Tại sao ngươi lại tới nữa? Nghe được tiếng mở cửa rất nhỏ, Tư Mã Tuấn Lỗi mở mắt ra liền nhìn thấy Hàn Ngữ Phong đi đến, sắc mặt hắn lạnh như băng, không có lấy một tia vui sướng.
‘Ngươi cũng không quy định ta không thể đến.’ Hàn Ngữ Phong mở miệng phản bác, không để ý lời nói lạnh lùng của hắn chút nào.
‘Hàn Ngữ Phong, ngươi cố ý tìm ta cãi nhau phải không?’ Khóe môi của Tư Mã Tuấn Lỗi nhếch lên. Nhưng lần này lại không mang ý châm biếm. Trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh nàng từng cùng hắn tranh chấp, mỗi lần như vậy nàng đều quật cường, luôn luôn chọc giận hắn. Tuy rằng bề ngoài nhu nhược nhưng tâm lại không hề ôn thuần. Hiện tại hồi tưởng lại những chuyện này làm cho hắn đột nhiên cảm thấy giây phút được cùng nàng đấu võ mồm thật là trân quý. Về sau không bao giờ…sẽ có nữa.
‘Ai cùng ngươi cãi nhau, là ngươi cùng với ta cãi nhau, tại sao ngươi lúc nào cũng không nói đạo lý như vậy chứ?’ Trên môi Hàn Ngữ Phong cũng hiện lên một nụ cười. Có lẽ là bởi vì không thể chiếm được cho nên hồi tưởng lại sẽ trở nên hết sức tốt đẹp. Bọn họ từng tranh chấp kịch liệt, hiện tại nhớ lại làm nàng cảm thấy thập phần ấm lòng.
‘Được, lần này ta nói đạo lý với ngươi. Nếu ngươi đã chọn lựa rời đi, như vậy thì xin mời ngươi hãy tránh xa ta ra, đừng tới trêu chọc ta.’ Thanh âm của Tư Mã Tuấn Lỗi âm trầm hẳn đi, bên trong còn ẩn chứa sự tự giễu bản thân.
Trên môi Hàn Ngữ Phong gợi lên một nụ cười khổ, sẽ rất nhanh thôi, nàng sẽ phải xa hắn nhưng hiện tại nàng không muốn cùng hắn đàm luận vấn đề này.
‘Đã uống thuốc chưa?’ Nàng ngước mắt nhìn hắn, trong mắt tất cả đều là quan tâm.
‘Hàn Ngữ Phong, nếu ngươi quyết ý rời đi hiện tại cần gì phải đến đây làm bộ làm tịch.’ Tư Mã Tuấn Lỗi xem thái độ quan tâm của nàng như cố tình chọc giận hắn, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng. Truyện "Ngược Ái "
Hàn Ngữ Phong bị hắn nói đến á khẩu, không thể trả lời được, nàng làm như vậy thật là mâu thuẫn, đã rời khỏi rồi thì cần gì phải quan tâm.
‘Vương gia, dùng bữa sang đi….’ Đột nhiên Thúy Hà bưng đồ ăn sáng đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Hàn Ngữ Phong thì hơi hơi sửng sốt nói: ‘Vương phi.’
Hàn Ngữ Phong không có lên tiếng trả lời, nàng đã không còn là Vương phi, từ giây phút nàng rời đi thì nàng đã không còn là Vương phi của hắn nữa, nhìn thấy cái bụng nhô cao của Thúy Hà đột nhiên lại cảm thấy thật đau lòng.
‘Thúy Hà, ngươi không cần xưng hô với nàng như vậy, nàng đã không còn là Vương phi, ngươi mới là sườn phi của vương phủ này.’ Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng lướt qua khuôn mặt nàng nói, Vương phi của hắn, nàng hẳn là không muốn làm.
Hắn nạp Thúy Hà làm sườn phi? Hàn Ngữ Phong giật mình, hốc mắt không thể khống chế được mà từ từ đỏ lên, trong mắt hiện lên nước mắt. Hắn quả nhiên đã nạp Thúy Hà làm sườn phi.
Thúy Hà ngẩn người đứng ở nơi đó, dường như không thể tin được, lại nghe Vương gia nói sẽ nạp chính mình làm sườn phi.
Hàn Ngữ Phong dùng sức cắn chặt môi, cố gắng xua tan cảm giác đau xót trong mắt, sau đó khóe môi nở ra một nụ cười yếu ớt nói: ‘Thúy Hà, chúc mừng ngươi.’ Nàng không nên cảm thấy khổ sở, chuyện ‘mẫu bằng tử quý’(*) này có thể đoán trước được, cho dù Tư Mã Tuấn Lỗi không vì Thúy Hà mà suy nghĩ thì cũng vì đứa con trong bụng, cốt nhục của mình mà suy nghĩ. Thúy Hà dù sao cũng là mẫu thân của đứa nhỏ làm sao có thể là một thị thiếp hèn mọn, cho nên phải cấp cho Thúy Hà danh phận cũng chuyện mà hắn nên làm.
