Ngục Thánh

Chương 20: Q.5 - Chương 20: Xứ thổ tả




Từ bé, Mi Kha tự biết mình đặc biệt, là tặng phẩm mà Vạn Thế gửi đến thế giới Tâm Mộng để mọi cá thể sống biết thế nào là “sợ”. Mọi thứ đều khiếp hãi trước Mắt Trắng của cô nàng. Nhưng Khai Y không nằm trong số đó – Mi Kha dám khẳng định như thế dù chưa từng thử sức với ông ta. Và chính cô ả mới là người phải sợ. Băng Hóa quốc dọa người bằng lịch sử đẫm máu, mùa đông tàn nhẫn và đại thống lĩnh Khai Y.

-Hãy suy nghĩ, cô bé… – Khai Y nói, tay chắp sau hông như đang chọn lựa những kế hoạch mà ông ta sắp sẵn từ trước – …Biên Ngoại thành đang tái thiết, họ Cát Giá đang phục hưng, hàng gạch chưa khô vữa và đừng để nó ướt nước mưa.

Mi Kha hơi dẩu mỏ, môi buộc túm lại những từ ngữ thiếu suy nghĩ. Ngày đầu đến dinh thự họ Xuy Hạ, Mi Kha tám tuổi rúm ró nấp sau lưng anh trai khi thấy ông đại thống lĩnh. Bây giờ, Mi Kha của gần hai mươi năm sau một mình đối diện ông ta, không sợ hãi, không rúm ró nhưng vẫn còn nguyên cảm giác về một người đàn ông như quả núi băng, sắt đá và cao vời vợi không thấy đỉnh. Tâm trí cô ả tập trung vào Khai Y đến nỗi không để ý điện thoại rung liên hồi trong túi quần. Đại thống lĩnh hất hàm, cười:

-Cô có điện thoại.

Mi Kha rút điện thoại nhưng không rời mắt khỏi ông đại thống lĩnh. Ở đầu máy bên kia vang lên một giọng điệu sốt ruột:

“Chào, Tiểu Hồ đây! Cô đang ở đâu? Đã tìm thấy Phong chưa?”

Bấy giờ Mi Kha mới liếc mắt sang màn hình điện thoại. Mười cuộc gọi nhỡ từ lúc cô ả còn ở Vương Quốc Cũ. Những rắc rối đang bắt đầu ập đến. Nếu từ chối Tiểu Hồ, cô nàng cùng họ Cát Giá sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp của Ẩn Lý Thị; suy cho cùng, Mục Á chết do một phần lỗi từ Mi Kha. Nhưng nếu từ chối Khai Y, công sức gây dựng dòng tộc của cô ả bỗng thành xương cho chó gặm. Tiến thoái lưỡng nan, Mi Kha chỉ biết trách Vạn Thế khéo sắp đặt cho cô nàng dính vào ngôi sao quả tạ tóc đỏ.

Sau một hồi cân nhắc nặng nhẹ, Mi Kha trả lời điện thoại:

-Chưa. Vương Quốc Cũ quá rộng lớn, tôi không thể đi hết mọi chỗ. Tôi không biết tóc đỏ đang ở đâu. Như mò kim đáy bể vậy!

Đầu dây bên kia không có phản hồi. Mi Kha nghe tiếng ồn ào vọng lại, phỏng chừng Tiểu Hồ đang ở đâu đó trên những con phố tấp nập của Diệp quốc. Âm thanh huyên náo bao nhiêu, Tiểu Hồ im lặng bấy nhiêu. Phụ nữ im lặng khi họ đặt nghi vấn. Không để nghi vấn biến thành nghi ngờ, Mi Kha tiếp lời:

-Tôi trở về trạm lấy thêm thực phẩm, nghỉ ngơi một chút rồi sẽ quay lại Vương Quốc Cũ. Nếu có tin tức, tôi sẽ thông báo cho cô.

“Cảm ơn. Hy vọng cô giữ đúng lời hứa.” – Tiểu Hồ đáp.

