Ngừng Nhớ Về Em

Chương 19: Chương 19: Cầu...cầu hoan???




Kết hôn là có mục đích.

Không khí sáng sớm vô cùng trong lành và mát mẻ, bên ngoài rạp hát, tốp năm tốp ba người đi đường vừa đi vừa trò chuyện rôm rả. Một ngày mới đã bắt đầu, phía ngoài rạp hát lại xuất hiện một cảnh tượng hi hữu -- Từ Bạch Dương đứng đây chờ Nhiếp Thanh Anh, Lương Hiểu Bạch nhìn thấy liền tiến đến nói chuyện với anh ta.

Từ Bạch Dương, “Cô mau đi đi, Thanh Anh mà thấy lại không hay.”

Lương Hiểu Bạch, “Anh vẫn chưa hiểu sao? Nhiếp Thanh Anh và Chu tam thiếu có quan hệ thân thiết, cô ta không chịu được tủi thân, chỉ có em chịu chờ anh, chỉ có em thôi!”

Nhắc tới Chu Minh, trong mắt Từ Bạch Dương trở nên u ám và hoảng hốt. Nhiếp Thanh Anh đến thành phố A đúng là một chuyện sai lầm. Lúc đầu Chu Minh đã buông tay rồi, nhưng chính anh ta lại mang cơ hội đến cho Chu Minh...nhớ đến nụ cười lười biếng nhưng lại đầy tính xâm lược kia, trong lòng Từ Bạch Dương cảm thấy thật bất an.

Anh ta miễn cưỡng nói, “Chỉ cần Thanh Anh chưa kết hôn thì tôi sẽ còn có cơ hội...”

Còn chưa dứt lời, xung quanh, tiếng trầm trồ vang lên không dứt, Từ Bạch Dương và Lương Hiểu Bạch quay đầu nhìn sang thì thấy một chiếc xe thể thao Lexus màu đen chạy đến. Nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, mí mắt Từ Bạch Dương giật giật.

Xe thể thao đỏm dáng dừng lại, cửa xe mở ra, một người đàn ông đeo kính râm bước xuống trước. Người đàn ông với dáng người cao gầy, rất có khí chất, tay anh đặt lên cửa sổ xe, dáng vẻ vô cùng tùy ý này khiến các cô gái xung quanh nhốn nháo cả lên. Anh nở nụ cười lưu manh, chiếc kính râm trên sóng mũi càng làm nổi bật gương mặt anh tuấn của anh.

Anh vòng qua ghế phụ, mở cửa đỡ một cô gái xinh đẹp bước xuống.

Cái cổ thiên nga, gương mặt trắng nõn nà, cả người cô như phát ra một vầng ánh sáng lung linh không gì sánh bằng. Bình thường lúc chưa make up, Nhiếp Thanh Anh luôn được mọi người trong vũ đoàn công nhận là hoa khôi của đoàn, bây giờ cô trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc váy đắt tiền, vẻ đẹp của cô, đi thẳng vào lòng người.

Đây là lần đầu tiên từ khi gia nhập vũ đoàn đến nay cô nổi bật thế này.

Vừa bước xuống xe đã bị Chu Minh ôm lấy bờ vai.

Nhiếp Thanh Anh, “Anh đừng giỡn nữa...”

Chu Minh vừa nở nụ cười phóng điện khắp nơi, vừa nghiêm túc nói với cô, “Đừng lộn xộn, bạn trai cũ của em đang nhìn kìa.”

Nhiếp Thanh Anh bất động, để mặc cho Chu Minh phách lối tuyên bố chủ quyền. Chiếc nhẫn cưới lấp lánh trên bàn tay trái đang khoác lên vai cô, mà mọi người nhìn kỹ lại thấy tay phải của Nhiếp Thanh Anh cũng đeo một chiếc nhẫn kiểu nữ.

Đôi vợ chồng với chỉ số nhan sắc vô cùng cao đi thẳng về phía trước, mọi người xung quanh ai nấy đều trầm trồ, lùi về phía sau nhường đường cho bọn họ.

Nhiếp Thanh Anh nép vào lòng chồng như một chú chim non, dù nữ thần đã cố ra vẻ nghiêm túc nhưng không thể dấu đi đôi gò má đang ửng hồng của mình, cô vẫn chưa quen với việc Chu Minh khoe khoang như thế. Nhưng Nhiếp Thanh Anh vẫn chống đỡ được, đến khi đi ngang qua Từ Bạch Dương, ánh mắt vẫn thẳng tắp nhìn về phía trước, một cái liếc mắt cũng không thèm dành cho bạn trai cũ.

