Ngược Chiều Ánh Sáng Tìm Đến Yêu Em

Chương 2: Q.1 - Chương 2: "tôi Không Ăn Đồ Có Mặt Mũi"




Bận rộn đến giờ cơm mới lảo đảo xuống lầu, trên hành lang gặp phải Đồng Hi và Hề Dao Dao, Hạ Đình Vũ hùng hồn tỏ vẻ muốn mời hai cô ấy ăn cơm, ăn mừng bọn họ trên đường đi đã gặp được nhau.

Lúc ăn cơm, Hạ Đình Vũ trò chuyện với hai cô gái đến mức mặt mày hớn hở. Phó Đông Bình đã nhìn quen anh ta nói nhiều trước mặt con gái, nên chỉ lo ăn cơm, không nói chen vào.

Lúc này, một cô gái từ bên ngoài tiến vào, tóc tai ướt sũng, không biết là vừa tắm rửa hay là do mắc mưa, pdn nghe giọng cô gái kia nói với nhân viên phục vụ, nhận ra cô ấy chính là cô gái đeo khẩu trang đi một mình lúc trước.

Trên gương mặt tái nhợt ấy mang theo cảm giác xa cách, dọc đường cô nhìn không hề chớp mắt, lúc bọn họ đi qua bên ngoài cũng không có ngoại lệ, không biết là có nhận ra bọn họ không.

Người im lặng, ăn cũng đơn giản, cô chỉ gọi một bát mì somen, còn dùng đũa tự mình đem theo.

”Đúng là cẩn thận không ở mức bình thường, không động đến đũa trong quán, chẳng lẽ sợ đây là hắc điếm, có người hạ độc cô ấy?” Đồng Hi trông thấy hành động đó của cô ấy, nhịn không được than một tiếng sợ hãi.

”Đáng lẽ cô ấy nên tự mang bát theo, tốt nhất đồ ăn thức uống cũng không đừng ăn đồ trong quán.” Sau khi Hề Dao Dao thấy cô ấy gỡ khẩu trang ra, để lộ gương mặt đẹp đến kinh hồn, bèn nảy sinh lòng ghen tị, tức giận cười nhạo.

”Mấy em không biết đấy thôi, cô ấy gọi là nhất chiêu tiên, còn chúng ta thế này gọi là thực thông thiên*, vào hắc điếm, chúng ta chính là đồ nhắm của bà chủ đấy.” Hạ Đình Vũ không có lấy nửa điểm hứng thú với chị gái đeo khẩu trang, cảm thấy mấy cô gái hiền lành như Đồng Hi với Hề Dao Dao đáng yêu hơn, cố ý đùa giỡn hai cô ấy.

(*Hai quy tắc trong hắc điếm: nhất chiêu tiên là dùng đũa của mình ăn, còn thực thông thiên là dùng đũa của bọn chúng.)

”Bà chủ gọi là Tôn Nhị Nương hay Đồng Tương Ngọc*?” Đồng Hi phối hợp hỏi. Mấy người cười phá lên.

(*Vợ chồng Tôn Nhị Nương có một quán rượu ở đồi Thập Tự. Gặp các khách thương qua đường bất cẩn, họ đánh thuốc mê, cướp tài sản, xả thịt để bán như thịt trâu bò, nhồi thịt vào bánh bao; Đồng Tương Ngọc là nữ chính trong phim “Võ Lâm Ngoại Truyện”, là chưởng quầy của Đồng Phúc khách điếm.)

Lúc này, nhân viên từ bên ngoài bước vào gọi người, “Nhậm Thiên Chân, vị khách Nhậm Thiên Chân ở phòng 203 có đây không?” “Có, tôi đây.” Cô gái đeo khẩu trang lúc trước giơ tay lên.

Thì ra cô ấy tên là Nhậm Thiên Chân, nghe thật hàm súc. Phó Đông Bình lẩm nhẩm trong lòng, duy hữu lục hà hồng hạm đạm, quyển thư khai hợp nhậm thiên chân*.

(*Câu thơ được trích trong bài “Tặng hà hoa” của Lý Thương Ẩn, lược dịch: Chỉ có lá xanh chen búp đỏ, khẽ xòe lại đóng ngó tự nhiên.)

Nhậm Thiên Chân đặt bát mì đang ăn dở xuống, đi theo nhân viên ra ngoài. Phó Đông Bình càng nghĩ càng cảm thấy dường như đã nghe qua ở đâu đó cái tên này rồi, cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra nổi.

Sau khi ăn tối, mọi người đi lên lầu, Hạ Đình Vũ hỏi lộ trình của hai cô gái.

”Ngày mai bọn em đi chơi ở đâu? Nếu có thể chúng ta cùng đi.”

”Đến núi Lăng Vân thăm quan cung Vân Mộng và đồng cỏ Trung Sơn, nghe nói núi Vân Mộng là đạo trường của Quan Âm, rất linh nghiệm, em với Dao Dao muốn đến bái lạy.”

”Được, vậy sáng mai chúng ta gặp nhau ở nhà ăn.”

Nghe bọn họ bàn tán sôi nổi, Phó Đông Bình nói: “Anh không đi đồng cỏ Trung Sơn, buổi chiều anh muốn đến thôn Quỷ Vương, đi thăm quan di chỉ làng mạc cổ xưa ở đó.”

