Ngưng Hoan 2: Loạn Vũ (凝欢2: 乱舞)

Chương 26: Chương 26: Giày vò




♥ • ♥ • ♥

Đầu tháng ba, tú nữ được tuyển chọn từ các nơi lần lượt vào kinh. Sở Chính Việt vừa đại hôn xong, hơn nữa lại có bốn phi tần tiến cung trước. Nhưng điểm này cũng ảnh hưởng lớn đến mức độ sôi nổi của việc tuyển chọn, Hoàng thượng ấy mà, tân hôn mỗi ngày cũng được.

Suy tính dựa theo kết luận mạch kỳ mang thai, đáng ra Diệp Ngưng Hoan đã sinh từ cuối tháng hai, nhưng đến giờ vẫn chưa có động tĩnh. Nhưng mà việc này cũng không nói chính xác được, như là Thục phi của Tiên đế, lúc ấy cũng đoán là tháng tư sinh, kết quả kéo dài đến mùng ba tháng năm.

Dựa theo tình hình thực tế, quả thật mấy ngày nay nàng phải sinh rồi. Trong Nhạn Tê Cung thêm hai bà đỡ, tất cả chuyện khác vẫn do hai cung nữ hầu hạ Diệp Ngưng Hoan Cẩm Ngọc và Cẩm Lâm xử lý.

Cẩm Ngọc và Cẩm Lâm cuối năm ngoái mới điều từ Thụy Ánh Đài của Tây Uyển đến, tuy rằng hai người vào cung khi còn trẻ, nhưng vẫn bị bố trí phục vụ ở Thụy Ánh Đài, tuy không có tiền đồ gì đáng nói, nhưng cũng có thể may mắn tồn tại. Tránh được thảm hoạ cung biến cuối tháng năm năm trước.

Lúc ấy trong cung nô tài bị giết không nhiều, rất nhiều người được phái đi các Hoàng Uyển bởi vậy có thể trở về đại nội phụng dưỡng. Cuối năm ngoái, Cẩm Ngọc và Cẩm Lâm cũng nhận được thư điều đi của Cư An Phủ, vào đại nội đến hầu hạ Diệp Ngưng Hoan. Lúc vừa vào Nhạn Tê Cung, hai người quả thật hoảng sợ, đây đâu có giống như chỗ ở của một vị Hoàng hậu, lại còn mang long duệ?

Hai người cảm thấy đây không phải chủ tốt gì, nhưng chẳng còn cách nào khác; đành phải kiên trì hầu hạ. Sau này ít nhiều nghe mấy lời đồn đại. Tới tháng hai, Diệp Ngưng Hoan thật sự làm Hoàng hậu. Cứ tưởng rằng như vậy là thoát khỏi, có thể dời cung đến ở tâm cung, tối ngày hôm trước ngay cả hành trang đều thu dọn xong.

Nào ngờ Diệp Ngưng Hoan hoàn thành nghi lễ xong, ngay cả lễ nghi chư phi đến chúc mừng cũng giảm bớt. Ngày hôm sau lại xám xịt trở về, vẫn ở nơi này.

Hai người này tâm cũng lạnh thấu, Hoàng hậu nương nương xem như là cãi nhau với Hoàng thượng, chỉ sợ phong hậu cũng là bởi vì đứa bé trong bụng này. Cả đời của đứa trẻ này, còn không biết kết cục như thế nào đâu!

Hai người cả ngày nơm nớp lo sợ, sống mà như chim sợ cành cong.

Sở Chính Việt đứng ở đỉnh lầu các ở lầu ba Lam Thái Hiên Dục Cảnh Cung, tựa cửa sổ nhìn sân vườn sau điện Nhạn Tê Cung cách một bức tường. Diệp Ngưng Hoan hiện giờ thân mình cồng kềnh không thể động đậy, phỏng chừng nằm ở trong phòng. Trước đó vài ngày, nàng thường hay nâng bụng ngơ ngác ngồi men theo hành lang, từ nơi này có thể thấy rất rõ ràng.

Nàng luôn là phúc tinh của hắn, bất kể nàng sẵn lòng bày mưu tính kế cho hắn hay là không thì luôn có thể giúp hắn! Dựa vào việc lập nàng làm hậu, quả nhiên nhìn ra phiên vương nào không trung thành. Để đáp trả, hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất hoặc là chia rẽ hoặc là mượn sức. Như vậy, lại khiến hắn đưa ra quyết định chính xác.

Nàng dùng mọi cách để phối độc dược, lại đánh bậy đánh bạ, làm cho hắn sốt cao trong mười ngày, khiến độc tính Đoạn Kim Hoa có xu hướng yếu đi.

Hắn không dám nói cho nàng biết, sợ nàng tức sống tức chết. Vì thế cho người truyền tin tức giả, nói hắn không thể sinh con.

Nói như vậy, là để cho nàng yên tâm.

Thai càng lớn, nàng càng ngày càng sợ hãi. Đứa bé này chống đỡ cho nàng sống tiếp, tương lai sau khi sinh khiến nàng vô cùng sợ hãi. Khương Hoán bảo vệ thai cho nàng cũng đã nói, nàng cả ngày rơi lệ đau thương, không tốt cho cơ thể mẹ và thai nhi. Nếu hắn thật không thể sinh con, nàng mới có thể cảm thấy đứa bé này an toàn hơn chút.

