Lý Huyền Tuyết thở hổn hển, trong mắt đều là khát vọng, cánh tay gắt gao ôm chặt thắt lưng hắn như muốn hắn sát lại gần mình thêm chút nữa, hai quả ô mai trên ngực sớm đã trở nên săn cứng, ửng đỏ dường như đang chờ người ta tới hái. Môi Tư Mã Tuấn Dật cắn nhẹ chúng, tay trượt từ phía bụng nàng hướng xuống thân dưới, hơi thở gấp gáp nặng nề, tay không hề do dự mà chầm chậm tiến vào mảnh đất thần bí của nàng, nhẹ nhàng tách hai chân đang khép chặt của nàng ra, ngón tay hắn chậm rãi tiến vào…
‘Đừng…’ Lý Huyền Tuyết cảm nhận được có dị vật đột nhiên xâm nhập vào thân thể mình thì không khỏi thở nhẹ ra tiếng, nhưng cũng chính thanh âm này càng kích thích dục vọng của người khác, nó chẳng khác gì một lời mời gọi.
Tư Mã Tuấn Dật chỉ cảm thấy cả người sôi trào nhiệt huyết, tất cả đều tập trung ở hạ thể làm cho vật nam tính của hắn trở nên sưng phồng, cứng cáp, tiếng thở dốc dày đặc vang lên khắp cả căn phòng, đôi mắt của hắn lúc này trở nên nóng bỏng, hắn cần phải được phóng thích chính mình, không hề do dự tách hai chân của nàng ra.
Lý Huyền Tuyết chỉ cảm thấy có một vật cứng dị thường gắt gao chạm vào nơi thầm kín của nàng, không để cho nàng kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy hắn đột nhiên động thân một cái liền tiến nhập vào thân thể nàng.
‘Ưm..’ Thân thể đột nhiên bị lấp đầy làm cho nàng nhịn không được mà kinh hô lên một tiếng, không khỏi muốn đẩy hắn ra.
‘Đừng nhúc nhích.’ Tư Mã Tuấn Dật cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, tay thì đặt trên ngực của nàng khi thì dùng sức, khi thì mềm nhẹ vuốt ve làm cho từng đợt cảm giác thoải mái được truyền đến thân thể nàng, làm cho nàng không khỏi vặn vẹo người…
Tư Mã Tuấn Dật cũng chịu không được nữa, thân thể bắt đầu di chuyển, va chạm mãnh liệt.
Âm thanh rên rỉ cùng thở dốc trong thư phòng vẫn không ngừng truyền ra ngoài làm cho bọn hạ nhân cùng nha hoàn đều che miệng mà cười, tất cả bọn họ đều né tránh, không dám đi quấy nhiễu người trong phòng.
Khi Lý Huyền Tuyết từ từ tỉnh lại thì cũng lá lúc nàng phát hiện bên ngoài trời đã gần tối, thầm kêu lên một tiếng ‘Không tốt’, sau đó lập tức đứng dậy, kinh hoảng cầm lấy quần áo mặc vào người, tiêu rồi, tiêu rồi, nàng phải làm sao giải thích với hoàng huynh đây?
‘Tỉnh rồi sao?’ Cửa đột nhiên bị mở ra, Tư Mã Tuấn Dật đi đến thì nhìn thấy bộ dáng kích động của nàng, không khỏi nghi hoặc: ‘Làm sao vậy?’
‘Tất cả đều tại ngươi, hại chết ta rồi. Tránh ra, ta phải đi về.’ Lý Huyền Tuyết lập tức vọt lên phía trước, muốn tông cửa xông ra. Truyện "Ngược Ái "
‘Thì ra ngươi lo lắng chuyện này, ngươi gấp gáp cái gì? Ta đã cho Tang nhi trở về báo với hắn là ta sẽ đưa ngươi trở về.’ Tay Tư Mã Tuấn Dật ngăn nàng lại, sau đó giải thích.
‘Ngươi…’ Hắn cư nhiên để cho Tang nhi đi về trước, không phải đã gián tiếp nói cho hoàng huynh biết sao? Nàng làm sao còn mặt mũi nào gặp người.
‘Không cần lo lắng, ngươi là Vương phi của ta, ai ai cũng đều biết.’ Tư Mã Tuấn Dật liếc mắt một cái liền nhìn thấu lòng của nàng, khóe môi gợi lên một nụ cười, không nghĩ tới thân thể của nàng cư nhiên lại làm cho hắn trầm mê như thế, hắn muốn nàng từ lúc giờ ngọ cho đến bây giờ, chính hắn cũng không thể nào giải thích nổi, sau đó hướng về phía nàng nói: ‘Ăn một chút gì đi rồi ta đưa ngươi trở về.’ Truyện "Ngược Ái "
‘Không ăn, ta phải đi về.’ Bây giờ nàng còn ăn được sao? Nàng thật sự có chút hối hận khi đã đến tìm hắn.
‘Không ăn cũng phải ăn, người đâu, mang bữa tối vào đây.’ Tư Mã Tuấn Dật trực tiếp ra lệnh.
‘Dạ, Vương gia.’ Nha hoàn đứng ở ngòai cửa xoay người bước đi, rất nhanh sau đó bữa tối ngon miệng liền được bưng lên.