Rồi cúp máy. Cuộc đối thoại kết thúc một cách cụt ngủn. Chừng đó đủ cho Mi Kha biết rằng mớ rắc rối mang tên “Tiểu Hồ” sắp bám vấy mình dài dài. Nhưng trên đời hiếm có sợi dây nào đủ vững chắc để người ta hết đu bên nọ rồi đu bên kia mãi, mà nếu có, sẽ có lúc họ phải chọn lựa trước khi dây đứt. Mi Kha đã có quyết định, và dĩ nhiên là ông đại thống lĩnh rất hài lòng:

-Cảm ơn cô bé! Không uổng công ta luôn tin tưởng cô và họ Cát Giá. Nếu rảnh rỗi, hãy đến thủ đô rồi ghé qua dinh thự họ Xuy Hạ, chúng ta luôn mở cửa chào đón cô. Mẹ của ta hay hỏi cô lắm! Đừng lo lắng về Si Giáng, ta đảm bảo sẽ chăm sóc con bé chu đáo. Và cả phần thưởng nữa. Si Giáng đã cứu gã tóc đỏ, phải chứ?

Mi Kha im lặng. Đã rất lâu kể từ hồi gặp chị em Si Thăng – Si Giáng, cô nàng mới để tâm một kẻ xa lạ. Ở xứ sở coi trọng huyết thống dòng tộc hơn tất cả, nỗi niềm đó như món xa xỉ phẩm. Nó đến từ một đêm ở Đồng Gió, chỉ có vậy và chỉ như vậy. Người phương bắc phóng đãng, tranh thủ làm tình bởi họ tranh thủ yêu thương trước ngày trở giáo vào mặt nhau. Yêu thương chỉ một hồi còn phản bội là vĩnh viễn – tên tóc đỏ không hiểu điều đó.

Phe đã chọn, phận sự đã hết, Mi Kha chẳng thể làm gì hơn. Cô nàng cúi đầu đoạn rời đi. Nhưng được mươi bước, cô ả quay lại, cặp mắt xám xoáy vào Mai Hoa:

-Mấy ngày nay, tôi mới biết rằng anh từng phục vụ đội tra khảo ở Đại Hội Đồng, sau chuyển sang làm việc cho Phi Thiên quốc. Anh từng dẫn người Phi Thiên tới sa mạc Hồi Đằng, phải chứ?

-Phải, không sai. – Mai Hoa cười mỉm – Đó là một chuyến đi dài và thú vị!

Mi Kha gật gù như vừa xác nhận điều gì đó. Cô ả chỉ tay lên ngực, đáp lời:

-Chúng ta còn gặp nhau, chắc chắn thế! Sói chưa chết đâu, nó sẽ quay lại tìm anh. Còn một điều nữa… – Mi Kha hơi ngoảnh sang ông đại thống lĩnh rồi lại nhìn gã cú vọ – …leo núi thì lâu mà rơi xuống thì nhanh đấy!

Cô ả ném cho Mai Hoa nụ cười đểu rồi bỏ đi. Vẫn nụ cười thường trực trên môi, gã cú vọ cúi đầu cho tới khi bóng dáng Mi Kha khuất hẳn sau cửa khu cấp cứu. Gã lau chiếc kính cận vấy máu, khóa chiếc túi đựng đầy đầu người để mùi tanh khỏi xộc lên và chen ngang cuộc nói chuyện với đại thống lĩnh Khai Y. Công việc chưa kết thúc, gã còn nhiều thứ phải làm, phải bàn bạc thêm.

Cách đây hai tháng, hồi Vô Phong còn vật lộn ở sáu nước miền đông bắc lục địa, Mai Hoa nhận được cuộc gọi từ đại thống lĩnh Khai Y. Ông ta muốn sử dụng chính tên tóc đỏ để trao đổi với Ẩn Lý Thị. Đổi lại, Mai Hoa cần dẫn dụ đám “bốc mả” đến và giấu nhẹm sự can thiệp của ông đại thống lĩnh. Ba người Si Giáng, ông giáo sư Đốc Lãm cùng tay đánh thuê Mông Đồng bị gã biến thành ba con tốt thí. Hai trong số ấy đã về Tụ Hồn Hải, chỉ còn Si Giáng may mắn ở lại thế giới người sống.

