Ánh mặt trời cháy rực ở phương đông, trời cao quang đãng. Hoa mai trong sân vườn nở rộ như ráng mây, tùng bách xanh biếc. Trong sân đào một ao sen, dẫn suối ấm đến, khiến cho trong hồ xanh đỏ nhiều vô số, hơi nước lờ mờ mềm mại như tiên.
Sở Nguyên Trinh sáu tuổi trong tay cầm một chiếc đèn đầu thỏ, chạy từ trong phòng ra như một cơn gió. Người nhanh nhẹn leo lên cây, vịn cành cây, mái tóc đen bóng loáng kết thành vô số bím tóc nhỏ, kết lại ở sau ót thành một bím lớn, lắc lắc ở sau lưng.
Nhậm Mạc như viên thịt tròn lăn lại đây. Sở Nguyên Trinh nhe răng với cậu, không ngừng khiêu khích: “Đến đây đến đây, đến cướp đi!”
Mắt cười cong cong, là hình cung đáng yêu. Ngày đông nắng ấm chiếu vào trên người của cậu, dệt thành một luồng sáng, óng ánh lé lên, trộn lẫn sự phong tình và ngây thơ đến mức hoàn mĩ.
Nhậm Mạc chạy nhanh tới dưới tàng cây, đạp chân ngắn thử vài lần đều thất bại, ngước cổ mắt tha thiết nhìn một lát, đôi mắt phác thảo thành độ cong nhỏ rõ ràng đầy nghịch ngợm. Tiểu béo sờ tay vào trong ngực một lúc, lấy ra cái trống bỏi, lắc lư phát ra tiếng lách cách, muốn mượn cái này hấp dẫn con khỉ trên cây: “Ta đổi cái này với huynh.”
Nguyên Trinh chẳng thèm liếc mắt nhìn cậu, lắc đèn đầu thỏ nói: “Ta sớm chơi chán rồi, lấy cái gì hay hơn đi.”
Nhậm Mạc thấy trống bỏi vô dụng, đành bẹp miệng đá chân vào cây: “Vậy ta cũng không cần, đi ăn bánh bỏng gạo đây, cũng ăn cả huynh luôn.”
Nói xong, cậu lắc trống chạy đi. Nguyên Trinh thấy cậu bé đi thật rồi, nhất thời cảm thấy vô vị. Nhìn cái đèn đầu thỏ bị cậu kéo đến mòn, cậu nhảy vọt xuống. Nhậm Mạc nghiêng đầu nhìn thấy, lập tức xông lại muốn cướp, nhưng tiếc là phản công thất bại.
Nguyên Trinh dễ dàng né tránh được, cũng không leo lên cây, nhảy quanh cây trêu đùa cậu, miệng la lớn: “Tên tiểu tử xảo quyệt…”
Nhậm Mạc chán nản, vung tứ chi đuổi theo, miệng kêu la: “Trả ta… Trả ta…”
Diệp Ngưng Hoan bước nhanh từ cửa vào, trên trán còn đổ mồ hôi. Một đôi mắt sáng đầy kinh ngạc, làm cho toàn thân nàng đều rạng rỡ khác thường. Nàng nâng hai tay lên, đúng là một ngọn đèn hoa sen mới toanh, cười tủm tỉm gọi hai bảo bối: “Có món hay này, mau đến xem!”
Nguyên Trinh nhìn thấy chiếc đèn mới, thuận tay nhét chiếc đèn đầu thỏ đã sớm tả tơi vào trong ngực Nhậm Mạc đang chạy tới: “Cho đệ này.” Nói xong, cậu nhảy về phía Diệp Ngưng Hoan, cười cong mắt, bộ dáng cực kỳ giống Diệp Ngưng Hoan.
Nhậm Mạc cũng ném đèn đi, chạy tới giật lấy: “Của con, của con!”
Diệp Ngưng Hoan đưa đèn cho bọn trẻ, tình mẹ ngập tràn khôn cùng, đứa này sờ một cái đứa kia lại sờ một cái, dường như rất thích thú.
Biết được Sở Chính Việt cũng mang Nguyên Trinh tới, Diệp Ngưng Hoan phấn chấn nhảy tưng lên. Lúc Sở Chính Việt đi doanh trại Hổ Kỵ Doanh ở Thang Sơn đón cậu bé, nàng chuẩn bị hết cái này đến cái kia, còn hoảng sợ thành kính hơn cả mời thần tiên hạ phàm.
Sau đó thì lôi Sở Hạo đến đầu phố đợi, bộ dạng trông mòn con mắt khiến Sở Hạo lật mười hủ dấm.
Sở Chính Việt vừa dẫn Nguyên Trinh đến đây, đứa bé này còn giống Diệp Ngưng Hoan hơn hai năm trước lúc Sở Hạo gặp. Đặc biệt lúc cậu đi ngược sáng, híp mắt thích ứng với ánh sáng, dáng vẻ ngơ ngác kia chính là phiên bản nam thu nhỏ của Diệp Ngưng Hoan. Thoáng chốc trái tim Sở Hạo cũng tan chảy thành nước, cảm thấy cậu bé còn đáng yêu gấp mười lần ông cụ non nhà hắn.