Ba mươi năm qua, đao kiếm qua lại, sinh tử quay vòng. Trải qua bội ân vì thù, trải qua huynh đệ tương tàn. Cuối cùng hắn là người may mắn còn sống, cũng là người kiên cường ác nghiệt nhất. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, cũng không tin. Sẽ có một ngày, hắn vì một nữ nhân, khiến bản thân không tiến không lùi, chẳng ra cái gì cả, ngay cả con của mình cũng không dám nhận, buồn cười biết bao, cũng bi ai biết bao.

Nhưng, hắn không bao giờ hối hận!

Hắn mặc long bào trên người, nàng cũng áo phượng xứng đôi, bọn họ làm xong lễ hợp cẩn, cũng xem như đã là vợ chồng.

Thần sắc Sở Chính Việt vẫn lãnh đạm, trong tay cầm chiếc chén bạch ngọc, trong chén là rượu ngon tinh khiết và thơm, hương vị vấn vương, như tương tư vòng vèo dưới đáy lòng.

Trầm Nhã Ngôn men theo thang lên lầu, nhìn bóng hình màu đen của hắn đứng bên cửa sổ. Cho dù làm Hoàng thượng, Sở Chính Việt cũng chuộng hoa văn tối màu, thường phục đa số đều may như thế, hoa văn rồng mờ mờ ảo ảo ánh xạ. Người như hắn, rất ít khi lộ rõ vui mừng trên nét mặt, vĩnh viễn khó phỏng đoán tâm tư.

Tháng mười một năm trước nàng từ Vĩnh Phúc Cung nơi nàng ở lúc mới vào cung chuyển đến Dục Cảnh Cung, dù hắn chưa nói, nhưng nàng biết rõ, Diệp Ngưng Hoan ở ngay bên cạnh, Lam Thái Hiên này xây cao, trên đỉnh các ở lầu ba, có thể thấy hết Nhạn Tê Cung.

Hắn thường đến đây, cứ thường thường đến, giúp nàng trở thành chuyên sủng hậu cung. Chỉ là hắn tới, cũng đứng ở chỗ này nhìn về hướng Nhạn Tê Cung, không vui không giận mà hai mắt mê ly.

Trầm Nhã Ngôn nén đau khổ trong lòng, cười nói: “Hoàng thượng đừng cứ lúc nào cũng uống rượu, thần thiếp làm chút thức ăn, Hoàng thượng đi xuống dùng chút đi?”

Sở Chính Việt xoay đầu lại, nở nụ cười nhợt nhạt: “Sao lại là nàng?”

Trầm Nhã Ngôn chua xót cười cười, nhiều năm như vậy đến giờ hắn chưa phân biệt được bước chân của nàng. Bước chân của Diệp Ngưng Hoan, hắn chưa bao giờ nhận sai, có khi hắn tựa vào bên cửa sổ, xoay đầu nhìn ra phía ngoài. Lại gần nhìn, tất nhiên là Diệp Ngưng Hoan từ bên trong đi ra. Cách xa như thế, quả thật là dùng tim gan mà nghe!

Nàng vẫn cho là, chỉ cần nàng có tâm là được rồi. Đó, chẳng qua cũng chỉ là một bên tình nguyện mà thôi!

“Từ nay trở đi, sinh nhật thần thiếp thần thiếp cũng không muốn tiếp đãi lớn nữa, cứ bày một bữa tiệc nhỏ ở trong cung. Hoàng thượng có nguyện đến góp vui?”

Sở Chính Việt nói: “Đương nhiên phải tới, mấy ngày nay trẫm đều ở chỗ của nàng.”

Trầm Nhã Ngôn cúi đầu, che khuất chua xót nơi đáy mắt. Mỗi ngày đến nhìn Diệp Ngưng Hoan nhỉ?

Rạng sáng mùng chín tháng ba, Diệp Ngưng Hoan lâm bồn. Hắn tựa vào Lam Thái Hiên nhìn, Cẩm Ngọc và Cẩm Lâm vội vội vàng vàng chuyền đồ, hai bà đỡ chạy vào chạy ra, từng chậu máu được đổ ra bên ngoài, nhưng trước sau vẫn không có tin đứa bé chào đời.

Diệp Ngưng Hoan đấu tranh một ngày một đêm, tới mùng mười cũng không sinh được. Cẩm Lâm không thể chịu được, chạy tới tìm hắn.

Sở Chính Việt chưa gặp, vẫn để nhạc mừng tưng bừng. Hôm ấy cũng là sinh nhật Trầm Nhã Ngôn, tiệc mừng nhạc vang, Diệp Ngưng Hoan nghe được, nàng nghe thì nhất định sẽ phẫn nộ. Nàng phẫn nộ mới có sức!

Sở Chính Việt ngồi trong điện, mặt trắng không còn giọt máu, tay cầm chén run rẩy liên tục. Nhìn dáng vẻ chịu đựng của hắn, Trầm Nhã Ngôn thật giống như vạn tiễn xuyên tâm. Nàng sống lâu như vậy, lần đầu thấy hắn sợ như thế, đồng tử phân tán, tựa như bên kia một khi truyền đến tin dữ gì hắn sẽ lập tức chết ở đây!

