“Ai không cho ngươi nạp thiếp? Nếu ngươi muốn nạp thiếp, ta có thể ngăn cản ngươi sao? Ta có dùng dây thừng trói chặt ngươi sao?” Hàn Ngữ Phong chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội.
“Ngươi không ngăn cản cũng không có dùng dây trói chặt ta lại, nhưng ngươi lại hạ độc ta.” Tư Mã Tuấn Lỗi bí hiểm nói.
“Cái gì? Hạ độc?” Nàng hạ độc hắn khi nào?
“Chính là độc tình, đã xâm nhập lục phủ ngũ tạng của ta, không giải hết được, chỉ thấy càng ngày càng nặng.” Tư Mã Tuấn Lỗi nói vẻ mặt còn rất chân thật.
Hàn Ngữ Phong tức giận trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Ngươi lớn như vậy mà còn không đứng đắn.” Hiện tại hắn thay đổi rất nhiều, ở trước mặt nàng, càng ngày càng quyến rũ.
“Cái gì không đứng đắn? Cái này gọi là cảm xúc chốn khuê phòng, có hiểu hay không?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhếch môi lên vẻ mặt cười xấu xa dí sát vào tai nàng nói: “Ngươi rõ ràng là thích nghe, tại sao phải giả bộ.” Nói xong còn khẽ liếm vành tai của nàng, vành tai là nơi mẫn cảm nhất của nàng.
Thân thể Hàn Ngữ Phong không khỏi run rẩy một chút, sắc mặt giận dữ nói: “Ngươi thật không thấy hai đứa nhỏ còn ở đây.”
“Con vẫn còn nhỏ, mặc kệ chúng đi, mà biết đâu chúng cũng rất thích? Các ngươi cũng hy vọng nương sinh thêm một tiểu muội muội nữa có đúng hay không?” Tư Mã Tuấn Lỗi xoay mặt nhìn hai tiểu bảo bối hỏi.
“Ba.” Bên trái Kì Nhi giơ lên bàn tay nhỏ bé mập mạp đánh vào trên mặt Tư Mã Tuấn Lỗi, mắt to nháy nháy linh động vô tội, dùng tay nhỏ bé đánh vào ánh mắt hắn.
“Tiểu tử, ngươi vô lễ.” Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm vẻ mặt vô tội của Kì Nhi, cố tình dám giơ tay đánh phụ thân.
“Ha hả, ngươi xứng đáng.” Hàn Ngữ Phong ở một bên cười, ghé sát bên khuôn mặt nhỏ nhắn của Kì Nhi, đứa con này làm thật tốt.
“Xuân Vũ ôm hai đứa nhỏ này ra ngoài.” Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên hướng về phía ngoài cửa phân phó, sau đó nhìn nàng, vẻ mặt cười tà mị.
“Ngươi làm gì? Ta không muốn.” Hàn Ngữ Phong nhìn hắn, bây giờ là ban ngày hắn sẽ không phải vậy chứ? Nàng không muốn.
Xuân Vũ tiến vào che miệng cười trộm không nhìn Vương gia cùng Vương phi, nàng cùng vú em ôm Kì Nhi cùng Lân Nhi ra ngoài, đã thành thói quen, trước khi đi còn giúp hai người đóng cửa thật kỹ.
“Ngoan ngoãn lại đây Ngữ Phong.” Tư Mã Tuấn Lỗi hướng về phía nàng ngoắc ngoắc ngón tay.
“Được.” Hàn Ngữ Phong vẻ mặt cười cười lại đột nhiên chạy về phía cửa, đột nhiên mở cửa ra giật mình, có một cô gái vẻ mặt tiều tụy thống khổ trên ngón tay loang lổ vết máu đứng ở ngoài cửa.
“Ta không phải quấy rầy các ngươi?” Lời nói của Hỏa Vân Kiều như vậy, nhưng một bước lại tiến vào không biết vì cái gì? Nàng đã tới nơi này rồi, hoặc là trong lòng nàng đã đem bọn họ trở thành bằng hữu.
“Hỏa Vân Kiều ngươi làm sao vậy?” Hàn Ngữ Phong đóng cửa lại nhìn thấy bộ dạng này của nàng quan tâm hỏi.
“Phong Hồn thành thân.” Hỏa Vân Kiều khóe môi nhếch lên một nụ cười thê thảm, tân nương không phải là nàng.
“Sao lại vậy? Phong Hồn thành thân? Tân nương là ai?” Hàn Ngữ Phong kinh ngạc luôn miệng truy hỏi hắn cưới ai? Ai lại có thể thích hợp với hắn hơn Hỏa Vân Kiều?
