Tục ngữ có câu “Làm việc tốt thường hay gặp trắc trở.”
Chu Minh lại bị kẹt xe trên đường.
Chuyện này hết sức khẩn cấp, anh gọi điện thoại khắp nơi, “Tiểu Trần, hộ khẩu! Đến nhà tôi ở khu Khúc Giang lấy hộ khẩu giúp tôi, tôi sẽ gửi địa chỉ ngay, lát nữa gặp nhau ở cục dân chính.”
Thư ký Trần, “Giám đốc...tôi đang nghỉ phép...”
Chu Minh, “Tôi biết cô đang nghỉ phép, nhưng...”
Thư ký Trần, “Tôi đang ở nước ngoài mà! Nhưng giám đốc yên tâm, chìa khóa nhà anh tôi đã đưa cho trợ lý Triệu...”
Trợ lý Triệu là ai? Chu Minh là giám đốc, dưới có thư ký, thư ký lại có trợ lý giúp đỡ. Nhưng vị giám đốc này lại không biết trợ lý là ai. Biết Trần Linh Linh không ở trong nước, Chu Minh cúp ngang điện thoại. Anh không thèm tốn thời gian với cô ấy, lập tức gọi cho anh em của mình, “Hàn Đạt, cậu đến nhà tôi lấy hộ khẩu cho tôi, nhanh lên.”
Bây giờ là 4 giờ chiều, Hàn thiếu không đi làm, anh ta đang mơ mơ màng màng ngâm mình trong quán bar. Hàn Đạt say khướt hỏi lại, “Cậu lấy hộ khẩu làm gì?”
Chu Minh đáp lại qua loa, “Bây giờ nói cho cậu biết cũng không sao, tôi sắp kết hôn với nữ thần rồi.”
Hàn Đạt: “...”
Anh ta vội đẩy cô em ngực to bên cạnh ra, bước nhanh ra khỏi đám đông ồn ào, Hàn Đạt tỉnh rượu ngay lập tức. Anh ta đứng ngoài hành lang, khó tin hỏi lại, “Nữ thần của cậu? Nhiếp Thanh Anh hả?”
Chu Minh hờ hững trả lời, “Ừ.”
Hàn Đạt gào thét, “Không phải cậu bảo từ bỏ cô ta rồi ư? Hóa ra cậu đang chơi bọn tôi đấy à?”
Chu Minh đưa điện thoại cách xa ra một chút, ra vẻ oan ức nói, “Gì chứ, tôi từ bỏ thật rồi, nhưng cậu biết mà, trên đời này không có chuyện nào theo kế hoạch của cậu cả.”
Hàn Đạt thấy mình say thật rồi.
Chu Minh, “Lát nữa đến nhớ mang đồ đẹp cho tôi nha, cả nước hoa và keo xịt tóc nữa.”
Hàn Đạt mở miệng mắng Chu Minh vài câu, sau khi cúp điện thoại cũng không sai cấp dưới đi làm mà tự mình rời khỏi quán bar chạy đến nhà Chu Minh ở khu Khúc Giang. Nhà của Chu đại gia ở biệt thự ngoại ô, còn Chu Minh bình thường ở lại nhà trong khu Khúc Giang, hai cha con nhà này ngoại trừ công việc thì không thèm nhìn mặt nhau. Hàn Đạt tự mình đi lấy hộ khẩu cho anh là do quá hiếu kỳ --
Nhiếp Thanh Anh chịu gả cho Chu Minh thật ư?
Nguyện vọng từ trung học của Chu Minh sắp thành hiện thực rồi?
Không lẽ chỉ cần sống lâu, cố gắng chịu khổ thì mọi ước mơ đều sẽ thành hiện thực chăng?
...
Nhiếp Thanh Anh ngồi chờ hơn một tiếng đồng hồ. Cục dân chính nghỉ làm lúc 6 giờ chiều, 5 giờ 30 đã bắt đầu ngưng nhận đăng ký, cô nhìn đồng hồ, giờ đã 5 giờ 15 rồi.
Chu Minh vẫn chưa đến.
