Hàn Ngữ Phong tiến vào bên trong phòng, nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng thì không khỏi hít một ngụm khí lạnh, lập tức lấy ra viên thuốc mà thần y đã đưa nhét vào miệng nàng, sau đó bảo Xuân Vũ mang nước ấm giúp nàng lau thân thể.
Lý Huyền Tuyết nhăm mặt nhíu mày, chậm rãi mở to mắt: ‘Đau quá, sao lại như vậy?’ Đột nhiên nhìn thấy trên thân thể của chính mình đều là vết thương xanh tím, lại còn nhìn thấy trên người có vết máu, toàn thân Lý Huyền Tuyết chấn động, giọng nói kích động: ‘Đã xảy ra chuyện gì? Ta làm sao vậy?’
‘Công chúa không cần hoảng sợ, ngươi không có việc gì,. Ngươi chỉ là cùng với Tứ Vương gia động phòng hoa chúc truớc thôi.’ Hàn Ngữ Phong vội vàng an ủi nàng.
Cùng Tư Mã Tuấn Dật động phòng hoa chúc? Lý Huyền Tuyết ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không rõ hỏi: ‘Sao lại như vậy?’ Hiện tại nàng chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
‘Thực xin lỗi, Công chúa. Bởi vì ngươi cùng Tứ Vương gia đều bị trúng xuân dược cho nên các ngươi không thể không cùng ở một chỗ.’ Hàn Ngữ Phong cảm thấy có lỗi, dù sao bọn họ cũng là vô tội đã bị nàng liên lụy. Truyện "Ngược Ái "
‘Xuân dược?’ Lý Huyền Tuyết nhớ lại bản thân đang uống rượu đột nhiên cảm thấy thân thể nóng quá, còn có một lọai khát vọng không thể hiểu được, nàng cũng không rõ chính mình đang khát vọng cái gì? Những chuyện sau đó thì nàng dường như nhớ không nổi, nàng tưởng mình đang nằm mộng, nàng đã cùng Tư Mã Tuấn Dật… Chẳng lẽ đây là sự thật, không phải đang nằm mộng, nàng ngượng ngùng cúi đầu không dám nhìn Hàn Ngữ Phong.
‘Công chúa, Công chúa, ngươi không sao chứ?’ Hàn Ngữ Phong lo lắng hỏi.
‘Vương phi, ta không sao, chỉ là cảm thấy thân thể có chút không thoải mái.’ Lý Huyền Tuyết vội vàng lắc đầu nói.
‘Công chúa, ngươi cẩn thận một chút, để ta bảo Xuân Vũ giúp ngươi thay quần áo.’ Hàn Ngữ Phong nói xong thì Xuân Vũ đã nâng nàng dậy, giúp nàng mặc quần áo chỉnh tề.
‘Công chúa, ngươi hãy nghỉ ngơi một chút đi.’ Hàn Ngữ Phong giúp đỡ nàng nằm xuống.
‘Ừ.’ Lý Huyền Tuyết gật đầu, nhìn Hàn Ngữ Phong sắp đi ra khỏi cửa, liền đột nhiên gọi lại: ‘Chờ một chút.’
‘Công chúa còn có chuyện gì?’ Hàn Ngữ Phong quay đầu lại nhìn nàng.
‘Tư Mã Tuấn Dật, hắn…’ Lý Huyền Tuyết rất muốn biết hiện tại hắn như thế nào rồi?
‘Công chúa cứ yên tâm, hắn tốt lắm, hiện đang nghỉ ngơi ở phòng dành cho khách.’ Hàn Ngữ Phong cười nói.
‘Cám ơn.’ Lý Huyền Tuyết ngượng ngùng gật gật đầu.
Trong phòng khách, sau khi ngủ thật thoải mái Tư Mã Tuấn Dật cảm thấy thân thể tốt hơn nhiều, tinh thần cũng từ từ khôi phục lại như trước, đứng dậy mặc vào quần áo đã được chuẩn bị sẳn từ trước, mặc kệ thế nào, hiện tại hắn cũng phải đi quan tâm Lý Huyền Tuyết một chút.
Tại Lục Bình uyển, Lý Huyền Tuyết cũng vừa tỉnh lại, tuy rằng sắc mặt còn có chút tái nhợt, thân thể cũng còn chút đau đớn nhưng thật sự đã tốt hơn rất nhiều, đứng dậy ngồi ở bên giường nhưng lại ngượng ngùng không dám đi ra ngoài, nàng không biết phải làm sao để đối mặt với mọi người, một mình ngồi ở đó, không biết nên làm cái gì bây giờ?
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Tư Mã Tuấn Dật nhìn thấy nàng cũng sửng sốt nói: ‘Ngươi tỉnh.’
Đột nhiên nhìn thấy hắn, sắc mặt Lý Huyền Tuyết đỏ lên, vội vàn cúi đầu, thấp giọng nói: ‘Ừ.’
‘Có khỏe không?’ Tư Mã Tuấn Dật đi tới, vẻ mặt và giọng nói đều không được tự nhiên.
