Ngược Chiều Ánh Sáng Tìm Đến Yêu Em

Chương 20: Q.3 - Chương 20: Có Em Mới Hạnh Phúc




Lại lần nữa quay về bên nhau, nhưng thời gian chung sống lại không nhiều, công việc của cả hai đều bận rộn, chỉ có sáng sớm tối khuya mới gặp được nhau.

Vào một buổi sáng sau khi rời giường, Phó Đông Bình lại không thấy Nhậm Thiên Chân ở trên giường, bất giác trong lòng rất căng thẳng, nhanh chóng chạy xuống lầu, lại thấy Nhậm Thiên Chân ngồi bên bàn gỗ thô ăn gì đó, không biết có phải rất đói hay không mà trên bàn soạn rất nhiều đồ ăn.

”Mới sáng sớm đã ăn nhiều như thế sao?” Phó Đông Bình đã thấy đủ các món ăn sáng đầy phong phú rồi.

”Đã lâu rồi em không ăn uống khoái chí như thế này, trong đài bảo em phải giữ dáng, tốt nhất không được vượt quá 45 kg, làm em cả ngày không dám ăn uống gì.” Nhậm Thiên Chân đút bánh sủi cảo nhân tôm vào miệng.

”Anh không nhìn nhầm đấy chứ, đó là sủi cảo tôm của anh mà, là thứ anh thích nhất, để lại cho anh một cái đi.”

Nhậm Thiên Chân không dùng đũa mà trực tiếp lấy tay cầm sủi cảo đưa vào miệng anh, Phó Đông Bình ăn sủi cảo tôm, còn muốn cắn luôn ngón tay cô, nhưng bị cô né được.

Lại quay về với cuộc sống thân mật, giống như lúc Phó Đông Bình ở nhà dưỡng thương, vào thời điểm hai người sống chung ấy, chỉ cần thấy đối phương là đã thỏa mãn lắm rồi.

Có vài người trời sinh đã muốn ở bên nhau, Phó Đông Bình cúi đầu nhìn làn da trắng nõn như bơ đến mê người của Nhậm Thiên Chân, bèn cắn lên cổ cô một cái.

”Hay là hôm nay đừng đi làm nữa, để anh đưa em ra biển.”

”Buổi sáng không được, em phải đến đài truyền hình.”

”Em còn muốn đi à? Bọn họ cũng không để em ghi hình đâu.” Phó Đông Bình ngạc nhiên nhìn Nhậm Thiên Chân. Nhậm Thiên Chân mím môi, quyết định nói với anh, “Em đi từ chức... Thật ra em đã muốn nghỉ làm lâu rồi, nhưng vẫn chưa có quyết định.”

Lúc này Phó Đông Bình mới hiểu ra, bèn khuyên giải an ủi cô, “Nghỉ làm cũng tốt, vốn tính cách của em không hợp với nơi đó, sớm muộn gì cũng hủy hoại em thôi.” Nhậm Thiên Chân buồn bã thở dài, “Chưa từng thử thì sẽ mãi là ước mơ, đợi khi người ta lạc vào cảnh giới đó rồi, liền phát hiện ra mọi thứ đều không tốt đẹp như đã tưởng tượng.”

Mới đầu, không phải là anh không nhắc cô, nhưng cô lại không coi là gì, bây giờ ngẫm lại, từ lâu anh đã dự liệu được hết rồi, nhưng vẫn tận tâm tận lực giúp cô hoàn thành ước nguyện, chẳng những cô không hiểu được ý tốt của anh, mà trái lại đã bỏ lỡ một quãng thời gian vốn nên tốt đẹp.

Thấy dáng vẻ cúi thấp đầu của Nhậm Thiên Chân như đưa đám, Phó Đông Bình liền ôm lấy cô, nói bên tai cô:“Thiên Chân, bất kể đến lúc nào, tâm nguyện duy nhất của anh chính là em có thể vui vẻ, chỉ cần là điều em muốn, em lựa chọn thì anh đều ủng hộ em.”

Nhậm Thiên Chân kề trán vào sát anh, mỉm cười với anh.

Phó Đông Bình vào nhà tắm đi tắm, Nhậm Thiên Chân nghịch ngợm khóa vòi, nhất thời nước ngừng chảy, Phó Đông Bình đang gội đầu, cả đầu và cổ đều có xà phòng, bèn đứng dưới vòi sen hét to, “Chuyện gì thế này? Cúp nước rồi hả? Thiên Chân, đừng gây chuyện nữa!”

”Anh nói anh là bí đao lùn đi.”