‘Cám ơn.’ Ngữ khí Thúy Hà trầm ổn làm cho người ta nhìn không ra nàng có bao nhiêu hưng phấn.
‘Ta còn có việc phải đi trước, các ngươi cứ trò chuyện đi.’ Hàn Ngữ Phong nói xong, đi vòng qua thân hình Thúy Hà rời bước đi. Khóe môi nhếch lên thành độ cong, cuối cùng cũng suy sụp xuống, nước mắt rưng rưng trong mắt, nhưng nàng cắn răng không để nước mắt rơi xuống.
Nàng tự nói với lòng mình, không được khóc, đừng khóc, nếu nàng sớm đã lựa chọn ra đi thì hiện tại không nên đau lòng nữa. Nhưng nàng vẫn cảm thấy đau lòng.
‘Đứng lại.’ Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm lạnh lùng của Tư Mã Tuấn Lỗi.
‘Bước chân của Hàn Ngữ Phong chợt dừng lại một chút, đứng ngay tại chỗ, thân thể cứng ngắc nhưng vẫn chưa xoay người lại.
‘Thúy Hà, ngươi đi ra ngoài trước, ta có lời muốn nói cùng nàng.’ Tư Mã Tuấn Lỗi hướng về phía Thúy Hà đang đứng một bên, len giọng nói. Truyện "Ngược Ái "
‘Dạ, Vương gia, thiếp thân cáo lui.’ Thúy Hà lui ra ngoài, trước khi đi còn liếc mắt một cái về phía Hàn Ngữ Phong, đang đứng cứng ngắc.
‘Cái này ngươi lấy đi, cái gì đã tặng ta sẽ không thu hồi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi lấy ra cây Trâm hồ điệp, lạnh lùng nói.
‘Được.’ Hàn Ngữ Phong đi qua cầm lấy nó, nhẹ nhàng cài ở trên tóc của mình, phát hiện ra đây là đồ vật hắn tặng nàng, nàng nhất định phải quý trọng, đây là món đồ duy nhất của hắn mà nàng sẽ mang đi.
‘Ngươi có thể đi rồi.’ Nhìn thấy nàng đem trâm ngọc cài lên búi tóc của mình, Tư Mã Tuấn Lỗi áp chế sự khác thường trong lòng, nhắm mắt lại, mặt không chút thay đổi hạ lệnh đuổi khách.
‘Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi không cần tra tấn chính mình, cho dù ngươi không vì chính mình thì cũng đừng quên thê nhi(*) của ngươi vẫn cần sự chăm sóc của ngươi.’ Hàn Ngữ Phong chịu đựng nỗi chua xót trong long, dịu dàng khuyên giải, an ủi hắn.
‘Thê nhi…’ Tư Mã Tuấn Lỗi thấp giọng thì thầm, mở mắt ra nhưng vẫn không có nói gì. Nàng nói đến thê nhi đó chính là Thúy Hà cùng với đứa nhỏ trong bụng Thúy Hà? Nhưng vì cái gì hắn lại không cảm nhận được một chút vui sướng nào? Mà lại cảm thấy hư vô như vậy, cũng không thuộc loại mà hắn mong muốn. Là bởi vì hắn không thương Thúy Hà có phải không? Tuy là như thế, hắn cũng không thể không thương cốt nhục của chính mình, hắn tự nói với chính mình, nhất định phải yêu, đây chính là trách nhiệm mà ông trời đã trao cho hắn, hắn không thể trốn tránh.
‘Phải, thê nhi. Ngươi nhất định phải là một phụ thân tốt.’ Hàn Ngữ Phong thấp giọng lặp lại giống như chuyện này tựa hồ không có liên quan gì đến nàng.
‘Phụ thân tốt…ha hả.’ Tư Mã Tuấn Lỗi khẽ cười ra tiếng, nụ cười có đến vài phần chua xót. Là hắn phải làm một phụ thân tốt. Nhưng đây cũng chính là khởi đầu cho tất cả nổi thống khỗ của hắn. Kỳ thật trong lòng hắn hiểu lý do mà Hàn Ngữ Phong quyết ý rời đi là cái gì. Nếu hắn không thể làm cho nàng hạnh phúc thì chỉ có thể buông tay nàng ra, cho dù có đau lòng đến thế nào thì cũng chỉ có thể như thế.
Hàn Ngữ Phong yên lặng nhìn hắn, không biết nên nói cái gì nữa. Thấy tầm mắt của hắn trông về phía xa xa, nhìn thấy đôi mắt tối như đêm đen của hắn nàng bỗng nhiên có chút mê mang. Đôi mắt đen thâm trầm âm u làm cho nàng dường như có thể nương theo màu đen kia mà tìm ra được một tia ấm áp đang ẩn giấu thật sâu, thật bí mật, hình như có vẻ vô tâm, nhưng mà….Vì ai mà giấu?
(*)“mẫu bằng tử quý, tử bằng mẫu tấn”: mẹ vinh hiển nhờ con, con uy danh nhờ mẹ