Ngược Chết Đóa Bạch Liên Hoa

Chương 57: Chương 57: Chương 51




Đường núi gập ghềnh khó đi, y phục đen tuyền của Tống Thời Cẩn dính từng mảng máu, tuy nhìn không rõ nhưng cũng thấy được qua từng giọt máu rỉ xuống, đôi tay ôm chặt Cố Hoài Du, mặt không đổi sắc, đi một cách vững vàng.

Bộ dáng hai người như vậy thực sự không thích hợp bị người khác nhìn thấy, vì thế, Cù Dật trước đó đã xuống núi trước điều tới một chiếc xe ngựa bề ngoài hết sức bình thường.

"Trần công tử xin dừng bước." Xuống gần đến chân núi, Tống Thời Cẩn lại bỗng nhiên mở miệng gọi Trần Uyên lại, ngữ khí mang vài phần khẩn cầu nói: "Ta biết ngươi là đệ tử của Tôn lão tiên sinh, đã từng trị liệu qua loại bệnh trạng như này, mong ngươi làm ơn thay nàng nhìn một cái."

Trần Uyên biến sắc, trong mắt vô tình hiện lên một tia sắc bén, thời điểm sư phó hắn mang theo hắn vẫn luôn mai danh ẩn tích, chưa từng lộ thân phận ra ngoài, Tống Thời Cẩn như thế nào lại biết được!

"Vô tình mạo phạm, chỉ là cùng Tôn lão tiên sinh có chút sâu xa, hiện giờ hành tung của lão tiên sinh không rõ, chỉ có thể xin giúp đỡ của công tử." Tống Thời Cẩn hơi hơi khom người, đem tư thái trước từ trước đến nay vẫn luôn bễ nghễ phóng thật thấp.

Trần Uyên có chút giật mình, còn chưa mở miệng, liền thấy bốn phía hộ vệ đều một gối chạm đất, cùng nói: "Thỉnh công tử ra tay cứu giúp."

Bọn họ là hộ vệ chính của Tống Thời Cẩn, đi theo hắn nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ gặp qua bộ dáng ăn nói khép nép như thế của hắn, không chỉ kinh ngạc mang theo vài phần đau lòng, không cần mệnh lệnh liền tự hiểu nên làm như thế.

Lâm Chức Yểu lau lau khóe mắt nước mắt, thanh âm trầm thấp cầu xin: "Cầu xin ngươi."

Việc hôm nay, chính là bụng làm dạ chịu, Cố Hoài Du là do nàng mang tới, nếu nàng không khăng khăng không cho nha hoàn đi theo, có phải hay không sẽ không phát sinh loại sự tình này!

"Hảo đi." Trần Uyên gật gật đầu: "Ta tạm thời thử một lần, bất quá có thể tỉnh lại hay không, hoàn toàn dựa bằng cố tiểu thư ý chí."



"Làm phiền Trần công tử." Tống Thời Cẩn gật đầu.

Gió làm lay động màn lụa, trong phòng quẩn quanh hương thuốc nhàn nhạt, sau khi dùng thuốc cảm xúc Cố Hoài Du đã vững vàng hơn nhiều, ngửa mặt nằm trên giường, lông mi khẽ run, nhưng vẫn như cũ không tỉnh lại.

"Vết thương trên cổ không có trở ngại, tu dưỡng hai ngày sẽ khỏi hẳn. Hai canh giờ sau, ta sẽ lại đến thi châm cho Cố tiểu thư." Trần Uyên một bên thu thập ngân châm, một bên nói: "Mới vừa rồi ta thấy khi Tống đại nhân nói chuyện cảm xúc của Cố tiểu thư có điều thả lỏng, có lẽ, ngươi có thể thử nói cùng nàng nhiều một chút chút......"

"Đa tạ, Mạc Anh, mang Trần công tử đi trước nghỉ ngơi."

Tống Thời Cẩn ngồi ở mép giường, nhìn sắc mặt Cố Hoài Du không hề có chút máu, mất mà tìm lại được khiến mọi thứ như hoa trong gương, trăng trong nước*, cảm giác sợ hãi luôn bao phủ toàn thân, hắn giật giật ngón tay, chậm rãi xoa đôi mắt nhắm chặt của nàng, đầu ngón tay có chút lạnh lẽo truyền đến.

