thế cửa trên. Rõ ràng muốn khép tội lão đầu sẹo, một mình Tư Ngang chưa đủ, Phi Thiên cần nhiều hơn thế. Nhưng Trần Độ vẫn bình thản, hoặc giả như bộ mặt lão quá ít da thịt nên chẳng thể biểu lộ cảm xúc. Để đáp lại Đông Hoàng, Trần Độ trả lời bằng cách rút ra một tập giấy khác. Vị thủ lĩnh pháp quan chưa vội đưa nó cho Đông Hoàng mà cười:
-À, dĩ nhiên rồi, luật pháp, luật pháp! Chúng ta đang sống trong một thế giới đầy nguyên tắc, ý ông là vậy? Tôi không phải dân kinh doanh như ông, nhưng tôi biết mỗi công ty phải có chiến lược kinh doanh. Mũi tên vèo vèo cũng vậy, bản chất của đám này là kinh doanh, bọn họ cũng cần khách hàng để duy trì tổ chức. Ông là khách sộp, dễ gì họ bỏ qua? Và để tính chuyện làm ăn lâu dài với khách hàng, họ lưu giữ mọi hồ sơ vận chuyển từ ngày mới thành lập cho tới bây giờ.
Đông Hoàng suýt nữa mở miệng nói rằng bản hợp đồng luôn bị hủy khi chuyến vận chuyển kết thúc. Nhưng nói vậy khác nào tự tố cáo mình? Đã phủ nhận thì phải phủi sạch trơn! – Đông Hoàng tự nhủ và cố trát vẻ thản nhiên lên da mặt. Trần Độ tiếp tục:
-Hẳn ông đang nghĩ mình đã hủy hồ sơ? Đúng, đó là luật của Mũi tên vèo vèo, mọi khách hàng phải tuân theo, kể cả chính phủ. Nhưng trong cơ sở dữ liệu của họ, mọi chuyến hàng đều được ghi chép. Chúng là những tài liệu tuyệt mật mà Mũi tên vèo vèo trân trọng như mạng sống của chính họ. Nhưng xét trên quan điểm lợi ích, một mình ông không thể so sánh với chính phủ Phi Thiên chúng tôi. Và để đổi lấy tài liệu này, chúng tôi đã đổi cho họ khá nhiều lợi ích dài lâu – thứ mà ông không thể có.
Lão già xác chết đẩy tập hồ sơ về phía trước và Đông Hoàng đọc nó ngay lập tức. Tập hồ sơ gồm hợp đồng mà Đông Hoàng ký với Tư Ngang; một bản ghi chép quá trình vận chuyển, từ lúc một nghìn thùng vàng lên phi thuyền ở Xích Quỷ, tuồn vào Kim Ngân thông qua chuyến viện trợ và được Thiên Hải chuyển đến điểm giao hàng. Hai tập giấy trên đều là bản sao nhưng ở góc phải mỗi tập đóng dấu hình mũi tên vàng cách điệu. Lần trước ký hợp đồng, Đông Hoàng không thấy con dấu này. Một thoáng lo lắng lướt ngang tâm trí Đông Hoàng, vết sẹo trên đầu hơi co giật. Tuy vậy, lão đầu sẹo vẫn không nao núng:
-Những thứ này có nghĩa lý gì? Phi Thiên các ngài có thể dựng nên mọi thứ, các ngài rất giỏi chuyện đó.
Trần Độ cười nhạt:
-Không có bịa đặt hay vu cáo ở đây, thưa ông. Những tập hồ sơ này lấy từ kho dữ liệu của Mũi tên vèo vèo. Thứ này… – Trần Độ chỉ vào con dấu hình mũi tên – …có nguồn gốc từ một loại phép thuật cổ xưa, được đóng từ chính tay thủ lĩnh Mũi tên vèo vèo. Không công nghệ hay phép thuật nào có thể bắt chước nó. Hiện ở Đại Hội Đồng có vài con dấu như thế và sẽ chẳng mất nhiều thời gian để đối chiếu xem con dấu thật hay giả. Nếu tin, mời ông ký vào giấy đề nghị. Nếu không, chúng ta sẽ gặp nhau ở Đại Hội Đồng, và tôi cam đoan ông chẳng có cửa thắng nào cả.
