Ngược Chiều Ánh Sáng Tìm Đến Yêu Em

Chương 1: Q.2 - Chương 1: Một Mặt Khác Của Cô Ấy




Sáng sớm ngày hôm sau, người của trạm quan trắc khí tượng ở núi Phượng Hoàng lái một chiếc xe bán tải không mới không cũ đến đón Nhậm Thiên Chân. Tài xế tự xưng là lão Từ, là kỹ sư của trạm quan trắc khí tượng.

”Xin lỗi kỹ sư Từ, đã làm phiền chú đến đón tôi rồi.” Nhậm Thiên Chân ngồi lên xe bán tải mới phát hiện ra chiếc xe này không rách như bề ngoài. Lão Từ cười cười, “Trưởng trạm có sắp xếp, nói nghiên cứu sinh đại học Đảo Cò phải đến chỗ bọn tôi thực tập, bảo tôi đón tiếp.”

Tuy xe cũ nhưng lái đi đường vẫn vững vàng, lão Từ chủ động giới thiệu tình hình của trạm quan trắc núi Phượng Hoàng cho Nhậm Thiên Chân, còn nói cho cô biết, “Mặc dù chỗ chúng tôi cách xa thành phố, nhưng lại là nơi quan trắc khí tượng tốt nhất toàn thành phố, chưa nói đến tầm nhìn thoáng đãng mà dụng cụ cũng thuộc loại tốt nhất, nếu cô đến đó có thể học không ít thứ đâu.”

”Chú làm việc ở đó bao lâu rồi?” Nhậm Thiên Chân hỏi lão Từ. Lão Từ nói với cô, sắp ba mươi năm rồi.

”Trên núi có nhà trọ, lúc làm thêm giờ buổi tối chúng tôi sẽ ở đó, nhà nghĩ cũng đã quét dọn sạch sẽ cho cô rồi, một mình cô ở cũng coi như rộng rãi.” Lão Từ thấy Nhậm Thiên Chân không mang theo bao nhiêu hành lý, liền lái xe đến siêu thị gần đó, để cô mua thêm ít đồ dùng hằng này.

”Một lần xuống núi phải mất hơn một giờ, đường núi lại không dễ đi, bọn tôi đi làm đều phải ngồi xe tuyến, sáng tối chỉ có một chuyến, nếu bỏ lỡ thì chỉ có thể ở lại trên núi.”

Nhậm Thiên Chân để hành lý lại trên xe, vào siêu thi mua một túi đựng đầy đồ dùng hằng ngày rồi quay ra, mặc dù chỉ ở một tháng nhưng cô cũng không muốn làm phiền người khác.

”Kỹ sư Từ, chỗ các chú có thể lên mạng được không?” Nhậm Thiên Chân mang theo laptop, muốn bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với thầy giáo bạn học. Lão Từ nói: “Có thể lên mạng, tháp viễn thông ở gần ngay trạm của chúng ta, tín hiệu rất mạnh.”

”Một tháng này tôi phải bái chú làm thầy rồi, xin chú chỉ giáo nhiều.” Nhậm Thiên Chân dí dỏm chắp hai tay lại, lạy lão Từ một cái. Lão Từ cười to, “Không dám nhận chỉ giáo, các cô đều là nghiên cứu sinh tài giỏi, còn giỏi hơn chúng tôi nhiều.”

”Nhưng chú có kinh nghiệm mà, giáo sư của chúng tôi thường nói, kỹ sư khí tượng giỏi không cần nhìn bản đồ mây trên vệ tinh, chỉ cần nhìn sắc trời quan sát động vật hoa cỏ cây cối là có thể dự báo thời tiết được.” Nhậm Thiên Chân tâng bốc ông ta.

Lão Từ lại cười một tràng, cảm thấy cô bé nghiên cứu sinh này thật thú vị.

Tình cảnh của trạm quan trắc núi Phượng Hoàng không khác Nhậm Thiên Chân tưởng tượng là bao, xây ngay giữa sườn núi hoang vu không người ở, tầm nhìn rất tốt, lúc trời trong nhìn xuống còn có thể thấy phong cảnh nửa thành phố đảo Cò, nếu có ống nhòm, thậm chí có thể thấy được cả biển khơi xanh thẳm.

Thời tiết tháng hai, trên núi là tiếng chim chóc ca vang hương hoa thơm mê man, không khí mát mẻ làm người ta sảng khoải, ánh dương sáng ngời nhưng lại không nhức mắt, Nhậm Thiên Chân đứng trên sười núi thuần sắc xanh như cũ nhìn về phương xa, hít sâu một hơi.

