Ba ngày sau, Nhậm Thiên Chân nhận
được điện thoại của đài truyền hình, thành tích thi vấn đáp của cô đứng
nhất, cộng thêm số điểm thi viết, lấy kết quả tổng hợp xếp nhất thuận
lợi đậu kỳ thi tuyển lần này, miễn là kiểm tra sức khỏe không có vấn đề
gì thì có thể trúng tuyển thành MC của đài truyền hình.
Nhậm Thiên Chân vô cùng hưng phấn, báo tin cho bố mẹ và em trai hay, cả
nhà cũng rất vui vẻ, Chương Ấu Quần đề nghị ra ngoài ăn chúc mừng. Khúc
Hà nói hùa theo: “Đúng là cần phải chúc mừng, Thiên Chân, con gọi Đông
Bình đến đi, hôm nay chúng ta đến Ý Lâu ăn.”
Nhất thời Nhậm Thiên Chân cảm thấy khó xử, đành phải nói dối, “Đông Bình đi công tác tồi.” Nghe thấy thế, Khúc Hà tiếc nuối không hỏi nhiều nữa.
Báo tin lại cho Liêu Thanh, Liêu Thanh cũng vui thay Nhậm Thiên Chân, bảo cô mau khao chúc mừng đi.
Lúc gặp mặt, Liêu Thanh nói với Nhậm Thiên Chân rằng mình đã thuê được
được nhà rồi, khá gần đài truyền hình, còn hỏi Nhậm Thiên Chân có hứng
thuê chung với cô ấy không.
”Chuyển ra ngoài?” Nhậm Thiên Chân cảm thấy đây là một ý hay, vừa gần
chỗ đi làm mà cô cũng vừa mong muốn có một cuộc sống độc lập.
”Đã tốt nghiệp rồi, còn ai muốn ở chung với bố mẹ nữa, dù sao tao cũng đã nuôi chí cắm rễ ở đảo Cò rồi, không muốn về quê.”
Liêu Thanh là người miền Bắc, ở đảo Cò này học bảy năm đại học, lớn hơn
Nhậm Thiên Chân một tuổi. Không giống Nhậm Thiên Chân, cô ấy định yên ổn thi biên chế vào cục khí tượng, dù sao bạn trai cô ấy cũng rất có tiền
đồ, cô ấy không muốn tự hành xác mình.
Nhậm Thiên Chân nghe cô ấy nói mà động tâm, “Vậy để tao về nói lại với mẹ đã.”
”Cũng phải nói với Đông Bình nữa đấy, phải được anh ta đồng ý mới được,
chứ người ta vẫn còn đang chờ mày tốt nghiệp về ở chung đấy.” Liêu Thanh trêu cô.
”Anh ấy sẽ không xen vào chuyện của tao nữa đâu.” Nhậm Thiên Chân chán
nản nói chuyện mình đã chia tay với Phó Đông Bình cho Liêu Thanh, nhưng
không nói rõ nguyên nhân chia tay.
Liêu Thanh trợn trừng mắt lên, “Thiên Chân mày là ngu thật hay giả ngu
đấy, một con rùa vàng ngon nghẻ như vậy lại không muốn thì mày còn muốn
tìm cái kiểu gì nữa đây, người như Ôn Gia Minh ấy à, mày yêu đương với
anh ta, thôi thì mộng xuân con gái còn tạm được, chứ chẳng lẽ mày muốn
kết hôn với một người lớn hơn mày mười mấy tuổi?”
”Tao và Ôn Gia Minh chẳng có gì cả, cũng không biết vì sao, mà bây giờ
tao gặp anh ta đã không còn cảm giác như trước nữa.” Nhậm Thiên Chân thở dài.
Liêu Thanh nói: “Đó là vì mày đã yêu người khác rồi, cho nên sự cuồng
nhiệt dành cho lão ta cũng vơi đi, mới đầu mày thích anh ta, theo tao
thấy, chỉ là tâm lý nữ sinh sùng bái giáo viên đẹp trai, phức cảm
Electra thôi, đợi đến khi mày gặp được người tuổi tác phù hợp với mày,
mày sẽ vất đi tâm tình đó, tìm được tình yêu chân chính.”
Nhậm Thiên Chân nửa tin nửa ngờ trước cách giải thích này của cô ấy,
nhưng tạm thời cô không muốn suy nghĩ thêm về chuyện này, sau khi kiểm
tra sức khỏe đạt yêu cầu xong, đài truyền hình thông báo cô đi làm.
