Mấy ngày liền sương mù bao trùm lấy Vinh Xương vương phủ, nhưng khi thân mình lão phu nhân dần dần khôi phục, sương mù tựa hồ cũng bị xua tan không ít, ít nhất khiến đám hạ nhân trong Thọ An viện thở phào nhẹ nhõm.
Giờ mẹo canh ba, phía chân trời bắt đầu ló rạng đông, ánh sáng dần bao trùm không gian đêm tối.
Cố Hoài Du trông chừng bên lão phu nhân nhiều ngày, rốt cuộc hôm nay cũng ngủ được một giấc ngon lành, Lục Chi cùng Hồng Ngọc đã chờ ở cửa phòng từ sớm, dặn dò người phía dưới động tác nhẹ một chút, để tránh kinh động đến tiểu thư đang ngủ.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, mới vừa đến giờ Thìn, bên Triều Vân viện liền truyền đến một tiếng thét chói tai, khàn cả giọng, kinh khủng đến mức đám chim đầu cành phải cũng đập cánh bay đi.
Sau một lúc lâu, Lâm ma ma bên người Trương thị hoảng loạn đi tới, dáng người bà có chút mượt mà, nhưng lúc chạy đến cửa viện đã phải thở hồng hộc.
"Tam tiểu thư đâu." Lâm ma ma thở hổn hển, dứt lời bà định duỗi tay đẩy cửa.
Hồng Ngọc cùng Lục Chi đồng thời duỗi tay ngăn lại, đè thấp thanh âm: "Tiểu thư còn đang ngủ, Lâm ma ma có chuyện gì thì nói với chúng ta, khi nào tiểu thư tỉnh lại chúng ta sẽ truyền lời."
Trên mặt Lâm ma ma có chút không vui, nhưng trong lòng cũng hiểu nay đã khác xưa, chỉ cứng đờ mà cười cười: "Làm phiền cô nương đi vào thông báo một tiếng."
Hồng Ngọc không nhanh không chậm nói: "Lâm ma ma nói nhỏ chút, đợi tiểu thư tỉnh lại rồi hẵng nói, đã nhiều ngày tiểu thư vất vả, nô tỳ không đành lòng làm phiền đến tiểu thư."
"Ngươi." Lâm ma ma nghẹn giọng, nhưng nghĩ đến tình huống trước mắt của Trương thị, lại không thể không nhẫn nhịn xuống.
Mặc dù Hồng Ngọc đã cố tình đè ép thanh âm xuống rất thấp, nhưng động tĩnh bên ngoài vẫn đánh thức Cố Hoài Du. Nghe thấy bên trong có tiếng động, Lâm ma ma lại muốn đẩy cửa đi vào nhưng bị Lục Chi ngăn lại, nàng đánh mắt với Hồng Ngọc, Hồng Ngọc liền xoay người đẩy cửa vào phòng.
Trong phòng châm an thần hương, hương khí nhàn nhạt lượn lờ, Cố Hoài Du mơ hồ còn mang theo mệt mỏi, tóc dài rối loạn, nửa nhắm đôi mắt, lười biếng đến cực điểm: "Mới vừa rồi có chuyện gì?"
Hồng Ngọc hầu hạ Cố Hoài Du đứng dậy: "Lâm ma ma bên người Vương phi tới, nói là tìm tiểu thư có việc, đang ở bên ngoài chờ."
Cố Hoài Du thất thần khảy nước trong bồn, cúi đầu cười cười, phỏng chừng nàng đã đoán được vài phần mục đích Lâm ma ma tới.
Ngày ấy sau khi Trương thị bị Lâm Tương đổ thuốc vào miệng, tâm thần liền có chút không bình thường, dường như rất nhiều chuyện nàng ta đều không nhớ rõ, cả người trở nên lúc điên lúc dại, ngẫu nhiên sẽ có vài lúc thanh tỉnh, nhưng hỏi nàng như thế nào nàng cũng chỉ ngậm miệng không đáp, kì lạ đến mức toàn bộ nha hoàn trong viện đều cho rằng nàng đụng phải chuyện xấu.