Tòa nhà làm việc trạm quan trắc là một căn lầu nhỏ màu trắng ba tầng, nhìn bề ngoài trông rất bình thường, nhưng lúc đi vào Nhậm Thiên Chân mới phát hiện, quả nhiên ở đây cần dụng cụ tân tiến nào là có đủ, bản đồ mây trên màn hình vệ tinh lớn biến đổi liên tục, dưới màn hình là ba hàng nhân viên ngồi làm việc, bản đồ mây trong máy tính trước mặt mỗi người cũng như bản đồ mây trên màn hình lớn, đều được vệ tinh khí tượng gửi đến, chỉ là góc độ hình ảnh lại không giống nhau.

So với chỗ làm việc, nhà trọ chỉ có thể nói là bình thường, chỉ có một giường cùng hai ba vật dụng đơn giản trong nhà, đảo Cò nằm ở vùng cận nhiệt đới, không có mùa đông, một năm chỉ có ba mùa xuân hạ thu, vì vậy ở đây trừ không có tivi ra, ngay đến máy điều hòa cũng không lắp.

Nhậm Thiên Chân mở vali ra, treo quần áo vào trong tủ, rồi sắp xếp lại vật dụng hằng ngày, thấy trên bệ cửa sổ có đặt một chiếc bình rỗng, trong đầu có ý nghĩ xẹt qua, cô chạy ra ngoài hái một bó hoa dại to, lại đổ nước vào trong bình, rồi cắm hoa vào.

Vừa hay có thể lợi dụng để tô điểm cho căn phòng có vẻ đơn điệu này trông được sống động hơn, Nhậm Thiên Chân nhìn hoa dại trong bình thủy tinh kia, hoa nở rộ khoe sắc tím sắc vàng điểm xuyết chút hồng, đối với cuộc sống một tháng sắp tới của mình cũng có thêm mấy phần hài lòng.

Ở trạm quan trắc mấy ngày, làm quenvới nhân viên làm việc, Nhậm Thiên Chân dần dần thích ứng với cuộc sống nhàm chán đến mức gần như khô khan nơi đây, duy một điều khiến cô không chịu nổi là ban đêm cô quạnh, người không trực đêm đều đi xe xuống núi, trong nhà trọ chỉ có cô và hai chàng trai kỹ thuật viên.

Hai kỹ thuật viên kia đều là sinh viên được điều đến làm việc ở trạm quan trắc, chưa kết hôn, ở tại trong trạm vừa có chỗ ở cũng tiện trực ca đêm. Cả hai đều đã có bạn gái, người phải trực đêm thì ở trong phòng làm việc, mà người không trực thì lại xuống núi gặp bạn gái, chưa đến nửa đêm sẽ không về, phần lớn thời gian trong nhà trọ chỉ có một mình Nhậm Thiên Chân.

Buổi tối trong núi yên tĩnh đến đáng sợ, mấy đêm đầu, trời vừa chập tối là Nhậm Thiên Chân nhốt mình trong nhà trọ không ra ngoài, bên ngoài đen như hũ nút, trong màn đêm yên tĩnh thường có thể nghe thấy được âm thanh kỳ quái, giống tiếng kêu thảm thiết khi bị xử phạt cực hình, khóa trái cửa lại cô mới cảm thấy yên tâm.

Mỗi một buổi tối, cô đều ngồi trước máy tính ghi ghép lại quá trình thực tập, nghiêm túc viết ra một ngày học tập tâm đắc của mình, coi như là tài liệu thực tế cho luận văn tốt nghiệp. Chọn đề tài đã thông qua, tài liệu cũng kiếm được kha khá, cô chuẩn bị mấy ngày nữa sẽ bắt đầu viết nháp.

Khúc Hà gọi điện cho con gái, “Thiên Chân, chủ nhật này con về nhà một chuyến đi, sinh nhật của chú Thúc con, mẹ có nấu mấy món, một nhà chúng ta náo nhiệt chút.”

”Con đang thực tập ở ngoài, không về.” Trước khi đi Nhậm Thiên Chân cũng không báo lại với trong nhà, vì vậy Khúc Hà cũng không biết bây giờ cô đang ở núi Phượng Hoàng ở vùng ngoại ô.

”Thực tập ở đâu, sao không nghe con nhắc đến?”

”Thực tập tốt nghiệp do trường sắp xếp, ở trạm quan trắc trên núi Phượng Hoàng.”

”Chỉ có một mình con ở trên núi sao? Có an toàn không?”

”Rấy tốt, tối nào cũng có người trực.”

”Núi Phượng Hoàng có xe tuyến, hay là chủ nhật này con về đi, gần đây công việc của chú Chương rất bận, con lại học nội trú, hiếm có khi gia đình tề tựu một lần, không có con thì tiếc quá.” Khúc Hà một lòng muốn con gái về nhà.

Nhậm Thiên Chân im lặng một lúc, cố tình nói: “Mấy hôm trước con có đến núi Vân Mộng một chuyến, leo nên dốc Đoạn Trường.”