(*) Kính hoa thủy nguyệt (镜花水月): hoa trong gương, trăng dưới nước; thường dùng làm phép so sánh, ý chỉ những thứ tốt đẹp có thể ngắm nhìn và cảm nhận nhưng lại không thể chạm vào, cũng được dùng để ví von cảnh tượng hư ảo, không có thật. (nguồn: vuonhoacuabachtra.wordpress)

Lâm Chức Yểu đứng ở một bên, há miệng thở dốc, chung quy là không thể mở miệng nói chuyện, sau một lúc lâu, thở dài một hơi, ngược lại theo Trần Uyên cùng ra cửa.

Cảnh trong mơ như đầm lầy, càng muốn thoát ra lại càng hãm sâu vào, Cố Hoài Du cảm thấy tứ chi đều vô cùng đau đớn, trong bóng đêm có người duỗi tay về phía nàng.

Thanh âm quen thuộc truyền đến: "Ta đến mang ngươi về nhà."

Giọng nói nỉ non, Tống Thời Cẩn không ngại phiền chậm rãi nói chuyện cũ năm xưa, bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Lục Chi bưng chén thuốc vào cửa, nhìn thoáng qua Tống Thời Cẩn, nói: "Chủ tử, tiểu thư nên uống thuốc, còn có vết thương của ngài......"

Trong phủ không có nữ nha hoàn, Tống Thời Cẩn cũng không yên tâm dùng thô sử nha đầu, càng không nghĩ tới việc nàng cùng nam tử khác đụng chạm, vì thế ngay khi hồi phủ đã sai người đi đem Lục Chi lại đây.

Tống Thời Cẩn cũng không ngẩng đầu lên, hướng tới Lục Chi duỗi tay: "Vết thương nhỏ không đáng ngại, thuốc đưa cho ta đi."

Lục Chi theo lời làm theo, đem thuốc đưa tới trong tay Tống Thời Cẩn, liền nghe hắn lại nói: "Nàng không có khả năng hoạt động, khi nào tỉnh lại cũng không biết, ngươi phái người đi thông báo Lâm Tu Ngôn một tiếng, nói cho Ngu lão phu nhân, rằng nàng cùng Lâm Chức Yểu ngủ lại."

"Rõ."

Đợi Lục Chi rời khỏi cửa, đem cửa phòng khép lại, Tống Thời Cẩn mới nâng Cố Hoài Du dậy dựa vào người mình, bưng chén thuốc lên thử thử độ ấm, múc một muỗng chậm rãi iow đến miệng Cố Hoài Du.

Nước thuốc đắng ngắt tràn vào khoang miệng, Cố Hoài Du hết sức kháng cự, đặng đầu lưỡi đem toàn bộ nước thuốc phun ra, quay người đi.

Tống Thời Cẩn bất đắc dĩ thở dài: "Ngoan, uống chút thuốc."

Lại múc một muỗng, hắn nghĩ nghĩ, cố gắng dùng cái muỗng dùng cạy môi nhắm chặt của nàng ra, lại dùng muỗng nhỏ khác chặn chỗ lưỡi không đẩy thuốc ra, khó khăn lắm mới uống xong một ngụm, Cố Hoài Du nói cái gì cũng không hề há mồm, cắn chặt khớp hàm, như thế nào cũng không cạy được.

Cuối cùng là sợ làm thương Cố Hoài Du, Tống Thời Cẩn liễm mắt nhìn thoáng qua chén đầy thuốc, lâu như vậy chỉ ép nàng nuốt được muỗng nhỏ, nếu tiếp tục trì hoãn, thuốc lạnh liền không có hiệu quả.

Hảo sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên bưng chén thuốc lên rót một ngụm, tiếp theo dùng ngón cái cùng ngón trỏ chế trụ cằm Cố Hoài Du, cúi người dán lên đôi môi lạnh lẽo của nàng, chậm rãi đem nước thuốc đưa vào.

Cố Hoài Du vẫn như cũ kháng cự muốn thoát khỏi loại hương vị đắng ngắt lại chua xót, bất đắc dĩ miệng bị lấp kín, mũi hô hấp khó khăn, vừa kịp mở miệng nước thuốc liền chảy xuống.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, môi mềm của nàng lại lạnh lẽo đến không thể tưởng tượng, mang theo mùi hương nhàn nhạt, Tống Thời Cẩn tâm vô tạp niệm, nửa điểm tâm tư cũng không có, mắt nhìn chén thuốc sắp thấy đáy, cửa phòng đột nhiên gian bị đẩy ra.

"Mọi chuyện như thế nào......" Lâm Tu Ngôn nói một nửa, dại ra ở cửa: "...... rồi?"

Tống Thời Cẩn trong nháy mắt xuất hiện quẫn bách, sau một lát liền chính chính thần sắc, trầm giọng nói: "Ngươi tới vừa lúc, ta có việc tìm ngươi."

