Ngược Chiều Ánh Sáng Tìm Đến Yêu Em

Chương 13: Q.3 - Chương 13: Không Phải Cô Ấy Không Thể Bỏ Được Anh, Mà Là Anh Không Thể




Từ đầu đến cuối ánh mắt của Bạch Tố luôn dừng trên mặt Phó Đông Bình, thu hết vào mắt thái độ hoang mang của anh, cũng nghe anh khẽ nói, không!

”Tại sao?”

”Em biết mà.”

”Sợi dây buộc tóc hình con gấu thủy tinh kia là của Thiên Chân, đúng không? Anh luôn nhớ về cô ấy, nên ngày nào cũng đem đồ của cô ấy ở bên người.” Đôi mắt sáng tỏ của Bạch Tố nhìn Phó Đông Bình đến ngẩn ngơ.

Dưới ánh mắt đó của cô, Phó Đông Bình không cách nào chống đỡ nổi.

Bạch Tố cười ảo não, “Trong mấy ngày Thiên Chân ở nhà em điều trị, em đã từng thấy sợi dây đó của cô ấy rồi, cô ấy nói với em đó là đồ chơi anh mua cho mình, cô ất rất thích, nên lúc nào cũng mang nó.”

Phó Đông Bình xấu hổ cúi đầu.

”Nếu như em đoán không sai, gần đây cô ấy mới đưa anh thứ này, chương trình anh tham gia ở núi Vân Mộng đó em đã xem rồi, trong chương trình cô ấy vẫn còn mang sợi dây này.” Bạch Tố quyết tâm rạch ròi mọi thứ với anh, cô đã nhịn quá lâu rồi.

”Xin lỗi, anh vẫn không quên được cô ấy... Không phải cô ấy không thể bỏ được anh, mà là anh không thể.” Cuối cùng Phó Đông Bình cũng nói ra lời trong lòng.

Từ lần đầu tiên tình cờ gặp gỡ ở núi Vân Mộng, Bạch Tố đã có cảm tình với anh, anh biết, nên anh không có lý do gì để lừa cô ấy nữa. Bất kể giữa anh và Nhậm Thiên Chân có ân oán gì, anh cũng không có tư cách làm người khác tổn thương.

Hốc mắt Bạch Tố ướt át, cố chịu đựng cơn đau tim, tháo chiếc nhẫn đính hôn từ trên tay xuống, đặt lên tủ đầu giường, “Em cứ tưởng cuối cùng sẽ có một ngày em có thể làm anh rung động, nhưng em sai rồi, cảm động và tình yêu là hai chuyện khác nhau, trong lòng anh chỉ yêu mỗi Thiên Chân, cho dù cô ấy đã rời xa anh. Em không thể ngăn cản anh yêu cô ấy được, nhưng chỉ có thể ngăn anh đưa mối tình này vào hôn nhân, Phó Đông Bình, chúng ta kết thúc thôi.”

Không lời chỉ trích, không câu oán hận, cô ấy bình tĩnh đón nhận sự phản bội của anh, phóng khoáng không chút dông dài.

Phó Đông Bình ngây người, không biết nên nói là khổ sở hay cảm thấy được giải thoát, từ lâu anh đã đoán được kết cục như thế này, nhưng vào lúc thật sự xảy ra, lại khiến anh nặng nề đến tột cùng, anh biết mình rất có lỗi với Bạch Tố, có lỗi với tình yêu một lòng một dạ của cô dành cho anh, ở trước mặt Bạch Tố, anh không chỉ thân cạnh người này lòng cạnh người khác, mà còn thường xuyên nói dối lấy cớ lừa cô ấy, vô cùng khốn nạn.

Rời khỏi nhà Bạch Tố, Phó Đông Bình lái xe trên đường không có mục đích, anh không biết mình muốn đến đâu, chỉ biết chắc chắn tối nay sẽ không ngủ được.

Đứng dưới khách sạn, Nhậm Thiên Chân bắt một chiếc taxi, nhét cơ thể mệt mỏi của mình vào trong xe, rồi đọc địa chỉ cho tài xế. Tài xế đã thường hay thấy mấy cô gái xinh đẹp đi đêm, nên cũng không hỏi nhiều.