Chu Minh ngoái đầu, cách kích râm như cười như không nhìn Từ Bạch Dương đang mất hồn.

Sau đó anh lại nhìn sang Lương Hiểu Bạch ở bên cạnh, cô ta rụt người về phía sau của Từ Bạch Dương, hạ tầm mắt. Cô ta hiểu rõ ánh mắt này của Chu Minh, ý anh khen cô ta làm rất tốt.

Một ngày 1 vạn nhưng chỉ yêu cầu cô ta bám lấy Từ Bạch Dương mỗi ngày. Chuyện kiếm tiền dễ như thế, sao cô ta không làm chứ?

Buổi sáng lúc đi làm, Chu Minh tự mình đưa Nhiếp Thanh Anh đi, sau đó mọi người vây quanh chúc mừng cô. Nhiếp Thanh Anh ngơ ngác một hồi mà không hiểu chuyện gì xảy ra, đến lúc vào phòng rửa tay nhìn thấy nhẫn cưới của mình thì mới biết bọn họ chúc mừng chuyện gì...

Chu Minh không thèm nhắc cô!

Cố ý để mọi người biết chuyện bọn họ kết hôn!

Cô Nhiếp tức không chịu được, cô chưa bao giờ bị người khác khi dễ thế này. Lau tay sạch sẽ, chưa ra khỏi nhà vệ sinh Nhiếp Thanh Anh đã lấy điện thoại ra. Chu Minh bị Nhiếp Thanh Anh lôi số điện thoại ra khỏi sổ đen chưa được hai ngày, đã bị cô gọi đến mắng “Anh là đồ khốn!”

Chu Minh vừa kết thúc cuộc họp sáng, anh đã tính chuẩn thời gian Nhiếp Thanh Anh phản ứng lại. Điện thoại vừa run lên, anh nhận được tin nhắn từ vọe mình, bật cười một tiếng rồi trả lời cho cô, “Anh Anh, đánh là thương mắng là yêu, dù em có mắng anh thế nào thì anh cũng sẽ không giận đâu.”

Nhiếp Thanh Anh gửi lại cho anh một hàng dấu chấm.

Vừa ra khỏi phòng họp, giám đốc Chu ôm điện thoại cười ha ha, mấy người đi cùng tò mò nhìn sang. Dáng vẻ không nghiêm túc, lấc cấc của anh khiến cho mấy cổ đông bất mãn với anh trong lúc họp vừa nãy đồng loạt tằng hắng vài cái.

Chu Minh ngẩng đầu nhìn bọn họ, cảm thấy mình vui như thế này sao không chia sẻ cùng mọi người? Anh nhìn một lượt, mặt dày vừa tiến lên vừa cười hì hì, “Nào nào, cho mọi người xem tin nhắn của tôi này.”

Mấy vị cổ đông trung niên tưởng rằng Chu Minh cho bọn họ xem cơ mật làm ăn gì gì đó, vẻ mặt ai nấy cũng thận trọng, cẩn thận cầm lấy điện thoại của Chu Minh rồi cẩn thận nghiên cứu. Một hồi sau, bọn họ chần chờ hỏi, “Này...không phải là chuyện yêu đương ư?”

Chu Minh, “NO! Mấy người coi kỹ lại đi.”

Nhất định là tin tức rất quan trọng.

Bọn họ lại tiếp tục nghiên cứu, sau đó xấu hổ xin ý kiến Chu Minh.

Chu thiếu mới từ tốn giải thích, “Yêu đương cái gì, đây là tin nhắn của tôi với vợ mình. Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, không phải là người không danh không phận đâu nhé.”

Cả đám nghe lén xung quanh, “...”

Nhưng chuyện này có liên quan gì đến công ty? Chu Minh cho bọn họ xem cái này không phải muốn cho bọn họ xem cơ mật của công ty ư? Mấy vị cổ đông cố nhịn, “Thế cậu cho bọn tôi xem cái này làm gì?”

Chu Minh, “Có gì đâu. Muốn chia sẻ với mấy người ngọt ngào của vợ chồng tôi thôi. Ngọt không nào?”

Mấy vị cổ đông: “...Cậu hâm à???”

Chu Minh giận tái mặt, “Mấy người điên hả? Sao lại hét vào mặt tôi? Đúng là khó ở.”

Mấy vị cổ đông:...Ai khó ở hả? Đúng là bệnh tâm thần!