”Ở đó nguy hiểm như vậy, con đến đó làm gì!” Giọng của Khúc Hà đã nhuốm rõ mấy phần nổi nóng và kích động.

Nhậm Thiên Chân kìm nén cảm xúc, lạnh lùng hỏi: “Hai mươi tháng trước là ngày giỗ tròn mười lăm năm của bố, mẹ có nhớ không?”

”Thiên Chân, con đường như vậy mà, đừng ép mẹ nữa, bố con qua đời mẹ cũng rất đau lòng, nhưng chuyện đã qua mười lăm năm rồi!” Cuối cùng cảm xúc của Khúc Hà cũng vỡ òa, khóc nấc lên trong điện thoại.

Nhậm Thiên Chân ngăn nước mắt không để nó rơi, nhanh chóng cúp máy, con chữ trên màn hình vi tính cũng dần dần bị nước mắt xóa nhòa, cô dứt khoát gục xuống bàn khóc thảm thiết.

Chương Ấu Quần làm việc trong phòng sách, nghe thấy tiếng khóc mất kiểm soát của vợ thì cũng đoán được ra vài phần, vội vã ra khỏi phòng sách, vỗ vai bà an ủi, “Sao thế, Thiên Chân không muốn về à?”

”Oan nghiệt, em đã nói rồi mà, đứa bé kia là đến đòi nợ em.” Mắt Khúc Hà đỏ hoe, bà khóc thút thít. Vì cô con gái này, trái tim bà đau đớn không thôi, cả gia đình đều cẩn thận từng tí một, nhưng cho đến nay con gái chưa bao giờ cảm kích, sau khi lên đại học lại giống như diều đứt dây, hiếm khi về nhà một lần, mà có về cũng là cải vã không ngừng.

”Đừng nghĩ thế, Thiên Chân còn nhỏ, không chống lại được sức mạnh cũng bình thường, tình thân cốt nhục là bản tính trời sinh rồi.” Chương Ấu Quần cố nén khổ sở trong lòng, an ủi vợ.

Từ lúc ông kết hôn với Khúc Hà, đến tận bây giờ đứa bé kia không hề gọi ông một tiếng bố, cũng chưa từng cười với ông, ông đều nhịn cả, chỉ vì ông biết, Thiên Chân chính là nút thắt trong lòng mà hai vợ chồng họ mãi không tháo được.

”Ấu Quần, hay là chúng ta nói sự thật với Thiên Chân đi?” Khúc Hà ngước đôi mắt ngấn lệ lên hỏi ý kiến chồng. Ánh mắt Chương Ấu Quần dần trở nên thâm trầm, thở dài nói: “Bỏ đi, cần gì phải đập vỡ hình tượng người bố trong lòng đứa trẻ chứ, hơn nữa cho dù chúng ta có nói, chưa chắc Thiên Chân đã tin.”

”Nhưng con bé bây giờ, là cố ý đoạn tuyệt quan hệ với chúng mình, là dùng dao khoét tim chúng mình, hai ta không nợ nó gì cả, cũng không nợ bố nó.” Khúc Hà nhìn nếp nhăn ngày càng sâu và vết sẹo trông mà giật mình trên mặt chồng, đau lòng ôm đầu.

Chương Ấu Quần khẽ mím môi, cuối cùng vẫn không nói gì, xoa nhẹ lên vai vợ, đỡ bà về phòng nghỉ ngơi. Trong chuyện này, ông có nói gì cũng không thích hợp, Thiên Chân đã có hiểu lầm thành kiến sâu sắc với ông, không phải đôi ba lời là có thể giải quyết.

Qua một hồi lâu, ông mới tự lẩm bẩm, “Đã mười lăm năm rồi sao.”

”Đúng thế, mười lăm năm rồi.” Khúc Hà ngồi bên mép giường, nước mắt lần nữa lại trào dâng trong hốc mắt.

”Người có vết thương, dù bao nhiêu năm trôi qua cũng không xóa sạch được, nhất là vết thương trong thời thơ ấu, cũng trách chúng ta năm đó không suy nghĩ đến cảm nhận của Thiên Chân, chưa gì liền kết hôn.” Chương Ấu Quần xúc động.

”Chẳng lẽ chúng ta không nên ư?” Đột nhiên Khúc Hà ngẩng đầu lên, cũng chẳng buồn lau đi nước mắt trên mặt, “Nếu không phải vì anh ta ngụy tạo tin anh biệt ly, chúng ta sẽ không bỏ lỡ nhau đến mười năm như vậy, đời người có được bao nhiêu lần mười năm chứ, mười năm đó chúng ta còn chưa đủ khổ sao? Nếu không phải là anh ta, thì Thiên Chân chính là con gái của chúng ta.”