Đông Hoàng chống cằm, đôi mắt nhắm lại, trong đầu đầy những suy tính; tuy ngoài mặt không biểu lộ nhưng trong lòng tự thừa nhận mình đã thua. Khoan bàn con dấu là thật hay giả, riêng cái cách Trần Độ đặt vấn đề đã tỏ rõ mục đích của Phi Thiên quốc: hoặc thương lượng, hoặc không còn sống mà thương lượng. Giờ Phi Thiên có đủ nhân chứng lẫn vật chứng, Đông Hoàng không thể đơn thương độc mã chống lại họ. Chính phủ Xích Quỷ chắc chắn không vì lão đầu sẹo mà làm tổn hại quan hệ với Phi Thiên. Không và không bao giờ! – Đông Hoàng khẳng định. Cuộc chơi này dường như quá sức với Đông Hoàng vì nó không phải kinh doanh, càng không có quy tắc. Bởi suy nghĩ quá nhiều, Đông Hoàng đã quên mất quy tắc đơn giản nhất: lợi ích là số một. Mũi tên vèo vèo hay bất cứ đám nào đi chăng nữa, cuối cùng vẫn phải quay về quy tắc cốt lõi ấy.
Nhưng oái ăm thay, đứng trước cửa sống, Đông Hoàng lại chần chừ. Lợi nhuận từ công ty khai thác quang tố quá lớn và lão không cam tâm nhìn chúng rơi vào tay người khác. Nếu mất công ty Vĩnh Hằng, Đông Hoàng không còn cơ hội len chân vào ngành kinh doanh siêu lợi nhuận này nữa. Lão có công ty này là nhờ may mắn và khi nó biến mất, may mắn sẽ không bao giờ xuất hiện lần thứ hai. Lão mong mỏi thoát khỏi phiên tòa, nhưng lão còn khao khát quang tố hơn thế.
Giờ không phải lúc chơi trò đánh đố nhau. – Đông Hoàng hiểu rõ điều đó. Người Đông Thổ chỉ thẳng thắn khi mọi thứ được phơi bày và Đông Hoàng cũng vậy:
-Mũi tên vèo vèo làm vậy không sợ mất danh tiếng sao? Đừng quên tiếng nói của tôi khá quan trọng trong giới siêu giàu.
Trần Độ mỉm cười, khóe miệng nhếch lên kéo giãn lớp môi khô khốc màu tai tái rồi nói:
-Bởi Phi Thiên cho họ một lợi ích mà họ thèm khát hơn cả danh tiếng, là gì thì tôi sẽ không nói. Tuy nhiên, tôi có thể tiết lộ cho ông hay lịch sử của Mũi tên vèo vèo dài lâu hơn bất cứ nền độc lập nào ở thời hiện đại này. Họ làm nghề vận chuyển từ rất, rất, rất, rấtttttttt lâu. – Trần Độ dài giọng – Hàng triệu chuyến hàng đã qua tay họ và đôi lúc gặp trục trặc, như trường hợp của ông chẳng hạn! Nhưng ngày nào thế giới còn những điều khó nói, ngày đó họ còn tồn tại. Chút rắc rối của ông rồi sẽ tan biến như hạt cát trong dòng chảy lịch sử của họ. Vả lại… họ kinh doanh thông qua lời đồn đại, nếu ông nói họ thế này thế kia, nó sẽ tồn tại như lời đồn mà thôi.
Đông Hoàng không bình luận gì thêm. Không khí giữa hai người vẫn tĩnh lặng, chỉ có tiếng “ri ri” từ máy chống nghe trộm. Nhưng bên dưới bề mặt bình yên đó, những đợt sóng ngầm của suy nghĩ và tính toán đẩy qua đẩy lại, tưởng chừng có thể bùng lên bất cứ lúc nào. Sau khi loại trừ mọi khả năng, Đông Hoàng đành chấp nhận thua cuộc, tuy nhiên lại không chịu thua một cách dễ dàng:
-Tôi sẽ ký bản đề nghị, nhưng với điều kiện sau khi phiên tòa kết thúc. Và tôi muốn tiền được chuyển ngay lập tức.