Chu tam thiếu đùa bọn họ một hồi, tinh thần phấn chấn rời khỏi phòng họp, sắc mặt mấy vị cổ đông vô cùng khó coi, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, thế là vội vàng gọi Chu Minh lại, “Đợi đã! Đợi đã! Cậu vừa mới nói gì? Cậu có vợ rồi à? Kết hôn khi nào? Sao bọn tôi lại không biết thế này? Bố cậu có biết không?”

Chu Minh quay đầu, nhìn bọn họ nở nụ cười đầy ẩn ý.

Bọn họ nhìn nhau rồi thở dài, cảm thấy thật tội nghiệp cho chủ tịch Chu - cùng một công ty, trên quan hệ công việc là cấp trên cấp dưới, quan hệ cá nhân lại là bố con, nhưng ngay cả chuyện con trai mình kết hôn mà ông ấy cũng không hề biết.

Nhiếp Thanh Anh lại càng đáng thương hơn.

Cô bảo chồng mình đừng bô lô khắp nơi chuyện kết hôn, nhưng Chu Minh lại là kỳ tài. Chỉ cần anh nhớ liền khoe khoang mọi lúc mọi nơi. Vài ngày sau, tất cả mọi người trong công ty trừ vị chủ tịch đáng thương kia ra thì ai cũng biết chuyện Chu Minh rước được nữ thần của lòng mình về dinh.

...

Bên này, Nhiếp Thanh Anh còn đang đứng ở bồn rửa tay nhắn tin với Chu Minh. Một cô gái đẩy cửa bước vào, Nhiếp Thanh Anh ngẩng đầu lên nhìn, sau đó hờ hững gật đầu chào rồi lại cúi đầu gõ tin.

Cô gái được cô chào vô cùng ngạc nhiên, lúc rửa tay lạnh lùng nhìn Nhiếp Thanh Anh vẫn còn đang cắm mặt vào điện thoại, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái. Bình thường Nhiếp Thanh Anh là một người kỳ lạ, không hề giống mấy thanh niên thích vọc điện thoại hiện nay. Thế nên bây giờ nhìn cô cứ cúi đầu nhìn điện thoại vừa mím chặt đôi môi lại càng thêm kì quái.

Cô gái không nhịn được hỏi, “Cô không hận tôi ư?”

Nhiếp Thanh Anh phản ứng chậm một nhịp, lát sau mới ngẩng đầu lên, “Hả?”

Cô gái nhỏ giọng nói, “Chuyện tôi cướp Từ Bạch Dương từ tay cô.”

Nhiếp Thanh Anh nghiêm túc nhìn cô ta một lúc, kinh ngạc, “Cô là Lương Hiểu Bạch hả?”

Lương Hiểu Bạch, “...Cô!!”

Cô cố ý ư? Chắc chắn là cố ý! Làm việc với nhau lâu như vậy, hai người lại có quan hệ cạnh tranh, làm sao Nhiếp Thanh Anh không biết cô ta cho được? Đúng là quá xem thường người khác mà!

Hai mắt Lương Hiểu Bạch đỏ lên, bị vẻ mặt hờ hững của Nhiếp Thanh Anh chọc giận vung tay bước ra ngoài, không muốn nói thêm bất cứ câu nào với Nhiếp Thanh Anh.

Nhiếp Thanh Anh, “...”

Cô ngược lại không quan tâm cho lắm. Nhận biết người rất khó khăn, khi còn bé cô đã rất cô gắng, sau này thì cam chịu chấp nhận thì thấy mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều. Dù sao thì tiếp xúc càng lâu thì cô sẽ nhận ra thôi.

Nhiếp Thanh Anh rửa tay lần cuối rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô vốn dĩ không để tâm đến chuyện này cho lắm. Dạo gần đây nhà hát sắp có một tiết mục cho nghi thức bế mạc, yêu cầu bọn họ sắp xếp một đoạn múa.

Lần này không giống với lúc mỹ nữ Nhiếp Thanh Anh nhảy ngang vào đoàn múa, lúc ấy Lương Hiểu Bạch hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu múa dẫn đầu, nhưng sau mấy tháng, vũ đạo của Nhiếp Thanh Anh đã được công nhận. Lần này các giáo viên vẫn chưa chọn ra người múa dẫn đầu.

Bọn họ để cho Lương Hiểu Bạch và Nhiếp Thanh Anh cùng tập cho vị trí múa dẫn đầu.