Chợt bên phải bụng đau nhói, khiến Nhậm Thiên Chân hét lên một tiếng, theo bản năng đưa tay ôm chỗ đau, cơn đau càng lúc càng quặn thắt, trên trán nhanh chóng rịn ra một lớp mồ hôi.

”Anh lái xe ơi, xin đưa tôi đến... đến bệnh viện với... tôi đau bụng quá.”

Tài xế bị dọa sợ, không phải cô gái này sinh non đấy chứ, bèn vội nói:“Cô gái này, có phải cô sinh non không, cô đừng hại tôi... Kiên nhẫn lên nào, để tôi đưa cô đến bệnh viện.”

”Không phải... Không thể nào là sinh non được, có lẽ là viêm ruột thừa cấp tính.”

”Viêm ruột thừa?” Tài xế lại nghĩ một lúc, “Cô thử vỗ vào sau lưng đi, xem có đau không?”

Nhậm Thiên Chân nghe lời anh ta vỗ một cái, đau đến mức giật mình.

Lúc này tài xế mới yên tâm hơn, “Chắc không phải là viêm ruột thừa đâu, mà là sỏi thận. Có phải bình thường cô rất ít uống nước, còn thích ăn đồ chay và chế phẩm từ đậu không, nếu đúng là thế thì đoán chắc là sỏi thận.”

Đưa Nhậm Thiên Chân đến bệnh viện, tài xế còn tốt bụng lấy số giúp cô, để cô xếp hàng bác sĩ khám. Nhậm Thiên Chân luôn miệng cám ơn, muốn đưa cho tài xế hai trăm tạ ơn, nhưng tài xế không chịu, sau đó rời đi ngay.

Sau khi bác sĩ kiểm tra siêu âm cho Nhậm Thiên Chân, nói với cô rằng, hạt sỏi thận rơi vào niệu quản nên gây viêm, chỉ cần truyền hai bình thuốc hạ sốt là khỏe.

Cơn đau điếng làm Nhậm Thiên Chân không cất bước đi nổi, đành phải để y tá đỡ cô vào khu truyền nước. Mở danh bạ điện thoại lên tính tìm một người đến ở với mình, nhưng ngón tay lướt qua vô số cái tên, cuối cùng lại chẳng có ai.

Đã hơn một giờ sáng rồi, phần lớn mọi người đều đã đi ngủ, cần gì phải làm phiền họ, bản thân tiêm thuốc là được rồi. Mặc dù rất rất mệt, nhưng cơn đau ở bụng mãi không để cô ngủ ngon được, thậm chí đến ngồi cũng không yên, chỉ muốn tìm một chỗ để nằm.

Trong cơn mơ màng, cô thấy mình đang tiếp khách hàng ăn cơm, có một tên dê xồm cười cười sàm sỡ đùi cô, bị cô tát cho một cái, nhưng đối phương cũng không hề khách khí mà tát lại cô.

Mắt nổ đom đóm một hồi, người tát cô đó dường như lại biến thành Phó Đông Bình, không phải anh không phải anh, cô trong giấc mơ ra sức lắc đầu, muốn biết là mình đang tỉnh hay mơ, nhưng làm cách nào vẫn không tỉnh lại nổi.

Phó Đông Bình cả đêm không ngủ, đến hơn bảy giờ sáng thì hơi mệt, đúng lúc anh chập choạng ngủ thì chuông điện thoại reo lên, nhất thời cơn buồn ngủ của anh bay sạch.

Ở trong điện thoại, Nhậm Thiên Chân nói rằng mình đồng ý đến huyện Dung làm xét nghiệm người thân, đồng thời cô còn có một yêu cầu, “Nếu chứng minh được ông ấy là bố em, liệu có thể để em gặp mặt ông được không?”

”Cái này thì để anh hỏi lão Triệu đã, nói chung thì trước khi vụ án được truy tố, trừ luật sư rra, người bình thường không được vào trong trại tạm giam, cả người thân cũng không.” Phó Đông Bình nói cho cô biết.