-Được thôi, chúng tôi chờ được. – Trần Độ nói – Ông cũng không cần mở lời đỡ hộ Bất Vọng, luật sư của chúng tôi sẽ tự mình làm việc ấy. Tiền sẽ chuyển ngay khi hợp đồng chuyển nhượng có hiệu lực, chậm nhất là hai ngày.
-Tôi muốn tiền được chuyển bằng hiện vật, không phải ngân phiếu hay chuyển vào tài khoản.
-Hai vạn thùng vàng sẽ được chuyển tới Cửu Long bằng phi thuyền vận tải. – Trần Độ trả lời.
-Và tôi không muốn bất cứ rắc rối nào sau khi kết thúc hợp đồng.
Trần Độ nhún vai cười:
-Sẽ như ý ông.
Sau đó, cả hai đều cúi đầu bày tỏ thiện chí. Song cá nhân Đông Hoàng không tin vào thiện chí của Trần Độ. Lão đầu sẹo tính khả năng sau khi nhượng hết cổ phần, Trần Độ sẽ tung đòn chí tử là bắn tin cho chính phủ Xích Quỷ. Nếu Xích Quỷ biết Đông Hoàng từng sở hữu cổ phần công ty khai thác quang tố, họ sẽ nổi khùng và tiêu diệt lão bằng mọi cách có thể. Con bà nó số nhọ như mõm chó! – Đông Hoàng tự chửi mình rồi cười thầm. Lão cần tẩu tán tiền bạc trước khi cái xác ướp Trần Độ kia giở quẻ.
Không gian đương tĩnh lặng, bất chợt Trần Độ lên tiếng:
-Nói gì thì nói, chúng ta đang nhìn nhau với thái độ thù địch. Hãy xóa bỏ sự thù địch bằng một thỏa thuận khác, được chứ? Tháng tới, anh bạn Cao Khánh của tôi… ông biết hắn chứ? Gã chủ khu giải trí Phi Thiên thành ấy? Hắn sắp triển khai một dự án lớn ở Đông Thổ và cần tìm một đối tác am hiểu hệ thống sòng bạc. Ông có hứng thú chứ?
Trần Độ mất ba phút diễn tả địa điểm, nơi khởi công và chi phí của dự án. Đông Hoàng cũng chỉ mất ngần ấy thời gian để nhận ra những lợi ích mà nó sẽ mang lại. Tuy nhiên, Đông Hoàng không quan tâm dự án triển khai lúc nào mà hỏi:
-Đổi lại tôi phải làm gì?
Lão thủ lĩnh pháp quan cười, đôi mắt nheo lại thành hai rãnh hẹp nhưng sâu hun hút trên gương mặt hốc hác. Lão nói:
-Tôi sẽ không đòi bất cứ quyền lợi nào cả. Chỉ cần ông đưa cho tôi thông tin về người Lạc Việt. Tôi nghe nói trong thư viện ám bụi của Xích Quỷ, có một số quyển sách bị lãng quên của tộc người này. Sao chép chúng và đưa cho tôi, đổi lại là một phần trong dự án của Cao Khánh, ông đồng ý chứ?
Từng nếp nhăn xô nhau trên bờ trán Đông Hoàng. Đây không phải lần đầu tiên lão nhận được đề nghị kiểu này. Cách đây không lâu, Tiếu cũng đưa ra một yêu cầu tương tự (**). Nhờ đọc sách, Đông Hoàng đã bớt thành kiến và có cái nhìn khác về tổ tiên mình. Nhưng cái quái gì ở người Lạc Việt mà kẻ nào cũng muốn tìm hiểu?
