Sau khi hủy hôn với Bạch Tố, Phó Đông Bình sợ phải nghe bố mẹ càm ràm
nên dọn ra ngoài ở, chuyện vào căn nhà riêng sinh hoạt một mình, cuộc
sống đơn giản thanh tịnh.
Con búp bê Nhậm Thiên Chân để lại cho
anh được anh bày trên tủ đầu giường, mỗi khi tối đến, con búp bê kia lại cùng anh bầu bạn vào giấc ngủ.
Xế chiều một ngày nào đó, Hạ Đình Vũ gọi điện đến, hẹn anh đi đánh tennis, nói có chuyện muốn cho anh biết.
Gần đây Phó Đông Bình đang bận với hạng mục vừa nhận nên cũng không tranh
thủ được thời gian đi gặp bạn bè, vậy là anh lập tức đồng ý đề nghị này
của Hạ Đình Vũ, rồi hai người cùng hẹn địa điểm.
Đánh mấy ván,
hai bên ra sức nỗ lực như muốn đưa đối phương vào chỗ chết vậy, mỗi một
cú đánh đều dùng sức rất nhiều, cuối cùng cả hai đều mồ hôi đầm đìa,
kiệt sức ngồi cạnh sân bóng.
Vừa uống nước vừa lau mồ hôi, Phó Đông Bình hỏi: “Nói đi, cậu muốn công bố đại sự gì à?”
”Vài ngày trước mình đã gặp Nhậm Thiên Chân.”
Y như anh ta đoán, một khi nghe đến cái tên này là chân Phó Đông Bình như được lên dây cót, chỉ thiếu mức nhảy cẫng lên, “Cô ấy thế nào? Có vui
vẻ không?”
”Cũng bình thường, không phải vui lắm nhưng cũng không nhìn ra có vẻ gì là không tốt, tâm sự nặng nề cả.” Sau lần nói chuyện
hôm đó, ấn tượng của Hạ Đình Vũ về Nhậm Thiên Chân đã có thay đổi, cảm
thấy đó là một cô gái khá là thông mình biết suy nghĩ.
Haiz, Phó Đông Bình thở dài một hơi, xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô không suy sụp là đã kiên cường lắm rồi.
”Đúng là con nhóc kia khó chơi thật đấy, cậu không đấu lại cô ta cũng không
có gì lạ, người thường cũng không có ai đấu nổi.” Hạ Đình Vũ bỏ lại
những lời này rồi đi về phía phòng tắm.
Quan tâm tắc loạn, Phó
Đông Bình hiểu lầm những lời này, bèn đuổi theo đá anh ta một phát, “Mẹ
nó cậu làm gì cô gái của mình rồi hả?”
Hạ Đình Vũ lảo đảo, suýt
nữa đập mặt vào tường, anh ta quay phắt đầu lại đấm anh một cú, “Cậu bị
hỏng não đấy à, mình làm gì cô ta lúc nào chứ, chỉ là một tính từ thôi
mà cậu đã cuống lên thế rồi à, đồ cuồng bạo lực, khó trách người ta
không muốn cậu.”
Phó Đông Bình cũng nhận ra mình thất thố, vội
nhận lỗi, “Được rồi Tiểu Vũ, là mình sai rồi, cậu đại nhân xin hãy đại
lượng, đừng so đo với kẻ tiểu nhân này. Cậu mau nói đi, cô ấy thế nào?”
Trong phòng tắm, hai người vừa tắm vừa nói chuyện, Hạ Đình Vũ kể lại những
chuyện đã xảy ra với Phó Đông Bình. Lòng Phó Đông Bình đau đớn không
thôi, anh đã sớm đoán được con đường cô chọn không dễ đi, phải trả giá
rất nhiều, nhưng khi nghe thấy cô tủi thân như thế, trong lòng vẫn không dễ chịu gì.
”Cậu chỉ đích danh gọi cô ấy đến, không phải là có ý xấu gì đấy chứ?”
Hạ Đình Vũ thở dài, “Vốn định trút giận thay cậu, ai ngờ vừa thấy cô ta là mình lại không ra tay được. Con bé đó có tà khí, đúng là lây sang người khác.”
”Cậu chọc gì cô ấy à?”
”Đâu dám chọc, cô ta còn uống nhiều hơn cả mình, uống mấy ly rượu trắng mà mặt không đổi sắc tim không đập mạnh.”
”Đúng là bướng bỉnh y như con lừa, mà lại là lừa thích vuốt xuôi lông nữa chứ, bị mất hứng là tung vó đá.”