‘Khỏe, còn ngươi?’ Giọng nói của Lý Huyền Tuyết thật nhỏ đến nỗi không thể nghe được, không dám ngẩng đầu nhỉn hắn. Truyện "Ngược Ái "
‘Sao vậy? Sao phải cúi đầu, tác phong này thật không giống ngươi.’ Tư Mã Tuấn Dật trêu đùa nàng như muốn giảm bớt không khí xấu hổ trong lúc này.
Lý Huyền Tuyết ngẩng đầu, trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó lại cúi mặt xuống, chuyện này làm sao giống nhau? Biết nói như thế nào đây? Dù sao nàng cũng là con gái mà.
‘Ngày mai ta sẽ nói với Hoàng Thượng, ta sẽ cưới ngươi.’ Tư Mã Tuấn Dật ngồi ở bên cạnh nàng, đột nhiên lên tiếng.
‘Cái gì?’ Lý Huyền Tuyết đột nhiên ngẩng đầu.
‘Ta nói ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi, ta sẽ cưới ngươi.’ Tư Mã Tuấn Dật lặp lại một lần nữa, ánh mắt không hề có lấy một tia trêu đùa mà là thật sự kiên định nói.
Hắn nói cưới nàng, trong lòng Lý Huyền Tuyết mừng như điên, nhưng nhanh chóng trở nên ảm đạm, nghiêm túc nhìn hắn nói: ‘Tuy rằng ta thực thích ngươi, nhưng ta không hy vọng ngươi bởi vì chuyện này mà miễn cưỡng cưới ta.’
‘Không phải trước kia ngươi cũng đều miễn cưỡng ta sao? Lần này ta đồng ý thì tại sao ngươi lại rút lui?’ Tư Mã Tuấn Dật cười nhạt.
‘Hai chuyện không giống nhau.’ Lý Huyền Tuyết nói thầm một tiếng, nàng là muốn làm cho hắn thực lòng muốn thành thân với chính mình chứ không phải bị bắt buộc.
‘Có cái gì không giống nhau? Cứ quyết định như vậy đi. Ngươi có đói bụng không? Chúng ta đi ra ngoài ăn cái gì đi.’ Tư Mã Tuấn Dật đột nhiên chuyển đề tài, hiện tại mà tranh luận vấn đề này cũng là quá dư thừa.
‘Ừ, đói bụng.’ Nàng đã đói bụng lâu rồi, nhưng mà ngượng ngùng không dám đi ra ngòai.
‘Vậy thì đi thôi, ra ngòai ăn một chút gì đó.’ Tư Mã Tuấn Dật thân thủ giữ chặt tay nàng.
‘Ta…’ Lý Huyền Tuyết vẫn đứng ở nơi đó, nàng đi ra ngoài phải làm sao để đối mặt với hoàng huynh cùng Hàn Ngữ Phong, đối diện với bọn họ nàng thật thẹn thùng.
‘Ngượng ngùng sao? Công chúa mà ta quen biết chính là kẻ không sợ trời không sợ đất mà.’ Hắn thật không nghĩ đến nàng cũng có lúc thẹn thùng.
‘Ai ngượng ngùng chứ, đi ra thì đi ra.’ Lý Huyền Tuyết bất mãn lườm hắn một cái, kéo tay hắn đi ra ngoài.
Mới vừa đi đến đại sảnh liền cảm giác ánh mắt của mọi người dường như đều đang hướng về phía bọn họ, Lý Huyền Tuyết lập tức trốn ở phía sau của Tư Mã Tuấn Dật, không dám xuất đầu lộ diện.
‘Tuấn Lỗi, ta đói bụng rồi, chuẩn bị bữa tối đi.’ Tư Mã Tuấn Dật nắm tay nàng lôi ra, ấn vào ghế ngồi, sắc mặt tự nhiên nói giống như đang ở vương phủ của mình.
‘Được, để ta cho người chuẩn bị bữa tối.’ Tư Mã Tuấn Lỗi gật đầu, sau đó lên tiếng phân phó: ‘Người đâu, chuẩn bị bữa tối.’
‘Dạ, Vương gia.’ Hạ nhân đang đứng một bên vội vàng đi ra chuẩn bị.
Lý Huyền Băng thấy Lý Huyền Tuyết vẫn cúi đầu, mấy lần muốn mở miệng nhưng đếu có gắng kiềm chế lại vì biết nàng ngượng ngùng, thấy nàng khỏe mạnh hắn cũng an tâm.
Tất cả mọi người bàn chuyện rất rôm rả nhưng trong lời nói tận lực tránh làm cho Công chúa cảm thấy xấu hổ, nhưng nàng từ lúc dùng bữa cho đến lúc rời đi đều không có mở miệng nói một câu.
Trong biệt quán.
Lý Huyền Băng lệnh cho Tang nhi dìu nàng đi nghỉ ngơi, sau đó mới hướng đến Tư Mã Tuấn Dật nói: ‘Tứ Vương gia, ta có chuyện muốn nói với ngươi