Cứ như vậy mỗi ngày qua đi, tình huống của Trương thị càng ngày càng xấu, y phủ tuy đã nhìn qua nhiều lần, nhưng vẫn không thể khống chế được tình huống càng ngày càng điên cuồng của nàng ta.
"Thật là chán ghét đến cực điểm, tiểu thư nhiều ngày chưa nghỉ ngơi, khó khăn lắm mới rảnh rỗi, thế mà nàng ta lại chạy tới hô to gọi nhỏ." Hồng Ngọc đè thấp thanh âm, oán giận nói với Cố Hoài Du.
Cố Hoài Du cười cười: "Ta đã lâu chưa được ngủ yên lành như vậy, bà ta không làm loạn ta cũng tỉnh rồi, cho bà vào đi."
Hồng Ngọc chính chính thần sắc, gật đầu nói: "Thưa vâng."
Lâm ma ma cơ hồ là chạy chậm tiến vào, nhìn thấy Cố Hoài Du liền hành lễ nói: "Tam tiểu thư, thỉnh ngài đến Triều Vân viện một chuyến đi."
Cố Hoài Du nhìn Lâm ma ma một cái: "Chuyện gì mà gấp như vậy?"
Lâm ma ma khóc như có tang, thấp giọng nói: "Vương phi...... Vương phi, phu nhân, sáng nay có chút không bình thường."
"Ta lại không phải đại phu." Cố Hoài Du cười cười: "Tìm ta có ích gì."
Lâm ma ma bịch một tiếng quỳ trên mặt đất: "Tam tiểu thư, lão nô cầu xin ngài, Vương phi hiện tại ai nói cũng không cho vào, chỉ ồn ào muốn gặp ngài, ngài qua đó một chuyến đi."
"Gặp ta?" Cố Hoài Du suy nghĩ một lát, "Vậy đi đi."
Lâm ma ma là nô tỳ Trương thị mang qua đây, đi theo Trương thị đã nhiều năm, cảm tình của bà với nàng ta đương nhiên không tầm thường.
Trương thị đi Phù Hương viện một chuyến trở về liền thành bộ dáng này, Lâm ma ma không phải không hoài nghi Lâm Tương đã hạ độc nàng, nhưng việc này bà đã hỏi qua Trương thị thời điểm nàng ta tỉnh táo, Trương thị chỉ thủng thẳng lắc đầu, liên thanh phủ nhận.
Hiện giờ nguyên nhân khiến Trương thị trở thành bộ dáng này còn chưa điều tra rõ. Sáng nay sau khi Trương thị thấy bản thân trong gương lại hét lên một tiếng, tình huống càng không ổn định, trong miệng chỉ lẩm bẩm mãi cái tên Cố Hoài Du, cho nên Lâm ma ma mới sốt ruột hoảng hốt mà tìm tới nàng.
Vì đề phòng Trương thị có mưu kế gì, Cố Hoài Du cố ý mang theo Lục Chi, nha đầu này sức lực lớn, một mình nàng có thể sánh được với hai ba nha đầu khác.
Vừa vào cửa Diệu Ngôn liền vội vội vàng vàng vọt lại đây: "Tam tiểu thư, ngài tài giỏi thông tuệ, ngài mau đem Vương phi trở lại đi."
Trương thị chỉ mặc một kiện trung y màu trắng, để chân trần ngồi trước gương lược, tóc tai tán loạn rối tung trên đầu, đã vậy còn cắm rất nhiều trâm, trên cổ đeo những mười mấy chuỗi vòng ngọc, trong tay còn nắm bộ diêu chạm khắc hình chim loan bằng vàng, ngồi trước gương cố gắng đeo lên đầu.
Lúc nàng ta giơ tay lên, ống tay áo bằng lụa dọc theo cánh tay trượt xuống, những đốm đỏ trên bắp tay lộ ra, hầu hết đều lớn bằng hạt đậu nành. Trên mặt nàng đắp một tầng dày son phấn, nhưng nếu nhìn thoáng qua thật ra không dễ phát hiện.
