Bạch Tố đến đảo Cò thì ở trong căn
nhà do Phó Đông Bình tìm giúp, dựa theo thỏa thuận của bọn họ, cô ấy sẽ
phải ở lại đảo Cò nửa năm, tiến hành chữa trị toàn diện căn bệnh tâm
thần cho Nhậm Thiên Chân.
”Tìm cho cô căn nhà tạm thời này, cô có hài lòng không?” Phó Đông Bình ngồi trên sa lon, hỏi Bạch Tố.
Bạch Tố rửa trái cây trong phòng bếp, rồi đem ra đặt xuống trước mặt
anh, “Điều kiện rất tốt, đi bộ mười mấy phút là có thể thấy biển, tôi
rất hài lòng.”
”Vậy mai tôi sẽ dẫn Thiên Chân đến, cô thấy sao?”
”Chiều mai đi, buổi sáng giáo sư Lý sẽ bay từ Nhạn Kinh đến, tôi phải ra sân bay đón bà ấy.”
Hai người bọn họ bàn bạc xong liền chia nhau ra hành động, Phó Đông Bình đến trường đón Nhậm Thiên Chân, dặn cô không cần phải căng thẳng. Nhậm
Thiên Chân vẫn luôn im lặng, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không biết là đang nghĩ gì.
Phó Đông Bình nhìn cô, hơi lo lắng hỏi: “Em không muốn đi sao Thiên Chân?”
”Không phải.” Nhậm Thiên Chân lắc đầu, “Chỉ là có chút bồn chồn, không
biết số hai có thể ngoan ngoãn nghe lời không, em có dự cảm sẽ xảy ra
chuyện gì đó.”
”Em phải có lòng tin vào mình chứ, chủ thể có thể đàn áp được khách thể, sẽ không bị cô ta làm ảnh hưởng.”
”Em sẽ thử.”
Đến nhà trọ của Bạch Tố, vừa mở cửa ra, Bạch Tố dẫn bọn họ vào phòng
khách, Nhậm Thiên Chân thấy có một bà già mặt mày hiền hậu ngồi trên sa
lon đang cười với mình, nom có đôi chỗ giống với dáng vẻ của bà ngoại
trong trí nhớ của cô, vậy là bao nhiêu căng thẳng trong lòng tiêu tan đi không ít.
Bạch Tố giới thiệu họ với nhau, “Thiên Chân, đây là giáo sư Lý hướng dẫn chị ở đại học Nhạn Kinh, có đóng góp không nhỏ trong lĩnh vực tâm lý
học. Giáo sư Lý, đây chính là Thiên Chân, là cô bé em đã nói qua với cô
đấy, còn người bên cạnh là bạn trai em ấy, Phó Đông Bình.”
Mấy người khách sáo với nhau một hồi, Bạch Tố rót nước cho họ, giáo sư
Lý nhìn Nhậm Thiên Chân, híp mắt cười nói: “Cô bé xinh lắm đấy, tuổi
cũng ngang tầm con gái cô, em mấy tuổi rồi?”
”Hai mươi ba ạ.”
”Ôi, còn nhỏ hơn con gái cô hai ba tuổi đấy.”
Giáo sư Lý khéo nói, nhanh chóng hỏi được rõ ràng tình hình của Nhậm
Thiên Chân, rồi lại hỏi thăm Phó Đông Bình mấy câu, sau khi đã rõ căn
nguyên, liền gọi Bạch Tố dẫn Nhậm Thiên Chân xuống nhà đi mấy vòng, bà
ấy muốn nói chuyện riêng với Phó Đông Bình.
”Cô gọi em là Đông Bình là được rồi ạ.” Phó Đông Bình nói.
Giáo sư Lý gật đầu: “Thông qua buổi trò chuyện lúc nãy, tôi phát hiện
thấy Thiên Chân rất nhạt cảm, lúc ngồi hai tay siết thành nắm đấm, hai
chân chụm lại, rõ ràng là có phòng bị với người xa lạ.”
”Cô nói rất đúng, lần đầu tiên bọn em gặp cô ấy ở núi Vân Mộng, cho cô
ấy đi nhờ xe nhưng cô ấy không chịu, thà đi bộ còn hơn, còn đến quán ăn
đều dùng bát đũa cô ấy chuẩn bị sẵn.” Phó Đông Bình nhớ lại.
Giáo sư Lý nói: “Những chuyện đó cũng bình thường thôi, con gái thường
xuyên một mình ra ngoài du lịch cũng khá cẩn thận. Ý của tôi là, cái
cách cô bé suy nghĩ và nói chuyện đó, đối mặt với những câu hỏi tôi cố ý đặt ra, em ấy trả lời rất thành thạo, hơn nữa còn rất thích hỏi ngược
lại.”
