Không lâu sau đại môn của Dương phủ liền mở ra, khách mời bên trong vẻ mặt ửng đỏ vì say rượu đều lục tục cáo từ để rời khỏi, Dương phủ bây giờ chỉ còn lại hạ nhân cùng nha hoàn đang sửa sang lại đình viện và dọn dẹp bàn ăn.
Đợi cho đến lúc thời cơ chín mùi, Phong Hồn nhún chân một cái bay lên nóc nhà của Dương gia, lập tức bay nhanh về hướng tân phòng.
Bên trong tân phòng.
‘Gia.’ Một thanh âm nũng nịu vang lên.
‘Mỹ nhân đến đây để cho gia yêu ngươi một chút.’ Một nam nhân tuổi vẫn còn trẻ, thanh âm ngả ngớn, không kiềm chế được.
Tiếp theo dường như chỉ nghe được tiếng quần áo nhanh chóng đuợc thoát ra. Đứng trên nóc nhà khóe môi Phong Hồn gợi lên một nụ cười lạnh, bảo kiếm trong tay tức khắc được tuốt ra khỏi vỏ, tử mâu lạnh lùng, cổ tay run lên một cái sau đó phi thân tiến thẳng vào tân phòng.
Dương phủ rộng lớn làm cho Hỏa Vân Kiều không nhịn được mắng: ‘Chết tiệt, ta lại bị mất phương hướng rồi, không có việc gì mà làm một cái sân lớn như vậy để làm chi? Giàu có quá mà.’
Mắng thì mắng nhưng nàng vẫn đi tìm vị trí của tân phòng, vốn dĩ ban ngày đã xem qua rồi ai biết tới buổi tối lại mơ hồ tìm không thấy vị trí, nàng thầm nghĩ đêm nay chắc là không gặp được Phong Hồn rồi.
Mũi kiếm thẳng tắp hướng về phía hai người đang ôm nhau.
Nữ tử bị dọa đến mặt hoa biến sắc, tứ chi run rẩy, thét chói tai.
Nam nhân không hề kinh hoảng, đẩy nữ nhân ra khỏi thân mình, nhanh chóng né qua một bên.
Phong Hồn đột nhiên cảm giác được phía sau có một trận gió lạnh thổi tới, thầm kêu một tiếng ‘không tốt’ nhưng đã quá muộn, trốn tránh không được liền bị một cái ám khí đâm vào sau lưng, hắn xoay lưng lại hướng mũi kiếm về phía sau đâm tới lại đột nhiên cảm thấy cả người vô lực, hắn lập tức hiểu được thì ra ám khí đã có tẩm Thập hương nhuyễn cốt tán, lập tức đâm mũi kiếm trên mặt đất để chống đỡ thân thể.
‘Phong Hồn, không nghĩ tới ngươi cũng có ngày hôm nay.’ Ngoài cửa xuất hiện một công tử tuổi còn trẻ , y phục sáng sủa đẹp đẽ, tay cầm chiết phiến (quạt), tướng mạo khôi ngô nhưng vẻ mặt lại hèn mọn.
‘Là ngươi.’ Phong Hồn ngay tức khắc liền nhận ra, đây chính là người đã đi tìm hắn, muốn hắn ám sát Dương Tranh, hắn cũng lập tức hiểu được mình đã trúng kế, xem ra bọn họ là nhắm vào hắn nên mới cố ý bày ra cục diện này.
‘Thực ngoài ý muốn phải không?’ Nam nhân trong tay cầm chiết phiến, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Phong Hồn , để tóm được Phong Hồn, hắn cũng không uổng phí năm vạn lượng hoàng kim ( năm vạn lượng là tiền đặt cọc trước sau khi hoàn thành sẽ đưa thêm năm vạn lượng nữa.)
‘Không ngoài.’ Đôi mắt Phong Hồn thật thản nhiên. Khi quyết định làm sát thủ hắn đã dự đoán được sẽ có ngày hôm nay, giết người rồi cũng có ngày bị người giết.
‘Ngươi quả nhiên bình tĩnh, không hổ là đệ nhất sát thủ, chẳng lẽ ngươi không muốn biết tại sao ta lại muốn giết ngươi?’ Ánh mắt nam nhân phát lạnh.
‘Không cần phải nhiều lời, người muốn giết ta thật sự nhiều lắm, vì cái gì ư? Tài cán? Báo thù? Nếu hôm nay ta rơi vào trong tay ngươi, muốn chém muốn giết thì tùy ngươi.’ Phong Hồn nhìn hắn với ánh mắt không sợ chết, hắn sớm đã không để ý đến chuyện sinh tử. Truyện "Ngược Ái "
‘Quả nhiên có khí phách, nhưng mà ta cũng sẽ nói cho ngươi biết vì sao ta lại muốn giết ngươi. À, ta quên mất, tự giới thiệu với ngươi, ta chính là Dương Tranh.’ Hắn dường như cũng không sốt ruột giết chết Phong Hồn.
