“Không có gì.” Phó Đông Bình lấy lại bình tĩnh, ngước mắt lên nhìn Nhậm
Thiên Chân, cô chỉ tập trung kéo đàn violon, không có thấy anh.
”Em gái kéo đàn ấy xinh thật, lại có thể trấn áp được anh trai em.” Cố Ức
Mi trêu đùa. Hai người bọn họ cùng lớn lên với nhau từ nhỏ, anh cô để ý
đến điều gì, cô chỉ cần nhìn một cái là biết ngay,
Phó Đông Bình trợn mắt nhìn Cố Ức Mi, Cố Ức Mi tinh nghịch làm mặt quỷ với anh.
Cuối cùng Nhậm Thiên Chân cũng trông thấy Phó Đông Bình, cũng thấy A Bảo
đứng bên cạnh đang kéo tay anh, trong nháy mắt cô trở nên mất tự nhiên,
suýt nữa đã không thể biểu diễn tiếp được rồi, Phó Đông Bình gật đầu ý
bảo cô tập trung diễn đi, lúc này cô mới bình tĩnh lại.
Sau khi diễn xong, Nhậm Thiên Chân vào nhà vệ sinh tẩy trang, Phó Đông Bình gọi điện cho cô, bảo rằng anh đợi cô ở dưới cao ốc.
”Không phải anh đi với A Bảo à, không cần đưa chị ấy về à?” Nhậm Thiên Chân
nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, lập tức không dễ chịu thoải mái cho lắm. A
Bảo có thái độ thân mật với anh như thế, có bị mù cũng nhận ra được mập
mờ giữa hai người.
”Chuyện này nói ra dài lắm, em cứ xuống đây
đi, anh có thể giải thích.” Phó Đông Bình đoán được cô nhóc này đang
ghen, bèn vội vàng dỗ cô.
”Giải thích là che giấu.” Nhậm Thiên Chân cúp máy, rút khăn giấy trong túi xách ra lau khô mặt.
Ai ngờ, cô vừa ra khỏi nhà vệ sinh liền gặp một chàng trai áo mũ chỉnh tề
đi về phía cô, muốn tránh cũng không tránh được, vì người kia đã cản
đường cô rồi.
”Em gái này, chắc vẫn là sinh viên nhỉ.” Người đó
chủ động bắt chuyện với cô, “Anh tên Cao Tuấn, là cháu của Cao Tuyết
Tâm, em gái tên gì đây?”
Người thanh niên tự xưng là cháu của Cao Tuyết Tâm vừa cao vừa gầy, dáng rất đẹp, nhưng đôi mắt híp lại khá sắc, vừa nhìn đã khiến người ta chán ghét. Nhậm Thiên Chân phớt lờ hắn ta,
nghiêng người tính đi, nhưng lại bị hắn chụp tay lại.
”Em gái đẹp này sao không để ý đến người khác thế chứ, anh nào có ác ý, chỉ muốn
kết bạn với em thôi.” Cao Tuấn ngắm nhìn cô gái trước mắt này, sau khi
tẩy trang lại càng trắng muốt, thanh tú đáng yêu khó diễn tả được.
Nhậm Thiên Chân biết mình đụng phải tên vô lại, hết lần này đến lần khác đều không có Phó Đông Bình ở bên cạnh, ngay cả Trang Tự Minh cũng đã rời đi trước rồi, cô đành tự trấn định, “Mời anh tránh ra, anh Cao à, đây là
nơi công cộng, anh chú ý hành động chút.”
”Cuối cùng em cũng chịu nói chuyện với anh.” Cao Tuấn vui vẻ nói, “Nào lại đây, đừng cản người
khác vào nhà vệ sinh, anh có mấy lời muốn nói với em.”
Cũng không đợi Nhậm Thiên Chân mở miệng, hắn ta đã giật lấy hộp đàn từ trong tay
cô, sải bước đi về bên kia. Nhậm Thiên Chân vô cùng lo lắng, đi theo sau lưng hắn ta kêu, “Anh làm gì thế hả, sao lại tự tiện cướp đồ của người
khác thế.”