Nhưng sự tình bây giờ khác trước. Vô Phong không còn là món hàng trao đổi. Cuộc thương lượng giữa Đa Lạt và Ẩn Lý Thị đã thống nhất rằng tên tóc đỏ là nhân chứng duy nhất xác nhận thân phận cho Mục Á. Hắn cần được bảo vệ. Hết dày công sắp đặt kế hoạch rồi tiêu tốn cả mạng người, cuối cùng không thu được lợi ích, ông đại thống lĩnh cố nhiên khó chịu.

-Ẩn Lý Thị ngừng báo thù, nhà họ Thát mang di hài Mục Á về Hoàng Hôn Cảng. – Khai Y cất lời – Ẩn Lý Thị cần gã tóc đỏ đối chất. Giờ ta mà đưa Vô Phong ra, coi như lỗ nặng.

-Ngài tính làm gì với hắn? – Mai Hoa hỏi.

-Chưa biết, nhưng chắc chắn hắn không thể ra khỏi Băng Hóa. Hãy coi như hắn đã chết ở Vương Quốc Cũ. – Khai Y trả lời – Dù sao chúng ta đã có di cốt Biệt Liên Đa Xuyến, chừng ấy là đủ chứng minh huyết thống hoàng gia cho Mục Á.

Gã cú vọ nhìn vào phòng cấp cứu nơi Vô Phong đang nằm giữa vòng vây của dụng cụ phẫu thuật. Mọi quốc gia đều thèm muốn vũ khí mang thương hiệu Phi Thiên quốc, nhất là vũ khí sống như tên tóc đỏ. Là tướng lĩnh, là chính khách, Khai Y phải làm điều tốt nhất cho đất nước mình.

Cửa khu cấp cứu tách đôi, Mai Hoa liền ngoảnh ra phía ấy. Gã thấy những người bước vào không phải y bác sĩ mà là một nam một nữ. Người nam khoác áo da đội mũ rộng vành, còn người nữ tóc bạch kim mặc quân phục đen của Băng Hóa quốc. Gã phỏng đoán hai người đều là khách không mời, bởi lẽ gương mặt ông đại thống lĩnh chẳng có sự chuẩn bị nào trước sự xuất hiện của họ. Mai Hoa lẳng lặng xách túi bước ra phía sau, để lại không gian cho Khai Y và hai vị khách lạ. Ông đại thống lĩnh ngạc nhiên:

-Tổng giám sát? Cô làm gì ở đây? Còn… Đạn Đạo? Sao cậu cũng tới? Chuyện này là thế nào? – Khai Y ngạc nhiên.

“Tổng giám sát quân đội Băng Hóa là nữ à?” – Mai Hoa nghĩ thầm, ngạc nhiên chẳng kém. Trước nay gã luôn tưởng rằng vị tổng giám sát đó hẳn đã già cỗi, vai vế lớn hơn cả đại thống lĩnh Khai Y. Nhưng người phụ nữ kia nom mới trạc tuổi bốn mươi, trẻ trung, quý phái, chẳng có vẻ gì là lệu khệu sắp xuống lỗ.

Khác nhiều quốc gia, Băng Hóa quốc có vị trí đặc biệt là “tổng giám sát”. Chức vị này quản lý tướng lĩnh, đảm bảo quân đội thực thi đúng nhiệm vụ. Năm xưa, vụ thảm sát họ Biệt Liên xảy ra vì các tướng lĩnh sở hữu quá nhiều quyền lực. Bởi vậy chức vị tổng giám sát ra đời và được trao vào tay một người trưởng thành từ khối dân sự, không phải người nhà binh như đại thống lĩnh Khai Y. Mai Hoa liếc mắt, thấy bảng tên trước ngực của người phụ nữ đề “Thác Đáo Lao Trâm”, thuộc dòng họ Thác Đáo vốn nhiều ảnh hưởng và nổi tiếng chẳng kém họ Xuy Hạ.