”Bây giờ nói chuyện này thì có ích gì chứ?” Chương Ấu Quần rút khăn giấy ra lau nước mắt cho vợ, “Nếu Thiên Chân không muốn về thì đừng ép con bé nữa, đừng vì anh mà khiến quan hệ hai mẹ con em rạn nứt.”

”Nhưng anh chịu oan ức nhiều năm như thế... làm sao em nhẫn nhịn được.” Tim Khúc Hà đau như bị dao cắt, lại lần nữa vùi đầu khóc tỉ tê.

Chương Ấu Quần ôm lấy eo bà, dịu dàng nói: “Em có thể tin anh hiểu anh, sống cùng với anh, đối với anh mà nói đã là chuyện hạnh phúc nhất rồi, còn những thứ khác, anh không cầu gì quá đáng.”

Khúc Hà xúc động, im lặng nắm tay ông.

Thứ bảy, Phó Đông Bình thức giấc rất sớm, một người bạn kết hôn, mời anh đi làm phù rể. Đứng trước gương mặc quần áo, anh nhìn ngắm mình thật kỹ, râu đã được cạo sạch, lễ phục màu đen trên người tôn lên vẻ điển trai phóng khoáng của anh hơn, thứ không hài lòng duy nhất là nơ màu đỏ, có chút mất cân đối, nhưng ngày vui của bạn cũng không thể đổi thành nơ đen được.

Mang theo tinh thần phấn chấn bước ra cửa, tâm tình của anh cũng giống thời tiết hôm nay vậy, quang đãng vạn dặm. Đoán trước chắc chắn phải bận bịu cả ngày, anh xốc lên trăm phần trăm tinh thần.

Hôn lễ là một chuyện rất rườm rà, phù rể không chỉ phải đi theo chú rể đón dâu, đối phó với đủ yêu cầu kỳ quái của cô dì chú bác nhà cô dâu, còn phải cản rượu thay chú rễ trên bàn tiệc, bận cho đến tận trưa, anh cảm thấy hai chân mình chạy nhiều đến mức sắp gãy cả ra rồi, nếu không nghỉ ngơi thì e là liệt mất.

Trong đại sảnh bữa tiệc, trên lễ đường, chú rể và cô dâu đang từng bước làm theo nghi thức hôn lễ dưới sự chỉ dẫn của người dẫn chương trình, Phó Đông Bình tìm đại một bàn ngồi xuống, định bụng nhấm nháp chút gì đó trước khi cùng cô dâu chú rể mời rượu.

Trao nhẫn, rót tháp rượu, cắt bánh ngọt, mọi thủ tục cũng không khác hôn lễ khác là bao, Phó Đông Bình nhìn những cảnh đó, trong lòng không khỏi nghĩ, sau này nếu anh kết hôn, tuyệt đối sẽ không làm mấy nghi lễ phiền phức thế này, đưa cô dâu cùng bố mẹ hai bên ra nước ngoài kết hôn là tốt nhất, vừa có thể nghỉ phép vừa có thể làm một hôn lễ yên bình ấm áp chỉ thuộc về mình, tốt hơn nhiều so với tình cảnh hò hét ầm ĩ thế này.

Sau khi nghi lễ kết thúc, công ty kết hôn sắp xếp biểu diễn, giữa sân khấu là một dàn trống, một chàng trai nhìn rất ngầu ngồi sau giá trống, mà khiến Phó Đông Bình bất ngờ là, cô gái tấu violon biễu diễn cùng chàng trai chơi trống đó lại là Nhậm Thiên Chân.

Cô mặc váy xòe không dây đen đính đá lấp lánh, tóc suôn dài đen nhánh xõa trên vai, gương mặt trang điểm lạnh mà đẹp, gần như không thấy rõ mặt mũi vốn có, theo ánh đèn sáng lên trong lễ đưỡng, tiếng đàn violon điện tử trong tay tựa như ma như quỷ, làn điệu được tấu vang lên sôi nổi, nhanh chóng khuấy động bầu không khí tại đây.

Trong màu sắc sặc sỡ, cô ra sức kéo đàn, cơ thể cũng không ngừng lắc lư theo tiếng nhạc, có vẻ quyến rũ yêu kiều không nói nổi thành lời, chỉ có gương mặt lạnh lùng đó, hình tượng của cô trong ấn tượng của Phó Đông Bình chồng lên nhau, cô không nhìn thấy anh nhưng anh vẫn nhìn cô, cho đến khi biểu diễn kết thúc, chân mày vẫn nhíu chặt không giãn.

Sau khi kết thúc, cô nhanh chóng dọn dẹp hộp đàn, cùng chàng trai đánh trống rời đi, Phó Đông Bình bất giác đi theo sau lưng cô, thấy bọn họ được tiếp viên chỉ dẫn đi ra khỏi đại sảnh bữa tiệc, vào một phòng nghỉ trên hành lang.

