Thấy thức ăn trên bàn Toàn Vũ chỉ lo lấp đầy bụng, đợi cho đến khi ăn no lắm rồi mới phát hiện Lý Huyền Băng hoàn toàn không hề động đũa.
“Ngươi không đói bụng sao?” Nàng kinh ngạc hỏi.
“Ta ăn rồi.” Hắn ở cùng đám nữ tử một ngày nên đã sớm ăn no.
“À.” Toàn Vũ không hỏi thêm gì nữa, có lẽ hắn chờ mình không được nên đã ăn trước.
Mệt mỏi cả ngày nên vừa đặt lưng xuống Toàn Vũ liền ngủ say.
Lý Huyền Băng bước vào phòng thì có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Toàn Vũ đã ngủ say. Đây vẫn là lần đầu tiên nàng đi ngủ trước mà không có chờ hắn. Rốt cuộc cả ngày hôm nay nàng đã đi đâu? Tại sao lại mệt như vậy?
Nằm xuống choàng tay ôm lấy nàng thì ngửi thấy thoang thoảng một mùi thuốc Đông y, nhưng mà hắn cũng không có để ý, còn tưởng nàng mang theo thuốc bột bên người.
Một ngày mới lại bắt đầu, Toàn Vũ dùng xong điểm tâm liền dẫn theo Thu Nhi chạy vội đến cửa hiệu dược liệu, nàng phải cố gắng trong vòng một tháng nghiên cứu chế tạo thành công thuốc bột mới.
Sau khi Lý Huyền Băng trở về vương phủ liền chạy thẳng về phòng thì phát hiện Toàn Vũ vẫn không có ở trong phòng.
“Người đâu?” Hắn cất giọng hô to.
“Vương gia có gì sai bảo ạ?” Một nha hoàn vội vàng chạy tới.
“Vương phi đâu?”
“Sáng sớm Vương phi đã đi ra ngoài, nô tỳ cũng không biết người đi đâu?” Nha hoàn cung kính nói.
“Lui xuống đi.” Lý Huyền Băng hạ lệnh, có lẽ nàng lại đi ra bên ngoài dạo chơi, sau đó hắn bước vào thư phòng.
Một nha hoàn đi vào trong thư phòng nhẹ giọng nhắc nhở, lúc này hắn vẫn đang chăm chú đọc tấu chương: “Vương gia, đã đến giờ dùng cơm trưa.”
“Ừ. Ngươi đi gọi Vương phi đến để cùng dùng.” Lý Huyền Băng buông tấu chương trong tay, nhẹ giọng phân phó.
“Dạ bẩm Vương gia. Vương phi vẫn chưa trở về.” Nha hoàn trả lời.
Nàng vẫn còn chưa trở về? Lý Huyền Băng nhăn mặt nhíu mày, phất tay nói: “Ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng, Vương gia.” Nha hoàn lui ra ngoài.
Nàng đã đi đâu? Đột nhiên Lý Huyền Băng nhớ tới đêm qua đã ngửi được mùi vị dược liệu, lập tức đoán được nàng đã đi đâu?
Hiệu bán thuốc Lâu gia.
“Vương gia.” Một tên tiểu nhị thấy Lý Huyền Băng đi tới liền chạy ra nghênh đón.
“Ta hỏi ngươi, Vương phi có ở trong đó không?” Lý Huyền Băng hỏi.
“Chuyện này…xin Vương gia đi theo tiểu nhân.” Tiểu nhị vội vàng đi trước dẫn đường.
“Vương gia.” Thu Nhi đứng ngoài cửa nhìn thấy Lý Huyền Băng đi tới liền vội vàng hành lễ.
“Vương phi đâu?” Hắn hỏi Thu Nhi.
“Vương phi ở bên trong.” Thu Nhi đáp.
Lý Huyền Băng nhìn thoáng qua cửa phòng đang đóng chặt, vươn tay đẩy cửa ra thì thấy Toàn Vũ đang đứng trước một đống dược liệu và thuốc bột.
“Thu Nhi, không phải ta đã nói đừng cho người quấy rầy ta sao?” Toàn Vũ vẫn không ngẩng đầu lên, nàng cứ tưởng đó là Thu Nhi.
“Ngươi đang làm cái gì?” Lý Huyền Băng bước qua hỏi.
“Nghiên cứu chế tạo thuốc bột.” Toàn Vũ đáp, đột nhiên cảm thấy giọng nói này không phải của Thu Nhi, ngẩng đầu lên thì thấy hắn, kinh ngạc một chút sau đó nói: “Tại sao lại là ngươi?”
