Ngược Ái

Chương 166: Chương 166: Đau lòng






‘Vương phi Vương phi.’ Nhìn thấy nàng xuất thần, Xuân Vũ ở một bên nhỏ giọng kêu, nàng thật sự lo lắng, chuyện của Xuân Hồng không biết Vương gia quyết định thế nào? Truyện "Ngược Ái " Truyện "Ngược Ái "

‘Cái gì?’ Hàn Ngữ Phong hoàn hồn, thấy nàng liền hỏi: ‘Xuân Vũ, ngươi gọi ta?’

‘Vương phi, Vương gia có đồng ý hay không, có xử phạt Xuân Hồng không?’ Xuân Vũ trong mắt đầy lo lắng.

‘Hắn sẽ không truy cứu, ngươi bảo Xuân Hồng yên tâm.’ Hàn Ngữ Phong lúc này mới phát giác mình cư nhiên đã quên nói cho Xuân Vũ biết chuyện này.

‘Vương phi, cám ơn ngươi, thật sự cám ơn ngươi.’ Xuân Vũ cao hứng nói tạ ơn, ánh mắt chứa lệ quang, chuyện này đối với Xuân Hồng mà nói thật đúng là tìm được đường sống trong chỗ chết.

‘Xuân Vũ ngươi nên đi tạ ơn Vương gia, là hắn không truy cứu, sao lại tạ ơn ta?’ Hàn Ngữ Phong cười nhạt một chút.

‘Vương phi, chỉ cần ngươi nói, Vương gia làm sao lại không đáp ứng? Vương phi ở trong lòng Vương gia có địa vị hết sức quan trọng.’

‘Phải không? Sao ta không biết?’ Hàn Ngữ Phong nghi hoặc, trong lòng hắn nàng thực sự lớn đến vậy sao?

‘Đương nhiên, Vương phi ta muốn đi nói cho Xuân Hồng trước, bằng không khi biết Vương gia không xử phạt, chính cô ta lại bị hù chết trước.’ Xuân Vũ nói xong vội vàng chạy ra ngoài.

Rất nhanh sau đó, Xuân Vũ cùng Xuân Hồng đi đến.

‘Vương phi, nô tỳ cám ơn ân cứu mạng của người.’ Xuân Hồng quỳ trên mặt đất, cung kính dập đầu ba cái.

‘Xuân Hồng, ngươi đứng lên đi, không cần cảm tạ, vốn cũng không có chuyện gì? Dù có quý trọng đến đâu cũng không thể so với mạng người, không phải sao?’ Hàn Ngữ Phong mỉm cười phân phó nói.

‘Cám ơn Vương phi.’ Xuân Hồng đứng dậy rời khỏi phòng.

‘Vương phi, ngươi có biết hạ nhân ở đây đều nói sao không?’ Xuân Vũ thực thần bí nói.

‘Nói chuyện gì?’

‘Hiện tại đều nói thà rằng đắc tội với Vương gia còn hơn đắc tội với Vương phi.’ Xuân Vũ nhịn không được cười rộ lên.

‘Phải không? Vậy Xuân Vũ ngươi đi đắc tội với Vương gia cho ta xem.’ Hàn Ngữ Phong cố ý trêu nàng.

‘Vương phi, người không nói đùa chứ, nô tỳ không có gan để đi đắc tội với Vương gia.’ Xuân Vũ sắc mặt cứng đờ nói.

‘Ha hả nhìn dáng vẻ khẩn trương của ngươi kìa. Xuân Vũ, đi chuẩn bị một số đồ cho ta, chúng ta đi thăm Thúy Hà.’ Hàn Ngữ Phong đột nhiên chuyển đề tài, lần trước khi Thúy Hà té xỉu, đến bây giờ nàng vẫn chưa gặp mặt. Mặc kệ thế nào, tóm lại phải đi trước đã.

‘Vương phi, ngươi thật sự muốn đi sao? Chính nô tỳ cảm giác nàng cũng không muốn thân cận với ngươi.’ Xuân Vũ nói, ‘Vương phi cần gì phải tự hạ thấp thân phận đến thăm nàng.’

‘Ta biết, có lẽ nàng sợ ta ghen tị, chỉ cần lòng ta không thẹn với mình, tùy nàng ta nghĩ sao cũng được?’ Hàn Ngữ Phong thản nhiên nói.

Cùng Xuân Vũ đi đến Hà Tình uyển, Hàn Ngữ Phong cư nhiên đi thẳng đến cửa phòng ngủ.

Cánh cửa đã khép, chỉ có một khe hở nhỏ, nhưng cũng đủ để người ta nhìn thấy bên trong.