Lý Huyền Tuyết biết không thể lay chuyển được hắn nên cầm lấy bát đũa ăn đại mấy miếng cho xong, sau đó nói: ‘Ta no rồi, ta phải đi về.’
‘Đi thôi.’
Tư Mã Tuấn Dật đưa nàng trở về trước cửa biệt quán.
‘Vào đi thôi, rất nhanh chúng ta có thể gặp mặt.’ Tư Mã Tuấn Dật buông tay nàng ra, nhìn thấy nàng lo lắng bất an liền an ủi.
‘Ngươi đang nói cái gì?’ Lý Huyền Tuyết bất mãn trừng mắt liếc hắn một cái, ai đang lo lắng chuyện đó chứ, nàng là đang lo lắng không biết phải làm sao đối mặt với hoàng huynh?
‘Không cần lo lắng, ta đưa ngươi đi vào.’ Tư Mã Tuấn Dật cười khẽ một chút, nàng cũng biết sợ sao?
‘Không cần, ta tự mình đi vào.’ Nàng vội vàng cự tuyệt, hắn đưa nàng đi vào càng làm cho nàng không có mặt mũi nào gặp người, nói xong liền cố lấy dũng khí từng bước từng bước tiến vào.
‘Công chúa.’ Thị vệ canh cửa cung kính nói. Nàng chỉ là vội vàng gật đầu.
‘Hoàng huynh.’ Đi vào trong phủ mà đầu nàng cũng không dám ngước lên, nhẹ giọng kêu khi nhìn thấy Lý Huyền Băng đang ngồi chỗ kia chờ nàng, tay nàng khẩn trương, gắt gao siết sặt lại, hoàng huynh có thể hay không cho rằng nàng và Tư Mã Tuấn Dật…
‘Tuyết nhi, sao không nghỉ ngơi để ngày mai lên đường, còn muốn chạy đi đâu?’ Nhìn thấy bộ dáng của nàng, trong lòng Lý Huyền Băng thở dài, hắn có thể trách nàng sao? Hắn có thể hỏi nàng sao?
‘Dạ, hoàng huynh, huynh cũng nên nghĩ ngơi sớm một chút.’ Nàng đi như chạy trốn, trở lại phòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Lập tức nằm xuống giường, tâm lúc này mới trầm tĩnh trở lại, thật là tốt quá, hoàng huynh cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói bằng không nàng không biết phải trả lời làm sao, xấu hổ đến chết mất.
‘Công chúa, người đã trở về?.’ Tang nhi bước vào cửa, nhìn thấy nàng liền hỏi.
‘Ừ, Tang nhi, ngươi đang làm cái gì?’ Lý Huyền Tuyết nhìn thấy trong tay nàng cầm rất nhiều đồ vật.
‘Ta đang giúp Công chúa thu thập một ít đồ dùng.’ Tang nhi hồi đáp.
‘Ừ, không cần thu thập nhiều lắm đâu.’ Nàng gật đầu, dù sao nàng cũng không dùng nhiều, không bao lâu nữa sẽ quay trở lại, mang theo nhiều đồ đạc sẽ rất phiền toái.
‘Đã biết thưa Công chúa. Nô tỳ chỉ thu thập vài món và thường ngày người vẫn dùng thôi.’ Tang nhi nói.
‘Ta ngủ đây, ngươi cũng đi ngủ sớm một chút đi, việc thu thập cứ để cho người khác làm, ngày mai chúng ta còn phải lên đường.’ Lý Huyền Tuyết nằm xuống phân phó.
‘Dạ, vậy Công chúa nghỉ ngơi trước, nô tỳ mang cái này đi.’ Tang nhi nói xong thì nhẹ nhàng đóng cửa cẩn thận, lui ra ngoài.
Ngồi ở trên xe ngựa, Lý Huyền Băng mang theo nàng đi thẳng một đường về đến hoàng cung của Lâm quốc.
Quả nhiên đúng ba ngày sau Tư Mã Tuấn Dật đã đến giáp mặt với Hoàng Thượng nước láng giềng cầu thân, cưới Công chúa làm thê tử.
‘Tứ Vương gia, ngươi đem sính lễ trình lên đây đi.’ Hoàng Thượng vẻ mặt uy nghiêm nói, trong khi vẻ mặt của Hoàng Hậu thì nhân ái tươi cười, vị Vương gia này cũng không tồi, Tuyết nhi của nàng quả nhiên rất biết chọn người.
‘Dạ.’ Tư Mã Tuấn Dật phân phó cho người đang chờ ở bên ngoài: ‘Mang lễ vật tiến vào.’
Rất nhanh liền thấy bốn người nâng một cái rương gỗ cao khoảng hai trượng đi đến đặt ở giữa triều đình.
Các vị đại thần đều cảm thấy kỳ quái, nhìn thấy rương gỗ tự hỏi không biết sính lễ là vật gì? Vẻ mặt của Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu cũng rất kinh ngạc.
‘Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, các vị xin mời xem.’ Tư Mã Tuấn Dật nói xong thì liếc mắt nhìn, ý bảo bọn họ mở rương gỗ ra.