Phong Hồn chỉ theo dõi hắn, nghe hắn giới thiệu cũng không cảm thấy ngạc nhiên, lúc nãy bản thân cũng đã nghĩ tới chuyện này.
‘Ngươi còn nhớ rõ năm năm trước ngươi đã giết một người có ngoại hiệu Hoa Tâm Đại Thiểu không?’ Trong mắt Dương Tranh mang theo hận ý nhìn Phong Hồn.
‘Nhớ rõ.’ Phong Hồn suy nghĩ một chút, nhiều năm qua hắn giết rất nhiều người như vậy nhưng kẻ có ngoại hiệu Hoa Tâm Đại Thiểu này hắn nhớ rất rõ ràng bởi vì đó là lần duy nhất hắn không có lấy tiền cho nên đến nay khi nhớ lại ký này đối với hắn vẫn còn mới mẻ.
Phong Hồn ngồi ở đại sảnh của Quỷ môn thì thấy Trầm Mộ Thần vẻ mặt dở khóc dở cười đi đến.
‘Thế nào? Lần này khách hàng là ai? Muốn giết người nào?’ Hắn lạnh lùng hỏi.
‘Môn chủ đừng nói nữa.’ Trầm Mộ Thần ngồi xuống, sau đó nói: ‘Không biết đám người kia từ đâu mà biết được Quỷ môn, cư nhiên cầm trong tay mười hai lượng bạc, muốn chúng ta đi giết Hoa Tâm Đại Thiểu với mười hai lượng bạc ư? Bọn họ cũng không đi hỏi thăm xem thử, một lần chúng ta ra tay ít nhất cũng phải vạn lượng bạc trắng, còn nếu là môn chủ ra tay thì phải là vạn lượng hoàng kim.
‘Người nào?’ Phong Hồn nhíu mày, chẳng lẽ không ai nói cho bọn họ biết quy củ của Quỷ môn sao?
‘Là một đám cha mẹ có nữ tử bị Hoa Tâm Đại Thiểu vũ nhục.’ Trầm Mộ Thần nói.
‘Hoa Tâm Đại Thiểu, ngươi đã điều tra qua chưa?’ Hắn lại hỏi, tên này dường như hắn chưa từng nghe qua.
‘Đã điều tra rồi, gần đây mới xuất hiện trên giang hồ, cũng có một chút tiếng tăm nhưng thực tế chỉ là một tên hái hoa tặc, mỗi lần vũ nhục xong nữ tử hắn đều lưu lại bốn chữ Hoa Tâm Đại Thiểu.’ Trầm Mộ Thần giải thích, sau đó thở dài nói: ‘Những cha mẹ này cũng thật đáng thương, nhưng những loại chuyện này trên đời nhiều lắm.’
Đôi mắt Phong Hồn phát lạnh, Quỷ môn của hắn tuy không phải là môn phái trừ bạo giúp yếu gì, nhưng hắn cũng không phải là người lãnh huyết vô tình, nếu người mà Hoa Tâm Đại Thiểu làm hại là nữ tử của những gia đình phú quý thì có lẽ hắn sẽ mặc kệ, nhưng tên đó lại cố tình vũ nhục những nữ tử con nhà bình dân, hoàn toàn không có năng lực chống đỡ, nếu đã như vậy thì cũng không nên trách hắn. Truyện "Ngược Ái "
Sau đó hái hoa tặc Hoa Tâm Đại Thiểu đã bị giết.
‘Ngươi có biết hắn là gì của ta không?’ Dương Tranh nhìn hắn với đôi mắt tràn đầy hận ý.
‘Hắn đáng chết.’ Phong Hồn chỉ lạnh lùng phun ra ba chữ, mặc kệ hắn là người nào, những kẻ làm nhiều việc ác đều đáng chết.
‘Những kẻ đáng chết trên đời này nhiều lắm, ngươi chính là một trong số đó, ta đây giết ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy oan khuất sao?’ chiết phiến trong tay Dương Tranh chỉ chỉ vào hắn.
‘Không thấy, tóm lại là chết ở trong tay ai cũng đều giống nhau.’ Đôi mắt Phong Hồn nhìn mà như không nhìn.
‘Phong Hồn, ngươi quả nhiên là có cá tính, nếu không phải ngươi giết sư huynh của ta, có lẽ ta và ngươi còn có thể làm bằng hữu, chẳng qua lúc này ta với ngươi là kẻ thù không đội trời chung, ta phải giết ngươi để thay sư huynh ta báo thù.’ Dương Tranh đối với tính cách của hắn trong lòng cũng có chút khen ngợi, tuy là vậy nhưng cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
‘Dương Tranh, ta nghĩ sư huynh ngươi là hạng người gì không cần ta nói thì ngươi cũng hiểu rõ, nếu hôm nay rơi vào tay ngươi, Phong Hồn ta cũng không hề oán hận, ra tay đi.’ Phong Hồn nói xong liền nhắm mắt lại, cái chết đối với hắn cũng là một sự giải thoát