Ngục Thánh

Chương 114: Q.3 - Chương 114: Thịt thối




-Rốt cục thì ngài đang dự tính cái gì, ngài Liệt Giả?

Ngày nào Liệt Giả cũng nghe câu hỏi đó từ những Người Mạnh Nhất đến lũ Chó Hoang. Kẻ sỗ sàng, người nói năng đàng hoàng, số khác chỉ đưa mắt mà không dám mở miệng nhưng tất cả đều mong gã trả lời thỏa đáng. Họ muốn chiến lược khả dĩ hơn thay vì tiếp tục hiến máu vô ích. Nhiều người muốn Liệt Giả dồn toàn lực tấn công vùng tây bắc phía sau Tuyệt Tưởng Thành, nơi mà ba khu mỏ quang tố ngoài tầm với của Bách Quang Lam Thuẫn. Đáp lại toàn quân, Liệt Giả vẫn tập trung mặt trận công thành. Nghi ngờ, bất mãn, chán nản… cứ thế lan tràn khắp quân đoàn phương nam. Nhưng vì viễn cảnh xâm chiếm thành phố, chúng vẫn chưa từ bỏ Liệt Giả.

Đám đầu tư thì khác. Họ chùn chân trước những thất bại liên tiếp. Lượng thoái vốn ngày càng tăng, ngay cả Ngài Quý Tộc cũng không thể cứu vãn. Ngày 10 tháng 9, Ngài Quý Tộc thân chinh vượt ngàn dặm tới chiến trường gặp Liệt Giả. Gã tóc đỏ thích con người này. Ông ta không gào lên như Gã Phì Lủ cũng chẳng móc máy xỉa đểu như Con Sâu Ngủ, thậm chí mang đến hàng két bia từ Phi Thiên – thứ bia màu vàng sánh mật ong đặc trưng của Phi Thiên quốc(*). Liệt Giả khui nắp, một hơi tu hết hai chai đoạn nói:

-Ông biết mua đấy chứ? Bia ngon, cảm ơn! Mà tình hình Phi Thiên dạo này thế nào?

Liệt Giả đưa bia. Ngài Quý Tộc cởi găng tay rồi nhận lấy, từ tốn thưởng thức chứ không uống giải khát. Ông ta cởi mũ phớt, để lộ mái tóc bạc đóng li thẳng tắp trên vầng trán cao và rộng. Trong đôi bốt bóng loáng, ông ta cùng Liệt Giả rảo quanh vòng vây của quân phương nam, bàn tay xương xương đung đưa chai bia theo giọng nói chậm rãi mà đanh rắn:

-Ta vẫn thích trà hơn, giá mà ở đây có trà, nhưng bia cũng không tệ. Tình hình Phi Thiên à? Chẳng biến chuyển nhiều lắm, có điều Bạch Dương Đệ Thập độ này ít xuất hiện, nghe đồn hoàng tử Lục Thiên đang xúc tiến gặp gỡ các đảng phái. Họ muốn bầu cử chăng? Nếu vậy thì sớm quá! Theo lẽ thường, hai mươi năm nữa Phi Thiên hẵng tính chuyện đó. Hay Bạch Dương Đệ Thập mắc bệnh hiểm nghèo? Đâu phải là không có khả năng nhỉ? Trông Đệ Thập hơi yếu.

-Người Phi Thiên luôn chuẩn bị trước. Họ đề phòng việc có thể xảy ra, ít xảy ra hoặc thậm chí không thể xảy ra. – Liệt Giả đáp lời – Hai mươi năm trước, suốt thời kỳ xung đột tranh giành tài nguyên, Đệ Thập luôn đóng vai hom hem ho sù sụ tối ngày. Rồi sao? Cuối cuộc chiến, Phi Thiên hưởng lợi nhiều nhất, bán nhiều vũ khí nhất, thu về lắm mỏ quang tố nhất.