Phó Đông Bình gật đầu.
Giáo sư Lý lại bảo: “Tình hình của em ấy còn nghiêm trọng hơn tôi nghĩ
nhiều, khách thể xuất hiện mười mấy năm, đã đủ phát triển thành nhân
cách trưởng thành, một khi phát triển đến mức tâm thần phân liệt, thì
khả năng chữa khỏi gần như là con số không.”
Phó Đông Bình nghe thấy thế, lòng trở nên nặng nề, chân mày chau lại,“Vậy cô cảm thấy, bây giờ chúng ta có nên tiến hành điều trị cho cô ấy
không? Gần đây tần suất khách thể của Thiên Chân xuất hiện ngày càng
nhiều, hơn nữa đều trong trạng thái chủ thể không biết, em nghi ngờ là
do khách thể đã thôi miên chủ thể.”
”Giờ thì chúng ta đã nguyên nhân sinh bệnh biết rồi, nhưng còn tình hình cụ thể thì phải quan sát nhiều hơn nữa mới rõ, tôi nghĩ cậu nên để cô
bé đến đây ở mấy ngày, để tôi và Bạch Tố có thể dần dần nắm rõ được bệnh tình cô bé.” Giáo sư Lý đề nghị.
Phó Đông Bình đồng ý.
Giáo sư Lý tiếp lời: “Từ những gì cậu miêu tả có thể thấy, khách thể của cô bé ẩn núp rất kỹ, hơn nữ tính cách rất phức tạp, nhưng dẫu gì chuyện gì cũng có hai mặt của nó, có lẽ chính vì sự tồn tại của khách thể này
mới có thể thúc đẩy được cô bé đến bây giờ. Khách quan mà nói, nếu chủ
thể của người đa nhân cách tương đối yếu ớt, thì khách thể sẽ rất dễ
trái ngược hẳn với chủ thể, là nhân cách được sinh ra từ sâu trong tính
cách, núp trong tính cách.”
”Ý của cô là, thật ra khách thể cũng là một trong số bản tính của cô
ấy?” Phó Đông Bình có chút không tin, Thiên Chân xinh đẹp tốt bụng lương thiện như thế, sao trong tính cách lại có thể có những ý nghĩ tà ác như vậy được.
Giáo sư Lý gật đầu, giải thích với anh: “ Vấn đề tâm lý sinh ra trong
thời thơ ấu là vấn đề thâm căn cố đế nhất, cũng là bệnh khó chữa khỏi
nhất, vì bản thân đứa trẻ thiếu quyết đoán, thiếu khả năng tự nhận thức
và hướng dẫn. Cậu cứ thử nghĩ đi, một đứa trẻ sáu tuổi, trải qua biến cố của gia đình, ngoài sợ hãi và kinh hoàng theo bản năng ra, cô bé còn
không biết phân biệt được đâu đúng đâu sai, vậy nên rất dễ sinh ra tính
cách phụ thuộc và trả thù.”
”Ý của cô là, Thiên Chân tưởng tượng ra một nhân cách để bản thân cô ấy
có thể ỷ lại, bổ sung vào chỗ thiếu hụt trong tính cách của mình?”
”Đúng thế, khi một người đang ở trong giai đoạn thơ ấu, bố mẹ là người
có ảnh hưởng lớn nhất đến họ, Thiên Chân vô cùng kính trọng bố mẹ mình,
và cũng lệ thuộc vào họ, nhưng từ khi bố qua đời, mẹ tái giá, chỗ dựa đó lập tức biến mất, mẹ ruột bố dượng hời hợt với cô bé, có lẽ chính bọn
họ cũng không phát hiện ra, nhưng đứa bé đó, Tiểu Thiên Chân khi còn nhỏ lại nhận ra được điều ấy.”
Giáo sư Lý phân tích rất có lý, Phó Đông Bình không ngừng gật đầu, “Em
cũng nghĩ vậy, mặc dù dì Khúc cũng thương Thiên Chân, nhưng vì hận bố
Thiên Chân mà trong tiềm thức đã sinh ra ý nghĩ không thân thiết với con gái, thật ra Thiên Chân rất khao khát tình thương của bố mẹ, nhưng bọn
họ lại không đếm xỉa gì đến cô ấy.”
Giáo sư Lý nói: “Vừa nãy anh có nói tần số khách thể của cô ấy xuất hiện ngày càng nhiều, đó là chỉ xuất hiện trước mặt một mình anh, hay những
người khác cũng như thế?”