Vừa nói, Tống Thời Cẩn vừa nhẹ nhàng đem Cố Hoài Du đặt xuống giường, lại cẩn thận mà thay nàng dém chăn, xong mới đứng dậy nói: "Đi ra ngoài nói."

Lúc quay người đi ra, Lâm Tu Ngôn ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, cẩn thận nhìn huyền y của Tống Thời Cẩn, sắc mặt có chút không thích hợp.

"Ngươi bị thương?" Hắn kinh ngạc hỏi. Tống Thời Cẩn có bao nhiêu đại bản lĩnh, hắn đương nhien biết rõ, mấy năm gần đây người có thể khiến hắn bị thương càng ngày càng ít, chưa kể đến bên cạnh hắn luôn có ám vệ nấp sau ánh sáng tùy thời bảo vệ.

Tống Thời Cẩn bước chân hơi ngừng, nói: "Không có."



Trâm tiêm cũng không phải quá lớn, một vết thương nho nhỏ như vậy đối với hắn mà nói, cơ hồ không thể xứng là vết thương.

Ánh chiều tà từ cửa sổ thư phòng len lỏi đi vào, trong phòng tranh sáng tranh tối, bao trùm hình bóng hai người, thần sắc mạc biện.

Nghe Tống Thời Cẩn đem sự tình kể qua một lượt, Lâm Tu Ngôn hồi lâu không nói chuyện, sau một lúc lâu lấy từ trong ngực ra một trương giấy, bởi vì thường xuyên lật ra xem nên mép giấy không tránh khỏi bị sờn.

"Ngày ấy hồi phủ, nàng từng đi tìm ta, đưa ta đồ vật này."

Tống Thời Cẩn vừa mở ra xem, lại yên lặng mà khép lại, "Nói như thế nào?"

"Nàng nói là Trang Chu mộng điệp, nhưng ta nhìn thần sắc nàng, biết được mọi chuyện không phải là như thế." Dừng một chút, Lâm Tu Ngôn mới nói: "Nhưng kỳ quái chính là, nàng biết thân phận của ta, hơn nữa rõ ràng Vệ Tranh đã ngầm làm rất nhiều động tác, lại không biết ngươi......"

Tống Thời Cẩn khép đôi mặt lại, nói: "Thời gian tới theo dõi hắn kĩ một chút, ta hoài nghi địa điểm chế tác xích ẩn tán kia không chỉ có một cái."

Thấy thế, Lâm Tu Duệ cũng không cần phải nhiều lời nữa, chuyển đề tài: "Nếu dùng hơn ba mươi hài tử kia để làm thí dược thì hắn cũng thực quá mức tàn nhẫn."

Tống Thời Cẩn không biết có nghe rõ không, nói: "Chặt đứt nguồn lợi bên Biện Lương của hắn, hắn tự nhiên sẽ phải có hành động."

"Làm như vậy ắt hẳn sẽ ảnh hưởng đến nền móng lật quốc, tuy nhiên vẫn có thể đăng vị, đến lúc đó......"

"Cho nên, chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ." Tống Thời Cẩn thấp giọng nói: "Trước đó vài ngày hắn mượn sức của không ít đại thần, động tác quá mức rõ ràng đã chọc Hoàng Thượng phải chú ý, gần đây thật ra đã thu liễm không ít."

"Ngươi tính toán sẽ làm như thế?"

Trong nhà một lát trầm mặc, Tống Thời Cẩn nói: "Đừng quên, bên cạnh còn có Vệ Viêm như hổ rình mồi."

Cuộc chiến vương vị ắt sẽ tàn nhẫn, anh em bất hoà chính là bình thường, đừng nhìn Vệ Viêm ngày thường có bộ dáng một hoàng tử nhàn tản, đối với thiên hạ chí tôn chi vị, đương nhiên cũng hướng tới.

Sau khi ánh sáng chiếu hết núi non, bóng đêm mới xem như chính thức kèo màn che phủ.

Bên trong Phù Hương cư, lúc nha hoàn không biết sẽ còn phải duỗi tay thăm dò hơi thở bao lần nữa là khiLaam Tương nằm ở trên giường đột nhiên mở mắt.

Tiểu nha hoàn trong lòng căng thẳng, đột nhiên đem tay thu hồi, thử thăm dò gọi một tiếng: "Quận chúa?"

Người trên giường không phát ra thanh âm, chỉ là cặp mắt lộ ở bên ngoài kia trừng đến cực đại, sau một lát trong cổ họng nàng mới phát ra vài tiếng hô nho nhỏ, tối hôm qua sau khi dùng hết sức tri hô trong màn khói lửa mịt mù kia thì hôm nay đau đến không phát ra tiếng.