Ngài Quý Tộc khẽ “Ừm” một tiếng sau trèo lên một gò cát đoạn trông về bức tường phương bắc. Tu một hơi bia, ông ta thở khà:

-Con Sâu Ngủ phán đoán chuẩn xác đấy chứ! Ít nhất thì Phi Thiên cùng Khối Ngũ Giác vẫn đứng ngoài cuộc chiến cho tới tháng 12. Chừng nào họ chưa có động thái, chừng đó Trục Chữ Thập và Nhất Thống Cục còn im lặng. Cậu vẫn còn thời gian, Liệt Giả, nhưng tiền thì không. – Ngài Quý Tộc quay lại – Những người bạn giàu có đang rời bỏ chúng ta. Danh tiếng của ta vẫn níu chân họ nhưng giờ mỏng manh như cái vòng vây này. Nếu tiếp tục bại trận, ta e cậu phải đánh Tuyệt Tưởng Thành một mình đấy! Ta cần một miếng thịt thối, bốc mùi, bâu đầy ruồi nhặng để đám bạn kền kền của chúng ta phải rỏ dãi, đói khát và chịu chi tiền. Cậu có miếng thịt thối đó không, Liệt Giả?

Gã tóc đỏ trèo lên gò cát, vừa nốc bia vừa nói:

-Dưới chân Tuyệt Tưởng Thành nhiều lắm, đào lên không hết, ông lấy một ít nhé?

Ngài Quý Tộc lắc đầu:

-Nhưng lại sai khẩu vị! Cậu đang mở mặt trận tây bắc? Bên đó nằm ngoài Bách Quang Lam Thuẫn, cậu đánh là thắng chắc. Thịt thối ở đấy chất lượng hơn, mấy ông bạn kền kền của chúng ta sẽ thích.

Lần này tới lượt Liệt Giả lắc đầu:

-Ba khu mỏ có vành đai phòng thủ liên kết nhau, sau lưng dựa các dãy núi đá, phía trước là hoang mạc, phòng thủ dễ. Muốn chiếm ba mỏ, chúng ta phải dốc hơn nửa quân lực để hỗ trợ đội đánh thuê dù bọn này sở hữu nhiều khí tài hơn, có thắng cũng mất một tháng, thế là lạc quan lắm rồi! Giành được một chiến thắng mà sau đó tiếp tục chôn chân ở sa mạc? Đám bạn kền kền của chúng ta không ngốc nghếch vậy. Mà tại sao ông khuyên tôi làm thế, muốn biến tôi thành thằng ngốc chăng?

Ngài Quý Tộc cười, tiếng cười ngắn lạnh:

-Thì ta cũng muốn vào Tuyệt Tưởng Thành như bao người khác thôi! Nhưng nói gì thì nói, cậu vẫn phải đưa cho ta thịt thối. Một đống hay một miếng đều được, quan trọng là chất lượng.

Ngài Quý Tộc nâng chai bia, Liệt Giả nhếch mép đáp lễ. Trời nổi gió mưa bạc, hai người quay về lán trại chính. Ở đó, gã tóc đỏ giải thích về cuộc chiến sắp tới qua máy chiếu ba chiều. Tuyệt Tưởng Thành vẫn là mặt trận chính, Hiệp Dung tiếp tục chỉ huy chiến dịch và quân phương nam sẽ dốc toàn lực công thành. Nghe xong, Ngài Quý Tộc nhíu mày. Ông ta nói, râu quai nón hơi xù lên với ánh mắt mũi dùi chĩa vào Liệt Giả:

-Trông hoành tráng nhưng ta chẳng thấy sự đổi mới. Vẫn xe cơ giới cũ kĩ, thăng vân tàu và sức người leo trèo bức tường hai trăm mét. Trận đánh cuối cùng đây à? Ta mong là không phải! Nếu cậu muốn biến cả cuộc chiến thành vụ tự tử, sao không sử dụng nốt vân cước? Từ đầu cuộc chiến, ta chưa thấy cậu dùng bọn quái vật lần nào!