Tới chạng vạng, Diệp Ngưng Hoan cuối cùng cũng sinh đứa bé ra, thật sự là một bé trai! Hắn ban tên Nguyên Trinh, là trưởng tử triều Gia Thuận. Bách quan chúc mừng, cả nước cùng vui.

Tàn độc Đoạn Kim Hoa tích tụ trong cơ thể lại một lần nữa phát tác, người khác sau khi sinh bị băng huyết có thể rất nguy hiểm, Diệp Ngưng Hoan thì ngược lại. Máu ứ đọng đông lại, thứ gì vẩn đục đều ngăn ở trong cơ thể, không bài tiết ra được, mặt nghẹn đến mức tím tái, khí thở ra đi nhiều vào ít.

Sở Chính Việt chạy tới khiến Diệp Ngưng Hoan tức giận, thậm chí để Trầm Nhã Ngôn giả vờ bụng to để chứng minh hắn giải hết độc rồi. Diệp Ngưng Hoan nổi cáu phun hết máu ra, trái tim của Trầm Nhã Ngôn cũng tro tàn hơn phân nửa!

Sở Chính Việt chưa bao giờ làm chuyện vu vơ như thế, nhưng đối mặt với thời điểm Diệp Ngưng Hoan sống chết trước mắt, hắn đành phải vậy.

Sau đó, Diệp Ngưng Hoan ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở trong cung một tháng.

Sở Chính Việt ngồi ở Khải Nguyên Điện có chút không yên lòng. Vừa rồi lúc đi qua Trung Đô Viên, thấy Diệp Ngưng Hoan ngồi bên hồ sen. Hắn biết nàng chặn hắn như vậy, đơn giản chỉ là muốn gặp đứa bé.

Vốn muốn đi qua, nhưng nghĩ lại, gặp mặt tất nhiên sẽ lại ầm ĩ một hồi. Thân thể xương cốt nàng càng thêm gầy yếu, lúc trước khiến nàng tức giận là muốn nàng phun ra phần máu ứ nghẹn kia, hiện giờ khiến nàng tức giận đó chính là muốn tính mạng của nàng.

Đúng lúc Lư Thụ Lẫm trở lại từ Đông Lâm, hắn dứt khoát rẽ qua Khải Nguyên Điện bên này trước. Sở Hạo vẫn không có tin tức, gần một năm nay lật hết Đông Lâm cũng không có.

Đang lúc Sở Chính Việt xuất thần, Trương Oánh lảo đảo bò lết chạy vào, hắn rất ít khi không có phép tắt như vậy, lại càng sẽ không tùy tiện quấy rầy khi Sở Chính Việt tiếp kiến cận thần. Lúc này thấy vẻ mặt hắn thất kinh, Sở Chính Việt đập loạn trong lòng, liền thốt lên: “Hoàng hậu xảy ra chuyện gì?”

“Hoàng hậu nương nương nàng... Nàng ngã vào hồ, hồ...”

Sở Chính Việt nhảy dựng lên, trước mặt Trịnh Bá Niên và Lư Thụ Lẫm nổi lên một trận cuồng phong. Hai người nhìn nhau, trên mặt bất giác lại hiện lên vẻ ngượng ngùng đau xót.

Diệp Ngưng Hoan nằm thẳng bên hồ sen, trên người tất cả đều là nước bùn, một đám cung nữ thái giám vây quanh bên cạnh ba chân bốn cẳng ấn huyệt nhân trung rồi ấn lên ngực. Có thể cứu kịp thời, may nhờ có Trương Oánh cẩn thận. Lúc Sở Chính Việt gặp công thần, Trương Oánh canh giữ ở bên ngoài, hắn thấy Sở Chính Việt và Trịnh Bá Niên trở lại, nhưng đồ đệ Tiểu Lâm Tử phái đi chuyển lời còn chưa trở về.

Trương Oánh thận trọng, tự mình chạy qua xem, phát hiện Tiểu Lâm Tử ngã trên mặt đất không biết sống chết, hơn nữa bên hồ còn bày một chiếc ghế nửa mới nửa cũ. Dám đem mấy thứ nửa mới nửa cũ này qua đây, vậy chỉ có một người. Nữ nhân có thân phận cao nhất trong cung, nhưng quan hệ với Hoàng đế lại tệ nhất.

Tâm tư Sở Chính Việt, Trương Oánh hiểu rất rõ. Lúc này cho người xuống hồ cứu lên, may mà là hồ sen, bùn nhão nhiều cũng chìm không được bao sâu, nhanh chóng tìm ra được. Lúc Sở Chính Việt chạy đến, trong miệng Diệp Ngưng Hoan bắt đầu sặc nước bẩn, hẳn là không sao.

Sở Chính Việt cũng mặc kệ nàng bẩn hay không, liền ôm nàng dậy đưa đến Khải Nguyên Điện gần đó, cũng cho người đi tìm Khương Hoán và Lặc Man Ni.

Diệp Ngưng Hoan mơ một giấc mộng cực dài, trong mộng nàng trở về Đông Lâm, thành hôn với Sở Hạo.

Giữa tôn thất, mặc dù có tình cũng phải phân biệt rõ với quyền mưu, không thể chỉ nghĩ đến tình cảm mà xúc động làm bậy, nhưng tình cảm này đáng quý, cũng khiến người ngoài không thể hiểu tường tận. Vì yêu nghiêng trời lệch đất kinh tâm động phách cỡ nào, nhưng đây chẳng qua là khoảnh khắc liều lĩnh bất chợt, thua xa quyền tình xen lẫn dai dẳng!