Dường như đau nhất không phải là lúc bị bỏng, mà là quá trình toàn bộ khép lại, Lâm Tương chỉ cảm thấy bản thân như bị hãm trong biển lửa không lối thoát, toàn thân trên dưới không có một chỗ không bị dày vò.

Nhịn không được trở mình, rồi lại chạm đến bọt nước vừa mới chọc phá, nàng ta há miệng thở dốc, thanh âm thập phần đau đớn.

Ỷ thúy* bưng chậm rãi bưng khay băng gạc đi vào, đang đẩy cửa tiến đến liền nghe được một tiếng không giống người gào rống, vội vàng đi qua.

(*) chắc là chỉ một người phụ nữ, search trên mạng cũng không rõ nghĩa, ai biết chỉ toi nhee!

"Quận chúa, nên thay thuốc."

Nói xong, nàng ta liền đánh mắt cho mấy tiểu nha hoàn phòng trong một cái, mấy người hiểu ý, động tác thuần thục, lấy bốn đoạn tơ lụa từ chiếc bàn con bên cạnh ra, đem tay chân Lâm Tương bó chặt tới trên lan giường.

Tư thế nhục nhã như thế khiến Lâm Tương hận không thể ăn sống nuốt tươi bốn tiểu nha hoàn vừa bó buộc tay chân nàng ta lại, điên khùng mà giãy giụa vài cái, miệng vết thương nứt toạc, lại thêm một trận đau đớn dở sống dở chết.

Ỷ thúy vội nói: "Quận chúa, ngài không thể lộn xộn, miệng vết thương nếu thường xuyên vỡ ra, muốn khép lại chắc chắn rất khó."

Vừa nói, ỷ thúy một bên bảo mấy tiểu nha hoàn chặn tứ chi Lâm Tương lại, một bên lấy từ khay một cái kéo, không chút do dự cắt gói băng gạc ra.

Những miếng băng gạc trước đó đã dính đầy máu mủ bẩn thỉu, trải qua một ngày bịt kín như thế, miệng vết thương đã dính liền cùng băng gạc, mỗi một lần gỡ ra là một lần đau đớn, giống như dùng đao lăng trì, tro tàn đen xám sớm đã bị súc rửa sạch sẽ, lộ ra thịt non đỏ tươi phía dưới.



Tiểu nha hoàn lá gan như thỏ, vừa mới nhìn thoáng qua liền lập tức dời mắt.

Vì để tiện thay thuốc, trên người Lâm Tương chỉ có một kiện quần lót, bỏng nghiêm trọng nhất là ở trước ngực, mặt cùng da đầu.

Hiện giờ dỡ băng gạc xuống, toàn bộ đỉnh đầu máu tươi đầm đìa, không có tóc cùng lông mày, khiến nàng ta thoạt nhìn không khác gì quái vật.

Chỉ là như vậy còn chưa tính, đáng sợ nhất chính là miệng vết thương trên mặt, từ chỗ cằm bên phải xuyên tới bên khóe mắt trái, sau khi nửa khuôn mặt chìm trong hỗn tạp thuốc vàng thoạt nhìn không khác gì khối thịt bị thối giữa ngay hè, bởi vì đau đớn mà gân xanh nổi đầy, không khác gì đám giòi bọ lúc nhúc, ghê tởm đến không nói nên lời.

Lâm Tương đau đến chết lặng tựa hồ là đã nhận ra ánh mắt ghét bỏ của đám tiểu nha hoàn, thanh âm khàn khàn gào lên nói: "Lấy gương tới!"

Bọn nha hoàn cúi đầu, không có động tác, thế tử đã phân phó qua, tuyệt đối không được cho quận chúa nhìn thấy bộ dáng này của mình.

"Điếc sao!" Lâm Tương muốn tăng lớn thanh âm, giọng nói lại khàn đến lợi hại: "Ta nói ngươi mang gương tới!"

Ngoài cửa, Lâm Tu Duệ đang giơ tay đẩy cửa lại yên lặng mà thu trở về. Hắn nghĩ thầm muốn vào đi coi một chút, không biết vì sao lại có chút khiếp đảm.

Khiếp cái gì, hắn không biết, có lẽ là sợ gương mặt kia của Lâm Tương, có lẽ là sợ nàng chất vấn bản thân hắn, về sau còn có thể khỏi hẳn hay không......

Sau một lúc, hắn nghe được một tiếng gào rống từ bên trong truyền đến, vội vã xoay người, bước chân hoảng loạn mà ra khỏi sân.

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.