Đến ngày báo danh, Nhậm Thiên Chân dậy từ sáng sớm, thay chiếc váy đẹp
nhất, sấy tóc trang điểm, bước ra cửa đầy khí thế, tự nhủ với mình rằng, hãy ném mọi phiền não ra sau đầu đi, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn
mới nào.
Mọi thứ đều rất suôn sẻ, trước khi chính thức vào làm ở cương vị, cô
được sắp xếp đến Đại học Truyền thông Quốc gia Nhạn Kinh khoa Phát thanh truyền hình đào tạo ba tháng. Trong lớp đào tạo, cô cùng mấy mươi học
viên khác sẽ được huấn luyện về mấy mặt như tiếng phổ thông, tư thế hình thể, coi như là chuẩn bị trước cho nghề MC.
Trước khi lên đường dọn dẹp ít hành lý, Khúc Hà ngồi một bên, hỏi Nhậm Thiên Chân, “Con với Đông Bình sao rồi?”
”Con chưa nói cho mẹ biết, con và anh ấy đã chia tay rồi.” Cuối cùng vẫn không giấu được, cô đành nói cho bố mẹ biết.
”Đang còn yên ổn sao nói chia tay là chia tay thế, con đi đâu tìm được
thằng nào đối xử tốt với con như Đông Bình chứ?” Khúc Hà không hề đón
nhận được kết quả này, mấy đứa trẻ thời nay, chia tay cũng quá hời hợt.
”Cả con với anh ấy đều cảm thấy, tạm thời rời xa nhau thì tốt hơn. Trải qua thử thách ban đây mới là tình cảm chân thật.”
Nhậm Thiên Chân không muốn thảo luận sâu chuyện này với mẹ, càng không
muốn nói ra bí mật giữa cô và Phó Đông Bình, sau đó cô nghĩ lại, quả
nhiên anh có Bạch Tố và A Bảo, còn cô cũng có chút dây dưa mơ hồ với Ôn
Gia Minh.
”Thiên Chân à, con đừng có thoải mái như thế trong chuyện này, nếu con
không chiếm thì sẽ có cô gái khác chiếm lấy cậu ấy đấy, mẹ nghe nói Đông Bình được nhiều người thích lắm, có không ít cô gái theo đuổi cậu ấy
đâu.” Khúc Hà lại tận tình khuyên bảo, muốn con gái hồi tâm chuyển ý.
”Mẹ nghe được ở đâu thế?” Nhậm Thiên Chân tò mò hỏi.
Khúc Hà nói: “Mẹ bảo chú Chương con tìm người hỏi thăm, trong giới kiến
trúc sư này thì lớn được bao nhiêu như, bất kể là điều kiện gia đình hay tố chất con người, Đông Bình đều rất hoàn hảo, mà quan trọng hơn là,
cậu ấy đối tốt với con lắm, bọn mẹ thấy rõ mà.”
Trong lòng Nhậm Thiên Chân vô cùng chua xót, “Mẹ không biết được chuyện
giữa bọn con đâu, có lúc không phải đối phương không tốt, mà còn do tính cách nữa.”
”Tình cách cần phải mài cho hợp, từ trước đến nay hôn nhân chưa bao giờ
là hoàn mỹ cả, dễ dàng buông tay thì làm sao có thể đạt được hạnh phúc
chứ. Thiên Chân con cứ nghĩ kỹ lời mẹ nói đi, xem có đúng không.”
Khúc Hà biết tính tình con gái, không biết Đông Bình đã chọc con bé thế nào mà khiến nó âm thầm chia tay với người ta.
Nhậm Thiên Chân im lặng không nói.
***
Trong trung tâm thể hình, Phó Đông Bình và Hạ Đình Vũ cùng chạy trên máy chạy bộ, đầu đầy mồ hôi, thỉnh thoảng anh lại lấy khăn lông lau đi. Hạ
Đình Vũ chạy thấm mệt, nhìn đồng hồ chút rồi bước xuống máy chạy bộ,
đứng bên cạnh uống nước.
Nhìn bụng mình ở trong gương, Hạ Đình Vũ không khỏi đắc ý nói: “Mình
cũng có cơ bụng tám múi nhé, đã có đường nhân ngư rồi đấy.” Phó Đông
Bình nhìn anh ta, thấy vẻ mặt kia của anh ta chẳng khác gì chim công xòe đuôi khoe khoang, cười nói: “Còn phải luyện tập thêm cơ ngực và cơ lưng nữa đấy.”
”Sao dạo này rảnh thế, không bận yêu đương đến quên ăn quên ngủ nữa à?”