”Vậy thì bảo lão Triệu nghĩ cách đi, một lần em xin nghĩ phép không dễ, có bao chương trình đang còn chờ em.” Nhậm Thiên Chân có chút lo lắng.

Những lời này của cô khiến buồn bực lên men cả đêm trong Phó Đông Bình bỗng lan ra, cô làm như chỉ có thời gian của cô là thời gian, cô bận nhất mệt mỏi nhất, còn người khác lại rất nhàn hạ, cho dù bây giờ cô có nổi tiếng, thì cũng đừng xem người khác là kẻ ăn không ngồi rồi.

Nhưng sự bất mãn này của anh chỉ duy trì có hai giây, rồi nhanh chóng bị tiếc thương thay thế.

Cô nói: “Hai ngày nay em chỉ ngủ có ba tiếng, chiều tối qua còn phải tham gia một buổi diễn tập dạ tiệc, Đông Bình, nếu không có chuyện gì khác thì em tắt máy đây, em thật sự rất mệt.”

Anh vội nói: “Em đi nghỉ đi, cứ để anh sắp xếp lộ trình, đến lúc đó sẽ thông báo với em.” Nhậm Thiên Chân nghe thấy thế, bỗng nói: “Tự em đi được rồi, anh bận như thế, không cần đi cùng em đâu.”

Cô nói những lời này khiến trong lòng Phó Đông Bình như ăn phải sáp, cảm thấy sự cố gắng của mình lại uổng phí, trái tim cô lạnh cứng như đá, dù ủ thế nào cũng không nóng nổi.

”Không sao.” Anh khó nhọc nói, “Gần đây anh cũng không bận mấy.”

”Không tiện.” Cô nhẹ đáp.

Anh hơi tức giận, không biết tại sao trước đó cô đã đồng ý rồi, bây giờ lại thay đổi, không lẽ là sợ Cao Tuấn biết ư?

”Có gì mà không tiện chứ, đặt hai phòng là được.”

”Bây giờ anh cũng không phải độc thân, phải cân nhắc hậu quả đấy.” Nhậm Thiên Chân không cho anh bất kỳ cơ hội nào để giải thích, nhẫn tâm cúp máy.

Cô không nói với Phó Đông Bình biết, hai ngày trước Bạch Tố đã đến tìm cô, không cho phép cô dây dưa mờ ám với anh nữa.

”Nếu cô cứ khăng khăng làm theo ý mình, thì cũng đừng trách tôi không để ý đến đạo đức nghề nghiệp bác sĩ, công bố hồ sơ bệnh án của cô, là do cô vô đạo đức trước, tôi chỉ vì duy trì cuộc hôn nhân của mình mới bất đắc dĩ thôi.” Bạch Tố lạnh lùng tung đòn sát thủ.

Lòng Nhậm Thiên Chân run lên, mọi thứ xung quanh trở nên dung ác. Dù trực giác nói với cô rằng, Bạch Tố sẽ không làm vậy, chỉ là muốn cảnh cáo mình thôi, nhưng theo bản năng cô vẫn cảm thấy sợ.

Sợ thì vẫn sợ, nhưng cân nhắc mãi, cô cảm thấy chuyện bố vẫn còn sống càng khiến cô phải nhanh chóng xử lý hơn, sau khi cân nhắc hơn thua, quyết định mạo hiểm đi một chuyến, cho dù kết quả có xấu nhất, thì cô vẫn phải chấp nhận.

Phó Đông Bình ngây người nhìn chùm đèn treo trên trần nhà, có một tích tắc, linh hồn anh như thoát khỏi xác, không muốn nghĩ xem mình đang đối mặt với cục diện gì.

Qua một lúc lâu, anh mệt mỏi nằm trên giường, lau sạch nước mắt, nhắm mắt lại, muốn làm cho mình trở nên tỉnh táo, suy tính xem tiếp theo sẽ làm gì, nhưng trong đầu rối tung lên, căn bản không cách nào nghĩ nổi.

Đến ngày đã hẹn, Phó Đông Bình lái xe đến chỗ Nhậm Thiên Chân đón cô. Từ khi cô nổi tiếng, thu nhập tăng như nước dâng thuyền, rất nhanh đã đủ tiền đặt cọc, mua một căn nhà nhỏ ở khu vực sầm uất trong trung tâm thành phố.