Là Sở Hạo dạy nàng, cho nàng tư vị chí tình hoàn toàn mới. Cho nên, khi thế giới của nàng sụp đổ, lúc nàng không còn gì cả, nàng vẫn nhớ rõ lời của hắn! Nhưng nàng thật sự rất mệt mỏi! Nàng không thể thay hắn báo thù, nàng bị giữ trên tay Sở Chính Việt. Nàng mệt đến mức không thể hô hấp, mệt đến mức không có lúc nào là không muốn chặt đứt cơn tức này.

Lúc nàng bị ngã vào hồ sen, nàng thậm chí còn cảm thấy thoải mái khoái trá. Nhưng mà, mạng của nàng luôn kiên quyết như vậy, chết không được! Nàng thật hoài nghi bản thân mình là yêu mèo chín mạng gửi hồn người sống.

Diệp Ngưng Hoan ngơ ngác nhìn nóc giường, mộng quả nhiên chỉ là mộng mà thôi. Nàng vẫn phải tỉnh lại, tiếp tục chịu đựng!

Trầm Nhã Ngôn mang thai, cùng ngày nàng sinh xong đứa bé, nhìn nàng ta bụng phệ. Cảnh tượng này, cũng giống như lúc ấy nàng giết vua thất bại tỉnh lại, phát hiện mình mang thai!

Hi vọng và tuyệt vọng phụ họa nhau mà đến, ép nàng thở không nổi.

Sở Chính Việt ngồi ở mép giường, trong tay lại bưng một chén thuốc, giữ cằm của nàng muốn rót vào. Nàng cắn chặt răng, nặn ra từng âm: “Không muốn uống.”

Hắn giữ quai hàm của nàng, không miễn cưỡng ép nàng nữa, giọng nói lại chậm rãi dịu dàng hơn trước kia: “Ta cho người ôm Nguyên Trinh tới, uống xong thì cho nàng gặp nó.”

Trong mắt Diệp Ngưng Hoan rớm lệ, khí trào cổ họng, chưa kịp mở miệng đã khạc ra một ngụm máu, hắn nhân cơ hội đưa thuốc đến môi nàng. Nàng nuốt cực kỳ khó khăn, mỗi một ngụm đều phải luôn thẳng cổ mới có thể gắng gượng nuốt xuống. Một chén thuốc vào bụng, Diệp Ngưng Hoan có mấy lần muốn nôn. Nàng bắt đầu học hắn, tự mình bóp cổ họng của mình cho khỏi phun ra, khó chịu ngưỡng cổ nhìn trời, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn.

Sở Chính Việt mở to mắt, đợi nàng xoa dịu cơn tức rồi, lúc này hắn mới ra hiệu cho nhũ mẫu mang đứa trẻ đến, sau thời gian một tháng thì không còn nhiều nếp nhăn nữa, mà tròn vo trắng nõn. Cậu bé ngủ trong tã lót, mộng đẹp say sưa, miệng còn thỉnh thoảng phun bong bóng, cả người là mùi sữa.

Nàng vừa thấy thì quên hết mọi thứ, gấp gáp muốn ôm lấy. Sở Chính Việt đặt đứa bé vào trong lòng nàng, nó dường như cảm giác được hương vị mẫu thân, mắt cũng không mở, đầu lại chui vào trong lòng nàng. Diệp Ngưng Hoan theo bản năng vén áo lót muốn cho bú, không hề để ý Sở Chính Việt ở ngay bên cạnh.

Sở Chính Việt ấn nàng lại: “Nàng đang uống thuốc.”

Nước mắt dán trên mặt nàng, nhưng nàng phản ứng kịp, lặp đi lặp lại: “Đúng đúng, không thể cho bú... Không thể cho bú...” Không còn tinh thần u ám nói chuyện với hắn thường ngày, dáng vẻ kích động khàn cả giọng không biết nên làm thế nào.

Nàng khoanh chân ngồi ở trên giường, nâng chân đứa bé lên. Đứa bé rất nặng, nàng tuy không bệnh ôm dậy cũng trầy trật, cong người như trứng tôm, biến mình thành nôi lắc dỗ nó.

Sở Chính Việt khó chịu trong lòng, muốn ôm đứa bé đi. Nàng luống cuống, sợ làm bị thương đứa bé cũng không dám đoạt lấy từ tấy hắn, bèn giương cánh tay tội nghiệp nói: “Ôm một lát, ta ôm một lát nữa được không?”

“Nàng vừa bình thường trở lại, ăn chút gì đó rồi cho nàng ôm.”

“Ta không đói bụng.”

“Nó cũng phải ăn.” Lời này thành công khiến Diệp Ngưng Hoan thu cánh tay lại, giương mắt nhìn nhũ mẫu nhận lấy đứa bé.

Sở Chính Việt ôm lấy nàng, ra hiệu cho người khác bày bàn ăn ra, bưng canh đút cho nàng. Nàng không cự tuyệt, rất phối hợp nuốt xuống họng. Lúc này Sở Chính Việt mới nói: “Cho nàng nghỉ ngơi trên giường, lại đi ra làm cái gì?”