Liệt Giả đáp:

-Nhớ ngày đầu tiên đánh Tuyệt Tưởng Thành không? Tôi nói chúng ta chắc chắn khánh kiệt trước khi chiếm được lợi thế. Chẳng có miếng thịt thối nào cho ông vỗ béo lũ kền kền cả! Đám cơ hội ấy sẽ vỗ cánh bay đi như lẽ tự nhiên. Ông hết chuyện với đám kền kền rồi, Ngài Quý Tộc. Việc của ông, Gã Phì Lủ và Con Sâu Ngủ là thuyết phục bọn đầu đất phương nam ở lại. Dùng mọi cách mà các ông vẫn thường làm: dụ dỗ, hứa ngon ngọt hoặc hăm dọa, đại khái thế, tôi không phải chuyên gia dạy chó.

Ngài Quý Tộc nhướn mày:

-Vậy nhớ ngày đầu tiên đánh Tuyệt Tưởng Thành, cậu nói với thằng ấu dâm thế nào? Cậu sẽ cho cả tòa thành mất điện, vậy giờ sao? Hay cậu đã có bom điện từ? Ồ, chuyện hay đấy! Có bom điện từ thật sao? Là cậu hay nhờ Tân đảng?

Gã tóc đỏ cười sằng sặc. Lần đầu tiên Ngài Quý Tộc thấy gã cười như thế. Liệt Giả tu ừng ực chai bia thứ mười, sau nói:

-Không có quả bom điện từ nào hết! Sự thật là vậy. Hai mươi năm trước, sau cuộc xung đột tranh giành tài nguyên, các đế quốc đã ký hiệp ước hạn chế bom điện từ. Họ giữ kín công thức chế tạo, không bán cho bất cứ ai kể cả đồng minh. Tân đảng dù lắm chân rết cũng không thể mua. Nếu hiệp ước bị phá vỡ chỉ vì mấy đồng bạc hối lộ hay quan hệ chính trị thì nó chẳng còn là hiệp ước nữa.

Ông già tóc trắng mở lớn mắt. Ngay từ đầu Liệt Giả không có bom điện từ, toàn bộ chiến dịch công thành là cuộc tự sát. Ông ta không phải người đầu tiên biết chuyện. Ba kẻ Mạnh Nhất đã biết từ trước. Nhưng thay vì gào thét như Gã Phì Lủ, buông lời châm biếm mỉa mai như Con Sâu Ngủ hay ngoác miệng ngáp rõ to như Hệ Tôn, Ngài Quý Tộc ngồi lại và uống bia cùng gã tóc đỏ. Được hai chai, ông ta hỏi Liệt Giả:

-Bao lâu nữa chúng ta mới có lợi thế?

-Ngay sau khi lá chắn Bách Quang Lam Thuẫn khai mở và chúng ta thua tan nát. – Liệt Giả trả lời – Tôi cần ông giữ lại một khoản quân phí khi bọn kền kền bay hết. Rất nhiều khoản phải chi, rất nhiều con số, nhưng tôi tin ông xử lý được.

Ngài Quý Tộc nhìn bản đồ ảnh ảo, ngẫm nghĩ một hồi sau nói:

-Dùng thất bại để nuôi dưỡng sự kiêu ngạo của người Tuyệt Tưởng, ta đã nghĩ chuyện này. Nhưng đến giờ họ vẫn không mở cổng thành. Mà kể cả có mở, họ sẽ đàn áp chúng ta bằng ưu thế khí tài quân sự, mọi chiến thuật cũng vô dụng. Rốt cục “lợi thế” mà cậu nói là cái gì?

Liệt Giả cười đoạn tiếp tục uống chai bia thứ mười một:

-Là một miếng thịt thối.

Ngài Quý Tộc nhíu mày khó hiểu nhưng không gặng hỏi. Từ hôm ấy, ông già tóc bạc ở lại chiến trường thay vì quay về thuyết phục đám đầu tư. Sẽ chẳng ai chịu bỏ tiền cho một kế hoạch tự sát. Nhưng Ngài Quý Tộc rất muốn xem Liệt Giả tự sát thế nào.