Gọi điện báo với Nhậm Thiên Chân, anh đã đến dưới lầu rồi, Nhậm Thiên Chân hỏi anh: “Làm sao anh biết em ở đây?” Cô vốn định bắt xe ra sân bay.

”Điều anh muốn biết thì tự khắc sẽ biết.”

Nhìn thấy Nhậm Thiên Chân kéo vali đi ra từ đằng xa, Phó Đông Bình xuống xe cầm vali giúp cô. Cô đeo kính râm, ăn mặc đơn giản nhưng không mất đi tính thẩm mỹ, rất có phong cách đường phố của ngôi sao, cho đến lúc lên xe, cô vẫn không tháo kính ra.

Hai người đi lấy vé lên máy báy, Nhậm Thiên Chân thấy là vé hạng nhất thì không nhịn được nói: “Đặt hạng nhất làm gì, đi hạng thương gia là được rồi, dù sao cũng không đi xa mấy.”

”Bây giờ em là người nổi tiếng rồi, sợ em không ngồi quen hạng thương gia.” Phó Đông Bình nửa đùa nói.

Đối với khiêu khích của anh, Nhậm Thiên Chân không thèm để ý.

Trên máy bay, Nhậm Thiên Chân không đợi cất cánh đã dựa vào ghế ngồi ngủ, Phó Đông Bình lặng lẽ vòng tay ra sau lưng cô, dè dặt ôm cô vào lòng, thấy cô vẫn đeo kính bèn gỡ xuống giúp cô, mới hay sắc mặt cô tái nhợt, mí mắt sưng húp, giống như đã khóc.

Trong lòng nhất thời mềm đi, anh cúi đầu xuống khẽ hôn lên trán cô, cầm bàn tay lạnh như băng của cô trong tay mình. Mặc dù cô không nói gì, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được, những ngày qua cô cũng chẳng vui vẻ gì, tuy vật chất đã quá dư thừa, nhưng thế giới tinh thần của cô lại vô cùng cô quạnh.

Vuốt ve từng ngón tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, Phó Đông Bình thở dài trong lòng, ở trước mặt anh, em không cần lúc nào cũng phải ra vẻ mạnh mẽ như thế, cho dù em gặp phải chuyện gì, anh cũng ở bên làm bạn với em, yêu chiều em.

Nhậm Thiên Chân ngủ suốt chặng bay, đến lúc máy bay hạ xuống, Phó Đông Bình mới đánh thức cô dậy. Đeo kính râm lên, cô đi theo sát anh.

Đến huyện Dung, hai người ngồi xe đến một căn nhà khách ở bản địa, nhưng đến đó lại được thông báo lại rằng, vì trên thành phố có một cuộc họp quan trọng diễn ra ở chính nhà khách này, nên hai căn phòng họ đặt trước đã bị trưng dụng một căn.

”Một phòng thì một phòng.”

Không nói nhiều với nhân viên, hai người cầm thẻ phòng đi vào phòng, Nhậm Thiên Chân đặt vali xuống, vào phòng tắm tắm qua loa rồi ra đi ngủ, cô cũng mặc tóc ướt nhẹp nhỏ nước xuống sàn, Phó Đông Bình bèn lấy khăn lông lau tóc cho cô.

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, Phó Đông Bình đâu nhẫn tâm đánh thức, liền nghĩ để mai đến bệnh viện lấy máu xét nghiệm cũng không muộn.

Đến chín giờ tối mà Nhậm Thiên Chân vẫn chưa dậy, Phó Đông Bình khẽ đánh thức cô, thấy cô mở mắt thì cúi đầu hôn cô, hỏi cô có muốn ăn gì không.

Ngủ một giấc say, cô đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn nằm lì trên giường khồn chịu dậy, Phó Đông Bình đưa tay thử nhiệt độ trên trán cô, lo lắng nói: “Hơi nóng đấy, có phải em sốt không? Lát nữa anh sẽ đi mua thuốc hạ sốt cho em.”