”Được rồi, anh là bí đao lùn, em là tiểu tiên nữ, mau mở nước cho anh đi, anh chẳng nhìn thấy gì cả.”

”Anh nhảy hai bước đi.”

”Để làm gì? Con nhóc em đúng thật là gian ác.”

”Anh có nhảy không?”

”Được rồi được rồi.”

”Bí đao lùn, lăn bóng da, đá một đá, lăn ba vòng.”

Thấy anh đứng trong phòng tắm nhảy, Nhậm Thiên Chân bật cười một tràng, đã rất lâu rồi cô không được vui vẻ như thế, nếu không phải buổi sáng có chuyện thì cô có thể chơi với anh cả buổi rồi.

Lúc Phó Đông Bình tắm xong đi ra, thấy Nhậm Thiên Chân đang thay quần áo trong phòng, cô mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần jean, đi đôi giày thể thao màu trắng, trông cả người sạch sẽ thoải mái.

”Anh không hiểu tại sao các cô gái bọn em mặc quần jean lại thích xắn ống quần lên như thế.” Phó Đông Bình vừa lau tóc vừa nhìn mắt cá chân cô, nhỏ nhỏ rất quyến rũ.

”Để lộ mắt cá nhân mới hấp dẫn chứ.”

Phó Đông Bình đứng dựa vào cửa nhìn cô, rồi hổi hứng cầm lấy cây son trong đống đồ trang điểm của cô lên, nghiêm túc thoa son cho cô, môi của Thiên Chân khá nhợt nhạt, phải có chút đỏ mới trông có tinh thần.

”Không phải anh nói em trang điểm rất khó coi sao?”

”Anh nói lúc nào?”

”Chính là lần ở dưới nhà đất ấy.”

”Đó là gạt em thôi, em làm gì cũng đẹp hết, đậm hay nhạt cũng rất thích hợp, tóc rồi mặt bẩn cũng không giảm đi nét đẹp,“

Nhậm Thiên Chân cười phì một tiếng, cầm gương lên, nhìn đôi môi mình chẳng khác gì vừa uống máu đỏ xong, cười nhạo nghĩ, anh đúng là có thẩm mỹ của trai thẳng, chỉ cần phụ nữ đánh môi đỏ là anh đều cảm thấy quyến rũ, anh không biết cái gì gọi là trang điểm mặt mộc cả, môi không thể quá đỏ được.

Cầm khăn giấy lên, Nhậm Thiên Chân định lau bớt son môi thì chợt trong đầu lóe lên, chạy đến ôm cổ Phó Đông Bình, in mấy dấu son lên mặt anh, cảm thấy đã đủ thì mới lại soi gương, quả nhiên nhạt đi không ít.

”Em làm gì thế?” Phó Đông Bình vội vã lấy khăn giấy lau đi, mấy cái này thì làm sao để anh ra ngoài gặp người nhà nữa chứ.Cho dù trong nhà có ồn ào, thì dù sao ở bên ngoài anh vẫn phải bảo vệ hình tượng tinh anh tài giỏi đẹp trai của mình.

Đi đến đài truyền hình xin thôi việc, đồng nghiệp thấy Nhậm Thiên Chân tinh thần xán lạn, sắc mặt đỏ thắm, đều suy nghĩ không biết cô đang gượng cười hay đã gặp được ai, tin đồn cô đã chia tay Cao công tử xôn xao lan truyền khắp trong đài, chương trình cũng được giảm bớt, cho dù có gặp người mới thì cũng sẽ không nhanh như vậy.

Ở trên xe, Nhậm Thiên Chân ôm cổ Phó Đông Bình, hôn lên mặt anh, nũng nịu nói: “Em đã nộp đơn thôi việc rồi, cả người cũng nhẹ nhõm hẳn.” Phó Đông Bình cười nói: “Ngồi lại đi, chúng ta đi chơi nào.”

Đến bến phà ở vịnh đảo Cò, có rất nhiều du thuyền tư nhân cập bến, Phó Đông Bình chỉ vào một chiếc du thuyền trong số đó, nói với Nhậm Thiên Chân, đó là du thuyền của Hạ Đình Vũ, bọn họ đã cũng hẹn nhau là sẽ ra biển.

”Du thuyền của Tiểu Vũ lớn hơn của anh nhiều, có thể chở rất nhiều người. Lần sau hai ta ra biển một mình, anh sẽ dẫn em đi thuyền của anh.”

Lên du thuyền, lúc thấy đám bạn của Phó Đông Bình, ngoài Hạ Đình Vũ ra, mọi người đều ngạc nhiên nhìn hai người.