Rạng sáng ngày 12 tháng 9, sau nhiều đợt bị đánh tỉa, Liệt Giả tổ chức phản công. Mở màn cuộc chiến, quân đánh thuê miền bắc Kim Ngân – vốn được trang bị nhiều khí tài hiện đại hơn – tiến đánh vùng mỏ tây bắc. Chúng pháo kích dữ dội, sau đấy đưa xe thiết giáp và Chó Hoang ồ ạt tấn công từ nhiều hướng. Trên cao điểm khu mỏ, quân đội Tuyệt Tưởng đáp trả bằng súng máy và pháo hạng nặng. Lũ Chó Hoang miền bắc không điên rồ bằng lũ phương nam nhưng biết suy nghĩ hơn. Chúng phân tán lực lượng, chia nhiều nhóm nhỏ tiếp cận mỏ, dùng súng phóng lựu hoặc súng phóng tên lửa công phá những cao điểm. Vượt được vành đai này, quân miền bắc thâm nhập trận địa rồi đụng độ Tam Lâu Giáo Đoàn lẫn Siêu Sinh Giáo Đoàn. Với những người máy trang bị giáp chống đạn pháo cộng thêm hỏa lực tầm trung, hai giáo đoàn liên tục đẩy lui kẻ địch. Nhưng nhờ xe thiết giáp bảo hộ, quân miền bắc vẫn tiến sâu hơn, ép giao tranh thành cuộc đánh xáp lá cà. Đó cũng là lúc người Tuyệt Tưởng đem năm trăm kiếm sĩ xung trận và quần thảo với ba nghìn quân đánh thuê trên cát. Giữa kẻ địch hung dữ đông đảo gấp nhiều lần, năm trăm kiếm sĩ chống trả bằng lòng kiêu hãnh, bằng kỹ thuật đà đao trứ danh, bằng thanh Hoa Sa Tấu, bằng tiếng gầm thét át tiếng gió rít mưa bạc và bằng máu đổ đun nóng sa mạc.

Tới gần trưa, quân đánh thuê miền bắc buộc phải rút lui trước sức mạnh của người Tuyệt Tưởng. Chúng mất hàng chục xe thiết giáp cùng hàng trăm nhân mạng, trong khi Tuyệt Tưởng Thành mất hơn năm mươi lính. Đó cũng là lần đầu tiên người Tuyệt Tưởng thiệt hại quân số. Phòng tuyến vẫn vững chắc. Nhưng quân đánh thuê miền bắc không từ bỏ, chúng tiếp tục tấn công lúc chiều muộn. Trước tình hình đó, ban quân sự Tuyệt Tưởng Thành quyết định đem quân chi viện, cùng đi có nhóm công chúa Lục Châu. Lần này tới lượt Vô Phong lo lắng cho những người mà hắn quen biết.

Chiều hôm ấy, tên tóc đỏ gặp Tiểu Hồ để trả dây buộc tóc, hắn nghĩ nàng cần nó. Đáp lại, Tiểu Hồ chỉ cười:

-Cứ giữ lấy, của anh mà, tôi tặng! Đã ếm lại phép Hỏa niệm rồi, nó sẽ bảo vệ anh tốt hơn. Anh phải có thứ để nhớ tôi chứ? Còn chuyện nữa, anh thích ai là quyền của anh, nhưng nếu là Mi Kha và anh muốn giới thiệu Liệt Trúc với cô ta thì tìm nơi khác nói chuyện nhé! Tôi không chào đón cô ta ở nhà mình đâu! Nhưng yên tâm, tôi sẽ khiến Liệt Trúc ghét cô ta luôn thể!

Tên tóc đỏ đã nghe Tiểu Hồ gặp Mi Kha và chuyện giữa hai cô nàng khá căng thẳng dù họ luôn giành cho nhau những lời lẽ thân thiện. Vô Phong méo mặt, Tiểu Hồ cười tươi đoạn buộc lên đầu chiếc khăn xanh thêu hình con cáo:

-Tôi cũng phải có cái để nhớ về anh chứ? Này, tôi không thua công chúa, càng không thua cô ả phương bắc đó! Phụ nữ Phi Thiên không ngại tranh đấu đâu! Mi Kha… hừm, cô ta cao hơn tôi, nhiều thứ “lớn” và “to” hơn tôi, nhưng đâu có nghĩa tôi thua kém nhỉ? Anh biết mà!