Phó Đông Bình thuật qua lại tình cảnh lần đầu tiên anh gặp khách thể của Nhậm Thiên Chân, hơn nữa còn nhấn mạnh, khi mọi người chơi bút tiên
trên núi Vân Mộng đấy, ánh mắt của Nhậm Thiên Chân không hề giống như
lúc bình thường.
”Mấy lần về sau thì cũng chỉ xuất hiện ở trước mặt tôi, cô ấy tấn công tôi, còn định tấn công bố dượng cô ấy.”
”Xem ra nhân cách này có tính công kích rất mạnh.” Giáo sư Lý nói chen
vào. Phó Đông Bình gật đầu, “Đúng thế, hơn nữa còn rất thích khiêu
khích.”
Rồi anh miêu tả lại tình cảnh mấy lần sau đó khách thể xuất hiện một lần nữa, giáo sư Lý ngẫm nghĩ, “Xem ra ngoài việc liên quan đến bố mình cô
ấy sẽ mất khống chế ra, thì phần lớn đều vì cậu.”
”Nhưng em vẫn không tài nào hiểu nổi, tại sao lần ở núi Vân Mộng cô ấy lại dùng đuốc tấn công em, đánh vào đầu em.”
”Khách thể của cô ấy, cũng chính là tiềm thức, có lẽ đã cảm nhận được
nguy hiển, đánh cậu ngất xỉu là để cậu không phải mạo hiểm nữa.”
Phó Đông Bình kể sơ qua chuyện giữa mình và Nhậm Thiên Chân, Ôn Gia Mình một lần, cũng nói rõ khổ sở của anh, chủ thể của Thiên Chân cũng không
hoàn toàn yêu anh, anh có thể cảm nhận được.
Giáo sư Lý gật đầu, “Chuyện kiểu này vẫn phải từ từ mới thành, bây giờ
cô bé đã ỷ lại vào cậu, bao gồm cả khách thể cũng rất dựa vào cậu, nếu
cậu lợi dụng được điểm đó, có lẽ có thể xóa đi nút thắt trong lòng cô bé đó.”
Lúc Bạch Tố và Nhậm Thiên Chân quay về, Phó Đông Bình liền thương lượng
với Nhậm Thiên Chân, để cô ở lại nhà Bạch Tố mấy ngày, giáo sư Lý muốn
hiểu cô hơn nữa, mặc dù Nhậm Thiên Chân không tình nguyện lắm nhưng vẫn
đồng ý.
Lúc Phó Đông Bình rời đi, Nhậm Thiên Chân tiễn anh xuống lầu.
Bạch Tố đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, hai người họ đi ra khỏi hành lang
liền đi thẳng về phía xe của Phó Đông Bình, đến trước xe, anh yêu thương ôm lấy mặt cô, như đang dặn dò cô điều gì đó, cô gật đầu không ngừng,
rồi anh hôn lên mặt cô, sau đó mở cửa xe ra để cô lên xe.
Qua một lúc lâu, Nhậm Thiên Chân mới về, lúc vào cửa hai má đỏ ửng,
ngước mắt lên thấy Bạch Tố đang khoanh tay nhìn mình cười, cô ngại ngùng cũng cười lại với cô ấy.
Đến tối, giáo sư Lý được sắp xếp nghỉ ngơi trong phòng dành cho khách,
còn Bạch Tố và Nhậm Thiên Chân ngủ trên giường lớn trong phòng ngủ
chính, hai người đi ngủ từ sớm, Nhậm Thiên Chân rất yên lặng, khó nghe
thấy hô hấp.
Trong mơ màng, dường như Bạch Tố nghe được động tĩnh gì đó, mở mắt ra
nhìn thì bị dọa cho giật mình, một bóng đen đứng ở phía đối diện giường, nương theo ánh sáng xuyên qua khe hở rèm cửa, loáng thoáng có thể nhận
ra đó là Nhậm Thiên Chân.
Tóc cô rối bù, đứng yên ở đó nhìn mình, bỗng trong lòng Bạch Tố có cảm
giác sợ hãi khó nói thành lời, “Thiên Chân, sao chưa ngủ vậy?”