Hạ Đình Vũ bật cười ha hả, cười xong thì thành thật khuyên: “Nếu cậu còn
lo lắng thì mau đi bắt về đi, để trễ sẽ không bắt được nữa đâu, đến lúc
danh tiếng cô ta nát bét thì nhà cậu sẽ không đồng ý đâu.”
Phó Đông Bình thở dài. Đây không phải là vấn đề anh muốn hay không, mà là vấn đề Nhậm Thiên Chân có đồng ý hay không.
Sau khi rời khỏi câu lạc bộ tennis, hai người lại đến quán bar uống rượu,
uống nửa chai vào bụng thì bỗng Hạ Đình Vũ nói với Phó Đông Bình rằng,
anh ta sắp kết hôn rồi.
”Với ai thế, bao giờ?” Phó Đông Bình
không khỏi kinh ngạc, còn chưa nghe thấy cậu ta và Đồng Hi đã tiến triển đến mức phải kết hôn rồi.
”Cậu không biết đâu, là con gái của
một người bạn của mẹ mình.” Hạ Đình Vũ uể oải chán nản, cũng không có vẻ hạnh phúc khi làm chú rể.
Phó Đông Bình còn ngạc nhiên hơn, “Vậy Đồng Hi thì sao? Không phải trước đó cậu với cô ấy vẫn còn tốt à?”
”Gái trẻ khó chiều, động một tí là lại bảo mình không yêu cô ấy, đòi sống
đòi chết cho được, mẹ mình cũng không thích tính cách cô ấy, ép mình
phải chia tay, hết cách rồi, ai bảo mình là con trai người ta chứ, chỉ
có thể nghe theo thôi.”
Gia cảnh Hạ Đình Vũ rất nổi bật, mẹ là
cán bộ trong thành phố, tầm mắt cao, dĩ nhiên là dùng mọi cách bắt bẻ
con dâu rồi, nhưng Đông Hi lại có tính cách tiểu thư, nói dễ nghe là đơn giản, nói khó nghe thì chính là không hiểu đối nhân xử thế, không biết
làm trưởng bối vui vẻ.
Phó Đông Bình vừa cười vừa thở dài: “Vậy người bây giờ thì sao, cậu có thích không?”
Hạ Đình Vũ buồn bã hớp một ngụm lớn, ánh mắt hờ hững, “Không bàn đến
chuyện có thích hay không, theo lời của mẹ mình thì môn đăng hộ đối với
nhà mình, dáng vẻ ham học giàu kinh nghiệm, quan trọng là dịu dàng, cũng hợp tính trưởng bối.”
”Không thích thì tại sao lại phải kết hôn
với cô ấy? Không thích thì làm tình không hài hòa được đâu.” Phó Đông
Bình không biết vì sao cậu ta lại tiêu cực như thế, không thích mà còn
muốn kết hôn, đó là ngộ nhân ngộ kỷ*.
(*Ngộ nhân ngộ kỷ/ 误人误己: để lỡ hoặc làm hại người khác cũng như để lỡ hay làm hại chính mình.)
”Tiểu Đông này, cậu biết không... Rất lâu rồi mình chưa làm tình, trong lòng
cũng không muốn, nhìn thấy ai cũng phiền.” Hạ Đình Vũ mờ mịt ngước mắt
nhìn lên trần nhà.
”Mình cũng vậy.” Phó Đông Bình dập tắt điếu thuốc trong tay, “Cũng không muốn làm với ai cả.”
”Lừa nhỏ thì sao? Cũng không muốn à?”
”Mình khiến cô ấy tổn thương một lần, cô ấy còn chưa chịu tha thứ cho mình
nữa, nếu mình cố đến gần thì cô ấy sẽ biến mình thành lừa nhỏ luôn ấy
chứ.”
Dứt lời, hai người cùng bật cười ha hả, cười đến mức nước mắt sắp chảy ra.
”Bị ép khô cả rồi.”
”Cái gì?”
”Kích tình.”
”Hay tối nay chúng ta tìm chút kích thích đi, cậu nhìn bên kia kìa, có mấy
cô gái đấy, để mình mời các cô ấy đến uống rượu.” Hạ Đình Vũ ra dấu tay
gọi phục vụ đến, dặn dò mấy câu rồi cho anh ta một xấp tiền.
Mấy
cô gái kia thấy có trai đẹp trẻ tuổi mời thì cũng đi đến rất nhanh,
gương mặt trang điểm đậm nhưng vẫn khiến người ta rung động, sau mấy câu hàn huyên liền trở nên nhiệt tình, khoác vai ôm lưng uống rượu với
nhau.
