Nhậm Thiên Chân mua hai cân táo xanh quay về, rửa sạch rồi gọi Phó Đông Bình đến ăn, nói với anh rằng bên ngoài đang mưa.
”Dự báo thời tiết nói trời sẽ mưa một ngày.” Phó Đông Bình rời khỏi cửa
sổ, đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, cầm một trái táo lên ăn, táo rất
chua, chua tới mức hàm anh tê dại.
Nhậm Thiên Chân thì lại rất hưởng thụ vị chua này, chua đến mức mặt mày
nhíu lại như nếp nhăn trên bánh bao nhưng vẫn không ngừng ăn. Cô không
để ý đến ánh mắt lạnh lùng của Phó Đông Bình, cô cũng không biết trong
lòng anh đang nghĩ gì.
”Vừa nãy có người gọi điện cho em, không biết là ai gọi nữa, cứ kêu liên tục.”
Nhậm Thiên Chân đi sang cầm lấy điện thoại lên xem, thấy có cuộc gọi nhỡ của Ôn Gia Minh, bất giác cô nhìn về phía Phó Đông Bình, nhưng anh lại
đưa lưng về mình, vừa xem tạp chí vừa ăn táo, dáng vẻ rất thích thú.
Anh không thể nào không thấy cuộc gọi đến được, có điều Nhậm Thiên Chân
cũng không vạch trần, trong lòng mơ hồ bất an, nhưng không rõ là sự bất
an này đến từ đâu.
Đứng sau rèm cửa sổ, Nhậm Thiên Chân gọi lại, hỏi Ôn Gia Minh có chuyện gì không.
”Thiên Chân, bao giờ em về thế, anh rất nhớ em.”
”Hai ngày nữa sẽ về.”
Nhậm Thiên Chân đã nghĩ xong, bao giờ quay về đảo Cò sẽ tìm anh ta nói rõ, cô đã không còn yêu anh ta nữa rồi.
Từng luồng gió ùa đến, Phó Đông Bình nhìn bóng dáng cô lúc ẩn lúc hiện sau rèm cửa sổ, ánh mắt kết thành băng giá.
Dời ghế sa lon đến trước cửa sổ sát đất, hai người ngồi ngây ra nhìn
trời mưa. Phó Đông Bình mở cửa sổ, để gió và mưa bay vào, rồi anh ôm lấy Nhậm Thiên Chân, hỏi cô có lạnh không.
”Không lạnh.”
”Ngồi không thế này chán quá, không bằng chúng ta phá vỡ một kỷ lục khác đi.”
”Là gì?”
Phó Đông Bình không nói, dùng hành động thay thế ngôn ngữ, cúi đầu hôn
lên cần cổ trắng mịn xinh đẹp của Nhậm Thiên Chân, luồn tay vào trong
quần áo cô, vuốt dọc từ vùng bụng mềm mại đi thẳng lên trên.
Nhậm Thiên Chân hơi ngửa cổ ra sau, cảm nhận hơi thở của anh phả vào sau tai gây ngứa, cô chậm rãi nhắm mắt lại, anh vuốt ve vừa phải, lòng bàn
tay chu du khắp nơi, không khỏi khiến cô run rẩy.
”Có thể thử tư thế mới không?”
”Thử chút đi.”
Nhậm Thiên Chân cười khanh khách, eo và tay chân cô vừa dẻo vừa dễ co giãn, nên không có gì làm khó được cô.
Ngoài cửa sổ sấm chớp rền vang, sau một trận mưa to gió lớn, ánh sáng trong ngoài phòng cũng tối đi.
Cuối cùng anh nhẹ nhàng cầm lấy đồi núi nho nhỏ của cô mà xoa bóp, giống trong sách Trương Ái Linh đã viết: “bầu vú chưa phát dục của cô, nắm
trong tay tựa chú chim say ngủ, như bản thân nó có tim đập thình thịch,
mỏ nhọn, mổ lên tay hắn, cứng đấy, nhưng lại mềm mại, mềm mại nằm trong
lòng bàn tay hắn.”
Kiều diễm đậm tình như thế, hai người cũng chìm vào mê mệt, dâm thủy
tràn trề, đồng thời đạt đến cao trào, ánh mắt nhìn nhau đã say lại thêm
say, trong lòng đều đang nghĩ, đây mới là cuộc tình mình muốn, là cơ thể mà mình mong.