Nhậm Thiên Chân bây giờ luôn có thể khiến bất cứ người đàn ông nào gặp cô sáng mắt lên, nhân lúc Nhậm Thiên Chân vào khoang thuyền lấy rượu, mấy anh chàng bạn của Phó Đông Bình bắt đầu cười trêu.

”Thằng nhóc này được lắm, mới mấy ngày không gặp đã lại đổi một người rồi, mà còn là nàng MC đang hot nhất đài truyền hình nữa chứ.” Bạn anh không khỏi hâm mộ.

”Cô ấy vẫn luôn đi cùng mình mà, chẳng qua sau đó có chút chuyện nên mới tách nhau ra một thời gian.” Phó Đông Bình không hy vọng bạn anh sẽ có hiểu lầm về quan hệ giữa anh với Nhậm Thiên Chân.

Một người bạn khác nói: “Hình như mình từng nghe nói Nhậm tiểu thư này của cậu hẹn hò với cháu của Cao Tuyết Tâm mà, có đúng thế không?”

”Làm gì có, là truyền thông viết bậy thôi, lúc cô ấy chưa tốt nghiệp đã hẹn hò với mình rồi, không tin các cậu cứ hỏi Tiểu Vũ đi.” Phó Đông Bình nhìn sang Hạ Đình Vũ.

Hạ Đình Vũ hiểu ý, liền gật đầu: “Bắt đầu từ năm ngoái, là lúc mình với cậu ta lên núi Vân Mộng tham quan kiến trúc cổ, trên đường đi gặp phải Nhậm Thiên Chân, lúc ấy cậu ta đã nhìn trúng người ta rồi, đuổi theo mãi không tha, lúc đó người ta vãn còn là sinh viên đấy, vậy mà cậu ta còn mặt dày vô sỉ lừa người ta.”

Mấy người đàn ông cùng cười ha hả, Nhậm Thiên Chân đi đến, thấy bọn họ vừa trông thấy mình lại im bặt đi, đoán được có lẽ bọn họ đang nói về mình, cô giả vờ như không biết gì, đưa một ly rượu đỏ trong tay cho Phó Đông Bình.

Bọn họ cùng đánh bài trong khoang thuyền, Nhậm Thiên Chân không có chút hứng thú nào, một mình ra ngoài boong thuyền phơi nắng, thấy có người đàn ông đi lặn vừa về, còn cầm trong tay vỏ ngọc trai to lớn, bèn tò mò thò đầu sang nhìn.

Sau khi lên thuyền, người đàn ông đó ném ngọc trai sang một bên, cởi kính lặn đồ lặn ra, để lộ vóc người cường tráng hấp dẫn, thấy Nhậm Thiên Chân tò mò nhìn mình, liền đưa ngọc trai đến trước mặt cô.”Cô đoán thử xem bên trong có ngọc trai không?”

Người đàn ông khẽ cười, Nhậm Thiên Chân đưa mắt nhìn lên, là một gương mặt lạ nhưng mặt mũi lại vô cùng tuấn tú, ánh nắng chiếu xuống, làm cả người như tỏa sáng.

Nhậm Thiên Chân nhìn kỹ vỏ trai vừa to lại vừa đen, đưa tay ra chạm vào, “Con trai to thế này, chắc là có chứ.”

Người đàn ông tìm dụng cụ muốn cạy trai ra, Nhậm Thiên Chân hiếu kỳ nhìn động tác của anh ta, nhờ có dụng cụ, tay anh ta hơi dùng sức, vỏ trai to lớn khẽ há mở, sau khi mở ra, thịt trai vẫn còn bám ở bên trong.

Đẩy thịt trai ra, hình như bên trong có ngọc thật, dùng dao xẻ một đường, bao nhiêu ngọc trai đều rơi ra.

”Con trai này ít nhất cũng phải hai ba chục năm rồi, ngọc trong vỏ vừa tròn vừa to.” Người đàn ông chọn lấy một viên lớn nhất, rồi số còn lại đưa tất cho Nhậm Thiên Chân.

”Là của anh mà, làm sao tôi có thể lấy được.” Nhậm Thiên Chân thấy trên vai anh ta có một vết sẹo tròn, đoán liệu đó có phải là vết đạn bắn hay không, nên có chút sờ sợ.

”Không sao, đào chơi thôi, tôi là bạn của Phó Đông Bình, tên là Trần Lẫm.” Người đàn ông đó tự giới thiệu mình, tiện tay ném vỏ trai xuống biển.

Lúc này Nhậm Thiên Chân mới nhận lấy, nhìn mười mấy viên ngọc trai hồng hào trong tay, viên nào viên nấy đều tròn tròn, nằm trong bàn tay có hơi lành lạnh, nhưng nom cũng khá dễ thương.