Nghĩ tới đứa bé trên tay hắn, vẻ kiêu căng cũng không bùng dậy, nàng buồn bực nói: “Ta muốn gặp nó, không có ý chỉ của ngươi, Phượng Nghi Điện không cho ta vào...”

“Ta nói rồi, nàng ngoan ngoãn nghỉ ngơi. Đương nhiên sẽ cho nàng gặp con, nàng không nghe ta lời nói, vậy...”

“Ta nghe, ta nghe!” Nàng vội vàng bắt lấy tay hắn, ra sức nuốt một ngụm nữa, “Ngươi giày vò ta thế nào cũng được, chớ tổn thương nó.”

Đứa bé vừa sinh ra, nàng đã biết. Nàng không còn cơ hội nữa! Vốn cho là hắn không thể sinh con. Huống hồ Thái Hoàng Thái hậu cũng biết đứa bé này là của Sở Hạo, nhất định sẽ trăm phương ngàn kế bảo vệ nó. Hắn không dám để cho Thái Hoàng Thái hậu xảy ra chuyện, hắn muốn bảo giang sơn mà, vậy phải hầu hạ mẹ già Tiên đế cho tốt. Đứa bé này không sao, để tránh hắn lại lợi dụng đứa bé để đày đọa nàng, nàng tính sinh xong đứa bé liền đi tìm Nhạn Hành.

Nhưng hắn giải được độc, đứa bé này có thể bị mất mạng bất cứ lúc nào. Thái Hoàng Thái hậu đến tuổi này, bà không chăm được mấy năm nữa. Cơn tức này của nàng, chỉ có thể chịu đựng. Nàng thà rằng hắn giày vò nàng, giày vò nàng, có thể bảo vệ nó cũng được!

Sở Chính Việt im lặng, tiếp tục đút nàng từng miếng từng miếng. Đợi nàng húp xong nửa chén canh, lúc này hắn mới đưa đứa bé đến bên cạnh nàng, cùng ngủ với nàng. Có đứa bé bên cạnh, nàng thành bảo bối rất biết nghe lời, ngoan ngoãn nằm ở trên giường. Một lớn một nhỏ nằm song song, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Lúc này, Sở Chính Việt mới đi ra phía trước điện, Trương Oánh lại gần nói khẽ: “Nô tài hỏi Tiểu Lâm Tử rồi, hắn không phát hiện là ai đánh hắn. Lúc ấy trong vườn chỉ có một mình nương nương ngồi bên hồ... Nội Đình Giám thay phiên đổi ca, đúng là lúc đổi ca.”

Trong cung, người có lý do hơn nữa có năng lực làm như vậy, chỉ có hai người! Một là Thái Hoàng Thái hậu Vương thị, thanh danh Diệp Ngưng Hoan quá tệ, hơn nữa cứ sinh sự liên tiếp. Vương thị vốn không có cảm tình với nàng, hơn nữa đứa bé đã sinh ra rồi. Để tránh chọc giận Sở Chính Việt gây họa cho người khác, thừa dịp lúc nàng tự đi ra chịu chết thì giải quyết cho xong chuyện.

Hai, chính là Trầm Nhã Ngôn. Lý do của nàng đơn giản hơn, là ghen tị.

Bất kể là ai, hắn đều không thể xử lý. Vương thị không cần nói, thân phận của bà cực kỳ mẫn cảm. Hắn chỉ có thể đối xử tử tế không thể làm hại, đây cũng là nguyên nhân Sở Hạo đoán chừng sau thời cuộc thiên hạ còn có thể không chùn bước mà trốn đi. Sở Lan bị tiêu diệt, hắn cứu không được. Mà Vương thị, không cần hắn cứu. Sở Chính Việt không thể cũng không dám hại bà.

Trầm Nhã Ngôn thì phức tạp hơn một chút, thứ nhất là có quan hệ với Lư Thụ Lẫm, thứ hai là tình cảm mười mấy năm.

Sở Chính Việt tựa vào bên giường, đùa nghịch ngọc bội đeo bên hông, trong mắt là một mảnh tiêu điều, khoát tay ra hiệu cho Trương Oánh đi. Thoáng nhìn thấy Trịnh Bá Niên và Lư Thụ Lẫm vẫn chờ ở bên ngoài chưa đi, hắn thuận miệng nói: “Các ngươi đi đi, không có chuyện gì.”

Lư Thụ Lẫm nhịn không được, tiến lên quỳ rạp xuống đất, rơi lệ nói: “Vi thần muốn gặp mặt Hoàng hậu, tự mình báo cáo. Muốn giết muốn lăng trì...”

“Tới bây giờ thì nói cái gì cũng vô dụng.”

Trịnh Bá Niên nghẹn ngào: “Dù sao thì lúc ấy Hoàng thượng đích thân tiễn bọn họ, nếu biết rõ tình hình thì sao lấy thân mạo hiểm?”

“Cũng có thể là diễn kịch.” Sở Chính Việt thản nhiên nói, “Trẫm quả thật là dựa vào nàng mới thuyết phục được Vương Tường, hết thảy đều nằm trong kế hoạch, có lợi là trẫm! Nếu đổi trẫm là nàng, trẫm cũng không tin.”

Sở Chính Việt cúi đầu nhìn miếng ngọc bội song long ngậm châu này, khóe miệng hơi cong lên, cười như có như không lại vô cùng yêu mị loá mắt, “Chỉ có một người có thể biện bạch cho trẫm.”