Chợt bóng đèn lóe lên, Nhậm Thiên Chân lấy điện thoại
từ trong túi xách ra gọi cho Phó Đông Bình, nào ngờ chỉ vừa kết nối, còn chưa kịp nói thì Cao Tuấn đã giật lấy điện thoại trong tay cô bấm tắt,
lại cúi đầu nhập số của mình vào, đợi điện thoại rung lên thì bấm tắt.
”Căng thế làm gì, anh chỉ tốn của em hai phút thôi mà.” Cao Tuấn trả điện
thoại lại cho Nhậm Thiên Chân, “Nếu em là sinh viên vừa học vừa làm, thì anh có một đề nghị thế này, nếu em không ngại thì nghe xem sao, em chạy show kiếm tiền như thế này, không bằng đi theo anh đi, ba năm hay năm
năm đều tùy em, ít nhất mỗi năm sẽ cho em năm triệu tiền tiêu vặt, trang sức xe sang nhà cửa có đủ, chỉ cần anh vui thì lúc nào cũng có thể cho
em, không phải tốt hơn em đi làm gấp vạn lần sao?”
Nói cả nửa
ngày, thì ra người này muốn bao nuôi cô, Nhậm Thiên Chân tức đến mức
thất khiếu bốc khói, rồi lại cảm thấy nực cười, mấy cậu ấm có tiền đều
có đức hạnh này sao, thấy cô nàng nào thuận mắt trong bữa tiệc liền muốn chiếm làm của riêng, trong đại học có không ít con nhà giàu, nhưng thật sự chưa gặp phải người nào có nhân phẩm như thế này.
”Xin lỗi, tôi không có tí hứng thú nào với đề nghị của anh cả.” Nhậm Thiên Chân đưa tay cầm lấy hộp đàn định rời đi.
Cao Tuấn lại ngăn cô lại lần nữa, “Em không phải vội trả lời anh ngay bây
giờ đâu, số điện thoại của anh đã lưu trong máy em rồi đấy, bao giờ nghĩ thông thì có thể tìm anh bất cứ lúc nào. Em gái à, thời đại này rồi,
kiếm tiền bằng thân thể mình chẳng hề xấu hổ tí nào cả, đáng xấu hổ,
được cái mình muốn thôi mà, cần gì phải thanh cao.”
Nhậm Thiên
Chân tức xì khói tung cước muốn đá bay hắn đi, ai ngờ hắn ta lại phản
ứng nhanh như thế, trong nháy mắt đã tránh được, cô vì màng giày cao gót mà suýt nữa ngã nhào. Cao Tuấn vội vàng giơ tay đỡ lấy cô.
Phó
Đông Bình bước ra khỏi thang máy, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, nhất thời không kiềm chế được cơn giận, xông lên đấm Cao Tuấn một phát.
Thằng nhãi này là tay công tử bột khét tiếng, năm ngoái cũng vì giành giật
tình nhân mà bị người ta đánh đến mức vào viện nằm, nhìn thế này, không
cần hỏi cũng biết hắn ta đang làm phiền Nhậm Thiên Chân.
Cao Tuấn bị ăn đấm, nhìn thấy rõ người đến là Phó Đông Bình thì liền vung tay
lên trả lại. Nhậm Thiên Chân tính dạy dỗ hắn ta một lúc thì thôi, kéo
Nhậm Thiên Chân rời đi, nào biết hắn ta nhào đến đấm đá loạn xạ, anh
nhất thời nổi điên, xông vào đánh nhau với hắn.
Nhậm Thiên Chân đứng bên cạnh sốt ruột không thôi, “Các anh đừng đánh nữa, đừng có đánh nữa...”