Nói rồi nàng dụi đầu vào lòng Vô Phong rồi ôm hắn thật chặt. Tên tóc đỏ nhận ra cô gái đang cố che giấu cái run rẩy bồn chồn trong hơi thở. Nàng chiến đấu nhiều, trải qua không ít nguy hiểm nhưng chiến tranh là câu chuyện hoàn toàn khác. Vô Phong vỗ vỗ lưng nàng:

-Cẩn thận, nhớ quay về, tôi chờ.

Tiểu Hồ cười khúc khích rồi ghé tai Vô Phong nói điều gì đó, không quên khẳng định chủ quyền trên má của hắn. Lát sau, nàng cùng các hộ vệ theo công chúa đến mặt trận tây bắc. Đứng từ cửa bắc, Vô Phong mong sao chiến tranh sớm kết thúc. Hắn cần hai cô gái, ông bạn Hỏa Nghi… tất cả những người hắn từng gặp mặt hay quen biết. Chưa bao giờ hắn có suy nghĩ này.

Mặt trận tây bắc chưa lắng, sáu giờ sáng hôm sau tức ngày 13, Liệt Giả dốc toàn lực công thành. Tám ngàn người, hơn tám chục thăng vân tàu cùng hàng trăm xe cơ giới đồng loạt xuất kích. Hoang mạc đầy vết bánh xe, bầu trời rợp bóng những cánh buồm đen rực sáng đường vân vàng do hấp thụ năng lượng mặt trời, trên hết là khí thế hung hãn tột cùng tựa thể lũ Chó Hoang đã dồn hết mọi giận dữ lẫn khát máu vào cuộc chiến. Lần đầu chứng kiến binh đoàn hùng hậu này, người Tuyệt Tưởng đôi chút lo lắng. Họ đã sẵn sàng cho một cuộc chiến tại nội đô.

Nhưng mọi sự kết thúc chóng vánh hơn thế. Ngay khi binh đoàn phương nam tổng tiến công, Ngọn Xám đột nhiên thay đổi. Bên trong nó phát ra những âm thanh kim loại va nhau ầm ầm, vô số dòng chảy lam bạc lan khắp thân tòa tháp rồi tập trung tại phần đỉnh nhọn hoắt. Lúc quân Chó Hoang bắt đầu leo tường, đỉnh Ngọn Xám khai mở tựa hoa xòe cánh, bắn thẳng lên trời dòng lam bạc kết thành khối năng lượng bán cầu chậm rãi phủ xuống Tuyệt Tưởng Thành. Ánh lam bạc như lời ca trong trẻo vỗ về người can đảm, như nắng ấm xoa dịu kẻ máu lạnh tăm tối. Giữa khoảnh khắc ấy, hai bên ngừng chiến. Cách đó hai chục cây số, Liệt Giả và Ngài Quý Tộc quan sát chiến trường bằng ống nhòm. Lão già tóc bạc thở phù:

-Sống đến tuổi này không uổng, cuối cùng cũng được thấy Bách Quang Lam Thuẫn!

Liệt Giả đáp, mắt không rời ống nhòm:

-Ngắm thật kỹ nhé, ông già! Đây có thể là lần cuối cùng ông nhìn thấy Bách Quang Lam Thuẫn.