”Không ngủ được, đứng lên đi tới đi lui.” Vẻ mặt Nhậm Thiên Chân rất
lạnh, đi đến trước cửa sổ một cách máy móc, nhìn cảnh đêm ngoài cửa.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì thật sự đã tưởng rằng cô là một hồn ma, trong lòng Bạch Tố thoáng động, bỗng nghĩ đến, đây không phải là
dáng vẻ của Thiên Chân nói chuyện với người khác vào lúc bình thường,
đây rất có thể là nhân cách khác của cô ấy, trong lòng bèn nảy sinh ra
một kế sách, thuận tay bật đèn đứng bên cạnh giường, khoác thêm áo khoác rồi xuống giường.
Lúc hai người cùng đứng trước cửa sổ, Nhậm Thiên Chân kín đáo nhìn ngoài cửa sổ nói: “Chị đến đây không phải vì tôi, mà là vì anh ấy.”
Giọng điệu này càng nói càng không giống Thiên Chân, lòng Bạch Tố sáng
như gương, cố ý cười khẽ, “Làm sao biết được?” Nhậm Thiên Chân chỉ vào
bệ cửa sổ, “Chiều này lúc tôi tiễn anh ấy xuống lầu, chị vẫn luôn đứng ở chỗ này nhìn bọn tôi.”
Bạch Tố ngẩn người ra, nhướn mày, “Em thấy ư?”
”Thấy chứ.” Nhậm Thiên Chân nhìn sang cô ấy, nở nụ cười quỷ dị, “Hơn nữa lúc tôi về, chị đã nhìn vào môi tôi đầu tiên.”
Bạch Tố không ngờ nhân cách này của Thiên Chân lại thông minh cẩn thận
đến nước ấy, rất rõ ràng, cô ấy cũng biết lần điều trị này có ý nghĩa gì với bản thân, nên mới cố ý đến dò hỏi cô.
”Vậy em muốn nói gì với chị?”
Nhậm Thiên Chân tinh nghịch bĩu môi, “Anh ấy là của Thiên Chân, chị không cướp nổi đâu.”
”Em không phải là Thiên Chân?” Bạch Tố nắm chặt cơ hội khó có này, hoặc có thể, hỏi ngược lại cô ấy.
”Đương nhiên tôi là Thiên Chân rồi, tôi chính là cô ấy, cô ấy chính là
tôi.” Nhậm Thiên Chân phản ứng rất nhanh, lúc cười lên, vẻ mặt như đứa
trẻ ngây thơ.
Bạch Tố cười thở dài, “Em nghĩ nhiều rồi, mục đích của chị không phức tạp đến thế.”
Nhậm Thiên Chân cúi đầu không nói, như đang có tâm sự gì đấy, vẻ mặt đầy phiền muộn, Bạch Tố khẽ vuốt tóc cô, “Thiên Chân, em có tâm sự gì thì
cứ nói thẳng ra đi, nói ra rồi sẽ thoải mái hơn.”
”Tôi cũng không biết mình có thật sự yêu anh ấy không nữa, cơ mà anh ấy đối tốt với tôi quá.” Nhậm Thiên Chân nói như mê sảng.
Bạch Tố cau mày, “Yêu và cảm động đâu phải khó phân biệt lắm, yêu chính
là không lúc nào không nghĩ đến đối phương, lúc nhìn thấy đối phương thì trái tim như tan ra, còn cảm động chẳng qua chỉ là trong nháy mắt.”
”Vậy chị có thể phân biệt được tình yêu với ham muốn tình dục không?”
Nhậm Thiên Chân hỏi ngược lại cô ấy, “Tình yêu rồi cũng quy thành điểm
giữa hai chân thôi.”
Bạch Tố ngẩn người ra, bất tri bất giác Thiên Chân đã chụp xuống cô ấy một cái lồng, khiến cô không cách nào trả lời được.
”Chị à, muốn ngủ với một người đàn ông đẹp trai không phải là chuyện gì
mất mặt cả, đừng nói một đằng nghĩ một nẻo là được.” Nhậm Thiên Chân để
lại những lời này rồi chạy về giường chui vào trong chăn.
Bạch Tố tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, nhân cách này của Thiên
Chân quả thật quá xảo quyệt quá xấu, khiến người khác khó bề phòng bị,
hơn nữa cô biết mình không thể nào nói toàn bộ những chuyện này cho Phó
Đông Bình được, chỉ có thể ngậm bồ hòn.
Sáng ngày hôm sau, Bạch Tố vừa đặt chân xuống giường liền đi ra phòng
khách, thấy Nhậm Thiên Chân và Phó Đông Bình đang ngồi bên bàn cùng ăn
sáng với giáo sư Lý.
”Chị Bạch Tố, chị mau đến ăn đi, Đông Bình mua nhiều đồ ngon đến lắm.” Nhậm Thiên Chân cười đầy ngọt ngào.