-Tôi nghe tin ngài đang làm nhiều việc thiếu minh bạch. Mạn phép cho tôi hỏi: gã tóc đỏ kia là tội phạm bị truy nã? – Lao Trâm chỉ vào phòng cấp cứu – Tại sao một tên tội phạm lại có mặt trong quân doanh Băng Hóa chúng ta? Tôi yêu cầu một lời giải thích.

-Và nguồn tin của cô là…?

Đại thống lĩnh đáp lời, đôi mắt hướng về Đạn Đạo. Gã tóc vàng Đạn Đạo cười tươi, tay phải giơ lên xác nhận đồng thời gửi lời chào cho người bạn cũ. Nữ tổng giám sát đến đây vì Đạn Đạo, còn Đạn Đạo đến đây vì tên tóc đỏ. Nhưng Vô Phong không hề nhờ vả gã, mà kể cả chuyện đó xảy ra, Đạn Đạo cũng sẽ suy nghĩ chán chê hoặc đưa ra cả tá điều kiện. Thế giới đã quá nhiều người hùng, gã không muốn chen chân thử vai đó.

Nhưng Đạn Đạo không thể chối từ lời khẩn cầu từ người thầy.

*

* *

Đầu tháng 3, trước ngày rời Băng Hóa thành, Vô Phong đến ngân hàng mở tài khoản mà đại thánh sứ Tây Minh để lại. Hành trình dài lắm chi phí phát sinh, hắn cần một lượng tiền mặt dự phòng. Khi rút tiền, hắn nhận ra tài khoản này có một lệnh gửi từ ngày 25 tháng 5 năm 7517. Nghĩ ngợi một lúc, Vô Phong bèn mở bức thư mà đại thánh sứ viết cho mình, thấy hai dòng cuối cùng viết thế này[1]:

“…

Ngày 25 tháng 5 năm 7517

Tây Minh

...

Tái bút 2: trong tài khoản đó có một lệnh gửi đã khởi động sẵn. Cậu chỉ việc chấp thuận, lệnh gửi sẽ hoàn thành. Nhớ là ấn nút chấp thuận, đừng để sai sót.

Tái bút 3: hãy truy cập tài khoản đó ngay khi có thể.”

Ngày viết thư và ngày đặt lệnh gửi trùng nhau. Theo nghĩa nào đó, đại thánh sứ muốn Vô Phong hoàn thành nốt việc dang dở. Lệnh gửi ghi tài khoản nhận nhưng không đề tên chủ tài khoản, cũng chẳng có thông tin chi tiết về món hàng gửi. Nhưng Vô Phong không nghĩ điều đó đáng bận tâm. Hắn tin tưởng đại thánh sứ Tây Minh như mọi người trên thế giới đã luôn tin vào ngài. Tên tóc đỏ ấn nút chấp thuận, sau đó mang tiền rời khỏi Băng Hóa thành.

Vô Phong sẽ chẳng bao giờ biết lệnh gửi đó chuyển thẳng về tài khoản của Đạn Đạo. Món hàng gửi bao gồm nguyên liệu phép thuật, cổ vật quý giá, mảnh xương hoặc móng vuốt quái vật không trung mà Tây Minh thu thập được trong suốt quãng đời phiêu lưu. Tận mắt chứng kiến đống vật báu, Đạn Đạo hét ầm lên sung sướng như vừa chiến thắng trò chơi tìm kho báu. Có những thứ mà gã nằn nì năn nỉ đại thánh sứ cả chục năm không được, có thứ tưởng đã biến mất khỏi thế gian, nay đều xuất hiện. Trong sung sướng, Đạn Đạo tính nghỉ hưu non rồi chết già với rượu, gái và mớ báu vật vô giá.

Lục kiện hàng, Đạn Đạo mò được một bức thư. Người thầy quá cố viết thư thỉnh cầu giúp đỡ. Đạn Đạo lên đường đi ngay. Cho dù đại thánh sứ chỉ gửi thư mà không gửi quà, gã vẫn đi. Đạn Đạo giúp cả thế giới với điều kiện thế giới phải trả giá tương đương, nhưng gã luôn có thời gian cho người thầy.