Hạ Đình Vũ không biết Phó Đông Bình và Nhậm Thiên Chân đã chia tay, bèn
chế nhạo anh.
Phó Đông Bình cũng bước xuống khỏi máy chạy bộ, ngồi xuống đối diện anh ta, “Mình chia tay với cô ấy rồi.”
”Hả? Có chuyện gì thế?”
”Khó nói hết được.”
Hạ Đình Vũ biết rõ tính cách của anh, thấy anh vừa nhắc đến Nhậm Thiên
Chân là sa sút hẳn đi thì không hỏi thêm gì nữa, chỉ cười nói: “Ở chân
trời chỗ nào chẳng có cỏ, cần gì phải yêu đơn phương tiểu tiên nữ, cậu
có thiếu gì bạn gái đâu.”
Phó Đông Bình cầm chai nước lên, một hơi uống cạn. Đợi khi anh đặt chai
nước xuống, thì trông thấy Bạch Tố một thân thể thao mát mẻ tươi cười
đứng bên cạnh anh, dáng người ấy có thể khiến biết bao người phụ nữ ao
ước đến chết.
”Hi.” Cô ấy chủ động chào anh.
”Chào cô.” Phó Đông Bình đáp lại một câu.
Hạ Đình Vũ nhìn Bạch Tố xinh đẹp quyến rũ, ngây ra một lúc lâu mới nhớ,
không phải cô ấy là bà chủ ở căn nhà nghỉ trên núi Vân Mộng đó sao, sao
lại xuất hiện ở đây?”
”Cô là Bạch Tố?” Hạ Đình Vũ dò xét hỏi. Bạch Tố gật đầu, chủ động đưa tay ra bắt.
”Thật khéo quá, không ngờ sẽ gặp cô ở đây.” Hạ Đình Vũ nghĩ, thế giới này đúng là nhỏ.
Bạch Tố khẽ cười, ánh mắt lại rơi xuống người Phó Đông Bình, “Cũng không coi là khéo, là anh ấy mời tôi đến đảo Cò, ở đây cũng là do anh ấy giới thiệu cho tôi.” Hạ Đình Vũ lập tức hiểu rõ, cười gian một tiếng, “Vậy
là không phải vô tình gặp được, mà là cô đặc biệt đến đây tìm cậu ta?”
”Đúng thế.” Bạch Tố nhìn Phó Đông Bình, “Có rảnh không, tôi muốn nói vài chuyện với anh.” Hạ Đình Vũ nghe thấy thế, vội vàng biết điều đứng lên
chừa không gian cho họ, “Hai người nói chuyện đi, tôi tìm huấn luyện
viên đi chơi dụng cụ đã.”
Phó Đông Bình lấy khăn lau mồ hôi, “Cô chờ tôi chút, tôi tắm rửa đã, chúng ta xuống nhà ăn dưới lầu nói chuyện.”
Trong nhà ăn, Phó Đông Bình mời cơm Bạch Tố, đưa thực đơn cho cô ấy,
nhưng Bạch Tố không để ý nhiều, chỉ đơn giản gọi mấy món rồi lại lần nữa tập trung vào Phó Đông Bình.
”Đồ ngọt ở đây không tệ, tôi thích kem ly nhất.” Bạch Tố quan sát Phó
Đông Bình, lúc mặc đồ thể thao, nhìn anh ngập tràn hơi thở ánh nắng đầy
khoe mạnh, nhưng cô biết, sâu trong lòng anh có nơi u ám mà mặt trời
không thể chiếu thấu, trước sau chưa từng khép miệng.
”Tôi cũng thích kem ly ở quán này nhất, nhất là vị trà xanh.” Phó Đông
Bình nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn vừa mới lên, bầu trời sắc xanh điểm chút
ánh tím, phong cảnh ở thành phố này vào lúc chập tối luôn đẹp vô cùng.
Nhân viên đưa kem ly ra, hai người say sưa ăn.
”Tôi đến đây đã được hai ba tháng rồi, ở trạm dịch Lưu Vân vẫn chưa tìm
được ai thích hợp để quản lý, nên tôi muốn về một chuyến.” Bạch Tố đưa
muống khuấy khuấy quả anh đào căng mọng nho nhỏ trong ly kem.
”Được thôi, nếu cô có chuyện thì bất cứ lúc nào cũng đều có thể về giải quyết, tôi sẽ thanh toán vé máy bay khứ hồi cho cô.”