Đuôi mắt Nguyên Trinh rất dài, đoán chừng là còn chưa lớn, về sau có lẽ sẽ càng giống Sở Chính Việt hơn. Chỉ có điều Sở Chính Việt vốn cùng gốc rễ với Sở Hạo, hai người đều là huyết mạch của Thái tổ, ngũ quan có chỗ tương tự, cho nên cũng không quá lo lắng Diệp Ngưng Hoan nhìn ra chân tướng từ dung mạo.
Diệp Ngưng Hoan thấy đứa bé, vừa khóc vừa cười theo như kẻ ngốc, khiến Nguyên Trinh bé nhỏ bị hoảng sợ. Chẳng qua thứ huyết thống này rất kỳ diệu, một ngày ở cùng Diệp Ngưng Hoan đã trở nên thân thiết.
Nhưng mà về mặt xưng hô thì thật là lúng túng, tính từ phía bên mẹ, Nguyên Trinh và Nhậm Mạc là anh em. Tính từ phía bên cha, hai người lại là chú cháu. Bất đắc dĩ, Sở Hạo đành phải tự hạ xuống một thế hệ. Sở Chính Việt muốn Nguyên Trinh bái Diệp Ngưng Hoan làm nghĩa mẫu, Sở Hạo làm nghĩa phụ. Thêm chữ “nghĩa”, Diệp Ngưng Hoan cảm thấy mỹ mãn.
Ba ngày qua, Diệp Ngưng Hoan mỗi ngày đều lởn quởn quanh cậu bé. Sở Nguyên Trinh lớn lên ở trong cung, tuổi thơ bị hạn chế không ít. Diệp Ngưng Hoan làm cho cậu rất nhiều đồ ăn, một phần là nàng mấy năm nay qua lại các nơi nghiên cứu được, hoàng cung cũng không có. Nguyên Trinh mới đến, nhìn mấy món mới lạ thú vị này, lại không thèm thuồng ao ước bằng đứa trẻ bình thường. Nếu Sở Chính Việt không mở miệng, cậu bé tuyệt đối không chạm vào.
Cuộc sống ở đây rất tự tại, Nguyên Trinh hiếm khi được cởi mở không nhẫn nhịn. Tính tinh nghịch của trẻ con đến nơi này thì thi triển hết ra, tung tăng nhảy nhót như một con khỉ lém lỉnh. Chỉ có điều cũng bằng việc này là nhìn ra được, Sở Chính Việt dạy cậu không ít, nền tảng công phu, đây đều là kỹ xảo và phương pháp tự bảo vệ mình trong cung. Nguyên Trinh ở lại trong cung, như chú nai con hoang dã mới sinh, vừa sinh ra liền muốn lập tức đứng dậy chạy trốn, mới có thể sinh tồn dưới nanh vuốt của hổ sói.
Diệp Ngưng Hoan thấy thế mà đau lòng, bởi vậy mấy ngày nay nàng trăm phương ngàn kế bù vào cho cậu, chỉ mong cậu có thể thoải mái một chút.
Có Nguyên Trinh ở đây, Nhậm Mạc cũng hoạt bát hơn rất nhiều. Trước kia trong nhà tuy có con trai và con gái Triệu Phùng Tắc làm bạn, nhưng tuổi tác kém tương đối nhiều, không chơi cùng nhau được. Nguyên Trinh chỉ lớn hơn cậu hai tuổi, đúng là có thể chơi đùa với nhau, chơi vui chết đi được.
Sở Chính Việt và Sở Hạo ngồi trong sảnh uống trà, nhìn Diệp Ngưng Hoan dẫn một lớn một nhỏ chơi trong viện, ai nấy đều hâm mộ đầy mặt.Sở Chính Việt nói: “Nhậm Mạc rất thông minh, mới hơn ba tuổi đã biết dùng trí khôn rồi. Không giống Nguyên Trinh, lúc ấy ba tuổi đã nghịch muốn chết, người ở cùng nó đều mệt chết đi. Nếu không phải ta quản thúc, thật là chỉ biết ngang tàng.”
Sở Hạo nói: “Con trai thì phải nghịch ngợm. Đàn nhi cứ như ông cụ non, không cho ăn thì không động đậy.”
Sở Chính Việt cười khì: “Cái gì mà ông cụ non? Nó còn nhỏ, cả ngày leo lên leo xuống không theo quy tắc của thúc thúc chứ gì?”
Sở Hạo nheo mắt nhìn trong sân, Nguyên Trinh lúc này vịn cành mai cho Diệp Ngưng Hoan chiết, ánh nắng rọi lên người cậu, cười rất giống Diệp Ngưng Hoan.