*

* *

Trong những năm tháng theo chân đại thánh sứ, Khai Y gặp vô số rắc rối, đa phần vì thói hám gái của ông bạn đồng hành Đạn Đạo. Ba thầy trò có thể đối mặt lũ khủng bố đông cỡ trung đội, nhưng phải lếch thếch chạy khi bị một gia đình đuổi đánh vì Đạn Đạo tòm tem con gái của họ. Thời học trường sĩ quan Băng Hóa, Đạn Đạo nổi tiếng chim chuột và làm hư hỏng hầu hết tiểu thư trong thành phố, tới nỗi đám quý tộc đến tận viện nội trú chửi rủa và Khai Y phải muối mặt hứng đòn. Ông đại thống lĩnh không bao giờ quên tấn hài kịch Đạn Đạo bị bắt quả tang, nhảy rào rách quần rồi tồng ngồng chạy khắp phố. Thời trai trẻ giữa họ lắm chuyện hài hước, tới giờ đã hơn hai mươi năm.

Nói vụ nhảy rào rách quần, Đạn Đạo khi đó nông nổi động chạm vào cô tiểu thư Lao Trâm, họ Thác Đáo. Sau hai mươi năm, cô tiểu thư ngày nào bước lên vị trí tổng giám sát. Mọi tướng lĩnh hay binh lính đều nể sợ người đàn bà này, ngay cả Khai Y cũng ngán ngại ít nhiều bởi Lao Trâm đại diện cho hoàng đế Băng Hóa. Mà quan hệ giữa Khai Y và hoàng đế tại nhiệm chẳng mấy tốt đẹp, ông đại thống lĩnh không muốn tốn thời gian giải trình. Trong sự căm ghét vốn không có khái niệm giải trình.

-Nhiều chuyện chưa thể giải thích ngay, nhưng tôi đang vì lợi ích của chúng ta. – Khai Y cất lời – Gã tóc đỏ kia sẽ có ích cho Băng Hóa.

-Ích lợi chỉ một thoáng, còn rắc rối thì cả nùi nếu người Phi Thiên biết chuyện, thưa ngài. – Bà tổng giám sát trả lời – Chúng ta đang tranh chấp với Phi Thiên nhiều mặt, không thể vướng thêm rắc rối ngoại giao. Phi Thiên sẽ đòi dẫn độ tội phạm, ngài biết điều đó.

Ông đại thống lĩnh tặc lưỡi:

-Tôi sẽ giải thích trực tiếp với hoàng đế…

-Tôi đã hỏi hoàng đế. – Lao Trâm nói ngay – Ngài ấy chỉ thị tống khứ tên tội phạm càng sớm càng tốt, trước khi người Phi Thiên rêu rao khắp phương tiện truyền thông. Người Phi Thiên tuy đối đầu nhưng cũng giúp chúng ta. Hồi năm ngoái, họ cử Thổ Hành tới và giải quyết kha khá phiến quân lẫn khủng bố[2]. Họ đang tiếp tục làm việc đó. Vì một tên tội phạm mà mất sự trợ giúp, thực không đáng.

Ông đại thống lĩnh cười khẩy:

-Giúp? Hay vì họ muốn ngăn Nhất Thống Cục lẫn Trục Chữ Thập nhảy vào? Hay vì họ đang dòm ngó sáu nước miền đông lục địa? Chẳng có sự giúp đỡ miễn phí nào đâu, cô gái!

-Bởi vì chúng ta thiếu nhân lực, thưa ngài! – Lao Trâm không chút nao núng trước ông đại thống lĩnh – Hệ thống quân viễn chinh của chúng ta đã dàn trải khắp lục địa, giờ nó mỏng manh như miếng bột mì kéo dài, càng dài càng dễ đứt. Trong khi phiến quân khủng bố quá nhiều! Bởi vậy chúng ta cần Thổ Hành của Phi Thiên quốc. Như ngài nói: không có sự giúp đỡ nào miễn phí, vì vậy đừng khiến người Phi Thiên tăng phí!