Suốt hai ngày, hai người không hề rời khỏi khách sạn một bước, làm tình
một ngày một đêm, càng kịch liệt thì càng có dự cảm tuyệt vọng, Nhậm
Thiên Chân dựa vào ngang hông Phó Đông Bình, nhìn bầu trời Nhạn Kinh mờ
tối ngoài cửa sổ, muốn lấy lại lý trí bản thân.
Bên đài truyền hình gọi đến hỏi, tại sao đã kết thúc kỳ tập huấn rồi mà
cô còn chưa quay về, cô bèn nói dối cơ thể không khỏe, đang truyền nước
trong bệnh viện, lúc này mới lấp liếm cho qua được.
Phó Đông Bình đưa điếu thuốc trong tay đến bên miệng Nhậm Thiên Chân,
nhìn cô ngậm lấy, hít một hơi rồi sặc liên tục, anh khẽ cười một tiếng,
rút điếu thuốc về, dí tắt trong gạt tàn.
”Sau này anh đừng hút thuốc trên giường nữa, em ghét mùi thuốc lá.” Nhậm Thiên Chân đưa tay xua khói đi.
”Chúng ta không có sau này... Thiên Chân, tuần sau anh sẽ đính hôn với
Bạch Tố.” Giọng Phó Đông Bình trầm thấp, bình tĩnh không gợn sóng.
Mấy câu chữ đơn giản của anh, ấy vậy mà lại như tảng đá lớn ném xuống
hồ, lòng Nhậm Thiên Chân dậy sóng, lập tức khát họng đến mức giọng nói
trở nên khô khốc, đôi môi run rẩy, cô hỏi: “Anh nói gì cơ?”
”Anh chỉ đón nhận sự thật em không yêu anh thôi, hoặc nói là, người em
yêu nhất không phải là anh.” Phó Đông Bình nhìn thẳng vào đôi mắt vì nổi giận mà híp lại của cô, và cả nét mặt anh không lấy gì làm lạ, lặng lẽ
chờ đợi.
Em không yêu anh, liệu em sẽ lên giường với anh ư? Anh cho là em không
biết anh cố ý chuốc say em sao? Đầu Nhậm Thiên Chân bị cơn giận chiếm
lĩnh, máu xông lên não, mặt đỏ phừng.
Nhưng lòng tự ái không để cô nói ra những lời muốn nói, cô im lặng, nụ
cười ác ý làm gương mặt xinh xắn sinh động của cô trông như một thiên
thần bóng tối, câu nói lạnh lùng trào ra bên môi: “Em nên chúc mừng chị
ta được như ý, hay là chúc phúc anh đây.”
”Đều như nhau cả.” Phó Đông Bình uể oải đáp.
Nhậm Thiên Chân không hề lên tiếng, mặc quần áo vào rồi lập tức rời khỏi căn phòng ngập tràn mùi hormon, thậm chí cô cũng không phải là đập cửa
bỏ đi, mà rất nhẹ nhàng, cứ như sợ dọa phải ai đấy, lễ phép đóng cửa
lại.
Phó Đông Bình ngồi bên mép giường, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ mà anh đã ngắm nhìn trước đó, tiện tay cầm lấy gạt tàn thuốc, ném mạnh về phía đó.
Bất tri bất giác quay về nhà tiếp khách, Nhậm Thiên Chân dọn dẹp đồ của
mình rồi phóng thẳng ra sân bay. Đến một giây cô cũng không muốn ở lại
thành phố lạnh như băng này nữa.
Lúc lên máy bay cô mới hay, Phó Đông Bình đã đổi vé của cô thành hạng
thương gia, cô không cần ngồi trong hạng phổ thông chật chội nữa, mà có
thể thoải mái tận hưởng ghế ngồi rộng rãi trong khoang hạng nhất, đồ ăn
ngon đi kèm tạp chí hay mới nhất, tất cả đều đặt trước mắt.
”Có tạp chí “Abitare” quý tháng 7 không?” Nhậm Thiên Chân hỏi nữ tiếp viên hàng không.
”Có ạ, xin cô đợi chút.” Nữ tiếp viên hàng không nhanh chóng đưa tạp chí cô cần đến.