** *
Phiên tòa chưa kết thúc. Ba ngày nữa, Đông Hoàng phải quay lại Đại Hội Đồng. Ngay bây giờ, lão đang bị quản thúc bởi nhân viên tòa án. Họ đang ở ngoài cửa và sẽ đảm bảo lão không thể đi đâu ngoại trừ gặp bác sĩ, tuy nhiên việc dùng bộ đàm lại không bị cấm. Trong quá trình xét xử, luôn có kẽ hở nhằm tạo điều kiện cho đôi bên thỏa thuận, đó là một phần luật chơi ở Đại Hội Đồng. Ba ngày không nhiều, nhưng chừng ấy đủ để Đông Hoàng điều hành công việc và lập nhiều kế hoạch mới. Lão đương phân vân nên ngả theo chiều nào, Xích Tuyết hay chính phủ Phi Thiên? Nếu đáp ứng yêu cầu của Trần Độ, lão coi như đã làm ăn với Phi Thiên, dù cho yêu cầu này chỉ là những cuốn sách vô giá trị về mặt tiền bạc. Và sẽ chẳng hay ho gì nếu Liệt Giả biết được việc này.
Dòng suy nghĩ của lão đang chảy mạch lạc bỗng khựng lại khi nhân viên phục vụ báo rằng bác sĩ đã tới. Đông Hoàng ừ hữ đáp lại một cách uể oải. Lát sau, cánh cửa gỗ của căn phòng hơi nhích ra, chỉ chừa khe hẹp vừa đủ cho hai người bước qua rồi từ từ đóng lại. Trước mắt Đông Hoàng là tay bác sĩ quen thuộc và một gã phụ tá mà lão chưa gặp bao giờ. Lão để ý gương mặt gã phụ tá cứng đơ, khuôn mặt người chết còn biểu lộ nhiều cảm xúc hơn mặt gã. Cùng lúc, gã bác sĩ lên tiếng, giọng điệu đều đều như cái máy lập trình sẵn:
-Chào ngài, tôi đã tới. Chứng đau khớp của ngài thế nào? Có nặng hơn không? Sắp chết chưa?
Đông Hoàng nheo mắt trước cách ăn nói kỳ lạ của gã bác sĩ. Trong khi đó, gã phụ tá cười khùng khục. Đông Hoàng định bụng đuổi đám này ra khỏi phòng thì bỗng nhiên tay bác sĩ đổ vật xuống sàn, hai mắt mở thao láo và cứng đờ, trông như bị trúng độc. Đông Hoàng toan hét lớn thì gã phụ tá lên tiếng:
-Bình tĩnh nào, ngài chủ tịch đáng kính! Ông bác sĩ của ngài vẫn sống nhăn, chỉ là thuật thôi miên vừa hết tác dụng, ông ta sẽ như con cá chết trong vài phút.
Giọng gã này nhờ nhợ bán nam bán nữ, ngữ điệu đầy tính trêu ngươi. Đông Hoàng nhìn gã, lòng đầy ngạc nhiên:
-Tiếu? Vậy ra… đây là mặt thật của ngươi?
Gã nọ nở nụ cười méo mó:
-Là tôi. Nhưng ông nghĩ cái mặt tôi thế này sao?
Vừa nói, gã vừa kéo da cổ, lớp da bị kéo dài cả gang tay cho thấy gã đang đeo mặt nạ. Đông Hoàng nhếch mép:
-Anh bạn liều lĩnh đấy! Biết Đại Hội Đồng đang treo thưởng ngươi cao thế nào không?
-Biết chứ, hề! – Tiếu đáp – Và tôi biết căn phòng này của ngài cách âm và không có máy quay nên mới dám vào đây.
Đông Hoàng nhún vai:
-Sao cũng được.
Mặc dù có dung diện khác nhưng phong cách của Tiếu vẫn chẳng thay đổi. Gã nhún nhảy bước tới cạnh Đông Hoàng, vớ luôn ly nước hoa quả trên tay ghế của lão và tu một hơi, sau nói:
-Liệt Giả gửi lời cảm ơn đến ông. Nhờ một nghìn thùng vàng, bọn họ đã xây dựng cơ sở vững chắc. Tuy nhiên, Xích Tuyết bắt đầu tuyển quân và họ muốn ông tài trợ thêm.
-Bao nhiêu?
-Hai vạn thùng vàng. Xích Tuyết cần nhiều vũ khí hơn nữa. Liệt Giả nói hãy cho ông ta hai vạn và năm sau ông ta sẽ trả ông mười vạn.
