Sự nhẫn nại Tư Mã Tuấn Lỗi đã đạt tới cực điểm, mắt nhìn thẳng vào nàng, thực sự muốn bóp chết sự xúc động kia của nàng.
‘Là ngày đó . . .’ Hàn Ngữ Phong bắt đầu nhớ lại nói.
Ba ngày trước.
Hàn Ngữ Phong đang ngồi trong phòng, đột nhiên từ cửa sổ không có một tiếng động nào, hai bóng người xuất hiện.
Chờ khi thấy rõ hai người, nàng kinh ngạc kêu lên: ‘Phong Hồn, Hỏa cô nương.’ Tuy rằng chỉ mới gặp mặt một lần, nhưng Hỏa Vân Kiều lạnh lùng kia vẫn in đậm trong ký ức của nàng.
‘Ừ.’ Phong Hồn và Hỏa Vân cùng gật đầu.
‘Có việc gì sao?’ Hàn Ngữ Phong kỳ quái hỏi, bọn họ sao lại xuất hiện ở vương phủ.
‘Hàn Ngữ Phong, ngươi cư nhiên còn hỏi chúng ta có việc gì sao, chính là vì ngươi?’ Hỏa Vân Kiều không thể chịu được bộ dáng không hề ý thức được sự nguy hiểm của nàng.
‘Ta?’ Hàn Ngữ Phong kinh ngạc chỉ vào chính mình, nàng thì có chuyện gì?
‘Ngữ Phong, ngươi có biết trong vương phủ cái nữ nhân gọi là Thúy Hà đã vài lần muốn hại ngươi không?’ Thanh âm Phong Hồn vẫn lạnh như trước, nhưng tử mâu lại lộ vẻ quan tâm.
Hỏa Vân Kiều thấy hắn gọi nàng là Ngữ Phong thì có chút bất mãn, thở phì phì, thầm bĩu cái miệng nhỏ nhắn.
Thân mình Hàn Ngữ Phong chấn động, sắc mặt lập tức không còn một tia huyết sắc, Thúy Hà muốn hại nàng, đột nhiên nhớ tới ngày đó, vô cớ nàng lại đánh vỡ chén trà, ánh mắt hoảng sợ, nhìn Phong Hồn nói: ‘Chẳng lẽ là ngươi đánh vỡ chén trà đó?’
‘Phải.’ Phong Hồn gật gật đầu nói, vì trong trà kia có thuốc phá thai, sau đó nói tiếp: ‘Nàng ta sau đó lại muốn tiếp tục hại ngươi, nhưng đã bị ta ngăn cản.’
Một trận hàn khí từ dưới lòng bàn chân dâng lên, trong nháy mắt toàn thân nàng cũng lạnh như băng, thân thể run rẩy, đúng là lòng người khó đoán, cho tới bây giờ, chưa bao giờ nàng nghĩ Thúy Hà lại muốn hại nàng.
‘Ta đã phái người điều tra, là Châu nhi bắt cóc nam nhân của Thúy Hà, rồi uy hiếp nàng quay về vương phủ để hại ngươi, nàng cũng chỉ là bất đắc dĩ.’ Phong Hồn lại giải thích, nhưng thật ra hắn không biết tâm tư Thúy Hà cũng đã chuyển biến rồi.
‘Châu nhi? Lại là nàng.’ Hàn Ngữ Phong khiếp sợ, sau đó đột nhiên hỏi: ‘Vậy đứa nhỏ của Thúy Hà có phải là của Tư Mã Tuấn Lỗi không?’ Nàng vẫn luôn quan tâm đến điều này. Truyện "Ngược Ái "
‘Không phải, ta điều tra, trước khi Thúy Hà rời phủ, nàng đã gặp gã tú tài kia, và cái thai chính là kết quả giữa hai người, khi đó Vương gia cũng không phát hiện ra.’ Phong Hồn còn nói thêm, hắn cố ý phái người điều tra.
Nghe được tin tức này, Hàn Ngữ Phong thở phào, đứa nhỏ của Thúy Hà không phải của hắn, tâm tình đột nhiên vô cùng thoải mái, nghĩ đến Phong Hồn đã âm thầm trợ giúp nàng nhiều lần, không khỏi cảm kích nói: ‘Phong Hồn cám ơn ngươi.’
‘Không cần, chỉ là ta tình cờ thấy mà thôi.’ Sắc mặt Phong Hồn có chút xấu hổ, hắn sao có thể nói là hắn cố ý âm thầm bảo hộ cho nàng, kỳ thật hắn cũng không muốn xen vào quá nhiều, nên mới không giết Thúy Hà.
Hỏa Vân Kiều ở bên cạnh, trong lòng bất mãn nhìn hắn, thầm nói: ‘Bảo hộ thì là bảo hộ, vì sao lại không dám thừa nhận?’