Tạp chí này có tính chuyên môn rất cao, nội dung cũng vô cùng phong phú, là thứ mà các doanh nhân giàu tiền lắm của thích nhất, còn những cô gái trẻ tuổi lại chẳng mấy ai xem, nữ tiếp viên thấy Nhậm Thiên Chân say
sưa đọc thì hơi nhíu mày.
”Thăm dò bí mật nhà đất núi Vân Mộng” - đầu đề biết của anh rất đơn
giản, Nhậm Thiên Chân nhìn từng câu từng chữ, ngôn ngữ sinh động thú vị, dùng từ rất chính xác, không ngờ một người đàn ông khoa kỹ thuật như
anh lại dụng tâm vào từng câu chữ như thế.
Trong bài viết, anh đã kết hợp truyền thuyết và thăm dò thực địa lại với nhau, miêu tả cho độc giả thấy một thế giới vô cùng thần bí, cấu trúc
ngôn ngữ như tiểu thuyết tìm tòi bí mật, đưa những lời văn đầy học thuật phức tạp trở nên vô cùng sinh động.
Thấy cuối bài có một câu văn như thế này, “Người tôi yêu là một cô gái
xinh đẹp như thế, chúng tôi vô tình gặp nhau ở trên núi Vân Mộng, kể từ
khi ấy trái tim tôi cũng thất lạc ở đó.”
Ngón tay Nhậm Thiên Chân run lên, vội lật qua một trang khác, nước mắt trào ra, rơi xuống trang giấy.
Trước kia có bao nhiêu ngọt ngào thì bây giờ có bấy nhiêu lạnh lẽo. Anh
yêu cô nuông nhiều cô, nhân nhượng cô, hễ cô buồn bực là có thể nổi giận làm nũng với anh, cô cũng không lo lắng cô đơn, không sợ phải đối mặt
với thế giới xa lạ một mình, mọi chuyện mọi thứ anh đều sắp xếp đâu vào
đấy cho cô, luoon ở bên cạnh an ủi cô, nhưng đến bây giờ, cô mới thật sự hiểu được khi ấy anh yêu cô biết nhường nào.
Chính vì yêu đến mãnh liệt như vậy nên khi biến thành hận, mới có thể vô tình đến thế.
Đây là cuộc ra đi xa xôi nhất, cuộc ra đi dẫn tôi đến bên người; lữ
khách phải lang thang qua bao thế giới bên ngoài, cuối cùng mới đến miếu thất sâu thẳm bên trong. Nhậm Thiên Chân khép tạp chí lại, đưa mu bàn
tay lên lau khô nước mắt, trong đầu không ngừng hiện lên mấy câu thơ
trong tập “Gitanjali: Thơ dâng” của Tagore.
Quay về đảo Cò, Nhậm Thiên Chân liền đổ bệnh, sốt cao mãi không lùi, cổ họng sưng tấy, phải truyền nước cả một tuần lễ.
Khi cơ thể đã khá hơn, Nhậm Thiên Chân liền mượn từ chỗ bố mẹ hai mươi
ngàn chuyển vào thẻ của Phó Đông Bình, lúc trước khi cô đánh anh bị
thương đầu, cả viện phí và tiền thuốc thang đều do anh chi, cô cũng từng nói sẽ trả đủ tiền cho anh, hôm nay hai người đã chia cách nhau, không
thể không trả tiền.
Chịu đựng cơn nhức đầu, Nhậm Thiên Chân nhìn nút xác nhận chuyển tiền,
lau đi nước mắt rồi nhấn nút đồng ý, sau khi chuyển tiền, đường ai nấy
đi, hai người bọn họ không còn dây dưa gì nữa.
Phó Đông Bình nhìn tin nhắn do ngân hàng gửi đến thì vô cùng ngạc nhiên, mặc dù không nói rõ nhưng anh biết, đây là kết thúc triệt để giữa anh
và Nhậm Thiên Chân. Trong mắt cô, tình cảm của hai người chỉ đáng giá
hai mươi ngàn, điều này làm tim anh đau như bị dao cứa.
Xóa đi tin nhắn, anh rời khỏi phòng làm việc đi đến trung tâm mua sắm
gần đó, mua một đôi nhẫn đính hôn Tiffany, rồi lái xe đến nhà Bạch Tố.