-Khó! Ý ta không phải tiền, mà số lượng hàng sẽ rất lớn, cần ít nhất hai chiếc phi thuyền vận tải cỡ lớn. Mà bây giờ cảng hàng không đang bị kiểm soát chặt chẽ lắm! Tài khoản của ta cũng đang bị theo dõi, không thể chuyển khoản hoặc gửi ngân phiếu được.
Tiếu búng tay tanh tách:
-Vấn đề là ở chỗ đó! Còn nhớ lần trước tôi nói gì với ông không, hay khoái chí với mấy con bé chanh cốm nên quên hết rồi hả? Ồ, xin lỗi đã xúc phạm! Tôi từng nói Mũi tên vèo vèo không an toàn (***), vì vậy tôi đã chuẩn bị một trạm chuyển hàng mới…
Tiếu móc từ trong người ra một chiếc máy chiếu ba chiều nhỏ xíu, ngang cây bút viết. Tấm bản đồ Cửu Long hiện ra giữa không trung, Tiếu liền chỉ vào khu vực đông nam thành phố:
-Ông biết chỗ này chứ! Đó… đưa vàng tới nơi này, tôi sẽ chuyển chúng bằng đường biển, hơi chậm một chút nhưng chắc chắn. Sẽ không có con khỉ nào rớ được ngón tay vào tiền của chúng ta! Còn chuyển nó vào Kim Ngân như thế nào là trách nhiệm của tôi, ông không cần lo. Hề! Nhiệm vụ của ông là đối mặt với phiên tòa sắp tới. Tôi nghe nói gã đại diện Mũi tên vèo vèo bị bắt rồi hả?
Vết sẹo trên đầu Đông Hoàng hơi nhăn lại như con rắn thủ thế trước nguy hiểm. Chuyện tuyệt mật như vậy, thế quái nào thằng điên này lại biết? – Lão tự nhủ, sau trả lời:
-Phải.
-Vậy ông đối phó ra sao? – Tiếu cười rinh rích – Hắn mà mở miệng khai, ông chết chắc! Chà, nhà tù không trung của Đại Hội Đồng dữ dội lắm, tôi cá ông mà lên đó sẽ thành cá đông lạnh sau một ngày!
Gã giơ ngón cái ra như thể Đông Hoàng sắp vào tù đến nơi. Lão già cười:
-Phi Thiên chỉ có nhân chứng mà không có vật chứng. Ta sống dai lắm, anh bạn à!
Tiếu vỗ tay:
-Tốt! Vậy là ông vẫn chưa mục xương trong tù! Ta cùng nâng ly chúc mừng!
Gã lại nâng ly nước hoa quả và ực một hơi sạch bách. Đông Hoàng nhìn gã, khóe miệng hơi nhếch lên một chút. Tiếu có nguồn thông tin mạnh mẽ, nhưng rõ ràng chưa mạnh đến mức biết được cuộc gặp bí mật giữa lão và Trần Độ. Sẽ tốt hơn nếu lão giữ bí mật này cho riêng mình. Để tránh đả động thêm chuyện tòa án, lão bèn chuyển chủ đề:
-Ta không nghĩ Thiên Hải lại là người của Liệt Giả. Hắn giỏi, ta công nhận, nhưng đâu có nghĩa là chạy lăng nhăng khắp nơi như vậy, đúng không?
Tiếu cười:
-Liệt Giả là kẻ kỳ lạ, ông ta có những luật kỳ lạ giành cho đám phụ tá lạ kỳ chẳng kém. Tuy nhiên, ông nên biết Liệt Giả có năm con chó săn… à nhầm, trợ thủ! Ý tôi là trợ thủ! Hai kẻ luôn theo sát ông ta là Ngũ Diệu và Phổ Thành. Ba kẻ còn lại là Thiên Hải, Diễm Tà và một người tôi chưa từng gặp.
Tiếu đưa cho Đông Hoàng ảnh chụp những trợ thủ của Liệt Giả, trừ người thứ năm mà gã chưa gặp. Gã tiếp lời:
-Vậy còn Quạ Đen? Ông không biết hắn là người của Tân đảng sao?