Mục đích của Châu nhi chẳng lẽ là muốn giết hài tử của ta?’ Hàn Ngữ Phong lúc này bình tĩnh lại đột nhiên phát hiện ra, vì đứa nhỏ trong bụng nàng cũng muốn phản kích.
‘Là muốn trả thù Tư Mã Tuấn Lỗi, nếu ngươi mất đi đứa nhỏ, đồng thời cho hắn biết đứa nhỏ của Thúy Hà không phải của hắn, nàng ta muốn nhìn thấy các ngươi phải đau khổ.’ Phong Hồn cũng căm hận sự ngoan độc của Châu nhi.
‘Nàng báo thù cho Mai nhi sao?’ Tại sao yêu lại có thể biến thành hận?
‘Hàn Ngữ Phong, ngươi suy nghĩ cái gì? Hiện tại, ngươi đã biết chân tướng rồi, ngươi hãy để Tư Mã Tuấn Lỗi đi giết Thúy Hà và Châu nhi, giải quyết như vậy đỡ phải hao tổn tâm trí.’ Hỏa Vân Kiều nhịn không được lên tiếng nói, vấn đề đơn giản như vậy cần gì phải làm thành phức tạp.
‘Hỏa cô nương, ngươi sai rồi, Tư Mã Tuấn Lỗi sẽ không giết Châu nhi?’ Hàn Ngữ Phong lắc đầu cười khổ nói.
‘Bởi vì lúc tỷ tỷ của nàng chết, Vương gia đã đáp ứng sẽ chăm sóc Châu nhi. Hắn sẽ không vi phạm lời hứa.’ Hàn Ngữ Phong giải thích, nàng rất hiểu hắn .
‘Vậy vẫn đơn giản, để Phong ca ca phái người giết nàng.’ Hỏa Vân Kiều nhìn Phong Hồn nói, hắn gật đầu, chủ ý này không tồi, cũng không liên quan đến Tư Mã Tuấn Lỗi.
‘Không, các ngươi không thể giết nàng, ta muốn các ngươi giúp ta một việc được không?’ Hàn Ngữ Phong ngước mắt thỉnh cầu hỏi.
‘Ngữ Phong, ngươi nói đi, chỉ cần chúng ta có thể, chúng ta nhất định giúp.’ Phong Hồn gật đầu. chỉ cần nàng nói, hắn nhất định giúp nàng hoàn thành.
‘Ta muốn Châu nhi đạt được mục đích, ta muốn biết Mai nhi đã chết như thế nào?’ Hàn Ngữ Phong nói ra toan tính trong lòng mình, nàng muốn mọi chuyện được minh bạch, nàng cảm giác cái chết của Mai nhi rất kỳ lạ, nàng cũng tin Châu nhi biết rõ chân tướng.
‘Được, chúng ta sẽ tương kế tựu kế, chuyển bại thành thắng.’ Hỏa Vân Kiều hai mắt sáng lên, tựa hồ nàng rất hứng thú với việc này.
‘Ta sẽ thương lượng với Tư Mã Tuấn Lỗi một chút.’ Hàn Ngữ Phong nói.
‘Ta nghĩ ngươi không cần nói cho hắn, đừng quên nàng chính là Châu nhi, tốt nhất chúng ta nên diễn thật để Thúy Hà không thể nghi ngờ, tin rằng hài tử của ngươi thực sự đã mất, để cho Tư Mã Tuấn Lỗi thống khổ thực sự, như vậy mới có thể thành công.’ Phong Hồn đề nghị.
‘Ta cũng thấy như vậy rất tốt.’ Hỏa Vân Kiều cũng tỏ vẻ đồng ý.
‘Vậy được rồi cứ quyết định như vậy.’ Trầm mặc một chút, Hàn Ngữ Phong gật đầu, nàng cũng muốn biết nếu mất đi đứa nhỏ này, Tư Mã Tuấn Lỗi rốt cuộc sẽ thế nào.
‘Được, ta sẽ âm thầm giám thị Thúy Hà cho ngươi, có điều chúng ta sẽ đi chuẩn bị trước.’ Phong Hồn gật gật đầu nói.
‘Cám ơn các ngươi, hẹn gặp lại.’
‘Hẹn gặp lại.’ Phong Hồn vừa dứt lời, thân ảnh hai người liền biến mất ở cửa sổ.
‘Đây là tất cả mọi chuyện.’ Hàn Ngữ Phong một nói một hơi, rồi nhìn hắn.
Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi ở chỗ kia. Sắc mặt dị thường khó coi, xanh xanh trắng trắng, Châu nhi cư nhiên lại âm độc như vậy, còn có Thúy Hà nữa, sao hắn có thể chịu được sự sỉ nhục như vậy, mặc kệ có phải Châu nhi bức bách Thúy Hà hay không, nàng ta đáng phải chết