“Tại sao không thể là ta? Ngươi muốn nghiên cứu chế tạo thuốc bột có thể ở trong vương phủ làm, không cần mỗi ngày đều chạy đến đây?” Lý Huyền Băng nhìn thấy bộ dáng chật vật của nàng liền nói.
“Ngươi đồng ý cho ta nghiên cứu chế tạo trong vương phủ sao?” Toàn Vũ có chút kinh ngạc nhìn hắn.
“Tại sao ta lại không đồng ý? Ta có nói ta không đồng ý sao?” Lý Huyền Băng hỏi lại nàng, tại sao nàng lại nghĩ hắn không đồng ý? Lần trước nàng dùng thuốc bột không cần tốn nhiều sức đã đánh lui được cường đạo, chính hắn đã tận mắt nhìn thấy.
“Không có.” Toàn Vũ lắc đầu cười khẽ, thì ra là do nàng tự cho là đúng.
“Ta sai người đem mấy thứ này đưa đến vương phủ cho ngươi nghiên cứu.” Lý Huyền Băng nói.
“Được, cám ơn ngươi.” Toàn Vũ vui vẻ, nhón mũi chân hôn lên má hắn một cái rồi cười trộm, sau đó xoay người đi thu thập thuốc bột.
Lý Huyền Băng sửng sốt, hiện tại nàng càng lúc càng to gan lớn mật, cũng càng ngày càng không sợ hắn.
“Thu Nhi, đến giúp ta cầm những thứ này đi.” Toàn Vũ thu thập xong thuốc bột liền hô.
“Vâng, Vương phi. ” Thu Nhi từ bên ngoài đi vào, cầm lấy thuốc bột từ trong tay nàng rồi lui ra ngoài trước.
“Xong rồi, đi thôi Vương gia.” Toàn Vũ đi tới, thật tự nhiên nắm lấy tay hắn.
“Vương gia, cuối cùng ngươi cũng đến tìm Vương phi rồi, thật là vợ chồng gắn bó như keo như sơn nha.” Đúng lúc Lâu Thượng từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy bộ dáng thân mật của bọn họ liền trêu chọc.
“Lâu Thượng, ngươi tới đúng lúc lắm, sai người đem mấy thứ này đến vương phủ đi.” Lý Huyền Băng nhìn hắn nói.
“Đã biết, Vương gia đã phân phó Lâu mỗ làm sao dám không tuân theo. Hay là bây giờ đi dùng cơm trước đi, Vương phi nhất định đã đói bụng rồi, xin mời.” Lâu Thượng vươn tay làm động tác mời.
“Lâu công tử, ngươi thật là vui tính.” Toàn Vũ cười nói, sau đó lôi kéo Lý Huyền Băng.
“Đó là đương nhiên, ở nước láng giềng này, nếu Vương gia có danh hiệu đệ nhất nam tử thì danh hiệu đệ nhị chắc chắn thuộc về Lâu Thượng ta, số nữ nhân mê luyến ta cũng không hề thua kém Vương gia đâu nha.” Lâu Thượng ba hoa càng thêm đắc ý.
“Được rồi, Lâu Thượng, đừng có khoác lác nữa, chỉ bằng tiền bạc của ngươi thì cho dù ngươi mắt lé miệng hô cũng có vô số nữ nhân mê ngươi đến nỗi có thể xếp hàng dài đến ngoại thành.” Lý Huyền Băng không khách sáo nói.
“Xì.” Toàn Vũ cười khẽ một chút, mắt lé miệng hô, nàng không nghĩ tới cũng có lúc hắn tỏ ra hài hước.
“Được rồi, không nói nữa. Mau đi dùng cơm thôi.” Lâu Thượng kinh ngạc nói.
Thời gian cứ trôi qua từng ngày, thấm thoát đã hết một tháng, Toàn Vũ cũng đã nghiên cứu chế tạo thành công thuốc bột nhưng nàng đã có chút do dự. Nàng có thể dùng thuốc bột khống chế hắn nhưng thứ nàng muốn chính là tâm của hắn cho nên nàng vẫn chưa ra tay, ngày hôm qua là ngày cuối cùng của một tháng, Toàn Vũ ngồi ở bên giường, trong một tháng này hàng đêm hắn đều ngủ trong phòng của nàng, nhưng không biết có phải bởi vì liên quan đến thánh chỉ hay không, hôm nay hắn không còn bị thánh chỉ ép buộc, hắn sẽ như thế nào? Là vẫn trở lại phòng của nàng như trước hay là đến phòng của nữ nhân khác?
Càng nghĩ càng cảm thấy phiền toái bất an, dường như trong lòng có chờ mong nhưng lại sợ thất vọng, lo lắng bất an ngồi ở bên giường.
Cửa vương phủ.