Nhưng hai người chẳng ai nghe cô, tiếp tục đánh nhau, dần dần xung quanh có
người xúm đến, có người định ra ngăn nhưng không thành, hai người kia đã quyết phải đánh một trận.
Cho đến lúc Hình Lịch Dương và Cố Ức
Mi chạy đến, mới tách được Phó Đông Bình và Cao Tuấn ra, A Bảo trợn mắt
há mồm đứng bên cạnh, không tin nổi nhìn Phó Đông Bình trán nứt má sưng, không biết tại sao anh lại đánh nhau với người khác.
”Anh mau đi đi, mặt sưng phù lên cả rồi.” Cố Ức Mi đẩy Phó Đông Bình ra, để Hình
Lịch Dương áp chế Cao Tuấn, nếu không thì hai người này còn đánh nhau
nữa.
Phó Đông Bình hậm hực nhổ một búng máu ra, kéo tay Nhậm
Thiên Chân rời đi. Lúc này A Bảo mới để ý đến, cô gái trước mắt này
không phải là người đi dạo phố với anh, để anh mua quần áo đấy sao,
không biết Cao Tuấn đã làm gì cô ấy mà Phó Đông Bình giận đến mức ra tay như vậy.
Cố Ức Mi nhìn theo bóng lưng anh trai mình và Nhậm
Thiên Chân, cả nửa ngày vẫn còn ngẩn ra, bèn hỏi Hình Lịch Dương, “Rốt
cuộc gần đây anh trai em bị làm sao thế, lần trước thì đánh nhau với mấy cậu phát tờ rơi, hôm nay lại ra tay với Cao Tuấn, trước kia tính khí
anh ấy có nóng nảy vậy đâu.”
Hình Lịch Dương dửng dưng đáp, “Đến
điều này mà em cũng không nhìn ra được sao? Mê say, kích động, vì một
chút chuyện nhỏ đã quên mình, tình yêu cháy bỏng cháy hỏng cả đầu.”
”Khó trách lại si mê mặt dày bất chấp hình tượng như thế.”
Hình Lịch Dương cười thất thanh, ngón tay nhẹ nhàng chọc vào mặt cô, “Đừng có ăn giấm chua, chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
Phó Đông Bình đi rất nhanh, tay dùng sức gần như bóp gãy cánh tay nhỏ của
Nhậm Thiên Chân, Nhậm Thiên Chân nén đau nói, “Anh đi chậm thôi, em
không đuổi kịp, anh chậm lại đi.”
Đợi đến lúc lên xe, Phó Đông
Bình mới ôm siết Nhậm Thiên Chân vào lòng, nói xin lỗi cô, “Anh xin lỗi, đã dọa em rồi.” Nhậm Thiên Chân trách anh: “Sao anh hở một chút ra là
lại đánh nhau với người khác thế, em tưởng anh là người tốt chứ.”
”Đánh nhau thì không phải là người tốt à? Đàn ông con trai có mấy ai không
đánh nhau chứ.” Phó Đông Bình rút một tờ khăn giấy lau đi máu nơi khóe
mắt, cười nhạo, “Nhìn cho kỹ đi, đây là vì em mà đánh nhau đến chảy máu
đấy.”
Gương mặt đẹp trai này dù bị thương thêm nữa không không
tránh được nhếch nhác, thế nhưng anh vẫn chưa sửa được cái tính ba hoa
của mình, Nhậm Thiên Chân lo lắng nhìn anh, “Hai mắt sưng cả rồi đây
này, đến bệnh viện xem sao đi.”
Bảo tài xế lái xe đến bệnh viện,
Nhậm Thiên Chân nhịn đau cúi người xuống tháo giày cao gót giúp Nhậm
Thiên Chân, phát hiện ra đôi chân trắng như tuyết của cô đã bị giây giày siết cọ sát đỏ tấy, bèn đặt chân cô lên đầu gối mình.
”Sao hôm nay bọn em lại đến biểu diễn cho nhà họ Cao? Bọn em cũng nhận biểu diễn tại nhà à?”