Trần Lẫm xách một thùng nước đến, thả viên ngọc trai lớn nhất đấy vào nước rửa sạch, Nhậm Thiên Chân cũng học theo anh ra, rửa sạch ngọc của mình, rồi dùng khăn giấy lau khô. Sau khi rửa xong, ngọc trai sáng hơn trước đó rất nhiều.

”Viên kia là cho ai thế?” Nhậm Thiên Chân không nhịn được hỏi. Nhìn anh ta cẩn thận như thế, chắc là muốn tặng cho cô bé nào đó rồi.

”Cho vợ tôi, cô ấy thích ngọc trai. Vốn chỉ là những hạt cát bình thường, trải qua năm tháng mài giũa, liền trở thành viên ngọc trai xinh đẹp.” Trần Lẫm nói.

Giọng anh ta lúc nói rất tự nhiên, cũng rất dễ nghe, tình cảm vô ý bộc lộ lại có vẻ vô cùng quyến luyến, Nhậm Thiên Chân đoán, nhất định anh ta rất yêu vợ mình.

”Sao anh không đánh bài với họ?”

”Tôi thích lặn hơn.”

”Tôi cũng muốn lặn, anh có thể đưa tôi đi được không?” Nhậm Thiên Chân nghĩ, dù sao Phó Đông Bình đang bận đánh bài không có nhiều thời gian chơi với cô, chẳng bằng tự mình tìm niềm vui.

”Được thôi, chắc trong khoang có đồ lặn dự bị, cô đi hỏi Hạ Đình Vũ xem, rồi nói với Phó Đông Bình một tiếng.”

Nhậm Thiên Chân khoái trá chạy vào khoang thuyền tìm Phó Đông Bình, mới đầu Phó Đông Bình không chịu cho cô xuống biển chơi, nhưng lại không lay chuyển được yêu cầu hết lần này đến lần khác của cô, đành phải để Hạ Đình Vũ đi tìm cho cô một bộ đồ lặn. Nhậm Thiên Chân thay đồ lặn vào, đeo kính mắt và ống thở lên, rồi cùng nhảy xuống biển với Trần Lẫm.

Kỹ thuật bơi của Nhậm Thiên Chân không tệ, tư chất cũng thông minh, Trần Lẫm dạy cô mấy lần là cô có thể lặn xuống nước mấy phút, Trần Lẫm liền đưa cô lội xuống sâu hơn, đi xem san hô.

Trần Lẫm nổi lên mặt nước, chỉ vào một hòn đảo nhỏ màu ngọc bích cách đó không xa. Nhậm Thiên Chân hiểu ý, hai người cùng di chuyển về phía trước, sau khi thuần thục hơn, liền tự do lặn trong biển xanh.

Gắng sức bơi đến hòn đảo, Nhậm Thiên Chân mệt mỏi kiệt sức, nằm trên bờ cát một lúc lâu mới lấy lại được sức lực, thấy Trần Lẫm ngồi bên cạnh nhìn ra phương xa, cô cũng ngồi dậy.

”Cô cũng khá khỏe đấy, nhưng e là cô không có sức bơi về đâu. Buổi trưa bọn họ sẽ đến đảo này ăn hải sản nướng, chúng ta cứ ở đây chờ họ là được.” Trần Lẫm chỉ về nơi xa.

Nhậm Thiên Chân thấy du thuyền chỉ còn lại cái bóng mờ mờ thì giật mình hưng phấn, “Không ngờ tôi lại bơi xa như thế.” Trần Lẫm cười một tiếng, “Không thử thì sẽ không bao giờ biết tiềm năng của mình lớn đến đâu, lần đầu tiên vợ tôi đi lặn, mới bơi năm mươi mét đã kêu mệt.”

”Vậy sao hôm nay cô ấy không đến?”

”Cô ấy không có ở đây.”

Nhậm Thiên Chân ngẩn người, bỗng Trần Lẫm ném thứ gì đó lên người cô, cô kinh hãi hét lên một tiếng, phát hiện thì ra đó chỉ là một con cua nhỏ, bèn thả con cua xuống bờ cát, nó nhanh chóng chui vào trong cát.

Lại thấy vết thương trên vai Trần Lẫm, Nhậm Thiên Chân rất muốn hỏi liệu có phải là vết đạn bắn hay không, nhưng lại thấy nếu hỏi thì lỗ mãng quá, chỉ đành đè nén.