Lư Thụ Lẫm khóc ròng: “Cho dù Đông Lâm Vương thật sự còn sống, cũng nhất định cho rằng Hoàng thượng bày ván cờ này hại hắn. Làm sao sẽ phân trần cho Hoàng thượng?”

Sở Chính Việt vỗ về hoa văn trên ngọc bội: “Nếu Thập Cửu thúc có thể thoát cảnh chết, nhìn từ bên ngoài... Hắn nhất định sẽ hiểu.”

“Nhưng Đông Lâm Vương tới nay vẫn không có tung tích, rất có thể là chết thật rồi!”

“Vậy chỉ có thể như vậy.” Sở Chính Việt vẫn đùa nghịch ngọc bội, dáng vẻ như chẳng có gì cả, “Dù sao trẫm cũng quen rồi.”

Lư Thụ Lẫm cúi rạp dưới đất, vẻ như muốn khóc. Sở Chính Việt cúi đầu nói: “Được rồi, trẫm còn chưa khóc mà. Các ngươi khóc lóc ở đây làm gì? Mau đi đi!”

Diệp Ngưng Hoan mơ màng tỉnh lại, suýt bị cảnh tượng trước mắt hù chết. Sở Chính Việt nhắm mắt lệch qua bên cạnh nàng, vòng cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng và đứa bé, rèm ấm nắng dịu, có mùi hương thoang thoảng. Vẻ mặt kia rất thỏa mãn, quả thật như là một trượng phu tốt nhất ôm vợ con mình ngủ rất yên bình.

Diệp Ngưng Hoan trợn mắt nhìn hắn một lúc, Sở Chính Việt chưa mở mắt, uể oải mở miệng: “Nhìn cái gì? Lại muốn lấy trâm cài đâm ta à?”

Nàng lầu bầu mấy tiếng trong cổ họng, không bật ra lấy nửa chữ. Sở Chính Việt đưa tay chen vào giữa nàng và đứa bé, ôm lấy nàng: “Nơi này nhỏ quá không thích hợp an dưỡng, nhưng ta lại muốn xử lý chính vụ... Vẫn là Kiền Nguyên Cung thích hợp nhất. Qua mấy ngày thì chuyển qua đi?”

Diệp Ngưng Hoan ấm ức ngẩng đầu, dù muốn hay không vẫn phải cởi nút thắt của hắn ra, một cái chân vòng qua hông hắn. Sở Chính Việt cầm lấy chân nàng quở trách: “Đang làm gì đó?”

“Giả bộ cái gì? Dù sao hiện giờ đứa bé cũng sinh ra rồi, cứ mặc sức đi. Ta hầu hạ ngươi!” Diệp Ngưng Hoan nghiến răng nghiến lợi, tóc tai bù xù nhìn thế nào cũng giống con quỷ nhỏ.

Lúc mang thai nàng đẫy đà thêm một chút, cố gắng ăn uống vì đứa bé, kết quả toàn bộ đều tăng thêm ở trên bụng. Đứa bé sinh ra nặng gần tám cân, bụng nàng liền xẹp xuống, khí huyết đều hư.

Một tháng qua tuy dưỡng bệnh trên giường, nhưng cả ngày nghĩ ngợi lung tung, ở cữ ngồi một chỗ không mập lại còn gầy. Làm cho cả người khô héo như nhánh cây, nào còn vẻ linh hoạt quyến rũ năm đó. Động tác lờ đờ xứng với nét mặt dữ tợn của nàng, nhìn thế nào cũng khiến người ta sợ hãi. Sở Chính Việt đã sớm quen với bộ mặt này của nàng, bèn kéo cánh tay nhỏ của nàng qua treo lên cổ mình, miệng lại nói: “Đừng có ồn ào, đứa bé còn ở bên cạnh mà.”

Đứa bé chính là tử huyệt của nàng, một nhát đâm rất chắc.

Diệp Ngưng Hoan cứng đờ tựa nửa người vào người hắn, trừng mắt thở dốc: “Sở Chính Việt, thứ ngươi muốn có cũng đã chiếm được rồi, cần gì giày vò cô nhi quả phụ? Ngươi có thể giữ lại Nguyên Phong, Nguyên Lịch... Nhậm Dĩ là trưởng tử của Tiên đế, ngươi cũng có thể giữ lại. Ta đầu độc ngươi, ngươi giết chết ta là được. Hiện giờ ngươi tức giận gì thì cứ giết, việc gì mà phải...”

Hắn nhìn nàng, con ngươi trở nên tăm tối: “Bây giờ biết xin khoan dung rồi?”

Nàng hơi giật giật, gần như ghé vào trong ngực của hắn. Dùng tư thế thân mật, dưới đáy mắt cũng không phải quấn quýt si mê, mà là đau đớn khắc sâu nhất.

Sở Chính Việt ấn nàng vào trong ngực hắn, nhẹ giọng nói: “Nàng coi như ta làm bộ làm tịch đi. Tóm lại nàng nghe lời của ta, ta đương nhiên không kiếm chuyện với nó. Nếu nàng không ngoan ngoãn, cũng đừng trách ta không khách khí.”

“Hận chết ngươi!” Nàng bị hắn ấn không thể động đậy, lại không dám lớn tiếng kinh động đứa bé, bèn cắn răng mắng khẽ.