Rồi khi dòng năng lượng phủ kín Tuyệt Tưởng Thành, nó bỗng tỏa ra thêm mười cây số nữa. Một trận gió lớn tràn đến, hết thảy sa mạc rung chuyển. Dưới mặt đất, triệu triệu dòng cát chảy ngược về Tuyệt Tưởng Thành, đùn lên theo bức tường rồi cuộn trào thành cơn sóng thần cát che khuất nắng. Giữa thời khắc đó, chỉ riêng tiểu quốc tận hưởng ánh sáng mặt trời còn Chó Hoang lẫn vạn vật bị lấp dưới bóng đêm của cát. Sóng thần đổ ập, cát cuốn phăng đám Chó Hoang trên tường thành rồi vùi dập quân đoàn phương nam bên dưới. Dưới cơn sóng mang áp lực hàng ngàn tấn, vẫn nhiều kẻ may mắn sống sót. Nhưng họ may mắn sống để chứng kiến Bách Quang Lam Thuẫn tạo sóng thần cát lần nữa, cao hơn, mạnh hơn, vươn tận trời cao và lôi hạm đội thăng vân tàu xuống đất. Bốn phương tám hướng của Tuyệt Tưởng Thành, trong bán kính mười cây số, tất thảy tan nát dưới sóng cát ngoại trừ những khu mỏ quang tố và rẻo Mạn Đà do được ểm bùa phép thuật.

Hôm đó, ngày 13 tháng 9, dân chúng Kim Ngân mơ hồ cảm nhận được cơn động đất từ phương nam xa xôi. Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp lục địa: Bách Quang Lam Thuẫn khai mở, người Tuyệt Tưởng thắng áp đảo, quân phương nam thua toàn diện. Với số quân lực còn lại, Liệt Giả không thể tổ chức công thành, gã đã chơi trọn vốn. Thêm một trận phản công vùng tây bắc, thêm một trận phản công nữa vùng hoang mạc phía nam, người Tuyệt Tưởng sẽ thắng. Họ chắc thắng, không ai nghi ngờ điều đó. Gần năm nghìn năm, người Tuyệt Tưởng luôn thắng trong các trận hãm thành.



Người Tuyệt Tưởng luôn gìn giữ truyền thống, nhất là những phong tục cổ xưa như Lễ Đập Búa. Chiến tranh không thể ngăn cản họ tổ chức lễ hội. Lễ diễn ra vào ngày 21 tháng 9 hàng năm nhằm tôn vinh người thợ rèn Thạch Thánh Hoang Hỏa, thường được xưng tụng là thần Hoang Hỏa – người thợ rèn kiếm đầu tiên, cha đẻ của kiếm, ông tổ của mọi dòng họ từng cai trị đế chế Tuyệt Tưởng. Bức tượng thợ rèn bên quận Tây Chinh Kiếm mà Vô Phong từng thấy chính là tượng Hoang Hỏa(**). Bấy giờ hắn mới để ý tượng tạc người đàn ông râu dài đội mũ trùm, tay cầm búa, rất giống thần hộ mệnh của gã Đấu Thánh khó ưa.

-À phải, thần hộ mệnh của em trai tôi là Hoang Hỏa. – Hoàng Tử Cát nói với Vô Phong – Thực tế thì Hoang Hỏa không làm nhiệm vụ bảo hộ, nhưng em trai tôi lại chẳng phù hợp với bất cứ vị thần hộ mệnh nào trong tôn giáo Vạn Thế. Vậy nên…

Vị hoàng tử nhún vai thay vì nói tiếp. Tên tóc đỏ thở phù trước ông thần Đấu Thánh khó ưa và phức tạp. Vô Phong sẽ chẳng lạ nếu thấy gã TTBT đó nghênh ngang qua lại suốt lễ hội, tốn nước bọt ca ngợi thần Hoang Hỏa để mong ai đó bợ mông mình. Hắn đem chuyện đó ra cá cược, Đấu Tâm cười ngất rồi nói:

-Thần Hoang Hỏa với chúng tôi quan trọng hơn cả Vạn Thế. Chúng tôi sinh ra từ búa, đe, sắt và lò lửa. Không thể bỏ lễ này được! – Đấu Tâm giải thích – Cha tôi muốn tận dụng lễ hội để tổng động viên. Tuần sau, chúng tôi sẽ phản công mặt trận tây bắc; sang tháng 10 thì đánh phía nam. Chiến tranh sẽ kết thúc.