Tư Mã Tuấn Lỗi suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Có phải là hoa khôi Mẫu Đơn của Hoa mãn lâu hay không?” Rất có thể là nàng bởi vì một thời gian sau đột nhiên không thấy nàng.
“Vương gia cũng biết là nàng.” Mắt đẹp của Hỏa Vân Kiều mang theo rất nhiều đau đớn.
“Hoa khôi? Phong Hồn lấy hoa khôi?” Hàn Ngữ Phong có chút không thể tin được, nam nhân lạnh lùng như Phong Hồn mà cũng đến kỹ viện, nay lại còn muốn cưới hoa khôi? Đánh chết nàng cũng không tin.
“Rất kỳ quái có phải không? Ta hẳn là bà mối của bọn họ.” Tâm của Hỏa Vân Kiều hối hận muốn chết, nàng vì cái gì nhất thời xúc động cứu Ngọc Oánh, nếu nàng không cứu nàng ta, chuyện ngày hôm nay nhất định sẽ không xảy ra.
“Rốt cuộc sao lại thế này? Ngươi nói rõ ràng một chút.” Hàn Ngữ Phong càng nghe càng hồ đồ.
Hỏa Vân Kiều nhìn bọn họ chậm rãi mở miệng kể lại các sự việc nàng đã trải qua.
Nghe xong những lời nàng nói Hàn Ngữ Phong cùng Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nhau, Phong Hồn lấy Ngọc Oánh có phải quá nhanh hay không? Hay là hắn thật sự thích Ngọc Oánh?
“Hỏa cô nương ngươi có phát hiện điểm đáng ngờ nào không?” Tư Mã Tuấn Lỗi nghiêm túc nhìn nàng hỏi lại.
“Điểm đáng ngờ, điểm gì đáng ngờ?” Hỏa Vân Kiều ngước mặt nghi hoặc nhìn hắn, nàng hiện tại rất đau lòng.
“Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Ta nghĩ Phong Hồn cũng không muốn giữ nàng lại, mà ngươi vừa rời đi hắn đã lấy Ngọc Oánh, cái này không phải là quá nhanh, lại nói Ngọc Oánh tại sao lại làm như vậy? Tại sao mỗi lần đều rất tình cờ gặp gỡ các ngươi?” Tư Mã Tuấn Lỗi đưa ra một loạt nghi vấn.
Hỏa Vân Kiều có chút sửng sốt, nàng từ trước tới giờ chưa có nghĩ tới vấn đề này, chẳng lẽ Ngọc Oánh thật sự có âm mưu tiếp cận bọn họ?
“Mà bọn họ cũng đột nhiên thành thân, ta nghĩ ở bên trong nhất định có chuyện gì?” Hàn Ngữ Phong cũng tỉnh ngộ lại nói. Truyện "Ngược Ái "
“Ngọc Oánh có phải cố ý tiếp cận Phong ca ca hay không? Muốn tổn thương hắn?” Hỏa Vân Kiều nghĩ vậy sắc mặt lo lắng xoay người nói: “Không được ta phải quay lại xem.”
“Hỏa cô nương, ngươi chờ một chút.” Hàn Ngữ Phong gọi nàng lại sau đó nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi nói: “Chúng ta đi cùng được không?”
“Được.” Tư Mã Tuấn Lỗi do dự, dù sao Phong Hồn cũng từng giúp nàng, ôm lấy Hàn Ngữ Phong liền cùng Hỏa Vân Kiều đi đến Quỷ môn. Truyện "Ngược Ái "
Trong tân phòng, Ngọc Oánh một người ngồi ở chỗ kia, khuôn mặt lạnh lùng dưới khăn hồng, đôi mắt đẹp phát ra tia hung ác, tìm cách lâu như vậy hôm nay rốt cuộc cũng có thể báo thù. Truyện "Ngược Ái "
Cửa bất ngờ bị mở ra, nàng biết hắn đã trở lại.
Phong Hồn tháo bỏ khăn hồng của nàng, Ngọc Oánh lập tức đứng dậy trên mặt xấu hổ nhìn hắn, cầm lấy một ly rượu trên bàn đưa cho hắn thanh âm vô cùng mềm mại nói: “Tướng công chúng ta cùng uống chén rượu giao bôi.”
Phong Hồn sắc mặt vẫn lạnh như băng, không có biểu hiện gì, cầm lấy chén rượu uống.
“Tướng công, để ta giúp chàng cởi áo.” Ngọc Oánh buông chén rượu nhẹ tay cởi quần áo của hắn