Đến lượt Nhiếp Thanh Anh, nhân viên công tác nhìn cô gái xinh đẹp này với ánh mắt vô cùng kỳ lạ, Nhiếp Thanh Anh đành nhường chỗ cho một cặp vợ chồng đến ly hôn, còn mình thì tiếp tục chờ một bên. Thấy họ sắp tan làm đến nơi rồi mà Chu Minh vẫn chưa đến, Nhiếp Thanh Anh không hề tức giận.
Cưới chui không giống với kết hôn bình thường, có lẽ đối phương cảm thấy qua loa quá mà hối hận rồi.
Nhiếp Thanh Anh không đợi nữa, sau khi cô kéo số điện thoại của Chu Minh vào danh sách đen thì quyết định kết thúc trò cười này. Cô đi ra cửa định về nhà, lúc đặt tay lên cánh cửa, cô nhìn thoáng ra bên ngoài thì sững sốt --
Có một chiếc taxi vội vã dừng lại ở bên ngoài, người đàn ông vội vàng bước xuống xe, mồ hôi đổ đầy đầu.
Đến bây giờ, Nhiếp Thanh Anh vẫn chưa nhận ra người đàn ông điển trai này chính là chồng tương lai của mình. Cô chỉ tò mò nhìn chàng trai đang ngăn không cho tài xế chạy đi vì anh phải đứng trước kiếng xe mà sửa sang lại đầu tóc của mình. Ngay sau đó lại có một chiếc xe chạy đến, một người khác nhảy xuống xe, một tay cầm nước hoa một tay cầm một bộ đồ vest, lớn tiếng gọi người đàn ông đang soi gương kia, “Chu Minh, hộ khẩu nè!”
Chu Minh thúc giục, “Nhanh nhanh nhanh, mẹ nó, sao tự nhiên tóc tôi lại vểnh lên thế này, sao mà chụp hình được đây? Keo xịt tóc đâu? Cậu có mang thầy Tony* đến không đấy?”
*Thầy Tony: dân mạng dùng để chỉ nhà tạo mẫu tóc. Vì họ phát hiện những nhà tạo mẫu tóc phần lớn đều tên là Tony hoặc Kevin bởi nghe rất oách mà lại dễ nhớ, nhưng Tony vẫn chiếm đa số cho nên bọn họ dùng Tony để chỉ những nhà tạo mẫu tóc. (Theo Baike)
Người đàn ông đi sau mắng anh, “Tôi đem cả salon đến cho cậu nhé?”
Nhiếp Thanh Anh đang đứng trước cửa, “...”
Đây chính là ông chồng tương lai của mình...
Nhân viên công tác đứng sau cô, “Aiz, này cô, cô có đi nữa không?”
Nhiếp Thanh Anh mím môi khẽ nở nụ cười, “Không, chồng tôi tới rồi.”
Cô yên lặng chờ một lát, quả nhiên không lâu sau, Chu Minh trở lại dáng vẻ đẹp trai ngời ngời đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cô gái mặc váy dài đứng cạnh cửa. Cô gái với làn da trắng như tuyết, chân dài tay thon, khí chất như hoa lan đang nhìn mình. Chu Minh dừng lại, mặt dày lên tiếng, “Vợ ơi, anh đến có trễ quá không?”
Anh đến gần ôm lấy vai của cô bước vào trong. Nhiếp Thanh Anh cứng đờ người, cô vẫn chưa quen với những đụng chạm ôm ấp của anh, Chu Minh cúi đầu nhỏ giọng hỏi cô, “Em đứng đây chờ bao lâu rồi?”
Nhiếp Thanh Anh nhìn anh, biết anh đang muốn hỏi cái gì liền trả lời, “Tôi nhìn thấy hết cả rồi.”
Chu Minh, “...”
Cánh tay ôm bả vai Nhiếp Thanh Anh siết chặt lại, trong lòng anh cảm thấy có nguy cơ. Nhiếp Thanh Anh có khi nào thấy tác phong vừa rồi của anh mà hối hận không muốn gả cho anh nữa không? Anh bước nhanh hơn, vừa đi vừa giục cô, “Nhanh nào, nhanh nào, tranh thủ thời gian đi đăng ký thôi, đừng kéo dài thời gian làm việc của người ta.”
Nhiếp Thanh Anh bị anh đẩy đi về phía trước. Cô cúi đầu che đi ý cười trong đáy mắt.