-Chẳng phải chiến tranh kết thúc rồi sao? – Vô Phong gãi đầu – Liệt Giả đâu còn sức để đánh? Tôi nghe nói ông ta sắp lui quân. Vả lại còn thằng Chó Hoang nào muốn đánh sau khi thấy Bách Quang Lam Thuẫn?

Hoàng Tử Cát cười lấy lệ. Tên tóc đỏ nhận ra vị hoàng tử kém thoải mái, ánh mắt lợn cợn vô số điều, hoàn toàn trái ngược niềm hân hoan chiến thắng của dân chúng Tuyệt Tưởng. Người duy nhất chung tâm trạng với hoàng tử là Tây Minh. Vài ngày trước lễ hội, người ta thấy đại thánh sứ liên tục ghé qua cơ quan chính phủ. Chẳng ai hiểu đại thánh sứ suy tính điều gì mà cũng không mấy ai quan tâm bởi lẽ tâm trí họ đã đặt hết vào Lễ Đập Búa.

Trước lễ hội hai ngày, Hoàng Tử Cát ghé qua cơ quan chính phủ tại phía đông hoàng cung. Rảo chân trên hành lang lát đá dát ngọc, hoàng tử bước vào văn phòng đề tấm biển Ủy Ban Giải Quyết Vấn Đề Nhập Cư ở cửa ra vào. Đấu Tâm nhận ra ngài đại thánh sứ ngồi giữa đống giấy tờ, tay cầm điếu thuốc hút dở, xung quanh là các màn hình ảnh ảo. Hoàng tử cúi đầu:

-Đại thánh sứ chưa nghỉ sao?

Tây Minh gật gật đoạn dập thuốc. Nhìn đống giấy tờ, Đấu Tâm phát hiện chúng là hồ sơ dân nhập cư. Hoàng tử nói:

-Ngài lo ngại Liệt Giả đưa người trà trộn vào Tuyệt Tưởng Thành? Từ tháng 2, khi có tin tình báo Liệt Giả sắp đánh Tuyệt Tưởng Thành, chúng tôi đã ngừng nhận dân nhập cư.

Đại thánh sứ lúc lắc đầu, ngẫm nghĩ một hồi sau nói:

-Hai mươi năm trước, khi điều hành tổ chức Xích Tuyết, Liệt Giả thường chọn thánh sứ hoặc đại thánh sứ làm mục tiêu. Những nhân vật có giá trị cao sẽ ảnh hưởng tới cuộc chiến. Ta nghĩ gã nuôi dưỡng sự kiêu ngạo của người Tuyệt Tưởng là để chờ đợi Lễ Đập Búa này.

Dứt lời, Tây Minh phóng lớn màn hình ảnh ảo. Đấu Tâm nhận ra đây là hồ sơ của những người nhập cư từ tháng 7 năm ngoái, tổng cộng trên bốn trăm người. Nhờ các chuyên viên Tuyệt Tưởng lọc thông tin, đại thánh sứ nhận ra trong số đó có rất nhiều người đang làm những việc liên quan đến Ngọn Xám hoặc gần biệt thự của thánh nữ Tịnh Hoạt. Hoàng tử nhíu mày:

-Từ tháng 7 năm ngoái sao? Chẳng lẽ Liệt Giả chuẩn bị sớm thế? Thời gian ấy, gã còn chưa đánh miền nam Kim Ngân nữa!

-Liệt Giả là người Phi Thiên. Người Phi Thiên chuẩn bị mọi thứ cho việc có thể xảy ra, ít xảy ra hoặc thậm chí không thể xảy ra. Ta nghĩ Liệt Giả đã nuôi đủ sự kiêu ngạo của người Tuyệt Tưởng rồi, giờ là lúc gã ra tay giống như làm thịt con bò sau khi vỗ béo. Chúng ta có nhiều việc lắm đấy, hoàng tử.