”Em cũng không biết, mọi chuyện đều do Tiểu Trang liên lạc với bên công ty diễn, em chỉ phụ trách ra sân thôi.”
”Tiểu Trang là ai? Là tên nhóc chơi trống đó ư? Em với hắn ta là thế nào?”
”Không có quan hệ gì hết, chỉ là cùng hợp tác biểu diễn thôi.”
”Anh không tin.”
Tên nhóc kia đẹp mã thế, học trường nào cũng thành hot boy trường đó, Phó Đông Bình nghĩ mà chua xót.
”Em không có nói dối, anh tin hay không thì tùy, em không care.” Nhậm Thiên Chân lạnh lùng lẩm bẩm, anh đánh nhau với người ta bị thương ra vậy rồi mà còn không quên ghen, đúng là bình giấm.
”Vậy em care cái gì?
Chồng em bị thương thì em có care không?” Phó Đông Bình ôm lấy cô, khẽ
hôn lên môi cô. Tài xế còn ngồi ở trước mà anh lại càn rỡ như thế, Nhậm
Thiên Chân đỏ bừng mặt, tay đẩy anh ra.Phó Đông Bình cười lắc đầu, ý bảo cô không cần để ý đến tài xế. Dù bọn họ ngồi sau này có làm gì, thì tài xế cũng sẽ làm như không thấy.
Sau khi đến bệnh viên tiêm mũi hạ sốt, điều trị vết thương, Phó Đông Bình đưa Nhậm Thiên Chân đến một
tiểu khu tên là Ngự Cảnh uyển.
”Đây là Ngự Cảnh uyển sao? Là khu
CBD* đắt nhất trong truyền thuyết đó sao? Không phải anh đưa em về lại
trường à?” Nhậm Thiên Chân nhìn bảo vệ tiểu khu đánh đèn cho xe qua,
liền tò mò nhìn những dãy nhà cao tầng bên ngoài cửa kính.
(*CBD là từ viết tắt cả Central Business District, là biểu tượng cho sự phát
triển, sức sống của nền kinh tế đô thị, là nơi tập trung cao nhất các
hoạt động giao thương, hành chính, văn hóa, giải trí..)
”Nhà anh ở đây, bình thường không hay đến lắm, nhưng tối nay phải ở lại nơi
này, nếu không anh thế này, mẹ anh thấy lại hỏi ngắn han dài nữa.” Phó
Đông Bình và Nhậm Thiên Chân cùng xuống xe, anh cầm tay cô đưa về nhà
mình.
”Nghe nói ở đây đắt lắm, một mét vuông khoảng mấy mươi ngàn đó.”
”Nhà đầu tư tìm đến bố anh nhờ thiết kế, nên anh mua được một căn giá giảm nửa.”
Nhậm Thiên Chân bĩu môi, với danh tiếng trong nước bây giờ của Phó Duật Lâm
bố anh, có thể làm kiến trúc sư cho khu chung cư này là đã cho đối
phương mặt mũi lắm rồi, chứ những tác phẩm khác của ông đều thuộc kiểu
như nhà hát lớn quốc gia chẳng hạn.
Hai ở tầng hai mươi, căn nhà
được sửa sang rất có ý vị, ánh sáng trong phòng dịu êm không nhức mắt,
có thể nhìn ra là đã được thiết kế cẩn thận, nói không chừng còn do
chính tay anh sửa, vật dụng trong nhà đều là kiểu châu Âu, đêm bông căng phồng, khiến người ta vừa nhìn đã muốn ngồi lên, Nhậm Thiên Chân đổi
giày lướt đến trước cửa sổ nhìn xem, bên ngoài ánh sáng đèn điện lấp
lánh, thành phố tinh không ở nơi xa.
”Ở đây đẹp quá đi à.”