Sau khi khỏi bệnh, Nhậm Thiên Chân bàn bạc với bố mẹ rồi chuyển ra ngoài ở, dọn đến căn phòng nhỏ Liêu Thanh đã thuê kia, cô quyết tâm tạm biệt
quá khứ, chào đón một giai đoạn khác trong cuộc đời.
Dựa vào phong cách hình ảnh hoàn mỹ, tiếng phổ thông tiêu chuẩn và kiến
thức chuyên môn rõ ràng, Nhậm Thiên Chân đang là MC thực tập, lần đầu
tiên xuất hiện trong bản tin “tin tức thời tiết” ở đài truyền hình Đảo
Cò đã lập tức đưa đến sự chú ý rộng rãi, vào đêm khuya số lượng người
theo dõi trên weibo của cô tăng vọt lên mấy trăm ngàn, dưới sự truy lùng của dân mạng đã nhanh chóng trở thành một hiện tượng Internet, được
phong tặng danh hiệu “nữ thần khí tượng“.
Chỉ dựa vào một tháng, cô đã trở thành MC nổi tiếng nhất đài truyền hình đảo Cò, người hâm mộ tăng vọt lên đáng kể, mỗi một bài post weibo đều
có mấy trăm ngàn chia sẻ và mấy chục ngàn bình luận, không ít trạch nam
gọi cô là nữ thần trên weibo.
Mỗi một buổi tối, vừa ăn mì vừa dùng laptop đọc bình luận weibo đã trở thành niềm vui lớn nhất của cô.
Liêu Thanh đi ra từ phòng sách, thấy cô để mặt mộc mặc quần áo ngủ hoàn
hình, tóc tết bím qua loa thì cười to: “Nhìn mày kìa, có chút điệu bộ
nào của ngôi sao mạng mới nổi không, tao phải chụp mày một tấm rồi gưi
lên mạng mới được, tỷ lệ nhấp chuột vào liên kết nhất định sẽ cao lắm
cho mà xem.”
”Ở nhà mà, có phải đi ra ngoài đâu.” Nhậm Thiên Chân bấm mở bình luận
weibo mới nhất, có vô số người tỏ tình, cũng có rất nhiều quảng cáo,
nhưng nhiều nhất vẫn là mấy bài viết tầm phào.
”Mày cũng có mấy triệu người theo dõi rồi mà vẫn còn ở trong căn nhà nhỏ đơn sơ này với tao à, nhưng không việc gì phải vội, đợi chồng tao kiếm
nhiều tiền rồi bọn tao sẽ mua một căn biệt thự, lúc đó tao sẽ giữ lại
một phòng cho mày dưỡng lão.”
Đó vốn là lời Chandler và Monica nói khi đi mua nhà, sẽ để lại một phòng cho Joey dưỡng lão, thế nên khi Liêu Thanh nói thế, Nhậm Thiên Chân bật cười ha hả.
Liêu Thanh đã thi đậu công chức vào cục khí tượng, cùng bạn trai tình
cảm ngọt ngào, cuộc sống quá mức thoải mái, thỉnh thoảng trong đêm khuya thanh vắng, Nhậm Thiên Chân sẽ len lén hâm mộ cuộc sống của cô ấy,
nhưng khi cô đứng trên bục truyền hình trực tiếp, ánh đèn sáng lên, cô
liền quên đi tất cả, cảm thấy đây mới là sân khấu thích hợp với cô hơn.
”Sang năm anh ấy sẽ tốt nghiệp, đã sớm liên lạc được với công ty rồi,
làm người phụ trách hai phòng nghiên cứu của trụ sở Dược phẩm HR Trung
Quốc tại khu vực đại học Nam Kinh.”
Liêu Thanh thường xuyên báo cáo lại tiến triển của mình và bạn trai cho
Nhậm Thiên Chân, dùng lời cô ấy mà nói thì chính là tạo áp lực thúc ép
Nhậm Thiên Chân, độ tuổi này của họ nói lớn không lớn nhưng nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, nên cân nhắc tìm một người bạn trai.
”Tốt lắm, chắc chắn thu nhập không thấp đâu.” Nhậm Thiên Chân vui mừng thay cô ấy.
”Còn mày?” Liêu Thanh ngồi trên sa lon, đưa đầu đến xem weibo của Nhậm
Thiên Chân, “Pass hai cực phẩm kia của mày đi rồi, ngày ngày lên weibo
đọc mấy lời tỏ tình buồn nôn của trạch nam, có phải rất thú vị không?”