Bạch Tố gật đầu, đi vào nhà vệ sinh, cô không rõ đó là chủ thể của Thiên Chân hay là khách thể nữa, cô ấy quá phức tạp, quá rành ngón nghề hiểu
lòng người, người bình thường e không phải là đối thủ của cô ấy.
Rửa mặt sạch sẽ, Bạch Tố cầm lấy khăn lông lau mặt, trong lúc vô tình
thấy trong thùng rác có que thử thai, lập tức đoán ra được là do Thiên
Chân cố ý vất vào đây, cô bèn rón rén đi đến cửa nhìn ra phòng khách,
lúc Thiên Chân nói chuyện với Phó Đông Bình, không hề thấy được bất cứ
sơ hở nào.
Còn Phó Đông Bình hễ một lúc lại nhìn Thiên Chân một cái, nhìn xem cô có cần gì không, biết bao tình cảm dịu dàng thắm thiết toát lên từ trong
mắt anh, trong từng cử chỉ của anh.
Bạch Tố xoay người lại, nhìn bản thân trong gương, trời sinh đoan trang, dù không trang điểm trông cô ấy vẫn cô cùng đẹp, nhưng không biết vì
sao, cô lại cảm thấy mình thiếu sức cảm hóa, mà thứ này lại có trên
người Thiên Chân.
Bạch Tố đi ra phòng khách ăn sáng, hai người kia đã sớm ăn xong rồi,
đang đứng ngoài ban công anh anh em em, rèm cửa sổ trắng muốt bay phấp
phới, bóng dáng hai người họ cũng thoắt ẩn thoắt hiện.
”Đã quen chưa?” Phó Đông Bình khẽ vuốt mặt Nhậm Thiên Chân, thấy sắc mặt cô rất tốt, chứng tỏ tối qua cũng đã ngủ ngon.
”Cũng được, em ngủ không chọn chỗ.” Tầm mắt của Nhậm Thiên Chân sượt qua vai anh, nhìn Bạch Tố ở trong phòng khách, thấy Bạch Tố đang cúi đầu
ăn, lúc này mới ngước mặt lên nhìn Phó Đông Bình, “Nhà anh ở cách xa đây như thế, anh không cần sáng nào cũng đến đâu, buổi sáng còn có thể ngủ
thêm được một lúc.”
”Anh lo em ở không quen, nên từ sáng sớm đã đến đây xem thế nào.”
Đã quen với cuộc sống có cô cùng chung một mái nhà, giờ đột nhiên tách
nhau ra, anh thấy nhớ vô cùng. Nhậm Thiên Chân tựa đầu vào trong ngực
anh, nghĩ ngợi miên man.
Phó Đông Bình đưa tay vuốt tóc cô, nhẹ nâng đầu cô lên, ép cô ngẩng mặt
nhìn mình, “Em cứ yên tâm ở mấy ngày, phối hợp điều trị cho tốt, qua vài hôm nữa anh sẽ đến đón em về... Đừng giở trò.”
Cúi mặt xuống tiến đến gần mặt cô, tóc tai quấn quít tình ý vô ngần,
người ngoài nhìn vào chỉ thấy hai người họ đang ân ái, nhưng chỉ có
trong lòng họ mới hay, đây là một trận thi đấu.
Nhậm Thiên Chân bị anh ôm chặt, muốn đẩy anh ra nhưng không đẩy được,
yếu ớt đấm vào ngực anh, âm thầm nhụt chí, xem ra anh thật sự là khắc
tinh trong đời cô, cô có thể lừa được mọi người, nhưng không lừa được
anh.
”Đáng lẽ anh đừng có bảo tôi đi.” Bỗng cô nói, ánh mắt không muốn xa
rời, nhìn anh không hề chớp mắt, như con thú nhỏ co rúc trước ngực annh, hưởng thụ hơi ấm trên người anh.
”Cô yên phận vào, đừng có đi ra quấy rối gì đấy, nghe rõ chưa?”
”Vậy anh có yêu tôi không?” Cô nhìn anh đầy khao khát. Phó Đông Bình cười gian một tiếng, không trả lời.
Lúc anh đi, không để cho Nhậm Thiên Chân tiễn anh mà liếc Bạch Tố một
cái, Bạch Tố hiểu ý, đi ra ngoài cùng anh. Nhậm Thiên Chân thu hết vào
mắt, nhưng đang ở trước mặt giáo sư Lý nên không tiện nói nhiều.
Đi ra khỏi thang máy, Bạch Tố mới nói: “Bệnh của cô ấy nặng quá rồi.”
”Tôi biết.”