”Nơi mình ở dĩ nhiên phải chọn góc độ ngắm cảnh và tầng tốt nhất rồi, nội thất cũng do chính tay anh thiết kế đấy.”
Phó Đông Bình cởi âu phục ra, kéo cà vạt xuống ném sang một bên rồi vào nhà vệ sinh rửa tay, lúc đi ra thấy Nhậm Thiên Chân ngồi trên sa lon, bèn
đi đến tủ rượu rót hai ly rượu vang, đưa một ly cho cô.
Nhậm Thiên Chân không nhận, “Em không thích uống rượu vang lắm.”
”Em nếm thử đi, đây là Bordeaux AOC anh mang từ Pháp về đấy, không giống mấy loại rượu vang pha chế trong nước đâu.”
”Lafite năm 82 em cũng không uống.”
”Lafite thì thấm vào đâu chứ, chai này của anh là một trăm hai mươi ngàn đấy.”
Phó Đông Bình đưa ly rượu đến trước mặt Nhậm Thiên Chân, ý bảo cô nếm
thử đi.
”Em không uống!”
Thấy cô không muốn uống, Phó Đông Bình cũng không ép cô nữa, tự mình uống cạn.
”Cao Tuấn nói gì với em thế?” Phó Đông Bình cầm ly rượu, hỏi Nhậm Thiên
Chân. Nhậm Thiên Chân chán nản dẩu môi, “Anh ta nói mình là cháu của Cao Tuyết Tâm, hỏi em có đồng ý không... Nói mỗi năm cho ít nhất năm triệu, trang sức nhà cửa cũng thế.”
”Em động lòng à?” Phó Đông Bình cười hỏi cô.
”Anh nói gì thế?” Nhậm Thiên Chân nổi giận, anh hỏi như vậy là có ý gì, đúng là xem thường người ta quá.
Phó Đông Bình đặt ly rượu xuống, cầm lấy hai tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô, “Nói cho anh biết, nếu như không có anh, thì em có động lòng trước số
tiền đó không?”
”Phó Đông Bình! Anh mà nói nữa là em giận đấy!” Nhậm Thiên Chân muốn rút tay ra đánh anh.
Phó Đông Bình cười khẽ, cúi đầu hôn lên tay cô, “Nhà họ Cao giàu hơn nhà
anh gấp mấy lần, Cao Tuấn cũng nổi tiếng hào phóng, nếu anh ta đã ra
giá, thì chỉ đưa thêm chứ không thiếu.”
Cuối cùng Nhậm Thiên Chân cũng rút tay ra, đanh anh qua quýt, nghe thấy anh ái ối một tiếng mới dừng lại.
”Đánh bậy đánh chết sư phụ đấy*, em cẩn thận vào chứ.” Phó Đông Bình che vết
thương nơi khóe mắt, vừa nãy ở bệnh viện đã bôi thuốc cầm máu, bị cô
đánh như thế, chỉ e vết thương lại hở ra.
(*Có một vị quyền sư cãi nhau với vợ. Anh ta nghĩ, mình đã học võ xong rồi còn phải sợ cô ta sao? Không ngờ còn chưa chuẩn bị tư thế thì vợ đã xông lên đánh cho anh ta sưng mặt mũi. Sau lại có người hỏi: vì sao đã học võ rồi còn thua
vợ? Quyền sư nói, cô ta không ra quyền theo như chiêu thức, làm sao tôi
chống lại được?)
Nhậm Thiên Chân vẫn chưa hết giận, “Ai bảo anh nói em kia chứ, đây là dạy dỗ đấy.”
”Thiên Chân, những chuyện như thế sau này không phải ít, đây chỉ mới là bắt đầu.” Phó Đông Bình lớn tiếng nói.
Nhậm Thiên Chân ngẩn người ra, “Em có ý gì?”