Khai Y không nói thêm cũng chẳng buồn thanh minh thanh nga, môi mấp máy hai chữ “Đàn bà!”. Trong vài khía cạnh, ông là người phân biệt giới tính và không tin tưởng phụ nữ. Phụ nữ càng thông minh bao nhiêu, ông càng ít tin tưởng bấy nhiêu. Với Khai Y, sự thông minh của phụ nữ tỉ lệ thuận với độ khùng.

-Đêm nay, tôi sẽ quay về Băng Hóa giải trình trực tiếp với hoàng đế. – Khai Y nói với bà tổng giám sát – Nếu không phiền, cô có thể cho tôi trò chuyện với bạn cũ?

Lao Trâm gật đầu đoạn rời đi. Gã tóc vàng Đạn Đạo nhìn theo, không quên nháy mắt tình tứ với nữ tổng giám sát. Con cú vọ Mai Hoa cũng lẩn đi ngay, không nán lại dù chỉ nửa giây.

Hành lang khu cấp cứu chỉ còn hai người bạn cũ. Họ cùng trông vào nơi Vô Phong đương vật lộn sống chết, tự nhìn bóng hình của nhau phản chiếu qua cửa kính thay vì đối diện thẳng mặt. Đạn Đạo lục túi áo, lôi ra một bình rượu rồi ngửa đầu tu một chặp, sau chuyển qua bên cạnh. Khai Y nhận lấy, tu một hơi ừng ực, thở khà một tiếng khoan khoái:

-Ngon đấy! Rượu ngày xưa hả? Tôi tưởng không còn nữa?!

-Phải, rượu cũ, công thức cũ, người chủ cũ. – Đạn Đạo cười – Chỉ còn ba chai như thế trên thế giới này, và ba chai đó đều là của tôi. Hề hề!

Ông đại thống lĩnh bật cười, nói:

-Cậu thuyết phục Lao Trâm kiểu gì vậy? Đừng nói là trò cũ nhé?

-Đáng tiếc, vẫn là trò cũ thôi! Hê hê! – Đạn Đạo nhún vai – Tôi hẹn gặp cô ấy, nói chuyện, giải thích và nghe cô ấy chửi rủa. Tôi xin lỗi cô ấy. Rồi chúng tôi làm những thứ mà hơn hai mươi năm trước chưa có dịp thử nghiệm. Giờ tôi mới biết cô ấy thích không gian phòng làm việc. Phụ nữ thông minh thường khùng mà!

Đang uống rượu, Khai Y ho sặc vì cười. Chừng ấy là quá đủ để giảm bớt căng thẳng cho một cuộc đối thoại khó khăn. Ông đại thống lĩnh nói:

-Tại sao cậu tới? Tại sao cậu biết chuyện ở đây? Cậu không bao giờ quan tâm mấy chuyện thế này. Để tôi đoán nhé: là thầy phải không?!

-Phải, là thầy. – Đạn Đạo gật đầu – Thầy sợ thằng nhóc tóc đỏ gặp chuyện không hay nên nhờ tôi giúp đỡ. Dù sao tôi cũng thích thằng nhóc đó! Nó mà chết là uổng lắm! Hê hê!

Gã tóc vàng cười tươi, còn nụ cười trên mặt Khai Y tắt ngấm:

-Thầy không tin tưởng tôi? Thầy nghĩ tôi sẽ hại gã tóc đỏ?

Đạn Đạo ngần ngừ, vặn vẹo cơ thể một hồi như tìm lời lẽ thích hợp, sau thở phù:

-Có lẽ là thế. Thầy không nói rõ ràng. Thầy viết “vẫn tin tưởng Khai Y, nhưng ngộ nhỡ có vấn đề xảy ra thì chưa biết”. Nguyên văn thư của thầy là vậy.

-Mọi thứ sau chữ “nhưng” đều là khẳng định. – Khai Y lắc đầu.