Ngồi xuống nghỉ trong phòng cùng Trang Tự Minh, Nhậm Thiên Chân cởi giày cao gót trên chân ra, lấy sandwich trong túi xách ra ăn, thời gian biểu diễn của hai hôn lễ cách nhau rất ngắn, bọn họ chỉ có chưa đến mười phút để ăn trưa nghỉ ngơi.

”Đợt tiếp theo là ở tầng mấy?”

”Tầng bảy.”

Hai người ngốn nga ngốn nghiến ăn sandwich, vì không có nhiều thời gian nên không kịp uống nước. Biễu diễn hôn lễ như thế này cạnh tranh rất khốc liệt, không phải tuần nào bọn họ cũng có cơ hội kiếm tiền như thế này, một khi thời cơ đến thì không được để xảy ra sai sót, nếu không sau này sẽ chẳng có ai đến tìm họ nữa.

Nhậm Thiên Chân đang ăn thì cảm giác trước mắt có gì đó không đúng, dường như có vật gì đó cản tầm mắt lại, ngay khi cô định lấy gương trong túi xách ra nhìn thì có người đưa sữa bò đã được cắm ống hút đến trước mặt cô.

Ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ người đưa sữa bò đến cho cô lại là Phó Đông Bình, không biết anh là chú rể hay phù rễ, lễ phục mặc trên người rất thẳng thớm chỉnh chu.

”Lông mi giả rớt rồi, em đừng nhúc nhích, để anh dán lại cho em.” Phó Đông Bình điềm đạm đặt sữa bò vào trong tay Nhậm Thiên Chân, giơ tay lên dán lại lông mi giả sắp rớt xuống cho cô, tỉ mỉ nhìn lớp trang điểm trên mặt cô, lông mi đen thui chất lượng kém khiến mắt cô nhìn có vẻ bẩn.

”Vừa học vừa làm à?”

”Ừ.”

Phó Đông Bình nhìn giày cao gót được Nhậm Thiên Chân ném sang một bên, gót cao chừng mười centimet, khó trách cô thấy mệt, bèn chủ động nói:“Anh làm phù rể cho hôn lễ mà em vừa biểu diễn xong đấy, vào ăn với anh đi, bên trong còn chỗ trống.”

”Không kịp rồi, còn một đợt nữa.” Nhậm Thiên Chân đứng lên mặc giày vào, lôi gương ra nhìn một chút, cầm hộp phấn mắt ra dặm thêm mấy đường.

”Lúc này anh không đi được, em diễn xong thì xuống tầng một đợi anh, anh tìm em có chuyện.” Phó Đông Bình vỗ vai Nhậm Thiên Chân một cái, rồi xoay người rời đi. Nhậm Thiên Chân ngẩn người ra, giống như anh đã dùng định thân pháp với cô vậy, khiến cô không cách nào cử động được.

Trang Tự Minh gọi cô, “Thiên Chân, phải đi rồi.”

”Ờ.” Lúc này Nhậm Thiên Chân mới sực tỉnh, đuổi theo anh ta.

Trang Tự Minh có điểm tốt là chưa bao giờ nhiều lời, cũng không hỏi nhiều chuyện riêng của người khác, hai người bọn họ cùng ra ngoài biểu diễn, mỗi lần nói chuyện với nhau đều không quá mười câu, nhưng Nhậm Thiên Chân lại sẵn lòng đi theo anh ta, tuy anh ta không nói nhiều nhưng làm việc đáng tin cậy.

Sau khi kết thúc biểu diễn ở tầng bảy xong, hai người cùng đi thang máy xuống đại sảnh tầng một, Nhậm Thiên Chân nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Phó Đông Bình đâu.

”Thiên Chân, em có hẹn thì anh về trường trước đây, có biểu diễn thì anh sẽ liên lạc em sau.” Trang Tự Minh kéo túi giá trống của anh ta rời đi. Nhậm Thiên Chân xách hộp đàn đi đến khu nghỉ ngơi tìm ghế sofa ngồi xuống.

Cũng không biết Phó Đông Bình muốn nói gì với cô nữa, Nhậm Thiên Chân nghĩ, sao mình lại nghe lời anh ta vậy chứ, rốt cuộc là có cần phải chờ nữa không? Cô đứng lên mấy lần toan rời đi, nhưng rồi lại ngồi xuống.

Lúc cô bất an thấp thỏm thì Phó Đông Bình đi đến, “Xe anh đậu ở ngoài, ở đây không nói chuyện được, chúng ta rời khỏi đây rồi nói sau.”

Nhậm Thiên Chân hỏi anh, “Không phải anh là phù rể sao, đi như vậy có được không?”