”Em tên gì?” Phó Đông Bình hỏi hai cô gái ngồi cạnh mình.
”Em tên Bạch Vân, cô ấy là Hắc Thổ, năm nay em bảy mươi ba, cô ấy bảy mươi
lăm, em là chồng cô ấy, cô ấy là mẹ em.”* “Bạch Vân” nói giọng Đông Bắc, tự giới thiệu đầy hài hước.
(*Đây là một đoạn hài kịch trong chương trình chào Xuân do đạo diễn Triệu Bản Sơn và nữ diễn viên Tống Đan Đan phối hợp diễn.)
Đương nhiên Phó Đông Bình biết cô nàng đang bắt chước ai, bèn cười to không ngừng, cô bé này thú vị thật đấy.”Kìa anh, làm gì mà uống rượu giải sầu một mình thế, chúng ta cùng uống đi.” “Hắc Thổ” chủ động rót rượu cho Phó Đông Bình. Mấy chị em gái của cô
nàng thì vây quanh Hạ Đình Vũ, nói nói cười cười chọc cho anh ta vô cùng vui vẻ.
Trong sắc đèn ở quán bar, hai con người bị tổn thương
cùng nhìn vào tâm hồn cô quạnh của nhau, dùng tiền mua được vui vẻ, nhất thời lấp vào chỗ trống trong lòng.
”Em ra sân* chưa?” Hạ Đình Vũ hất cằm hỏi một cô gái tô mắt màu tím đậm.
(*Ám chỉ các cô gái hộp đêm phục vụ tình dục.)
Cô gái kia trách anh ta, “Anh này, anh nói gì kỳ thế, bọn em đâu phải
thiếu tiền đến bán thân, ban ngày đi làm bận rộn, đến tối mới ra ngoài
tìm vui vẻ, anh đừng có xem thường người ta đấy nhé. Em hỏi ngược lại
anh đấy, anh đã ra sân chưa?”
Đùa người ta nay bị đùa lại, tất cả mọi người đều cười lên, riêng Phó Đông Bình là cười lớn nhất, Hạ Đình
Vũ cũng cười giễu, “Nếu anh ra sân, thì em cho anh bao nhiêu tiền một
đêm đây?”
Cô gái quét mắt nhìn anh ta từ đầu đến chân, “Năm trăm đi, không thể nhiều hơn nữa.”
Chỉ năm trăm thôi đấy, Phó Đông Bình cười ra nước mắt, nếu mấy cô gái này
biết Hạ Đình Vũ có bao nhiêu tài sản, đoán chắc sẽ mở rộng tầm mắt lắm.
Hạ Đình Vũ cười mắng anh: “Cậu cười cái gì, cậu mà ra sân thì nhiều lắm
cũng chỉ có ba trăm thôi.”
Rồi lại lật mặt, ra điều kiện với cô
gái ấy, “Năm trăm không được, ít quá, anh đây đẹp trai trẻ tuổi như thế, có được việc hay không thì em thử mới biết được, em dẫn anh đi thuê
phòng, ít nhất cho anh bốn con số, cũng không cần nhiều, 1666 đi, nhiều
may mắn, nếu em cho anh 1888 thì anh tặng em luôn đấy.”
Mọi người cười phá lên, men rượu ngấm vào người, Hạ Đình Vũ ôm eo cô nàng, cười
cười đặt đầu lên vai cô ấy, nhưng chỉ trong nháy mắt, anh ta không cười
nổi nữa, vì có một cô gái tóc thẳng lại dài đang đi về phía bọn họ.
”Sao em biết anh ở đây?” Hạ Đình Vũ thả cô gái trong ngực ra, sắc mặt lúng túng.
”Vệ tinh định vị được xe của anh.” Cô gái tóc dài thẳng thắn đáp.
Có khách không mời mà đến, lập tức bầu không khí trở nên sượng đi, mấy cô
gái tự tản đi, còn lại ba người lúng túng đôi mặt nhau, Hạ Đình Vũ ỷ
mình da mặt dày, giới thiệu hai người họ với nhau, nói với Phó Đông Bình rằng, người này chính là vợ chưa cưới của anh ta.
Cô gái này tên Nam Tử, trông cũng chẳng tệ mấy, dùng lời trong sách xem tướng thì
chính là “thiên đình bão mãn, địa các phương viên”*, là tướng mạo của vị hiền thê lương mẫu đúng tiêu chuẩn, hơn nữa còn rất kiên nhẫn với Hạ
Đình Vũ, thấy anh ta uống say nằm trong quầy bar cũng không nổi giận, mà còn khôn khéo ngồi cạnh anh ta.