-Và thầy đoán đúng. – Đạn Đạo cười – Quả thực cậu có ý không tốt với thằng nhóc tóc đỏ. Cậu tính toán nhiều quá, Khai Y. Từ ngày làm đại thống lĩnh, cậu tính toán quá nhiều! Cậu trở thành tỷ phú bận rộn rồi, bạn tôi.

Khai Y nhếch mép:

-Vì tôi không phải gã tỷ phú thời gian như cậu. Câu chuyện của tôi không có gái, rượu, đánh lộn, làm tình hay con rơi con vãi. Mỗi quốc gia đứng lên vì những người đàn ông như tôi và mỗi quốc gia sụp đổ vì những gã trai như cậu.

-Vậy người đàn ông đó không cần ai lắng nghe mình tâm sự?

Ông đại thống lĩnh mở miệng toan nói, rồi bất chợt lặng im. Đạn Đạo lấy lại bình rượu, lắc lắc đầu:

-Đáng tiếc, chỉ có gã trai chưa lớn chịu lắng nghe người đàn ông vì chẳng thằng đàn ông nào chịu nghe nhau đâu, bạn tôi à! Suy nghĩ kĩ, Khai Y. Khi cậu đứng quá cao, cậu sẽ chẳng thấy gì bên dưới ngoài mây mù.

Gã tóc vàng giơ tay chào rồi lững thững rời khu cấp cứu. Hành lang chỉ còn một mình Khai Y. Ông đại thống lĩnh cao lớn, sắt đá, vượt lên trên tất cả nhưng trơ trọi. Ở đây không có người đàn ông nào lắng nghe Khai Y.

Lát sau, gã cú vọ Mai Hoa trở vào. Nhưng gã không nghe ông đại thống lĩnh tâm sự mà mang tới câu hỏi:

-Giờ ông tính sao, ngài đại thống lĩnh? Thả Vô Phong hay thế nào?

Khai Y tặc lưỡi. Đạo Đạo không lầm, trên đời chẳng có thằng đàn ông nào chịu nghe thằng đàn ông khác tâm sự, vì tất cả đều mải miết trên bước đường của mình. Ông đại thống lĩnh nói:

-Còn tùy. Nhưng trước đó ta hắn muốn trả nợ. Anh bạn biết ai trả giá cho tên tóc đỏ này?

-Có ba người. Họ sẵn sàng trả giá cao, thưa ngài. Hi hi! – Mai Hoa cười – Trước tiên là một người ở Phi Thiên quốc, ngày 19 tháng 4 này, kẻ đó sẽ ra điều trần trước quốc hội Phi Thiên. Gặp hắn, ngài sẽ có giá hời.



Ít người biết rằng ở tận cùng những Kẽ Nứt đều có sông ngầm. Chúng chảy theo những khúc quanh co, hòa lẫn nhau tạo thành nhiều lối chằng chịt ẩn dưới Vương Quốc Cũ. Một số đổ về hướng đông, số khác lại chảy xuôi về phương nam, vượt khỏi Vương Quốc Cũ và trào ra những dòng sông lộ thiên hoặc đổ vào những ngọn thác.

Dưới bầu trời tuyết, một chiếc phi thuyền nhỏ rọi đèn lùng sục khắp sông thác phía nam. Nó đã loanh quanh như thế khoảng hai tiếng đồng hồ. Cho tới khi phát hiện một cục đen thùi lùi bên bờ sông băng, chiếc phi thuyền hạ cánh để một người bên trong bước xuống. Người đó mặc áo chùng, vai đeo quyển sách nặng trĩu, bước đi cứng nhắc thiếu tự nhiên, từng khớp xương lạo rạo bài ca tuổi già. Người đó tiến đến, nặn mấy cục tuyết to bằng nắm tay rồi ném vào cục đen bất động, vừa ném vừa gọi:

-Dậy! Thú! Dậy mau! Thú! Thú! Không ngủ nữa!