Nàng lẳng lặng đứng ở cửa phòng, Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi ở mép giường, cúi đầu nói chuyện với Thúy Hà đang nằm ở đó. Ngữ khí hắn nhu hòa mang theo ý an ủi. Thúy Hà khóe môi tươi cười, tựa hồ thực vui sướng, thực thoải mái, gắt gao nắm lấy tay Tư Mã Tuấn Lỗi.

‘Vương gia đứa nhỏ tốt lắm, đại phu nói nó có thể là con trai.’ Thúy Hà thanh âm tràn ngập ôn nhu, hoàn toàn không có vẻ quyến rũ như bình thường.

‘Con trai hay con gái đều tốt, chỉ cần tịnh dưỡng thân thể thật tốt.’ Tư Mã Tuấn Lỗi tuy rằng trên mặt không có một tia cảm tình, nhưng ngữ khí lại rất ôn nhu.

‘Ừ, cám ơn Vương gia đã quan tâm.’ Thúy Hà mỉm cười xấu hổ.

Một màn trước mắt khiến lòng nàng rất đau, thực rất đau.

Lặng yên không một tiếng động, nàng liền xoay người rời đi, không muốn quấy nhiễu bọn họ bàn luận chuyện cha mẹ con cái.

Đôi mắt trong suốt của nàng như có thêm một tầng tro bụi, đầy ảm đạm, tình cảm dù có sâu đậm bao nhiêu cũng không bằng cốt nhục tình thâm, huyết mạch tương liên.

‘Vương phi.’ Nhìn thấy sương mù trong mắt nàng, Xuân Vũ có chút đau lòng, gọi nàng nhưng lại không biết phải an ủi nàng thế nào.

‘Xuân Vũ chúng ta đi ra ngoài một chút đi.’ Hàn Ngữ Phong đem nước mắt ngăn lại, không cho nó chảy xuống.

‘Dạ.’ Xuân Vũ đáp.

Phố xá kinh thành phồn hoa.

‘Vương phi ngươi xem này, thật đáng yêu.’ Xuân Vũ cầm một con búp bê sứ nói.

‘Ừ.’ Hàn Ngữ Phong thản nhiên đáp lời, mắt không chớp lấy một cái.

Xuân Vũ có chút nhụt chí, theo dọc đường đi liên tục chỉ vào những thứ đẹp mắt nhằm muốn làm cho Vương phi vui vẻ, nhưng mỗi lần như vậy chỉ là một cái liếc mắt thản nhiên, hoàn toàn không hấp dẫn được sự chú ý của nàng.

Đầu đường cái, Toàn Vũ buồn bực đi trên đường, suốt hai ngày nay nàng đi tìm người để tỷ thí võ công, nhưng người ta đều nghĩ đầu óc nàng có vấn đề, không phải né tránh thì cũng cố ý thua, làm nàng tức muốn chết.

Lơ đãng ngẩng đầu lên liền thấy phía trước là Hàn Ngữ Phong, nàng không phải Vương phi của Tuấn Lỗi sao? Sao lại ở chỗ này? Vẻ mặt sao lại hoảng hốt như vậy?

Đột nhiên phía sau nàng một chiếc xe đẩy chứa rơm cao ngất vọt đến, người đẩy xe thì không nhìn thấy phía trước, miệng chỉ hô to: ‘Tránh ra, tránh ra.’

Xuân Vũ bên cạnh Hàn Ngữ Phong cả kinh, vừa định kéo nàng sang, không ngờ đã có người nhanh hơn mình một bước, nắm tay Vương phi kéo sang một bên.

‘Vương phi ngươi không sao chứ.’ Xuân Vũ khẩn trương đánh giá toàn thân nàng, may mà không có chuyện gì.

‘Toàn Vũ, là ngươi, cám ơn ngươi.’ Hàn Ngữ Phong lúc này mới phục hồi tinh thần, lại nhìn thấy chiếc xe đẩy ngay sát bên người, vội cảm kích nói.

Truyện "Ngược Ái "

‘Không cần.’ Toàn Vũ vừa muốn buông nàng ta, đột nhiên lại nắm chặt cổ tay nàng lại, nàng có thai sao?

‘Toàn Vũ, không bằng chúng ta đi uống chén trà đi.’ Hàn Ngữ Phong vẫn chưa phát giác sự khác thường của nàng, rút tay nói.

‘Được, ngay tại đây đi.’ Toàn Vũ nhìn quán trà bên cạnh nói, vừa lúc mình có chuyện muốn nói với nàng, muốn xem xem nàng có mị lực gì mà lại có thể mê hoặc Tư Mã Tuấn Lỗi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.