(*Tục ngữ có câu: “Thiên đình bão mãn, địa các phương viên” (ý chỉ đỉnh trán và cằm đầy đặn phúc hậu) để mô tả những người có tướng mạo tốt.)
Biết rõ vì
sao Hạ Đình Vũ lại uống say như thế, Phó Đông Bình vẫn chủ động giảng
hòa thay anh ta, “Xin lỗi, đã mấy ngày rồi tôi chưa gặp Tiểu Vũ nên mới
uống nhiều mấy ly, chứ bình thường cậu ta không như vậy đâu.”
”Không sao, thanh niên trai tráng uống chút rượu nói khoác cũng bình thường,
nếu không thì còn gì là thanh niên nữa, vốn đã có vẻ non nớt rồi.” Nam
Tử khẽ vuốt tóc mai của Hạ Đình Vũ, ánh mắt rất dịu dàng.
Không biết vì sao mà Phó Đông Bình lại cảm thấy trong lời cô ấy có ý gì đó, chỉ đành giả vờ như nghe không hiểu.
”Hai ngày chạy nhảy mệt mỏi, giờ có giày vò cũng không nổi.” Khóe miệng Nam Tử nhếch lên nụ cười kỳ dị.
Phó Đông Bình nhìn dáng vẻ này của cô mà nổi cả da gà, cô gái này không
khác gì nhện tinh khi thấy Đường Tăng trong “Tây Du Ký” cả, chỉ thiếu
chảy nước dãi hai mét thôi.
Nam Tử thấy Phó Đông Bình không được
tự nhiên lắm thì bèn chủ động nói: “Có thể anh không biết, lúc cấp ba
tôi đã quen anh ấy rồi, thích anh ấy mười năm, nhưng đến bây giờ anh ấy
chưa nhìn lấy tôi một lần nào cả, lúc này đồng ý kết hôn với tôi, chắc
hẳn là chịu tổn thương vì cô gái nào đó rồi, nên muốn trốn vào hôn nhân
để chữa lành, nhưng tôi không bận tâm, ngoài anh ấy ra, tôi không muốn
lấy ai nữa cả. Tôi sẽ sống qua ngày thật tốt với anh ấy, để anh ấy không phải hối hận khi đã cưới tôi.”
Nghe thấy lời này, trái lại Phó
Đông Bình có chút cảm động, chỉ có những cô gái trẻ mới có thể có được
tấm lòng như thế - không màng đến lỡ sau này hôn nhân không thuận buồm.
Có vài cô gái trông đáng yêu thanh thuần, nhưng lại không hợp để sống
chung với nhau, nhất là như Đồng Hi từ nhỏ đến lớn đã được bố mẹ nâng
như nâng trứng, không biết điều cũng không thông cảm được.
”Thật
ra... Cũng không phải thế, Tiểu Vũ thích chơi bời thật, nhưng không phải là người không đáng tin, nếu cậu ta đã đồng ý kết hôn với cô rồi thì
nhất định là do cảm thấy cô không tệ, chứ cậu ta đã đến cái tuổi không
thể kết hôn được đâu, cô nói có đúng không.” Phó Đông Bình vừa nói vừa
cười khan, cười một hồi lại cảm thấy lời mình nói chẳng có gì đáng để
cười, liền trở nên lúng túng.
”Tôi hiểu anh ấy mà.” Nam Tử đưa
tay vuốt ve tóc mai rồi đến trên trán Hạ Đình Vũ, mặc dù giọng rất lạnh, nhưng không hề thiếu tình ý.
Phó Đông Bình thầm than, cúi đầu uống rượu.
Không biết liệu mình cũng sẽ có một ngày phải cam chịu như vậy hay không,
chưa đến ba mươi tuổi, anh vẫn còn tự do hai năm nữa, qua ba mươi là
trong nhà sẽ gấp rút giục anh mau cưới cho xem, ngộ nhỡ đến lúc đó, khắc tinh trong đời anh còn chưa quay về bền anh, liệu anh có thể vì không
chịu nổi áp lực mà chấp nhận không?
Phó Đông Bình không dám nghĩ
nhiều, con người ta đến mỗi độ tuổi là lại có suy nghĩ khác nhau, có lúc không phải mình muốn thế nào mà thực tế sẽ như thế nào, nếu nhất định
đến một ngày anh không thể không nguôi hy vọng, lỡ xảy ra chuyện gì thì
cũng rất khó nói.