”Đoàn phù rể có đến năm sáu người, thiếu anh cũng không ít.” Phó Đông Bình thuận tay xách hộp đàn từ trong tay Nhậm Thiên Chân, mặc dù không nặng, nhưng nếu anh đã đến thì cũng không thể để một cô gái xách được.

Lái xe đưa Nhậm Thiên Chân đến một nhà hàng riêng tư, vừa vào cửa đã có nhân viên dẫn họ đến phòng bao, Nhậm Thiên Chân nghĩ thầm trong đầu, anh ta đặt phòng lúc nào thế? Có phải vì dáng vẻ ăn như hổ đói của cô mà khiến anh nghĩ là mình chưa ăn no, nên mới dẫn cô đi ăn không?

”Tôi ăn trưa rồi.”

”Nghe anh sắp xếp được không?”

Trong phòng riêng, Phó Đông Bình gọi đại một vài món, lại dặn nhân viên, “Làm thức ăn nhanh lên chút, chúng tôi rất đói.” Nhân viên nhớ kỹ rồi cầm thực đơn rời đi.

Cuối cùng bốn mắt nhìn nhau, Phó Đông Bình nhìn Nhậm Thiên Chân, hình như cô không giỏi trang điểm lắm, người khác lúc trang điểm sẽ đẹp hơn, vì sao đến lượt cô chỉ đẹp khi để mặt mộc?

”Nhân lúc thức ăn chưa đưa lên thì đi rửa mặt đi.”

Nhậm Thiên Chân nghe lời rời đi, lúc quay về, trên mặt sạch sẽ mát mẻ, trên chóp mũi còn đọng giọt nước trong suốt. Phó Đông Bình chỉ vào đôi dép duy nhất trên đất, bảo cô đi vào.

”Anh bảo nhân viên tạm thời tìm cho em một đối, nhìn em có vẻ không quen đi giày cao gót.”

Nhậm Thiên Chân đổi giày xong, ngồi vào chỗ đối diện anh, “Anh muốn nói gì với tôi, bây giờ có thể nói chưa?”

”Thật ra anh không muốn nói gì cả, chỉ là đưa em đi ăn thôi.” Một tay chống cằm, ánh mắt Phó Đông Bình lơ đãng quét qua bộ ngực của cô, bộ váy có đệm ngực, ngược lại nhìn có vẻ lả lướt phập phồng.

”Tôi không đói.” Nhưng Nhậm Thiên Chân vừa mở miệng, bụng bất giác kêu rọt rọt một tiếng, khiến cô rơi vào lúng túng.

Phó Đông Bình không chế nhạo cô, ngược lại hỏi: “Biễu diễn một đợt được bao nhiêu?”

”Hai đợt tính lại được hơn một nghìn.” Nhậm Thiên Chân nói tiếp: “Vào mùa cưới có rất nhiều đợt biểu diễn, một tháng có thể kiếm được ít nhất mười ngàn, bình thường cũng chỉ có hai ngày nghỉ mới kiếm được.”

Phó Đông Bình khẽ gật đầu, tầm mắt chuyển từ váy cô đến trên mặt, gương mặt nhỏ nhắn sau khi được rửa sạch sẽ, nhìn cô mắt ngọc mày ngài, lại quay về với khí chất thần tiên của những ngày qua, thế là vừa thưởng thức vừa nhạo báng nói: “Em rất hợp với phong cách này đấy, còn đẹp hơn khi em mặc đồ thể thao vận động.”

Không nhìn không biết, dù vóc dáng cô nhóc này không mấy đầy đặn, nhưng rất thích hợp với màu đen quyến rũ, có cảm giác phong tình đêm tối.

Thấy Nhậm Thiên Chân ngạc nhiên, anh lại bắt bẻ bổ sung một câu: “Là thợ mau bộ váy này chẳng ra sao cả, có thể thấy cả đầu chỉ. Sau này mua đồ biểu diễn khá hơn chút, sẽ có nhiều người tìm đến em hơn.”

”Lễ phục khá hơn thì đắt quá.” Nhậm Thiên Chân vừa dứt lời, bụng lại sôi òng ọc, mặt cô đỏ bừng.

Thấy nhân viên bê thức ăn đến, Phó Đông Bình mỉm cười, “Ăn đi, đừng khách khí.” Gọi toàn là rau, mặc dù thực phẩm không đẹp mắt lắm nhưng công thức rất tinh tế, chắc cũng hợp khẩu vị cô.

”Anh lại mời tôi ăn cơm nữa rồi, mà tôi vẫn chưa mời anh ăn lần nào, thôi coi như bữa ăn này tôi mời đi.” Nhậm Thiên Chân cũng không muốn kiếm hời ở chỗ anh. Khi đó anh nói sẽ chăm sóc cô chu đáo, nhưng cô không đồng ý, vậy mà chỉ chớp mắt lại ăn của người ta uống của người ta, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không phải.