Phó Đông Bình cầm khăn giấy che khóe mắt, “Đợi đến khi em tới đài truyền
hình làm MC, bất kể em dẫn tin tức thời sự hay thời tiết thì cũng đều
nhanh chóng nổi tiếng, đến lúc đó có đủ các tay nhà giàu đổ xô vào em,
bọn họ sẽ không ngừng dùng tiền tài quyền lực cám dỗ em.”
”Làm sao anh biết em sẽ nổi tiếng chứ?” Nhậm Thiên Chân tức giận.
”Vì em đẹp.” Phó Đông Bình híp mắt nhìn cô, “Là kiểu đẹp mà đàn ông thích,
có sự hồn nhiên của trẻ thơ, lại có vẻ yêu kiều của phụ nữ.”
Lúc
này Nhậm Thiên Chân mới hiểu, người này đang ghen, hơn nữa còn ghen rất
dữ, cố ý nói chọc giận cô, hòng dò xét thái độ của cô, bèn nắm tay lại
đấm nhẹ anh, “Em sẽ không đâu, em không để ý đến những người đó.”
”Không phải là vấn đề em muốn hay không, người trong giang hồ đâu tự làm theo ý mình được, em nhìn những nữ minh tinh đang nổi tiếng trong nước đi, có
ai là không trải qua cay đắng mà ngồi vào vị trí này, có ai chưa từng
dùng quy tắc ngầm, cũng chỉ có fans hâm mộ mới xem bọn họ là bảo bối, ở
trước mặt những ông lớn có tiền có quyền, bọn họ đều mua vui chuốc cười
vậy đấy. Thế giới này vốn dĩ là đồ bẩn thỉu.” Phó Đông Bình nói câu nào
thấm câu đó.
Nhậm Thiên Chân vốn còn đang giận, nhưng nghe anh
nói vậy thì cơn giận rút lui một nửa, hồ nghi nói: “Anh không hy vọng em sẽ làm MC ở đài truyền hình?”
Phó Đông Bình lắc đầu, “Không phải thế, chẳng qua là anh cảm giác được nguy cơ trong tối nay thôi.” Anh
cầm ly rượu lên uống cạn, rồi lẩm bẩm: “Có vài người là số mệnh của
người khác, mà em, chính là số mệnh của anh.”
Một ly lại một ly,
anh uống hết gần cả nửa chai rượu vang, quên khuấy mất lời bác sĩ dặn,
lúc dưỡng thương cần phải cai thuốc cai rượu.
Chuyện Cao Tuấn chỉ là ngòi nổ để anh biết, sau này sẽ có nhiều người ngấp nghé con mồi của anh hơn, con mồi tốt đẹp như thế, sẽ không chỉ có một mình anh vừa ý,
một khi con mồi tiến vào rừng cây thì anh khó mà khống chế nổi toàn bộ
cục diện.
Thế giới này quá đỗi rộng lớn, có quá nhiều người, lại
chứa không biết bao nhiêu điều bất ngờ, anh biết rõ, luôn có những chỗ
anh không thể so bì được.
”Em sẽ chú ý.” Nhậm Thiên Chân nhìn anh uống rượu giải sầu thì rất lúng túng, không biết nên khuyên giải thế
nào, qua một lúc lâu mới nói thêm, “Cũng chưa chắc là em thi đậu.”
”Em sẽ thi đậu.” Giọng Phó Đông Bình càng ngày càng nhỏ, gần như khàn khàn. Nhậm Thiên Chân nhìn gương mặt điển trai của anh như bị một lớp bóng mờ bao phủ, vết thương do đánh nhau càng làm chiếc bóng đậm thêm, bỗng cổ
họng cô khô rát, nói không ra lời.
Phó Đông Bình đi rót cho cô
một ly nước, nhìn cô uống, rồi bao nhiêu yêu thương không nỡ hóa thành
cái vuốt ve khẽ khàng. Nhậm Thiên Chân uống hết một ly nước, cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn mới hỏi anh, “Anh còn chưa nói cho em biết, tối nay
anh và A Bảo là có chuyện gì thế?”