Môi trường và thời gian như đã thay đổi Nhậm
Thiên Chân, từ sau lần đó cùng ghi hình chương trình du lịch, anh cũng
cảm nhận được sự thay đổi ở cô, cô trở nên trưởng thành hơn, có chút cảm giác xa lạ, không còn là cô gái nhỏ đơn thuần buồn bực không vui như
xưa nữa.
Cùng Nam Tử đưa Hạ Đình Vũ về nhà, lúc Phó Đông Bình quay về thì đã là đêm khuya.
Mệt mỏi nằm ngã ra giường, ngay đến tắm anh cũng lười tắm, cởi quần áo được nửa thì đã đi ngủ. Trong mơ mơ thấy Nhậm Thiên Chân đứng trước mặt
mình, anh đưa tay muốn bắt lấy cô, nhưng không cách nào bắt được, dưới
tình thế cấp bách, anh kích động hét lên với cô.
”Thiên Chân...
Thiên Chân, em đừng né tránh anh mà, anh biết mình có rất nhiều khuyết
điểm, lại còn hẹp hòi, hở một chút là thích nổi giận, còn thích giận em
nữa, nhưng những lời anh nói với em đó không phải là thật lòng, anh rất
muốn biết, ở trong lòng em, rốt cuộc anh có quan trọng hay không.”
Mái tóc dài của Nhậm Thiên Chân bồng bềnh trong gió như yêu tinh, anh đuổi
theo cô, như người lạc đường đuổi theo ánh đèn, trong giấc mơ, anh chạy
thất thiểu về phía cô.
”Em nói cho anh biết đi, chúng ta còn có
thể ở bên nhau được nữa không? Nếu em không muốn ở bên anh, thì anh cũng sẽ không gặp lại em nữa, không bao giờ gặp nhau nữa.”
Cơ thể lắc lư như đang trôi lơ lửng trong mây, còn chưa đợi Nhậm Thiên Chân nói rõ kết quả thì đầu óc anh đã trống rộng, tiến sâu vào giấc mộng hơn.
Khi Phó Đông Bình tỉnh lại lần nữa thì là rạng sáng ngày hôm sau, thấy quần chỉ cởi một nửa vắt vẻo trên đùi thì bật cười.
Sau khi cười xong, anh cảm thấy chóng mặt phình não người mệt mỏi, lúc này
mới hay cả đêm mình không đắp chăn nên bị cảm, chỉ đành nằm xuống lại,
định nghỉ ngơi một ngày.
Thiên Chân, anh mệt quá, thật là nhớ em!
Ôm gối vào ngực coi đó là cô, anh lộn một vòng rồi đè gối xuống dưới thân
người, có ý định chinh phục “cô“. Nhưng chưa đợi anh ra tay thì tiếng
chuông điện thoại chói tai vang lên đâm thẳng vào màng nhĩ của anh, làm
anh sợ đến mức nhũn cả tứ chi.
”Này, ai đấy?” Anh không kiên nhẫn hỏi lại.
”Anh Phó, là em đây, em là Dao Dao, sáng sớm nay Đồng Đồng cắt mạch máu
trong phòng tắm, máu chảy nhiều lắm, dọa em sợ đến chết.” Giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở truyền đến điện thoại.
Phó Đông Bình giật nảy người, lập tức bật dậy từ trên giường, “Em nói cái gì cơ, Đồng Hi thế nào?”
Hề Dao Dao vừa khóc vừa nói: “Mấy ngày nay tâm trạng của cậu ấy không tốt
lắm, nói là anh Tiểu Vũ muốn chia tay với cậu ấy, bọn họ chia tay mấy
lần rồi nên em cũng không để ý lắm, ai ngờ sáng nay vừa vào nhà vệ sinh
đã thấy cậu ấy nằm trong góc tường, trên đất là một vũng máu... Cả vũng
máu...”
”Vậy bọn em đưa em ấy đến bệnh viện chưa? Em ấy có nguy
hiểm không, em đừng khóc nữa, em ấy có nguy hiểm không?” Phó Đông Bình
chịu đựng cơn đau đầu, mặc lại quần, gài lại cúc áo sơ mi.
”Đã
đưa vào viện rồi ạ, giờ em đang ở ngoài phòng bệnh, bác sĩ nói cậu ấy
không sao, vết thương không sâu, em muốn gọi điện cho anh Tiểu Vũ nhưng
anh ấy tắt máy rồi, em đành phải gọi cho anh.” Hề Dao Dao thút thít nói.
May mà không xảy ra án mạng, Phó Đông Bình mừng thầm, rồi bảo Hề Dao Dao an ủi Đồng Hi bình tĩnh lại, anh sẽ lập tức đến bệnh viện ngay.