‘Trịnh lang, ngươi xem vật ta làm cho đứa nhỏ có đáng yêu không?’ Thúy Hà cầm một đôi hài búp bê đáng yêu, hạnh phúc hỏi Trịnh tú tài đang đọc sách ở một bên.
‘Đáng yêu, Thúy Hà ngươi nghỉ ngơi một chút đi, đừng để quá mệt mỏi, sức khỏe quan trọng hơn.’ Trịnh tú tài buông sách, đi tới nhẹ nhàng bóp vai cho nàng.
‘Không cần đâu.’ Thúy Hà tựa đầu vào ngực hắn, hạnh phúc cười. Mặc dù xa rời vương phủ vinh hoa phú quý, nhưng hiện tại lại có thể làm bạn, làm vợ hắn thật là hạnh phúc.
Một bức tranh ân ái đột nhiên xuất hiện thêm một người. Một thanh âm lạnh lùng đột nhiên theo cửa truyền đến.
Thúy Hà và Trịnh tú tài cả kinh, quay đầu lại liền thấy một nữ tử gầy yếu, mỹ mạo tinh tế, nhưng đôi mắt đẹp lại lạnh vô cùng.
‘Châu nhi cô nương?’ Thúy Hà kinh ngạc lên tiếng, sau đó tỉnh táo nói: ‘Ta đã rời khỏi vương phủ, không biết ngươi tìm ta có chuyện gì?’
‘Thúy Hà phu nhân không phải luôn luôn thông minh sao? Chẳng lẽ đoán không ra sao?’ Châu nhi lạnh lùng, châm chọc nói, chuyện của hắn thần không biết quỷ không hay, chỉ tiếc mình vô tình đã biết.
‘Ta không rõ, Châu nhi cô nương, ngươi đang nói cái gì?’ Thúy Hà trấn định lại, sẽ không ai biết chuyện kia.
‘Phải không?’ Châu nhi khóa cửa vào rồi cười lạnh, ánh mắt dừng lại trên bụng nàng.
Thúy Hà đứng lên lấy tay che bụng lại, trên đầu đổ mồ hôi lạnh. Trịnh tú tài nhận thấy biểu tình không bình thường của nàng, lập tức che trước nàng, lấy tay chỉ vào Châu nhi nói: ‘Mặc kệ ngươi là ai? Mời ngươi lập tức rời đi, Thúy Hà cùng vương phủ đã không còn quan hệ.’
‘Lời này ngươi có thể nói sao?’ Châu nhi vung tay lên, Trịnh tú tài liền lay ngã sang một bên.
‘Trịnh lang, ngươi có sao không?’ Thúy Hà lo lắng khi thấy hắn ngã xuống đất, liền nói,
‘Thúy Hà ta không sao.’ Trịnh tú tài chật vật đứng dậy, trừng mắt nhìn Châu nhi: ‘Quân tử động khẩu không động thủ, ngươi hiểu không?’
‘Ha hả, thật sự là trăm nghe không bằng một thấy, đứng là thư sinh trói gà không chặt, lại còn muốn bảo vệ cho người khác, thật là không biết tự lượng sức. Thúy Hà, khả năng nhìn người của ngươi cũng quá kém cỏi.’ Châu nhi cười lạnh, châm chọc nói.
Thúy Hà sắc mặt vừa xanh vừa trắng, chịu đựng nhục nhã nói: ‘Châu nhi, ngươi không phải cố ý đến nhục nhã ta chứ, nói đi ngươi rốt cuộc có chuyện gì?’
‘Ta muốn ngươi quay về vương phủ.’ Châu nhi nói ra mục đích thật sự.
‘Quay về vương phủ, ta đã bị đuổi ra, sao còn có thể quay lại?’ Thúy Hà cả kinh nói, chẳng lẽ quay về chịu chết sao?
‘Ngươi đương nhiên có thể, cái thai trong bụng ngươi là lý do tốt nhất.’ Châu nhi nói.
‘Thai?’ Thúy Hà cắn môi, nhưng cái thai này không có quan hệ gì với Tư Mã Tuấn Lỗi.
Từ lúc rời khỏi vương phủ, hơn một tháng cái trước, thời điểm Tư Mã Tuấn Lỗi một lòng tìm kiếm Hàn Ngữ Phong, căn bản không có tâm tư để ý tới các nàng. Một lần ra phủ, nàng gặp gỡ Trịnh tú tài, hai người nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu), sau đó chuyện không nên xảy ra đã xảy ra.