-Ta biết. Ngày đầu tiên đến đây, hắn đã tự giới thiệu như vậy. Giờ Quạ Đen bỏ đi như vậy, thực hơi tiếc.
-Nhưng thằng đó đã giúp ông xử lý bọn băng đảng của Năm mắt lươn, đúng không? Giờ Cửu Long là của ông, vì thế hãy bớt lo nghĩ cho nơi này đi. Hề!
Đông Hoàng cười:
-Vậy còn anh bạn? Lại tiếp tục đi tìm Quỷ Vương chứ?
Tiếu thở dài vẻ buồn bã:
-Hiện giờ thì chưa. Đám Phi Thiên kín tiếng quá, tôi không biết chúng đang đi đâu. Nhưng chúng sẽ lộ chân tướng sớm thôi. Trong thời gian chờ đợi tin tức, tôi nên giết thêm ai đó chăng? Hí hí!
Điệu cười rinh rích của gã làm Đông Hoàng sởn gai ốc. Lão chỉ biết Tiếu bị truy nã gắt gao chứ không hề biết nguyên nhân thực sự là do gã hạ sát trưởng lão Hạ Đông của Thánh Vực. Tuy nhiên, nếu biết, Đông Hoàng cũng không bất ngờ. Khi nào bảo cái thằng điên khùng này chưa từng giết người, lão mới thấy lạ.
-Hãy chuyển vàng như kế hoạch. – Tiếu nói – À, còn một điều này nữa, tôi đã nhờ ông tìm hiểu về bộ tộc Lạc Việt, ông làm giúp tôi chưa? (****)
Đông Hoàng liền đi tới bàn làm việc, mở ngăn kéo, lấy ra một tập giấy dày cui và đưa cho Tiếu:
-Chúng là những bộ sách hiếm trong kho lưu trữ của Xích Quỷ. Mất hai ba bữa nhậu và vài trăm thùng vàng để gã quản kho cho ta mượn. Nhưng ngươi cần gì ở thứ này? Ta đọc cả rồi, chúng chỉ là chuyện kể và huyền sử, không phải thông tin chính thống.
Tiếu ôm tập giấy, hỉ hả cười:
-Có những điều thú vị ẩn giấu dưới mấy chuyện kể cho trẻ con. Sẽ rất vui đấy, ngài chủ tịch đáng kính à!
Đông Hoàng nhìn vào mắt Tiếu, cố gắng đọc thấu tâm can gã nhưng bất khả. Lão hỏi tiếp:
-Còn một chuyện nữa… chúng ta đã để con bé tóc đỏ rơi vào tay người Phi Thiên. Ngươi nói con bé đó rất quan trọng với Liệt Giả, đúng chứ? Sao ta không thấy gã phàn nàn gì?
Tiếu lắc đầu:
-Không, tất cả đều nằm trong kế hoạch. Liệt Giả không trách ông nên cứ yên tâm mà sống, hề! Giờ ông phải trị bệnh đau khớp chứ nhỉ?
Dứt lời, gã rờ tay xuống cổ người bác sĩ đang nằm trên sàn và ấn ngón cái lên đốt xương sống. Người nọ tự động đứng dậy, sau đó tiến hành điều trị cho Đông Hoàng. Người này cư xử hoàn toàn bình thường, hầu như chẳng lộ ra điểm đáng nghi nào, ngoại trừ việc y không hề để tâm đến sự tồn tại của Tiếu. Và điều này khiến Đông Hoàng đau đầu thay vì đau khớp. Nếu một ngày nào đấy lão hết giá trị sử dụng, Tiếu hoàn toàn có thể dùng thứ quỷ thuật thôi miên, điều khiển một ai đó tiêu diệt lão. Còn một điều nữa, quan hệ giữa con bé tóc đỏ và Liệt Giả là gì? Dù tiếp xúc con bé Liệt Trúc chưa lâu nhưng lão lờ mờ nhìn ra mối liên hệ giữa hai người họ. Bằng trực giác, lão cảm nhận được sự khuất tất trong lời nói của Tiếu.