“Vương gia.” Lý Huyền Băng mới vừa trở về vương phủ thì đã thấy mười mấy nữ tử chạy lại kêu, trong mắt mang theo chờ đợi cùng ủy khuất, hơi hơi hạ thấp người nhìn hắn.
“Làm sao vậy?” Lý Huyền Băng đi qua, lần lượt nâng bọn họ dậy.
“Vương gia, ngày hôm qua thời hạn một tháng đã hết rồi, hôm nay có phải Vương gia sẽ để chúng thiếp thân hầu hạ người hay không?” Một nữ tử dựa vào người hắn nói, bọn họ đã nhịn rất lâu rồi.
Lý Huyền Băng hơi hơi sửng sốt, một tháng đã trôi qua nhanh như vậy sao? Nói vậy có nghĩa là hôm nay hắn có thể không cần trở lại phòng của nàng.
“Vương gia để cho nô tỳ hầu hạ người đi.” Mấy người nữ tử khác cũng chạy lại.
Lý Huyền Băng đau đầu khi nhìn thấy trước mặt là hơn mười đôi mắt nữ tử mang theo hi vọng nhìn hắn, hắn nên chọn người nào để không làm cho người khác thất vọng, từ trước tới giờ hắn đều không phát hiện ra có nhiều nữ nhân như vậy thì có cái gì phiền phức. Hôm nay mới phát hiện bản thân có chút khó xử, bây giờ rõ ràng một người cũng không chọn, nghĩ vậy nên đẩy bọn họ ra, rồi nói: “Hôm nay ta còn có việc phải làm, tất cả các ngươi trở về hết đi.” Truyện "Ngược Ái "
Nói xong liền xoay người đi về hướng thư phòng.
Đám nữ tử ở phía sau sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng lại, trong lòng cảm thấy hối hận không thôi, bọn họ xuất hiện cùng lúc thì làm sao Vương gia chọn được?
“Chúng ta trở về rút thăm ngẫu nhiên xem ngày mai ai tới hầu hạ Vương gia, như vậy Vương gia sẽ không cự tuyệt chúng ta, lại càng không thể để Vương phi một mình độc chiếm Vương gia.”
“Được, cứ quyết định như vậy đi.” Mọi người đều nhất trí tán thành, dù sao sau này đối với ai cũng đều có lợi.
Toàn Vũ nhìn thấy thời gian trôi qua càng ngày càng nhanh, cuối cùng không còn ôm hy vọng gì nữa, chỉ sợ lúc này hắn đang ôm ấp quay cuồng cùng nữ nhân khác rồi, tim đột nhiên đau đớn giống như bị kim đâm, nàng bỏ ra nhiều thời gian như vậy cuối cùng chỉ để đổi lấy thái độ lạnh lùng chứ không phải tâm của hắn.
Nhắm mắt lại, nước mắt trong suốt từ trong khóe mắt lại chảy ra, thì ra nàng đã sớm bất tri bất giác yêu thương hắn thật sâu đậm, cho nên tâm mới có thể đau như vậy, mới có thể để ý như vậy.
Cuối cùng Lý Huyền Băng cũng buông tấu chương xuống, lúc này mới phát hiện đêm đã quá khuya, đứng dậy bất tri bất giác bước đến phòng của nàng, nhẹ nhàng mở cửa ra, đi đến bên giường thì thấy gương mặt nàng ở dưới ánh trăng có mang theo nước mắt.
Thầm than nhẹ một chút, lệ của nàng là vì hắn mà rơi sao? Hắn cởi áo khoác, nằm lên giường nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Đụng chạm rất nhỏ này làm cho Toàn Vũ đột nhiên tỉnh lại, lập tức ngửi thấy hương vị quen thuộc của hắn, trong lòng cảm thấy vui vẻ một chút, sau đó đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: “Không cần vừa từ giường của nữ nhân khác bước xuống thì lại tới tìm ta, ta không cần.”
Lý Huyền Băng sửng sốt, nàng là đang ghen sao? Vòng tay ôm chầm lấy nàng: “Ngươi để ý sao?”
“Ngươi nói thật là hay, ngươi là phu quân của ta nha, ngươi đi ôm nữ nhân khác mà ta có thể không để ý sao?” Toàn Vũ bị ăn dấm chua nên quay về phía hắn châm chọc, nếu nàng không ngại thì chẳng khác nào nói nàng không cần hắn, nhưng thật sự nàng có để ý, vô cùng để ý.
“Nhưng mà ta cũng là phu quân của bọn họ.” Lý Huyền Băng nhìn nàng chằm chằm, đối với bọn họ mà nói đều không công bằng.
Toàn Vũ sửng sốt, hắn đang nhắc nhở nàng sao? Nhắc nhở nàng không nên ghen tị? Không nên để ý