Sau đó nàng ta bắt đầu vuốt ve khuôn mặt không ngừng, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm bản thân trong gương, miệng lẩm bẩm nói: "Cố Hoài Du, Cố Hoài Du."
"Đó là cái gì?" Cố Hoài Du chỉ chỉ những đốm đỏ trên cánh tay nàng, hỏi.
Lâm ma ma nhìn theo tầm mắt nàng, giải thích: "Đêm hôm trước trời nóng, qua ngày trên người phu nhân liền thành ra như vậy, dường như trên mặt cũng nổi lên một chút. Sáng nay phu nhân nhìn thấy bộ dáng liền không chịu nổi, liền......"
Trương thị coi sắc như mạng, đương nhiên không chịu nổi dung mạo mình xảy ra nửa điểm tì vết, ngày thường tắm gội đều dùng sữa bò, da mặt càng là chăm chút kĩ lưỡng: dùng cánh hoa nghiền nát làm mặt nạ dưỡng nhan. Năm nay tuy đã gần 40 nhưng dung mạo vẫn tươi trẻ như thiếu nữ mười tám, đột nhiên nàng ta thấy cả người mình lở loét, khẳng định là chịu không nổi đả kích.
Lâm ma ma lau nước mắt, đi đến phía sau Trương thị, nhỏ giọng nói: "Vương phi, tam tiểu thư đã tới."
Trương thị đột nhiên quay đầu lại, cười tươi lộ ra hàm răng trắng, nói: "Nữ nhi ngoan, con tới rồi."
Vậy mà Trương thị lại ra vẻ thân thiết với mình, Cố Hoài Du mặt vô biểu tình nhìn nàng, lại nghe Trương thị tiếp tục nói: "A Du, con sao lại không để ý tới ta."
Cố Hoài Du lúc này mới lạnh lùng mở miệng nói: "Vương phi."
"Con vì sao gọi ta là Vương phi?" Trương thị một phen kéo cây trâm trên đầu xuống, chạy về phía Cố Hoài Du, Lục Chi thấy thế, cất bước chắn đằng trước Cố Hoài Du.
Trương thị dừng chân lại, trong mắt rưng rưng, nói: "A Du, con vẫn không chịu tha thứ cho ta sao? Ta là mẫu thân của con a!"
Cố Hoài Du không nói gì, ngay cả lời như vậy mà Trương thị cũng dám nói ra, xác thật tình huống của nàng ta nghiêm trọng rất nhiều. Di chứng của xích ẩn tán thật đúng là đáng sợ! Cố Hoài Du nghi ngờ, những nốt đỏ trên người Trương thị cũng cũng là vì đồ vật kia mà mọc lên.
Trương thị nghiêng đầu, ngẩng cổ lên nhìn Cố Hoài Du chậm rãi nói: "Nương biết, nương có lỗi với con, nương không phải một mẫu thân tốt mà, nương cũng rất muốn nhận con, cũng từng nghĩ sẽ bồi thường cho con, chỉ là, Tương Nhi không thích con, Duệ Nhi không thích con, nương cũng chỉ có thể chọn không thích con."
"Hắc hắc." Trương thị sờ sờ khuôn mặt đánh phấn trắng bệch của mình, làn da gồ ghề bọt nước không còn nhẵn nhụi như trước, tầm mắt nàng ta trói chặt trên mặt Cố Hoài Du, biến sắc, giống như nhìn thấy đồ vật mình thèm nhỏ dãi, ngay sau đó nàng liền điên cuồng lên: "Đưa mặt ngươi cho ta đi! Đưa mặt ngươi cho ta!"
Lục Chi vội vàng bảo vệ Cố Hoài Du, cũng không biết động thủ như thế nào khiến Trương thị ngã ngồi trên mặt đất, nàng giãy giụa muốn đứng lên: "Chúng ta sinh ra giống nhau, ngươi đem mặt ngươi cho ta được không!"