Đấu Tâm gật đầu. Đêm ấy, Hoàng Tử Cát, đại thánh sứ cùng đội trinh sát lần theo hồ sơ nhập cư. Họ khoanh vùng tất cả những đối tượng khả nghi rồi cử người theo dõi chặt chẽ. Họ không thể bắt bớ hay khám xét nhà vì thiếu bằng chứng, chưa kể Lễ Đập Búa sẽ bắt đầu sau vài tiếng nữa. Họ muốn tránh để dân chúng biết rằng bên trong Tuyệt Tưởng Thành không an toàn.



Tại vòng vây phía nam, nhiều binh đoàn Chó Hoang đang rục rịch quay lại Lằn Ranh Đỏ. Chúng đã cạn sạch tinh thần sau khi tận mắt chứng kiến Bách Quang Lam Thuẫn. Khắp doanh trại, chẳng còn lời chửi bới nào dành cho thằng ấu dâm Hiệp Dung hay Liệt Giả, bởi lẽ tất cả muốn quay lại mảnh đất tồi tàn phương nam. Chúng thà sống ở đó đến lúc chết còn hơn quay lại công thành. Dù Gã Phì Lủ, Con Sâu Ngủ, Ngài Quý Tộc hay Hệ Tôn đã làm mọi cách nhưng chúng chẳng thèm nghe. Doanh trại thưa thớt dần, binh đoàn Liệt Giả đang tan rã. Toàn quân đã mất niềm tin ở Liệt Giả.

Nhưng kẻ dẫn đầu binh đoàn ấy chẳng quan tâm. Mấy ngày nay, Liệt Giả hầu như quẩn quanh ở những cao điểm và quan sát Tuyệt Tưởng Thành, tay không khi nào thiếu chai bia. Người duy nhất chịu uống với Liệt Giả lại là Ngài Quý Tộc – một người yêu trà hơn bia. Hai ngày trước Lễ Đập Búa, ông già tóc bạc trèo lên đồi cát ngồi cạnh gã tóc đỏ. Họ cùng uống, cùng bàn thảo vấn đề tài chính. Ngài Quý Tộc nói:

-Ta có thể mượn được tiền, nhưng cậu phải chắc thắng đã!

-Chắc thắng! – Liệt Giả khẳng định – Mất hệ thống phòng không, Tuyệt Tưởng Thành sẽ yếu hơn, Hiệp Dung lo được. Thằng ấu dâm rất khá! Tôi tin hắn có thể đưa người vào thành.

Ngài Quý Tộc gật gù đoạn nâng bia. Ông ta uống một chặp, sau hỏi:

-Cậu đưa người vào Tuyệt Tưởng Thành từ bao giờ? Không lẽ hồi đầu năm?

-Không, lúc ấy Tuyệt Tưởng Thành đã siết chặt luật nhập cư sau vụ mất tích của Tịnh Hoạt. Tôi đưa người vào từ tháng 7 năm ngoái, khi Tuyệt Tưởng Thành vẫn yên bình và Tịnh Hoạt chưa mất tích.

-Tháng 7 năm ngoái? – Ngài Quý Tộc nhíu mày – Khi cậu mới bắt đầu chinh phạt miền nam?! Cậu nhắm tới Tuyệt Tưởng Thành ngay từ đầu?

Liệt Giả cười:

-Hai mươi năm trước, miếng thịt thối Bạch Dương Đệ Thập đã dạy tôi rằng phải chuẩn bị mọi thứ cho mọi tình huống kể cả bất khả thi. Tháng 7 năm ngoái, tôi đã gửi tới Tuyệt Tưởng Thành một cô gái thích du lịch, có khả năng vẽ bản đồ, thông thạo phong tục Kim Ngân. Cô ta viết sách mà! May là chẳng ai mua sách của cổ nên cũng đỡ phiền.

-Một nhúm người liệu có ổn không? Và cậu đang nhắm tới cái gì ở Tuyệt Tưởng Thành?

Liệt Giả hất hàm về Ngọn Xám trước khi tu chai bia thứ năm mươi trong ngày:

-Về cơ bản là tôi đang nhắm đến một miếng thịt thối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.