Anh luôn luôn nói những câu này, chủ khách rõ ràng, vạch rõ giới hạn,
Bạch Tố bất mãn nhìn anh, “Không phải tôi muốn nói chuyện này với anh.”
”Vậy cô muốn nói gì? Trước đó tôi đã nói rõ rồi còn gì, nếu có thể thì
tôi sẽ chi tiền, còn quỹ thời gian thì không rảnh, gần đây bố tôi đang
vướng vào một hạng mục mới nên rất bận, giao chuyện của công ty lại giúp tôi xử lý, tôi bận đến điên lên mất.” Phó Đông Bình cười mỉa.
Không biết anh giả ngốc hay phản ứng chậm ở phương diện này, Bạch Tố dứt khoát nói thẳng, “Anh thông minh như thế mà sao lại phải để đích thân
tôi nói toạc cả ra? Anh không thể chừa cho con gái vài đường sống sao?”
Cổ họng Phó Đông Bình khô khốc như có thứ gì đó mắc kẹt, mãi không nói
thành lợi được. Bạch Tố khẽ mím đôi môi đỏ mọng, bướng bỉnh chấm kem bôi lên chóp mũi anh.
Ăn tối xong, Bạch Tố đì nghị ra bờ biển đi dạo, Phó Đông Bình vốn không
muốn đi, nhưng lại không cưỡng được trước lời thuyết phục hết lần này
đến lần khác của Bạch Tố, thôi thì đi giải sầu cũng tốt.
Đến bên kia bãi biển, cảnh vật đều không thay đổi, đổi thay chỉ có lòng
người. Bóng đêm sâu thẳm, đại dương xanh dưới ánh trăng bạc nhấp nhô gợn sóng lăn tăn, từng con sóng vỗ về bờ cát, thong thả khoan thai và tĩnh
lặng.
Phó Đông Bình nhìn ra mặt biển, trong lòng cảm khái muôn vàn, anh và
người kia từng chơi một đêm như thế trên biển, đuổi bắt nô đùa, xây lâu
đài cát, nướng hải sản ăn, vào thời điểm đó, niềm hạnh phúc của bọn họ
vô cùng giản đơn, chẳng bất kỳ ai quấy nhiễu được, anh trao cô toàn vẹn
tâm hồn mình, cũng tin rằng bản thân có thể nhận lại được báo đáp giống
vậy, nhưng không ngờ rằng sóng gió đến quá nhanh, anh còn chưa kịp tận
hưởng hết ngọt ngào thùy mị từ cô thì giấc mộng đẹp kia đã tan vỡ.
Trước mắt, tuy có một cô gái xinh đẹp khác làm bạn, nhưng lòng anh vẫn trống rỗng.
Bạch Tố kéo tay anh, “Chúng ta qua bên kia xem đi.”
Phó Đông Bình thẫn thờ đi theo cô ấy như con rối được giật dây. Gót giày của Bạch Tố lún xuống cát, chân bước hụt một cái, người lập tức ngã
khuỵu theo, Phó Đông Bình nhanh tay đỡ lấy, cô ấy liền nhân cơ hội bám
lấy cánh tay rắn chắc của anh, ngã vào trong lòng anh.
Phó Đông Bình mê mang, có ảo giác không biết mình đang ở nơi đâu, cũng
đưa tay ôm lấy cô ấy, cúi đầu suýt nữa hôn xuống, nhưng rồi đột nhiên
giật mình tỉnh lại, người trong lòng chẳng phải là người anh ngày đêm
tương tư kia, vậy là lật đật đẩy cô ấy ra.
Cả hai đều vô cùng lúng túng, Bạch Tố không nói gì, lặng lẽ men theo bờ
cát đi dọc về phía trước. Phó Đông Bình cứ như đưa đám, qua một hồi lâu
mới ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của cô ấy, hình ảnh trước mắt rất đẹp,
nhất là trong màn đêm, trông cô như yêu ma tóc dài, chẳng biết từ đâu
đến, cũng không biết phải đi đâu.
Cô chạy đến nắm lấy tay anh.
Đôi mắt lấp lánh quyến rũ có phong tình khác hẳn người kia, Phó Đông
Bình không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy, bèn quay mặt sang chỗ khác khẽ
nói, “Em sẽ hối hận đấy.”
”Em không hối hận.”
Về đến nhà, Phó Đông Bình vừa mệt người lại mệt tim, tắm xong liền lên
giường ngủ sớm, nhưng lăn lộn thế nào vẫn không tài nào ngủ nổi. Gần đây thường xuyên như thế, bóng sáng của Nhậm Thiên Chân cứ lượn quanh trong đầu anh, mãi một lúc lâu mới khiến anh ngủ thiếp đi trong mệt mỏi quá
sức.