Lâm ma ma lập tức tiến lên chế trụ Trương thị, ngăn nàng tiếp tục nói sảng, nhưng Trương thị đột nhiên tránh thoát, nắm cây trâm liền nhào về phía Cố Hoài Du.
"Mau giữ chặt Vương phi! Nhanh!" Lâm ma ma gấp đến độ rống to, nếu Cố Hoài Du mà bị thương chỗ này, thì không biết lão phu nhân sẽ xử trí Trương thị như nào nữa!
Một kẻ điên có khuynh hướng tấn công người khác, chỉ sợ là sẽ bị nhốt đến hết đời.
Nha hoàn trong phòng vội vàng vây quanh, hiện tại trong đầu Trương thị chỉ có khuôn mặt của Cố Hoài Du, thật giống, lại gần trong gang tấc, nhưng cố gắng thế nào cũng với không tới. Nàng ta bị Lâm ma ma giữ lấy không có biện pháp nhúc nhích, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể xoay người cắn cổ Lâm ma ma.
Lâm ma ma đại kinh thất sắc, vội vàng buông tay lui về phía sau một bước, bởi vì thân thể không quá linh hoạt, bà vẫn bị Trương thị đánh ngã trên mặt đất, chỉ kịp duỗi tay giữ cổ.
Trong nháy mắt hàm răng cứng rắn gim vào cần cô, Lâm ma ma tru lên như tiếng heo chọc tiết. Biến cố này khiến mọi người trong phòng sợ ngây người, Trương thị lúc này đã hoàn toàn là một con dã thú, bên miệng dính máu tươi, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ như thú dữ.
"Mau, lôi Vương phi đi! Mau!" Lâm ma ma hô to: "Cứu ta! Tam tiểu thư, ngài cứu cứu ta!"
Nhóm nha hoàn chân tay luống cuống đứng một chỗ, không dám tới gần nửa phân, sợ bản thân sẽ là đối tượng tiếp theo được Trương thị nhắm tới, cắn đứt cổ!
Cuối cùng vẫn là Lục Chi nhìn không thuận mắt bộ dáng máu me đầy mặt của Trương thị đầy, tiến lên đập vào gáy Trương thị mọi cái khiến nàng hôn mê, lúc này mọi người mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Cố Hoài Du mặt vẫn vô came như cũ, biểu tình như là đã dự đoán hết thảy, hồi lâu nàng mới nhìn về phía Lâm ma ma, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi muốn ta tới, chính là xem cái này?"
Lâm ma ma che cổ chảy máu đầm đìa, đứng lên, há miệng thở dốc, nói không nên lời. Chỉ cảm thấy sự tình càng ngày càng phát triển quá đáng sợ.
Bộ dáng này của Trương thị, rất hiển nhiên, là đã hoàn toàn điên rồi! Vương gia hồi lâu đã không tới thăm Vương phi, cũng không biết, cuộc sống như này còn phải tiếp tục trong bao lâu nữa.
Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng rồi đóng lại, mọi thứ liên quan đến Trương thị đều bị khóa ở bên trong, Cố Hoài Du đưa mắt nhìn mái giác lập ngói màu đỏ nung như một con dã thú mở to miệng, dường như chỉ trong một khoảng khắc sau, nó sẽ cắn nuốt hết thảy Triều Vân viện.
Một lát sau, nàng nhấc chân, cũng không quay đầu lại, rời khỏi Triều Vân viện.
Bên kia, Nhị hoàng tử vẻ mặt âm trầm mà ngồi ở thư phòng, không khí nặng nề vô cớ khiến người khác phát lạnh.
Cao Thiên Hành đứng gần đó, lấy tay áo xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, cổ tay áo ướt thành một mảnh, hồi lâu mới tiếp tục nói: "Sau vụ hương tích sơn, mấy ngày gần đây Thương Châu lại xuất hiện thêm hai dược phường bị phá hủy, thuộc hạ đã cố gắng nhưng cũng không tìm ra tung tích, thậm chí......"