Xong việc, Tiếu cùng gã bác sĩ rời khỏi phòng. Đông Hoàng nhìn theo, tâm trí xào xạo những mưu mô tính toán. Lão cần thuê đám vệ sĩ mới mạnh hơn, cần nhiều nguồn thông tin hơn, cần nhiều sức mạnh hơn. Bởi lợi ích là trên hết và sẽ có một ngày, những liên minh sẽ sụp đổ. Lão cần chuẩn bị trước khi ngày đó ập đến.
Đương mải nghĩ ngợi, bỗng nhiên bộ đàm của Đông Hoàng nhận được cuộc gọi từ số máy lạ. Lão mở máy trả lời thì nghe được một giọng nói lành lạnh:
-Ông khỏe chứ, Đông Hoàng? Tôi là Trần Độ. Cuộc gọi này rất an toàn, ông không phải lo chuyện nghe lén. Việc hôm trước tôi nhờ, ông giúp được chứ?
Đông Hoàng gõ gõ ngón tay lên mặt bàn. Ánh mắt phóng ra ngoài cửa kính, vươn đến bầu trời đen đặc không ánh trăng không ánh sao, chỉ có mây đen vần vũ. Ẩn tàng sau tầng mây đầy nguy hiểm kia, còn bao nhiêu con quái vật khác đang tồn tại?
Đâu là đồng minh? Đâu là kẻ thù?
Đông Hoàng mỉm cười. Lão không ở bên đồng minh, cũng chẳng đối đầu kẻ thù. Lão có con đường của riêng mình. Và cuối cùng, Đông Hoàng trả lời:
-Tôi sẽ gửi bản thảo cho ông.
Trong lúc ấy, vị bác sĩ cùng tay phụ tá đã rời tháp sòng bạc. Họ đường ai nấy đi và tay bác sĩ sẽ chẳng hiểu tại sao mình lại đứng giữa đường phố, sau cuống quýt gọi điện cho Đông Hoàng, rối rít vì trễ giờ và thở phào nhẹ nhõm khi lão già không trách móc. Còn gã phụ tá rẽ vào một con phố nhỏ ít người qua lại, trên tay là tập tài liệu về lịch sử người Lạc Việt. Gã cứ đi, cho đến khi bộ đàm trong túi rung bần bật, gã dừng bước và õng ẹo trả lời:
-Quý ông Liệt Giả gọi điện sớm vậy?
-Ta không đùa. – Đầu dây bên kia trả lời – Công việc thế nào? Đông Hoàng đồng ý tài trợ tiếp chứ?
-Không vấn đề. Hề! Một tuần nữa, hai vạn thùng vàng sẽ tới Kim Ngân.
-Tốt. Vậy còn vấn đề giữa chúng ta? Ngày đầu tiên gặp gỡ, ngươi nói sẽ tìm Liệt Trúc, vậy nó đâu? (*****)
Tiếu nở nụ cười tươi rói:
-Đang tìm kiếm, quý ngài Liệt Giả đáng kính! Đang tìm kiếm! Thế giới Tâm Mộng rộng lắm, tìm một đứa trẻ đâu dễ?
-Ta cho ngươi nửa năm. Nếu tìm không ra, ta sẽ tính sổ với ngươi.
Lời vừa dứt, tiếng cúp máy đóng rụp. Tiếu sờ sờ cổ, cảm giác như có lưỡi máy chém vô hình đang chực chờ lao xuống. Nửa năm? Gã bất giác mỉm cười rồi tháo bỏ lớp mặt nạ da, thay vào đó là chiếc mặt nạ trắng với hoa văn diêm dúa. Sau đó, gã tung tẩy bước, miệng nghêu ngao hát một khúc nhạc tự chế đầy quỷ quyệt:
-Ta chẳng ở bên này, cũng không ở bên kia, hai chân ta ở hai thuyền…
---------------------------------------------
(*) thẩm phán Bắc Viễn xuất hiện ở Quyển 2 – Chương 40(**) Tiếu từng ra đề nghị này ở Quyển 2 – Chương 7(***) Tiếu từng đề cập vấn đề này ở Quyển 2 – Chương 7(****) xem lại Quyển 2 – Chương 7(*****) Tiếu từng nói về chuyện này ở Quyển 1 – Chương 24