”Không cần đâu, em còn đi học, tiền trợ cấp của nghiên cứu sinh cũng không cao, nên ăn thì ăn đi, khách khí làm gì.” Phó Đông Bình làm cô yên lòng.

Tính tình cô ngang bước, nếu đã không thân thiết với mẹ ruột bố dượng thì sẽ không ngả tay xin tiền trong nhà, chạy khắp nơi biểu diễn, chỉ e là sinh hoạt phí của cô cũng không nhiều.

Lúc này Nhậm Thiên Chân không còn khách sáo nữa, cúi đầu ăn, một miếng sandwich nho nhỏ cũng không thể bù đắp năng lượng cô đã tiêu hao vào buổi trưa được, lúc này bụng cô đã sớm dính sát vào sau lưng rồi.

”Nếu thích ăn chay thì sau này anh dẫn em đến chùa Vân Lâm ăn chay, cơm chay ở đó rất nổi tiếng, mười lăm tháng nào mẹ anh cũng đến đó ăn chay.” Phó Đông Bình chỉ mải nhìn Nhậm Thiên Chân ăn, còn mình thì không động đũa.

Nhậm Thiên Chân đưa mắt nhìn anh nhưng không lên tiếng. Phó Đông Bình biết, cô đang dùng mắt nói cho anh biết, đừng tưởng ăn có bữa cơm đã có thể bắt quàng làm họ, vội chủ động gạt bỏ băn khoăn của cô, “Em cứ xem anh là bạn hay coi như anh trai cũng được, vừa hay anh không có em gái, em làm em gái anh đi.”

Nhậm Thiên Chân ngượng ngùng cụp mắt, một lúc sau mới nói: “Một tháng này tôi thực tập ở trạm khí tượng núi Phượng Hoàng.”

”Vậy thì tốt quá, mấy ngày nữa anh lên núi thăm em, tiện thể dẫn em đến chùa Vân Lâm ăn chay.”

”Nè, tôi chưa nói muốn đi với anh đâu.” Nhậm Thiên Chân kháng nghị.

Phó Đông Bình cười thần bí, “Anh biết em đã chia tay với gã Ôn Gia Minh đó rồi.”

”Sao anh biết?” Nhậm Thiên Chân kinh ngạc nhìn anh.

”Anh có thần báo bên tai, em có tin không?”

”Làm sao anh biết?”

”Được rồi, là anh đoán.” Phó Đông Bình cũng không muốn nói ra chuyện mình đi tìm Ôn Gia Minh, “Hoặc là nói, anh hi vọng như vậy, Thiên Chân, anh thật sự cảm thấy em và anh ta không hợp nhau.”

Nhậm Thiên Chân nghi ngờ nhìn anh, thấy nét mặt anh vẫn bình thường thì không nghĩ thêm gì khác nữa. Lôi một chiếc hộp nhỏ tinh xảo trong túi ra, Phó Đông Bình đẩy nó đến trước mặt Nhậm Thiên Chân, “Cái này cho em.”

”Gì đấy?”

”Mở ra nhìn chẳng phải sẽ biết sao.”

Nhậm Thiên Chân mở ra nhìn, không ngờ là lông mi Guerlain, liếc mắt nhìn anh một cái, có lẽ bạn gái cũ của anh thích dùng Guarlain nên anh mới biết về nhãn hiệu này, đồ vô cùng đắt.

”Tôi không muốn.” Nhậm Thiên Chân đẩy về lại. Sao có thể nhận những thứ này được chứ, hai người họ cũng không phải là bạn trai bạn gái gì.

”Cầm đi, em không muốn thì cũng chịu, nhà anh không dùng thứ này.” Phó Đông Bình cầm túi của Nhậm Thiên Chân lên, bỏ lông mi vào túi xách cô.

”Vậy tôi gửi lại anh tiền.” Nhậm Thiên Chân muốn đưa tiền cho anh.

”Em đây là không muốn coi anh là anh trai à?” Phó Đông Bình sao có thể nhận tiền của cô được chứ. Nhậm Thiên Chân ngượng ngập, cầm túi xách về.

Phó Đông Bình nhớ ra một chuyện, “Đúng rồi, nói cho em biết tin tốt, anh vừa nhận về một công trình lớn, trường của các em kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập, chuẩn bị xây một bảo tàng lịch sử, do anh chịu trách nhiệm thiết kế.”

Nghe thấy tin này, nét mặt Nhậm Thiên Chân thoáng thả lỏng, “Chúc mừng anh, rất nhiều kiệt tác của kiến trúc sư nổi tiếng làm cũng có thể lưu danh sử sách đấy.”

”Lưu danh sử sách thì không dám nhận, chỉ có thể lưu lại chút gì đó trên trái đất này là được rồi.”