Trước kia khi anh chia tay bạn gái, cùng lắm chỉ cần hai ba tháng sống
trong cuộc sống trầm mê mơ màng là đã có thể làm anh quên đi mọi thứ,
nhưng lúc này lại không như thế, bất kể anh cố gắng thế nào vẫn không
quên được cô, cơn đau ấy từng chút từng chút gặm nhấm tim anh, ban ngày
bận chuyện công việc còn có thể giả vờ như không cảm nhận được, nhưng
khi màn đêm buông xuống, bao đau đớn âu lo lại làm ăn trằn trọc trở
mình.
Gọi điện cho Nhậm Thiên Chân, lại là tiếng nhắc nhở đã tắt máy, bất kể
gọi bao nhiều lần vẫn là tắt máy, điều này làm anh sinh ra một ý nghĩ,
không biết liệu đây có phải là ý trời, chứng minh duyên phận giữa mình
và cô ấy đã cạn không.
Không sớm không muộn, Hạ Đình Vũ liền gọi điện đến, cười quá dị chế nhạo anh, “Cậu được lắm, có diễm ngộ* như thế mà cũng không nói cho mình một tiếng, sợ mình cướp vận may của cậu đấy à?”
(*Diễm ngộ: Chỉ cơ hội may mắn khi gặp được một người phụ nữ xinh đẹp.)
”Nói gì thế, đúng là nhàm chán!” Phó Đông Bình uể oải đáp lại một câu.
Nếu là trước kia, được một cô gái thông minh xinh đẹp theo đuổi, dù anh
có không thích đối phương thì lòng hư vinh vẫn được thỏa mãn đến cực độ, nhưng bây giờ anh không hề cho rằng đây là diễm ngộ.
”Mình nói Bạch Tố đấy, không phải cô ấy vẫn có ý với cậu đấy à, ở núi
Vân Mộng mình đã nhìn ra được rồi. Hôm nay càng rõ ràng hơn, lúc nhìn
cậu, con ngươi sắp rớt ra đến nơi rồi.”
”Thì sao, có liên quan gì với cậu không?” Phó Đông Bình tức giận phản bác.
Hạ Đình Vũ thầm nói, tên này ăn phải thuốc súng hay sao mà ăn nói như
vậy thế, nể tình làm bạn nhiều năm với cậu ta nên cũng không so đo gì,
chỉ hừ lạnh một tiếng, “Mình tốt bụng nhắc cậu, đừng bỏ qua cơ hội,
người này bất kể là vóc dáng hay tính cách thì cũng tốt hơn con ranh kia nhiều.”
”Cậu thích thì đưa cô ấy đi đi.” Phó Đông Bình khinh thường nói.
”Mình nói này, cậu thật hay giả thế?” Hạ Đình Vũ không tin nổi, trước
kia Phó Đông Bình không phải cầm không được mà buông cũng không xong như thế này, yêu, chia tay, rồi lại yêu, rồi lại chia tay, những việc này
đối với anh ta mà nói chỉ bình thường như cơm bữa.
”Cái gì mà thật giả?”
”Sao mình có cảm giác cậu đang hận đời thế nhỉ, có phải bị con nhỏ kia làm mất sức sống rồi không?”
Phó Đông Bình khẽ thở dài.
Một câu nói vô tâm của người khác, đúng lúc hình dung ra cõi lòng trong
khoảng thời gian qua của anh, không sai, đúng là anh đã mất sức sống,
tình yêu mong nóng đầy cõi lòng lại bị vô tình làm tổn thương, thậm chí
anh cảm thấy trong lòng mình như bị khoét mất một phần, trừ người kia
ra, không có ai khiến anh có thể hồi phục như cũ.
Lúc này Nhậm Thiên Chân đang kéo vali đi ra khỏi sân bay quốc tế Nhạn
Kinh, lên xe buýt sân bay, đúng giờ cao điểm tối nên bị kẹt xe, nửa
tiếng đi xe lại bị trễ kéo dài thành hơn hai tiếng, sau khi xuống xe
buýt liền ngồi tàu điện ngầm, đổi hai ba tuyến, lúc đến đại học Truyền
thông thì đã là nửa đêm, chỉ có thể cầm thư giới thiệu mướn tạm phòng ở
nhà tiếp đón khách, rồi hôm sau mới đến lớp đào tạo báo danh.