”Đúng là rất thú vị, nhân gian muôn hình vạn trạng.” Nhậm Thiên Chân ăn
mì xong, vất hộp vào thùng rác trong nhà bếp rồi vào phòng tắm đi tắm.
Liêu Thanh đọc những bình luận kia, muốn tìm ít dấu vết nào đó nhưng
không phát hiện ra được gì, chợt trong đầu lóe lên, cô nhập tên Phó Đông Bình tìm kiếm thử, quả nhiên thấy có một cái tên là tài khoản V, ở dòng giới thiệu vắn tắt là kiến trúc sư thiết kế trẻ tuổi, quê quán đảo Cò.
Mở weibo của Phó Đông Bình lên mới phát hiện không những weibo của anh
cực ít mà cũng chỉ theo dõi mười mấy người, và trong những người anh
theo dõi, cũng không có Nhậm Thiên Chân.
Người này đúng là thú vị, đặt ảnh đại diện là hình con lừa, Liêu Thanh
thầm nghĩ, nhìn quen rồi ngược lại cảm thấy ảnh vẽ con lừa kia cũng có
mấy phần dễ thương, nhưng cuối cùng cô cũng không quên ý định ban đầu
của mình, tiếp tục phát huy tinh thần của Sherlock Holmes, cố tiếp tục
tìm kiếm dấu vết trong danh sách theo dõi của Phó Đông Bình, phát hiện
có một người phụ nữ tên là Bạch Tố, ảnh đại diện là một tấm hình chụp
mặt bên vô cùng nghệ thuật.
Bạch Tố? Cái tên nhìn như đơn giản nhưng có hơi quen mắt đã thu hút sự
chú ý của Phó Đông Bình, sau khi bấm vào, phát hiện trong weibo đều là
ảnh phong cảnh, thỉnh thoảng cũng có một hai tấm selfie, bấm mở tấm hình selfie mới nhất lên, là chụp khi ở trên du thuyền, địa điểm chụp là ở
Hy Lạp, trong ảnh có một người đàn ông đứng ở đầu thuyền thả cần câu,
làm Liêu Thanh vô cùng ngạc nhiên.
Đó chính là Phó Đông Bình, tuy số lần Liêu Thanh gặp mặt Phó Đông Bình
không nhiều, nhưng lại có ấn tượng rất sâu về anh, vừa nhìn hình là nhận ra ngay. Khó trách Thiên Chân vội vàng chia tay với anh, không ngờ anh
ta lại là người như thế, lúc này mới qua được bao lâu mà đã cùng người
phụ nữ khác đi du lịch nước ngoài rồi.
Liêu Thanh nổi trận lôi đình, cô nhìn về phía phòng tắm, tin chắc tạm
thời Nhậm Thiên Chân sẽ không ra ngay, thế là dùng tài khoản của cô ấy
bấm like tất cả weibo của Phó Đông Bình, rồi sau đó quay lại trang
chính.
Ai ngờ rằng, qua khoảng hai phút liền nhận được một tin nhắn cá nhân,
bấm vào nhìn xem, lại là do Bạch Tố gửi đến. Liêu Thanh vừa sốt ruột vừa thấp thỏm, Thiên Chân đã gặp phải đối thủ lợi hại rồi, ngay cả một cái
like nho nhỏ mà cô ta cũng không tha.
”Thiên Chân?”
Liêu Thanh nhìn hai chữ kia, nghĩ tới nghĩ lui liền trả lời lại bằng hai chữ, “Chào chị.”
”Tôi với Đông Bình đã đính hôn rôi.”
Đậu xanh rau má! Suýt nữa Liêu Thanh đã nhảy cẫng lên, thật sự muốn chui vào laptop đánh người phụ nữ tên Bạch Tố này một trận, nhưng lại sợ
kinh động đến Nhậm Thiên Chân nên bèn nín nhịn, học theo giọng điệu
thường ngày của Nhậm Thiên Chân, trả lời lại mấy chữ, “Chúc mừng hai
người.”
Câu chúc phúc nhạt nhẽo, đến từ người tiền nhiệm, không chút sơ hở để tấn công, Liêu Thanh tự khen sự nhanh trí của mình.
”Sau này đừng để ý đến bọn tôi nữa có được không?”