”Chuyện Phong Tam điều tra đến đâu rồi?” Nhậm Thiên Chân đổi đề tài. Phó Đông Bình lắc đầu, “Bên lão Triệu không cho anh tin mới, đoán có lẽ còn đang điều tra.”

”Người kia có thể đã đến đảo Cò chưa, đang núp ở đâu, đợi cơ hội ra tay với chúng ta?”

”Có thể lắm, mục đích của hắn rất rõ ràng, lại một mực trả thù đến cùng, nếu chúng ta xông vào bí mật của hắn thì hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, nên anh nhắc nhở em trước, nhất định phải chú ý an toàn.”

Lúc rời đi, Nhậm Thiên Chân cố ý đi tính tiền, Phó Đông Bình cũng không lay chuyển được cô, chỉ đành để cô đi. Nhậm Thiên Chân trả tiền ở quầy thu ngân, không ngừng than thở trong lòng, vất vả cả buổi trưa mà một bữa cơm đã bay đi hơn nửa.

Phó Đông Bình đưa Nhậm Thiên Chân về trường, vừa lái xe ra khỏi đại học Đảo Cò thì nhận được điện thoại của cảnh sát núi Vân Mộng.

Lão Triệu nói với Phó Đông Bình trong điện thoại rằng, đồn công an phái người đến đường quốc lộ chạy về đảo Cò kiểm tra, phát hiện máy quay quay được hình ảnh chiếc xe của Phong Tam chạy trên quốc lộ, có thể xe đã đi vào thành phố đảo Cò.

Lão Triệu nói: “Kẻ kia rất xảo quyệt, tránh được máy quay trên đường ở mọi nơi, chỉ đi quốc lộ tương đối vắng vẻ và đường tỉnh, chúng tôi tìm rất lâu mới phát hiện ra tung tích của chiếc xe kia, nhắm vào các cậu rất rõ, dù sao thì mấy ngày nay cũng phải cẩn thận nhiều hơn đấy.”

Phó Đông Bình bình tĩnh nghe xong ông ta thuật lại, “Cảnh sát Triệu, mười lăm năm trước ở núi Vân Mộng từng xảy ra chuyện lữ khách ngã dốc, chết hai người, không biết chú có ấn tượng không, nếu tiện thì chú điều tra thêm chút về chuyện kia, thi thể hai nạn nhân có từng thông quả kiểm nghiệm xác chứng nhận thân phận không.”

”Tôi vẫn còn chút ấn tượng về chuyện kia, sao thế, cậu nghi ngờ à?” Theo thói quen nghề nghiệp của lão Triệu, cảm thấy Phó Đông Bình đề nghị chuyện này rất khả nghi, có thể nói thế này, ngay ban đầu ông đã cảm thấy Phó Đông Bình và Nhậm Thiên Chân rất khả nghi, nhưng không phải là nói hai người họ có hành động trái pháp luật, mà là thấy họ đến núi Vân Mộng là có mục đích khác.

Nếu đã tìm người giúp thì có một số việc không thể giấu, Phó Đông Bình chủ động giải thích: “Bố ruột của Thiên Chân chính là một trong những người gặp nạn lần đó, cô ấy luôn muốn điều tra rõ chuyện này, nên tôi mới nhờ chú điều tra lại vụ án năm đó chút, chắc cảnh sát cũng có ghi chép lại.”

”Được, lát về tôi sẽ tìm tài liệu xem.” Lão Triệu đồng ý.

”Cám ơn cảnh sát Triệu, nếu có tiến triển gì thì thông báo sớm cho tôi biết.” Phó Đông Bình nghĩ ngợi, chuyện này đã không phải là chuyện mà anh và Nhậm Thiên Chân có thể khống chế cục diện nữa rồi, sớm muộn gì bí mật của thôn Song Dong cũng có ngày bị vạch trần, thông báo cho cảnh sát là lựa chọn tốt nhất.

Trước khi cúp máy, đột nhiên lão Triệu hỏi: “Cô gái Nhậm Thiên Chân đó, rốt cuộc cậu có quan hệ gì với cô ấy?” Phó Đông Bình nghe hỏi vậy thì khó hiểu sặc một cái, “Là bạn, sao thế?”

”Hình như cô gái kia có vẻ quái lạ... Nếu cậu không thân với cô ấy thì tốt nhất nên giữ khoảng cách đi.” Lão Triệu nói xong câu đó liền cúp máy.

Phó Đông Bình rất đỗi ngạc nhiên, không đoán ra lão Triệu nói lời này là có dụng ý gì, chẳng lẽ ông ta còn đang nghi ngờ Nhậm Thiên Chân? Hoặc là, bọn họ đã nắm được bằng chứng nào đấy mà anh không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.