Bị ném tuyết, khối đen thui bất ngờ trở dậy, tay vung vẩy hai ngọn đao cắt tuyết. Nó gầm lớn, gương mặt hoang dại chỉ chực cắn xé thứ gì đó. Người mặc áo chùng liền quẳng ra một cái túi hở miệng. Túi rớt bịch xuống tuyết, vài bộ phận cơ thể người lông lốc lăn ra, khối đen thui nọ liền sà tới nhai nuốt ngấu nghiến. Người mặc áo chùng cất lời:

-Vô Phong vẫn sống chứ? Này, Thú?! Nghe ta hỏi không? Tóc đỏ vẫn sống chứ?

Con quái vật nửa gật nửa lắc, nó đang bận ăn. Người ta vẫn nói đừng đụng vào chó khi nó đang ăn. Người mặc áo chùng chỉ dựa theo thói quen của nó mà đoán rằng số phận Vô Phong không rõ ràng. Những số phận đặt chân tới phương bắc đều mịt mù như chính mảnh đất này.

Tiếng động từ rừng cây vang tới làm người mặc áo chùng ngoảnh lại. Đó là một âm thanh có chủ ý. Trông thấy một kẻ đeo mặt nạ trắng, áo liền quần kẻ ca rô nhức mắt đang tiến về phía mình, người mặc áo chùng cất lời:

-Tiếu hả? Đến sớm nhỉ?

-Tôi ở đây lâu rồi, hề! – Tiếu cười, giọng nhừa nhựa không giống nam cũng chẳng giống nữ – Ngài pháp quan Trần Độ khỏe chứ? Ngài nên mặc áo ấm, trời lạnh không thương người già đâu! Hề!

Trần Độ không để ý mấy lời mỉa mia, chỉ đáp:

-Hiện chưa biết gã tóc đỏ thế nào. Thú đang ăn, khi nào nó tỉnh táo, ta mới có thể hỏi rõ ràng. Có thể Vô Phong còn sống, cũng có thể đã chết. Ta không chắc.

Tiếu vỗ tay, đôi chân rà trên tuyết như sắp bắt đầu một điệu nhảy:

-Vậy thì hắn sẽ sống. Trừ phi tôi thấy đầu của hắn, còn không, hắn sẽ sống! Vô Phong không thể chết được! Hề! Cảm ơn ngài pháp quan đã nương tay. Tôi biết ơn ngài! Biết ơn lắm! Tôi sẽ nợ ngài sau! Hề!

Kiểu cách của tên vũ công làm Trần Độ khó chịu. Lão pháp quan nói:

-Dù sao ta cũng cần Vô Phong sống. Nhưng ngươi cần gì ở tên tóc đỏ? Tại sao ngươi cũng muốn hắn sống.

-Vì sao á? Vì – hắn – phải – trả – nợ! – Tiếu đánh vần từng chữ – Ngài biết đấy, kinh tế sẽ bất ổn nếu nhiều nợ xấu. Phải có ai đấy trả nợ chứ?!

Tên vũ công cười khanh khách. Lão pháp quan tiếp lời:

-Giờ ngươi tính làm gì?

Tiếu vươn vai, đáp:

-Về phương đông. Có nhiều thứ đang ngáng đường và tôi cần phải giải quyết. Hẹn gặp lại, ngài pháp quan yêu quý. Cho tôi gửi chào anh bạn kia nhé! – Tiếu chỉ vào Thú – Bảo hắn rằng tôi chúc hắn ngon miệng!

Tên vũ công nhảy chân sáo vào rừng lá kim, dáng hình điệu đà mất hút giữa đêm tối. Trần Độ nhìn theo, cặp mắt trũng sâu hơi nhăn lại. Lão ghét những kẻ che giấu mặt thật. Lão cũng ghét mùa đông, giá rét vốn không thương người già. Và lão càng ghét nuôi chó. Nhưng phương bắc lại có tất cả những thứ mà người ta căm ghét. Cái xứ thổ tả! – Lão già bực mình chửi thầm.

[1]: bức thư của đại thánh sứ gửi Vô Phong, xem lại Quyển 3: Dao Găm – Chương 7

[2]: xem lại Quyển 3 Chương 56, ở đó các pháp quan và Đệ Thập đã thống nhất là giúp Liên Minh Phương Bắc và Băng Hóa quốc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.