Lương Hiểu Bạch nghiêng đầu nhìn Nhiếp Thanh Anh lúc nào cũng hờ hững thì bỗng thấy áp lực, vô cùng mệt mỏi: vì sao Nhiếp Thanh Anh cứ muốn tranh giành với cô ta? Sao Nhiếp Thanh Anh lại không hề lo lắng?

...

Cuộc chiến giành vị trí múa dẫn đầu vẫn chưa đến hồi kết, sau khi tan làm, Nhiếp Thanh Anh trở về căn phòng của mình dọn đồ sang nhà của Chu Minh. Cô rất bất ngờ, trong nhà Chu Minh lại có một căn phòng tập múa, giống như đã được đặc biệt chuẩn bị cho cô.

Nhưng lúc trước Chu Minh với cô không quen biết, phòng tập múa này đương nhiên không có liên quan gì đến cô.

Có lẽ hồi xưa lúc chồng mình quậy tung nóc ở quán bar, vì muốn lấy le mà lén tập nhảy ở nhà đây mà.

Nhiếp Thanh Anh không khỏi cảm thán, cũng không dễ dàng gì, nhìn bọn họ đi bar nhảy đẹp như thế, có ai biết rằng bọn họ phải mất công lén lút tập luyện ở nhà bao đêm.

Buổi tối quay trở về nhà, đứng trong phòng khách nhìn hoàn cảnh xa lạ, Nhiếp Thanh Anh biết Chu Minh vẫn chưa tan làm. Cô mím môi, vẫn còn đang bực vì chuyện anh khoe nhẫn cưới hồi sáng cho nên cũng không thèm gọi điện hỏi anh khi nào về.

Nhiếp Thanh Anh tự mình nấu cháo, sau đó lại tập múa cả tiếng đồng hồ. Đột nhiên nhớ đến vở múa mới của vũ đoàn, cô có vài ý tưởng cho điệu múa mới, thế là vội vàng mở máy tính đi tra tài liệu, sẵn tiện gọi điện an ủi ba mẹ một lúc, sau đó lại trò chuyện video với bạn thân Lộ Khê.

Lộ Khê, “Ồ, chuyển nhà rồi hả? Cuối cùng cậu cũng không chịu nổi căn phòng cũ kỹ kia rồi hả?”

Nhiếp Thanh Anh qua loa đáp lời.

Lộ Khê, “Cậu đang xem gì đó?”

Nhiếp Thanh Anh, “Mình đang nghĩ đến vài điệu múa, định xin ý kiến từ các thầy cô trong vũ đoàn.”

Chỉ cần không nhắc đến Từ Bạch Dương, bầu không khí rất tốt. Lộ Khê thầm đoán có lẽ Nhiếp Thanh Anh và Từ Bạch Dương đã hoàn toàn chấm dứt rồi, nhưng cô sợ Nhiếp Thanh Anh đau lòng nên cũng không dám hỏi nhiều. Lộ Khê làm bộ tỏ ra hứng thú, bảo Nhiếp Thanh Anh lấy điện thoại quay lại màn hình máy tính, tốt xấu gì cô cũng đang múa trong vũ đoàn thủ đô, có thể cùng bạn thân nghiên cứu vũ đạo.

Nhiếp Thanh Anh vừa quay điện thoại về phía màn hình máy tính thì “bùm” một phát, màn hình bỗng dưng tối đen.

Nhiếp Thanh Anh sững sờ, chưa kịp phản ứng lại thì trên màn hình lại hiện ra một hàng chữ lớn, “Vợ ơi, mở cửa cho anh đi. Anh sai rồi, anh đây tới để cầu hoan.”

Nhiếp Thanh Anh hết hồn:

Gì đây? Chu Minh là hacker à?

Lộ Khê ngơ ngác:

Cầu hoan?

Sau đó, màn hình lại hiện lên một hàng chữ, “Anh đánh nhầm, là cầu hòa chứ không phải cầu hoan. Cái chức năng dự đoán văn bản này hại chết anh rồi.”

Nhiếp Thanh Anh, “...”

Hai mắt Lộ Khê như muốn rơi ra, hô lên, “Thanh Anh!”

Chuyện gì thế này? Vợ ở đâu ra? Gì mà cầu hoan? Anh Anh nhà cô rốt cục đã trêu chọc yêu ma phương nào thế hả?

***

Chương sau:

Cô nghe Lộ Khê thở dài, “Bây giờ cậu đã đoán ra chưa? Chồng cậu vốn dĩ không phải là người xa lạ, hồi cấp 3 mặc dù không học chung trường với tụi mình nhưng lúc ấy, anh ấy thích cậu đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.