Sở Chính Việt lẳng lặng nhắm mắt, thế nhưng lại nở nụ cười: “Hận đi, dù sao cả đời cũng sẽ nhanh chóng trôi qua thôi.”

Hận cũng được, yêu cũng được. Chẳng qua đều là cả đời! Coi như là hư vọng, lừa gạt thậm chí đê hèn, hắn luôn muốn giữ lấy tính mạng của nàng, như vậy đã đủ rồi.

Trầm Nhã Ngôn ngồi ngay ngắn trong điện uống trà, thần sắc vô cùng tẻ nhạt. Thấy A Ninh thất kinh chạy vào, nàng lạnh lùng nói: “Vội vội vàng vàng làm cái gì? Quy củ đều quên rồi sao?”

“Nương nương có nghe nói...” A Ninh dừng một chút, cho cung nhân lui hết ra. Lúc này nàng ta mới lại gần bình tĩnh lại, trên mặt không rõ cảm xúc, “Hoàng hậu nương nương bị chìm trong Trung Đô Viên.”

Trầm Nhã Ngôn hơi rũ mí mắt: “Đã chết rồi sao?”

“Không có, chỉ uống mấy ngụm nước cũng không có gì đáng ngại.” Nhìn nét mặt của Trầm Nhã Ngôn, A Ninh ngạc nhiên, “Việc này, việc này...”

Trầm Nhã Ngôn cúi đầu không nói, A Ninh giậm chân: “Nô tì cho rằng nương nương chỉ là nói lẫy, Hoàng thượng không thể để cái gai trước mắt được, nương nương có cẩn thận mấy cũng khó bảo đảm vạn nhất.”

Trầm Nhã Ngôn rớm lệ, hít vào một hơi, lạnh lùng nói: “Hắn không có chứng cứ rõ ràng cũng không dám giết ta, cũng như Diệp Ngưng Hoan không giết được hắn. Hắn quý Lư Thụ Lẫm nhất, làm sao nhẫn tâm để huynh ấy khó xử? Hắn không thể giết ta, còn phải nuôi ta. Trong lòng cáu giận như vậy, còn tốt hơn làm như không thấy!”

A Ninh rơi nước mắt: “Nương nương thật sự hồ đồ! Biện pháp này Hoàng thượng dùng được, nương nương lại không dùng được. Hoàng thượng có tần phi đầy cung, nhưng nương nương thì sao? Nương nương thật sự muốn dùng đời sau của mình đánh cược với Hoàng thượng sao?”

Trầm Nhã Ngôn nghẹn ngào: “Hắn có tần phi đầy cung, trong mắt chẳng qua cũng chỉ có một mình Diệp Ngưng Hoan mà thôi. Chẳng phải hắn dùng cả đời mình đánh cược với Diệp Ngưng Hoan sao? Hận cũng được, yêu cũng được, còn tốt hơn làm như không thấy. Không giết Diệp Ngưng Hoan được, cũng không cho nàng ta khỏi bệnh, cứ để hắn không làm gì được. Để hắn lo âu để hắn phiền muộn để hắn hận! Ta sẽ chờ hắn đến xử lý ta, đoạt quyền của ta người của ta, đuổi ta đi lãnh cung, cứ tùy hắn!”

A Ninh khóc ròng: “Hoàng thượng cũng không làm gì cả, chỉ chuyển Hoàng hậu tới Khải Nguyên Điện. Nương nương làm như vậy, coi như là đẩy Hoàng thượng về phía Hoàng hậu.”

Trầm Nhã Ngôn ném cái chén, sắc mặt trắng bệch. Nàng vốn không phải là một người có tâm địa ác độc, là Sở Chính Việt từng bước một bức nàng thành như vậy. Nàng biết, lúc nàng biến thành một người phụ nữ độc địa, sự tương tư của nàng cũng hoàn toàn thay đổi. Nàng trở thành bản mặt Sở Chính Việt chán ghét nhất, tựa như trắc phi Lộ thị của Tiên vương năm đó!

Nàng không có cách nào, nàng đành phải tham lam. Trước kia nghĩ nếu như có thể gả cho hắn thì tốt rồi. Sau khi gả cho hắn, lại nghĩ, nếu hắn cũng yêu nàng thì tốt rồi... Luôn là lòng tham không đáy. Người nào trong thiên hạ, không phải như thế chứ?

Sở Chính Việt chuyển Diệp Ngưng Hoan và đứa bé đến Kiền Nguyên Cung, nơi này đa phần lớn hơn, từ đầu đến cuối có chủ điện, điện thờ phụ, góc điện có Nam thư phòng, Bắc vệ phòng đủ cả.

Để tiện cho việc nghị sự, Sở Chính Việt chuyển Hưng Hoa Các Sung Bí Viện tới góc hành lang phía nam Kiền Nguyên Cung, kề sát Nam thư phòng Sùng Đức Điện, cũng bố trí phòng trực ở đây, triệu công thần thay phiên túc trực ở đây, cũng chia Bắc vệ phòng làm hai, đóng quân ở đây, cho phép thị vệ tứ phẩm trở lên đi lại.