Hắn hâm mộ vô cùng: “Bộ dạng thật giống!”
Sở Chính Việt cười: “Đây mới là trọng điểm nhỉ? Bên cạnh thúc thúc có một của quý còn không cam tâm, quá tham lam! Nếu không thúc thúc đổi với ta, ta để con lại cho thúc thúc, thúc thúc mang…”
Ánh mắt Sở Hạo quét tới đầy nguy hiểm, môi mỏng cứng lại thành một đường thẳng tắp, dường như Sở Chính Việt dám nói hết thì sẽ đánh chết hắn ngay! Sở Chính Việt nheo mắt, sửa miệng lại: “Ta thích Đàn nhi, nếu không ta dẫn đi luôn nhé?”
Sở Hạo tức giận: “Ngươi nghiện rồi à? Ông cụ non nhà ta ta muốn tự mình nuôi, không cho!”
Sở Chính Việt nói: “Chờ nó lớn một chút, tiến cung giúp Nguyên Trinh đi? Nhậm Dĩ năm nay cũng bảy tuổi, nó cũng là con trai của thúc ấy.”
Thần sắc Sở Hạo có chút cứng lại, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi lo lắng?”
Sở Chính Việt thẳng thắn: “Dù sao cũng là huyết mạch Tiên đế, cựu thần trong triều phụng dưỡng Tiên đế cũng có không ít.”
Sở Hạo nói: “Đợi bọn chúng lớn lên, đám người kia không chết thì cũng già, cũng không làm gì được! Đến lúc đó cho Nhậm Dĩ về Đông Lâm cũng được.”
Sở Chính Việt bỗng nhiên hỏi: “Thúc thúc thật sự tính mai danh ẩn tích cả đời?”
Sở Hạo sửng sốt một chút, hiểu ý của hắn, hơi xuất thần, nhẹ giọng nói: “Đợi ngươi củng cố giang sơn rồi thì để Nhậm Mạc quy tông.”
Sở Chính Việt nở nụ cười: “Đợi ta bình định được Tây Nam rồi thì để Nhậm Mạc nhận phiên ở Nam Phong. Đa tạ thúc thúc thay ta cân bằng giữa Tây Ninh và Đông Lâm, thúc thúc không muốn chết rồi sống lại, vậy sau khi ở ẩn thì sao? Trong thiên hạ, chỉ có thúc thúc có thể bao đồng mọi mặt. Lúc thúc thúc tiến cung tiễn Thái Hoàng Thái hậu thì chẳng phải cũng nói với ta, Nam Phong chỗ đó non xanh nước biếc bốn mùa đều ấm áp. Đúng là địa phương tốt! Đến lúc đó, thúc thúc cũng không cần lo lắng ta thường xuyên đến quấy rầy.”
Sở Hạo cười khẽ: “Ngươi nghĩ quá xa rồi, đến lúc đó rồi nói sau?”
Sở Chính Việt mỉm cười: “Ta chỉ cần thúc thúc đồng ý. Vẫn là câu nói kia, thúc thúc đối đãi với nàng ấy cho tốt. Nếu để cho người ta cảm thấy nàng ấy không có nhà mẹ đẻ thì bị ức hiếp, Chính Việt cũng không thuận theo!”
Sở Hạo nói: “Trong triều hay ở ngoài phủ thì đều như nhau. Ngươi an tâm làm Hoàng đế đi!”
Sở Chính Việt mỉm cười, tựa thấm hương mai. Trong tư vị màu nhiệm này, chỉ có hắn và Sở Hạo sáng tỏ. Năm năm không gặp Diệp Ngưng Hoan, nàng vẫn như lúc đầu. Nụ cười lưu luyến, đuôi lông mày khóe mắt đều tràn đầy mĩ mãn. Mĩ mãn như vậy, người khác nhìn, trái tim lập tức thành nước xuân ấm áp. Hắn không muốn cắt đứt sợi dây ràng buộc này, nhưng gặp hay không gặp, kỳ thật đều không quan trọng.
Hắn hướng về giang sơn, liếc nhìn bốn bể. Nàng an ổn, cũng có công lao của hắn. Hắn sẽ làm chỗ dựa cho nàng, che chở cho nàng. Hắn biết rõ cuộc sống của nàng quá tốt đẹp. Như thế đã đủ rồi!
Hắn và Sở Hạo trong lúc tôn thất đấu đá mà vẫn giữ sự ôn hòa, có được sự tương trợ của Sở Hạo. Diệp Ngưng Hoan không hề hận hắn, nàng sẽ nhớ Nguyên Trinh, nhớ tới Nguyên Trinh là sẽ nhớ tới hắn.
Trong đáy lòng nàng, chắc là sẽ không quên hắn. Hắn cũng sẽ không phải là khách qua đường không dấu vết.
Hắn, trước nay không hối hận! Vĩnh viễn không hối hận!
HẾT