”Vợ tôi rất thích xem chương trình du lịch mà cô dẫn, có lúc bận rộn quá không có giờ xem, cô ấy sẽ nhờ tôi tải xuống điện thoại hộ cô ấy.” Bỗng Trần Lẫm nói.

Nhậm Thiên Chân thản nhiên cười một tiếng, “Xem ra anh rất nhớ cô ấy.”

”Đã hơn một tháng không gặp, đúng là rất nhớ.” Trần Lẫm đứng lên, ném hòn đá xuống biển.

Nhậm Thiên Chân nhìn bóng lưng anh ta, vóc người khỏe đẹp như tượng vậy, có cơ bắp nhưng không quá khoa trương, làn da phơi nắng thành lúa mạch khỏe mạnh, rất dễ thu hút ánh mắt của phái nữ, không biết vợ anh ta là kiểu người ra sao, vì công việc mà bỏ lại một người chồng xuất sắc như thế, chẳng lẽ không sợ có người phụ nữ khác mơ tưởng anh ta sao?

Cũng có thể, chính vợ anh ta cũng rất xuất sắc nên mới không lo anh sẽ thay lòng. Nhậm Thiên Chân đưa tay lên che nắng, thấy du thuyền đang đi về phía hòn đảo nhò này, hình như còn có người đứng trên boong nữa, cô vô cùng vui vẻ đứng lên.

Phó Đông Bình đứng trên boong thuyền, cầm ống nhòm nhìn ra đảo, có một cô gái đang khua tay với anh, đoán chắc đó là Thiên Chân, nên cũng giơ tay lên vẫy với cô.

Trần Lẫm thấy thế, nghiêng đầu nhìn Nhậm Thiên Chân, thấy cô ra dấu tay với người trên du thuyền thì không nhịn được bật cười.

Du thuyền cập bờ rồi dừng lại, Phó Đông Bình đi xuống, thấy Nhậm Thiên Chân chạy đến liền ôm lấy cô, “Em chơi với Trần Lẫm vui quá nhỉ, chạy xa đến thế cơ à.”

”Đương nhiên rồi, lần đầu em lặn lại có thể lặn xa như vậy đó.” Nhậm Thiên Chân ôm cổ anh làm nũng, “Trần Lẫm là quân nhân à? Lặn tốt quá.”

”Không phải.” Phó Đông Bình nói, “Nhưng cậu ta cũng không phải người thường, đến xe tăng cậu ta cũng lái qua rồi.”

”Anh lại đùa em nữa rồi, không phải quân nhân mà biết lái xe tăng à.”

”Những chuyện xảy ra với cậu ta trước khi đến đảo Cò này như một bức màn, không ai hay biết, cho đến giờ cậu ta cũng không nói.” Phó Đông Bình đặt Nhậm Thiên Chân xuống, ôm eo cô tíu tít cười nói cùng.

Đi chơi một ngày, đến lúc về nhà đã là đêm khuya.

Phó Đông Bình lái xe, nghe thấy tiếng chuông điện thoại nhưng không muốn để ý đến, có điều điện thoại kêu mãi không chịu dừng, anh đành phải ném điện thoại cho Nhậm Thiên Chân.

Nhậm Thiên Chân thấy tên trên màn hình là Hình Lịch Dương, thì tò mò hỏi Phó Đông Bình, “Hình như là em rể của anh đấy, muộn như vậy rồi mà anh ấy còn gọi cho anh làm gì?”

”Làm sao anh biết chứ, chắc là có việc gấp, em mau nghe đi.” Phó Đông Bình vừa nghe nói là điện thoại của Hình Lịch Dương, nhất thời căng thẳng, sợ là em họ Cố Ức Mi đang mang thai của anh xảy ra chuyện.

Nhậm Thiên Chân nhìn anh, cũng đoán được tâm tư của anh nên cố ý nói: “Em cũng không nghe đấy, xem anh lo cái gì.”

”Mau nghe đi! Em muốn làm anh lo chết đấy à, anh mà chết thì có lợi gì cho em đâu.” Phó Đông Bình hô lên.

Nhậm Thiên Chân nhìn dáng vẻ sốt ruột lại chẳng thể làm gì được của anh, trong lòng rất hưởng thụ, lúc này mới chậm rãi nghe máy, ai ngờ, Hình Lịch Dương lại không nói chuyện của Cố Ức Mi.

”Cô là Nhậm tiểu thư đấy à, vậy thì tốt qua, tôi đang định bảo Đông Bình truyền lời cho cô đây, cô biết Trang Tự Minh chứ, nghe nói hai người là bạn học.”

”Anh ấy làm sao?” Bỗng Nhậm Thiên Chân có dự cảm bất an, người ngồi thẳng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.