Khải Nguyên Điện nằm trong Tuyên Anh Môn, thật ra chính là thư phòng của thiên tử. Trước kia Sở Chính Việt không thích đi qua bên này, một là hắn mỗi ngày đều nghe báo cáo ở ngự môn của Tuyên Anh Môn, say khi trở về Khải Nguyên Điện thì có thể tiếp kiến công thần. Cho nên xem Khải Nguyên Điện như chỗ ở. Nhưng bây giờ để tiện cho vợ con, hắn mới chuyển toàn bộ ban nghị sự vào trong Kiền Nguyên Cung.

Diệp Ngưng Hoan tịnh dưỡng ở Kiền Nguyên Cung, đứa bé cũng không ôm đi đâu, đặt bên cạnh Diệp Ngưng Hoan. Có đứa bé, Diệp Ngưng Hoan liền giống như Vương thị lúc trước, cả người như ăn thuốc tiên mỗi ngày hồi hồn lại.

Kiền Nguyên Cung cả ngày thoang thoảng mùi sữa và mùi thuốc, lúc nào Nam thư phòng cũng tràn đầy hương vị này, rõ ràng đến mức ngay cả thắp hương cũng không che giấu được. Các đại thần nghị sự ở Nam thư phòng, cũng có lúc nghe thấy tiếng khóc của trẻ con từ sau điện vọng ra.

Sở Chính Việt thản nhiên như không, chúng thần chỉ cho rằng hắn có con trai thì vui sướng, không qua mấy ngày đã thành thói quen, có thể nói chuyện quốc gia đại sự với vẻ mặt bình thản trong tiếng khóc của trẻ con.

Tháng năm tú nữ vào kinh trải qua ba vòng tuyển chọn. Ai đến đều đưa vào cung dạy quy củ chuẩn bị cho việc tuyển chọn, nơi này ngoại trừ một số tiểu thư của các đại tộc ở Trực Lệ được điều động để làm phi tần ra thì những người còn lại là cá nhân Sở Chính Việt yêu thích. Tông Đường lo liệu nghi thức tế lễ Đông Lâm Vương, hai phủ ngoại trừ chuẩn bị cho Đoan Ngọ ra thì còn phải chỉ bảo những người xuất sắc vượt qua ba vòng, các ti các chức đều rất bận rộn.

Sau tiết Đoan Ngọ là sắp tới đám giỗ Sở Hạo và sinh nhật Thái Hoàng Thái hậu, hoặc là nói, là ngày kỷ niệm một năm Sở Chính Việt cướp cung. Đối với Vương thị và Diệp Ngưng Hoan mà nói, ngày này đều là thống khổ.

Thái Hoàng Thái hậu sớm đã nói với Sở Chính Việt không cần tổ chức tiệc sinh nhật. Sở Chính Việt không muốn khiến bà khổ sở, cũng không muốn Vương thị về sau hàng năm cũng không được chúc thọ. Vì thế hắn đề nghị lấy danh nghĩa kéo dài sinh nhật, dời đến đầu tháng sau, trong tháng năm để Tông Đường lo liệu nghi thức tế lễ cho Sở Hạo, Vương thị cũng đồng ý.

Mà tâm tình của Diệp Ngưng Hoan lại không có cách nào trấn an. Sở Hạo mùng bảy tháng năm xảy ra chuyện. Một năm trôi qua, nàng thành Hoàng hậu triều Gia Thuận, đừng nói là thủ tiết cho hắn, ngay cả nghi thức tế lễ cũng không thể làm cho hắn, nàng thậm chí còn hủy hoại thanh danh của hắn rối tinh rối mù.

Nhưng nàng không cãi nhau với Sở Chính Việt nữa, mỗi ngày hắn ở phía trước thượng triều xử lý chính vụ, nàng tịnh dưỡng ở trên giường kiêm luôn trông trẻ. Đợi hắn hạ triều trở về, cùng nhau dùng bữa, cùng nhau nghỉ ngơi, y hệt một đôi phu thê ân ái.

Mùng năm tháng sáu, Sở Chính Việt mở tiệc sinh nhật cho Thái Hoàng Thái hậu. Diệp Ngưng Hoan phải tịnh dưỡng trên giường, không thể tham dự. Ngược lại là Vương thị đến thăm nàng trước, thuận tiện đến thăm đứa bé, đơn giản vẫn chỉ khuyên Diệp Ngưng Hoan đừng sinh sự nữa, ngoan ngoãn sống qua ngày vân vân.

Sau lần đó Sở Chính Việt thờ ơ nhìn phản ứng của mọi người, trong bụng cũng đoán được phần nào. Nhưng hắn đối xử với Trầm Nhã Ngôn vẫn như thường, vẫn chưa đề cập đến chuyện Diệp Ngưng Hoan chết chìm, hơn nữa cũng không kiếm cớ tước quyền lực của nàng, nàng vẫn là Quý phi được sủng ái.

Tháng sáu lại có phi tần mới vào cung, vẫn là nút quan hệ với triều đình. Sở Chính Việt phải ứng phó hậu cung mưa móc đồng đều, nhưng cho dù mưa móc đều cũng chẳng qua đêm, buổi tối vẫn trở về Kiền Nguyên Cung. Hai cung nữ hầu hạ Diệp Ngưng Hoan cũng hoàn toàn an tâm, suy cho cùng có con thì sẽ không giống trước. Hoàng hậu không chịu thua kém một lần sinh được con trai, nối lại tình xưa với Hoàng thượng, cuối cùng không cần cả ngày sờ cổ sống qua ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.