Thủ tục kết hôn rất nhanh. Chu tam thiếu chỉ yên lặng được một lát, đến khi hai người chụp hình xong, nhân viên công tác đưa giấy chứng nhận kết hôn cho bọn họ, Chu Minh cầm ảnh chụp đi đến bên cạnh cô vợ dịu dàng của mình cảm thán, “Nhìn xem, tình yêu ngập tràn trong mắt đôi ta, tình cảm đang dần lên men này, chứng minh chuyện tình đôi ta sẽ ngày một tốt hơn!”
Nhiếp Thanh Anh bình tĩnh nhìn tấm ảnh chụp chung của bọn họ, không nhìn ra tình cảm lên men ở chỗ nào. Cô hỏi, “Tình cảm của chúng ta ở đâu ra?”
Da mặt Chu Minh giật giật.
Nhân viên làm việc ở cục dân chính, “...Đôi vợ chồng trẻ hai người đúng là thú vị, ha ha ha.”
Bọn họ cúi đầu cười đến nỗi bả vai run rẩy. Đến cuối ngày rồi mà có thể gặp một cặp vợ chồng thú vị như thế, vui quá đi mất.
Mặt Nhiếp Thanh Anh đỏ bừng, cô lấy tay che mặt:...Ông chồng lạ mặt này đúng là biết diễn, mất mặt quá đi mà. Dám lừa cả cô...
...
Sau khi rời khỏi cục dân chính, Nhiếp Thanh Anh cảm thấy hoảng hốt, không ngờ mình lại giải quyết chuyện hôn nhân đại sự của mình nhanh như thế. Ba mẹ cô còn tưởng cô sẽ kết hôn với Từ Bạch Dương, kết quả cô lại đi cưới chui, trở thành vợ đại gia. Có lẽ ba mẹ cũng không biết Chu Minh là ai...Nhưng không sao, thật ra cô cũng không biết rõ về anh chồng mới cưới này.
Tảng đá trong lòng Chu Minh cuối cùng cũng rơi xuống, anh vui mừng khấp khởi ngắm nghía giấy kết hôn của hai người suốt.
Cuối cùng anh cũng lừa được Nhiếp Thanh Anh...cưới cô về nhà rồi.
5 giờ rưỡi, hai người đứng trước cửa cục dân chính, Nhiếp Thanh Anh vẫn còn xa lạ với Chu Minh. Anh nhận ra sự xa cách của cô, vì muốn làm giảm sự ngại ngùng giữa hai người, anh chủ động mở lời, “Kết hôn rồi, em có gì muốn nói với anh không?”
Nhiếp Thanh Anh chậm rãi trả lời, “Tôi không muốn làm tiệc cưới, không muốn thông báo chuyện kết hôn cho mọi người biết, sau này có ly hôn thì đỡ phiền phức.”
Chu Minh bỗng chốc hóa đá.
Sau đó anh mới miễn cưỡng trả lời, “Được thôi.”
Nhiếp Thanh Anh do dự một chút mới nói, “Cha mẹ hai bên...”
Chu Minh, “Tạm thời không cần gặp. Mẹ anh đang ở nước ngoài. Chờ sau khi chúng ta rảnh thì nói tiếp.”
Nhiếp Thanh Anh thở phào nhẹ nhõm rồi gật đầu. Bây giờ cô không muốn kích thích ba mẹ mình...Nếu cô mà nói cho ba mẹ biết mình chia tay với Từ Bạch Dương, hai người chắc chắn sẽ phản đối, bắt cô phải chấp nhận anh ta. Thôi thì cho bọn họ thời gian giảm sốc rồi hãy nói chuyện mình kết hôn sau vậy. Nhiếp Thanh Anh suy nghĩ một cách tích cực, biết đâu vài ngày nữa mình với Chu Minh lại ly hôn thì sao, tốt nhất là khoan hãy nói.
Chu Minh ôm vai Nhiếp Thanh Anh, cúi đầu nhìn cô, “Hôm nay trễ rồi nên không có thời gian làm chuyện khác, trước mắt qua nhà anh ngủ nhé.”
Nhiếp Thanh Anh, “Không, không cần đâu...”