Không lâu sau, nàng phát hiện mình mang thai, đang kinh hoảng không biết nên làm sao thì Vương gia đột nhiên đuổi các nàng ra khỏi vương phủ. Lúc này nàng lại cảm thấy mình may mắn, có thể tránh được một kiếp, vừa ly khai vương phủ nàng liền cùng Trịnh tú tài danh chính ngôn thuận dựa vào nhau mà sống. Số ngân lượng vương phủ xuất ra cho nàng, tuy rằng chỉ đủ sống, nhưng cũng rất vụi vẻ, không ngờ hôm nay Châu nhi lại đột nhiên xuất hiện, nàng đương nhiên biết nàng ta không có ý gì tốt. Truyện "Ngược Ái " Truyện "Ngược Ái "
‘Không tồi, hài tử của ngươi hẳn là đã được bốn tháng, mà ngươi mới rời khỏi vương phủ ba tháng, nên nếu ngươi nói nó là của Tư Mã Tuấn Lỗi, ai có thể nghi ngờ ngươi. Vì thế ngươi có thể danh chính ngôn thuận trở lại vương phủ.’ Châu nhi nhìn chằm chằm nàng, giải thích nói.
‘Không được, đó là hài tử của ta.’ Trịnh tú tài nghe được Thúy Hà phải quay về vương phủ, nên rất lo lắng, vội vàng ngăn trở, một tiếng liền cự tuyệt.
‘Ngươi cho là ngươi có tư cách sao?’ Châu nhi đột nhiên nhét vào miệng hắn một vật gì đó, ép hắn nuốt xuống.
Rất nhanh, thân mình hắn liền mềm nhũn, tê liệt ngã xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt vô lực .
‘Ngươi cho hắn ăn cái gì?’ Thúy Hà chấn động, ngồi xuống muốn nâng hắn dậy.
‘Không có gì? Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe ta phân phó, hắn tự nhiên không có việc gì, nếu không ta không dám cam đoan, ngày mai hắn có thể nhìn thấy ánh mặt trời hay không.’ Châu nhi nhàn nhã ngồi ở chỗ kia, lạnh lùng uy hiếp nàng.
‘Ngươi muốn ta quay về vương phủ làm cái gì?’ Thúy Hà sẽ không khờ dại mà nghĩ quay về vương phủ chỉ để hưởng phúc.
‘Thúy Hà phu nhân ngươi quả nhiên thông minh, ta muốn ngươi đến vương phủ thay ta giết Tư Mã Tuấn Lỗi, hoặc là Hàn Ngữ Phong, tùy ngươi chọn, sau đó ta sẽ thả hắn.’ Châu nhi ánh mắt hung ác nói.
‘Ngươi không phải nói đùa chứ, ta không có võ công, sao có thể giết bọn họ?’ Thúy Hà hoảng sợ lui về phía sau từng bước một, giết người, nàng chưa bao giờ nghĩ đến điều này.
‘Ta chỉ cần kết quả. Về phần ngươi phải làm gì, đó là chuyện của ngươi, cho ngươi một tháng, ta sẽ mang hắn đi.’ Châu nhi nói xong, vỗ tay một cái, một nam nhân to lớn thô kệch liền đi vào, khiêng Trịnh tú tài cả người vô lực đi.
‘Buông hắn ra.’ Thúy Hà lo lắng kêu.
‘Thúy Hà, cứu ta.’ Bị khiêng đi ra ngoài, Trịnh tú tài nhìn nàng cầu xin, sau đó biến mất ở cửa.
‘Tốt lắm, về phần việc kia, không cần ta nói ngươi cũng biết nên làm thế nào? Ta chờ tin tức của ngươi, yên tâm, Trịnh lang của ngươi ta sẽ chăm sóc tốt.’ Ngữ khí Châu nhi lạnh lùng, nhìn nàng một cái rồi xoay người rời đi.
Thúy Hà ngồi tại chỗ, miệng đắng ngắt, nước mắt chảy xuống, nhớ tới ánh mắt cầu xin của Trịnh lang, nàng lau khô nước mắt, thu thập mọi thứ, sau đó đi từng bước đến vương phủ, nàng không có lựa chọn nào khác.
‘Phu nhân ngươi không khỏe sao?’ Thấy nàng đã lâu vẫn không đi ra ngoài, Xuân Hoa đột nhiên từ bên ngoài chạy vào.
‘Ừ, tốt lắm, chúng ta trở về đi.’ Thúy Hà phục hồi tinh thần nói