”Em không sốt, chỉ đắp chăn lâu nên mới nóng vậy thôi.” Nhậm Thiên Chân ngồi dậy, ngủ giấc dài nên đầu hơi thiếu oxi, cô hỏi Phó Đông Bình, “Anh ăn rồi à?”

”Anh gọi phục vụ không rồi, lát nữa sẽ đưa đến, chúng ta ăn chung.” Phó Đông Bình tiện tay gạt tóc lại cho cô.

Ở trong phòng, anh chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi nhạt màu, đơn giản mà không đi vẻ lão luyện, gương mặt điển trai hơi gầy, ánh mắt am tường lúc nào cũng tỏ ra thông minh, Nhậm Thiên Chân rất muốn lúc này dựa vào ngực anh, nhưng vừa nghĩ đến Bạch Tố thì cũng biết mình không thể nào.

”Ăn rồi hẵng ngủ, nếu không đói bụng hại dạ dày lắm.” Phó Đông Bình cầm lấy áo khoác cô, khoác lên vai cho cô.

Nhậm Thiên Chân dọn dẹp vali, Phó Đông Bình ngồi bên cạnh nhìn cô, nghe thấy cô hỏi, một lúc sau anh mới hoàn hồn lại, “Em nói gì cơ?”

”Em hỏi có phải anh đã xem qua túi xách của em không.”

Phó Đông Bình chỉ vài ghế dựa bên cạnh, “Em ném túi xách lên giường anh, nên anh dọn giúp em.” Rồi thuận tay đưa túi đến cho Nhậm Thiên Chân, vậy mà chỉ sơ ý một chút, đồ ở trong túi liền rơi lỉnh kỉnh trên mặt đất.

Thấy một chai thuốc màu trắng lăn đến bên chân, Phó Đông Bình cúi người cầm lên xem, “Đây là gì?” Trên nhãn hiệu đều là tiếng Anh, bỏ qua những thuật ngữ y học, có thể loáng thoáng nhìn ra đây là thuốc chống trầm cảm.

”Em uống cái này sao Thiên Chân? Loại thuốc này không thể uống bậy được.” Phó Đông Bình ngạc nhiên nhìn Nhậm Thiên Chân. Nhậm Thiên Chân cầm lấy chai thuốc cho lại vào trong túi xách, “Chỉ giúp ngủ thôi mà.”

”Bình thường em không ngủ ngon sao?”

”Không ngủ được.”

Lúc nhân viên đẩy xe đến gõ cửa, Nhậm Thiên Chân cố ý đưa lưng về phía cửa, không muốn để người khác thấy mặt cô, Phó Đông Bình đợi nhân viên đi rồi mới hỏi cô: “Em sợ người khác nhận ra mình sao?”

”Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.”

”Là sợ Cao Tuấn biết chứ gì.” Phó Đông Bình cố ý nói.

”Anh ấy không quản em.” Nhậm Thiên Chân lạnh lùng đáp.

Quả nhiên là phong cách của cô, cho dù khi yêu vẫn thích làm theo ý mình, Phó Đông Bình không khỏi thờ dài, khó trách cô nhiều tin xấu như thế, với tính cách lạnh lùng cứng rắn đó, phòng bị với tất cả mọi người xung quanh, cũng không muốn lấy lòng truyền thông, chắc chắn sẽ thua thiệt ở trong giới.

”Anh ta dùng thương hiệu sản phẩm công ty mình tài trợ cho chương trình trong đài bọn em, nên chương trình mới quảng cáo sản phẩm, đổi chác rất công bằng, tại sao mọi người đều cho là có liên quan đến em?” Nhậm Thiên Chân không nhịn được giải thích.

Phó Đông Bình thầm nghĩ, cậu ta thích em đâu phải ngày một ngày hai, không phải vì em thì sẽ đi tài trợ chương trình của em sao? Nhưng ngoài miệng anh lại không nói thế, chỉ dửng dưng đáp, “Lòng em tự hiểu là được, cần gì phải quản người khác nghĩ như thế nào.

Rồi tìm đúng dịp, Phó Đông Bình nói: “Anh với Bạch Tố đã chia tay rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.