Chu Minh giả vờ đau khổ, “Vợ à, ngày đầu tiên kết hôn mà em đã muốn ở riêng với anh rồi hả?”
Nhiếp Thanh Anh nhìn vẻ ảm đạm trong mắt anh, nhẹ nhàng thở dài, nghĩ có lẽ mình đã làm tổn thương anh thật rồi. Cô có chút bối rối, trước kia quen Từ Bạch Dương, anh ta không bao giờ quấn quýt khi cô lên tiếng từ chối. Trên đời sao lại có người đàn ông kỳ quái như Chu Minh thế này? Chu Minh và Từ Bạch Dương hoàn toàn trái ngược nhau...Cô cố gắng thích ứng với thân phận cô vợ mới của mình, không muốn để lại ấn tượng xấu với chồng vào ngày đầu tiên kết hôn.
Nhiếp Thanh Anh cắn môi, “Có tiện không?”
Chu Minh “Sao lại không tiện? Không lẽ em nghĩ anh sẽ mang phụ nữ khác về nhà mình?”
Nhiếp Thanh Anh kỳ quái nhìn anh, sao anh ấy lại nghĩ như thế?
Cô nói, “Ý tôi là tôi không có áo ngủ, dép lên, kem dưỡng da, còn có khăn mặt và bàn chải đánh răng, tôi ngủ chỗ anh không tiện lắm.”
Chu Minh, “...”
Não của vợ anh đúng là...Chu Minh buồn cười nói, “Vậy chúng ta quay về nhà em lấy ít đồ nhé?”
Nhiếp Thanh Anh hài lòng trả lời, “Ừ.”
...
Thế là, hai vợ chồng mới cưới giày vò một hồi, lúc quay về khu Khúc Giang đã đến 8 giờ tối. Nhà Chu Minh chưa bao giờ nổi lửa nấu cơm, nồi nêu xoong chảo, hoặc là không có, hoặc là mới tinh. Chu Minh lúng túng cả buổi trời, đành phải mời cô vợ mới cưới xuống lầu ăn cơm tiệm.
Đêm đầu tiên sau khi kết hôn, Nhiếp Thanh Anh rửa mặt xong xuôi thì chần chờ nói với anh chuyện chia phòng ngủ.
Ánh mắt Chu Minh hơi kỳ lạ, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Nhiếp Thanh Anh dịu dàng nhìn anh, nghĩ trong đầu ông chồng này đúng thật là biết quan tâm, cô đưa ra bao nhiêu điều kiện vô lý vậy mà anh đều đồng ý. Có lẽ cô đã lấy đúng người rồi.
Vào phòng đóng cửa, cô Nhiếp thuyết phục bản thân thích nghi với hoàn cảnh mới rồi chìm vào giấc ngủ. Ngủ trong nhà của một người đàn ông xa lạ, mặc dù người này bây giờ đã là chồng mình, nhưng cô vẫn có cảm giác lạ lùng. Nhiếp Thanh Anh mơ mơ màng màng đến gần rạng sáng mới ngủ được. Cô vừa chợp mắt không được bao lâu thì bên ngoài có người gõ cửa phòng, “Vợ ơi, vợ ơi vợ...”
Nhiếp Thanh Anh bị đánh thức.
Cô mơ màng ngồi dậy, bật đèn xem giờ, trời vẫn còn chưa sáng. Nhiếp Thanh Anh đi chân trần ra mở của, nhìn thấy người đàn ông mặc áo ngủ đứng ngoài cửa run lẩy bẩy. Cửa vừa mở ra, Chu Minh liền nhào đến ôm chặt Nhiếp Thanh Anh. Cô giật nảy mình, cơn buồn ngủ bỗng chốc mất sạch.
Chu Minh ôm chặt cô kể lể, “Vợ ơi, anh sợ ma, không dám ngủ một mình. Vợ cho anh ngủ chung đi, anh đảm bảo với em cái gì anh cũng không làm.”
Vẻ mặt Nhiếp Thanh Anh không chút biểu tình: cô chỉ biết câm nín trước trò mèo của Chu tam thiếu.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiếp Thanh Anh: Có ông chồng thích diễn quá thì phải làm sao?
Chàng trai vàng trong làng diễn xuất: Chu Minh =)))