Nhị hoàng tử đột nhiên nắm góc bàn, chân mày nhăn thành ra chữ xuyên ( 川): "Nói!"
Cao Thiên Hành chỉ cảm thấy cái tay kia như nắm lấy tim mình, mí mắt run rẩy, tiếp tục nói: "Thậm chí, hộ vệ điện hạ phái đi cũng không tìm thấy, còn những tên dược nhân đó, giống như đã được người khác cứu đi. Bất quá, thời thuộc hạ tìm kiếm chỗ sườn núi, phát hiện ra vết kiếm trên sườn đá."
Sự tình tra xét hương tích sơn vẫn luôn thuộc về Lâm Tu Duệ. Sau khi tiếp nhận công việc này, Cao Thiên Hành mới phát giác hắn cư nhiên không tra được bất luận cái manh mối hữu dụng gì, chỉ có thể miễn cưỡng liệt ra vài người hắn thấy hoài nghi.
Cao Thiên Hành âm thầm đi tra xét một phen, không thấy bất luận cái dị thường gì. Nếu không phải do ma quỷ, thì chỉ có thể do đối phương thu dọn quá sạch sẽ, nửa điểm dấu vết cũng không lưu lại.
Đang lúc sứt đầu mẻ trán thì Thương Châu bên kia cũng xảy ra vấn đề ngay sau đó, Cao Thiên Hành lúc này mới kinh ngạc phát giác rằng, bọn họ dường như bị người khác âm thầm thăm dò theo dõi đường đi nước bước, nhất cử nhất động đều thực hiện dưới mí mắt bọn chúng, này đây lập tức tới báo cho Vệ Tranh.
"Vết kiếm?" Vệ Tranh sắc mặt trầm xuống: "Tra được đồ vật không?"
Cao Thiên Hành gật gật đầu: "Vết kiếm trơn nhẵn, bề sâu chừng nửa tấc, bề rộng chừng hai tấc, thân kiếm có vết máu." Nói đoạn, hắn lấy một trương giấy từ trong lòng ra, những lời kia rõ ràng là suy đoán hình dạng trường kiếm của hắn.
Vệ Tranh cầm lấy nhìn thoáng qua, có thể chém vào đá những ba tấc mà kiếm không bị gãy, tất nhiên kiếm này chém sắt như chém bùn, ngay cả người dụng kiếm võ công cũng không quá kém. Mạc danh, hắn nghĩ tới Tống Thời Cẩn.
Ngày Vệ Nghiêu mất tích, hắn là người đưa Vệ Nghiêu về cung, trùng hợp ngày đó cũng Đinh Mang mất tích, thủ pháp xử lý cũng giống thủ pháp bên hương tích sơn, nửa điểm dấu vết cũng không lưu lại, trùng hợp như vậy, nghĩ thế nào cũng thấy chút quỷ dị.
Nhưng Thương Châu việc này, dường như không có quan hệ với hắn. Tống Thời Cẩn vẫn luôn sống trong kinh thành, cũng không thấy hộ vệ bên người xuất hiện.
"Đi đem tất cả chứng cứ trong tay tiêu hủy đi, thiết không thể để người khác nắm được nhược điểm." Hít sâu một hơi, Vệ Tranh nói với Cao Thiên Hành.
Nếu thật là Tống Thời Cẩn làm và nắm giữ chứng cứ trực tiếp, dựa theo tính tình hắn, chỉ sợ là đã thọc tới trước mặt hoàng thượng từ lâu. Đinh Mang mất tích đã lâu như vậy, Tống Thời Cẩn lại không có động tác gì khác.
Như vậy có thể chứng minh, hoặc Tống Thời Cẩn không có chứng cứ, hoặc Vệ Tranh hắn đã hoài nghi sai người. Rốt cuộc bên cạnh hắn vẫn còn một tam đệ giả ngây giả dại đứng nhìn chằm chằm lại đây, không phải sao?
—————
Giáng sinh qua Năm mới đến