Hề Dao Dao nghe anh nói vậy, trong đầu chợt lóe lên, vội vàng đổi chủ ý, “Vậy bọn em đi thôn Quỷ Vương với anh, nghe nói dân cư thôn xóm cổ ở núi Vân Mộng nổi danh cả nước, đặc biệt là nhà đất của người Hẹ, em đã từng thấy trong tivi rồi, luôn muốn đi thăm một lần.”

”Thôn Quỷ Vương là nơi nào thế? Nghe đáng sợ quá.” Đồng Hi sợ hãi nói.

”Không đáng sợ, chỉ là địa danh thôi mà. Đồng Đồng, có bọn anh ở đây, em không cần phải sợ gì cả.” Hạ Đình Vũ đã tự mình bỏ đi xưng hô với Đồng Hi, ngược lại gọi tên thân mật.

”Được rồi, vậy cùng đi thôi.” Bình sinh tính Phó Đông Bình rộng rãi, người cũng hiền lành, dù thế nào đi nữa thì xe anh cũng rộng, chở thêm hai cố gái cũng không sao.

Hạ Đình Vũ nhìn đồng hồ, thời gian còn sớm, hỏi hai cô gái có hứng thú chơi đấu địa chủ với bọn họ không, các cô gái nói có. Phó Đông Bình để bọn họ quay về phòng trước, còn mình xuống lầu tìm nhân viên lấy hai bộ bài.

Lúc anh đến trước quầy, trông thấy Nhậm Thiên Chân đứng nơi đó đang nói chuyện với bà chủ, lén nghe trộm thấy bọn họ nhắc đến thôn Quỷ Vương, không nhịn được bèn đề nghị: “Ngày mai chúng tôi đến thôn Quỷ Vương, nếu cô có hứng thú, có thể đi cùng chúng tôi.”

Ánh mắt của Nhậm Thiên Chân dời sang phía anh, đôi mắt như hai vì sao mờ trong đêm đông, lễ phép từ chối, “Không cần, cám ơn.”

Bà chủ đợi Nhậm Thiên Chân rời đi, chủ động đưa mắt nghênh đón Phó Đông Bình, trong cặp mắt quyến rũ ấy là ý cười nhẹ nhàng, nhưng không có vẻ ngả ngớn, “Người lúc chiều gọi điện hỏi đường là anh đúng không? Nghe giọng thấy giống.”

Phó Đông Bình không ngờ cô ấy có thể nghe ra giọng của mình, vừa bất ngờ lại tò mò, “Là tôi, chúng tôi lạc đường trong núi.”

”Tôi tên Bạch Tố, là chủ ở đây, anh gọi là gì?” Bà chủ chủ động giơ tay ra.

Bạch Tố, cái tên nghe rất êm tai, nhưng không giống tên thật, tâm tư Phó Đông Bình xoay một vòng, thoải mái bắt tay với cô ấy, “Phó Đông Bình, du khách từ đảo Cò đến.”

Lại gần nhìn, tuy cô ấy trang điểm kỹ càng, nhưng chỗ sâu nơi đôi mắt lại lộ ra dấu vết của năm tháng, hẳn tuổi tác đã từng trải nhiều, đôi bàn tay ngọc thon dài mềm mại vô cùng, dùng cụm từ “mềm yếu không xương” để hình dung cũng không quá.

Sau một hồi khách sáo, Bạch Tố nhắc nhở anh, “Các anh muốn đến thôn Quỷ Vương? Ở đó xa lắm, từ đây đến đó đi xe cũng mất hai tiếng, đường núi không dễ đi, rất dễ lạc đường.”

Phó Đông Bình nói với cô ấy, anh là kiến trúc sư, muốn đến đó thăm quan nhà đất với kiến trúc cổ xưa.

Nhìn bề ngoài anh phóng khoáng lỗi lạc, dáng mạo không tầm thường, còn tưởng công tử bột nhà ai đến, không ngờ lại là nhân sĩ chuyên ngành. Bạch Tố âm thầm đánh giá anh một hồi, nhắc nhở anh, “Trước đây có du khách đến đó, mất tích mấy ngày mới tìm được thi thể ở trong núi, đến tận bây giờ cảnh sát vẫn không điều tra được nguyên nhân cái chết, nghe nói ở đó năm nào cũng có chuyện ma quái xảy ra, anh không sợ?”

Thấy trong đôi mắt long lanh của cô mang theo vẻ ớn lạnh khó hiểu, Phó Đông Bình không hề cử động, “Tôi không tin mấy lời nói tầm phào khiên cưỡng đó.”

Bạch Tố thấy anh cứ cố chấp, biến anh cố ý đến đó nên không khuyên nữa, nói sơ qua đường đi đến thôn Quỷ Vương cho anh biết, lại dặn anh, nếu lạc đường thì hãy gọi cho cô.

Phó Đông Bình cám ơn cô ấy, cầm hai bộ bài pocker rồi đi lên lầu, lúc đi qua phòng 203, thấy cửa phòng mở một nửa bèn tò mò nhìn lướt vào, thấy cô gái tên Nhậm Thiên Chân kia ngồi bên giường loay hoay một món đồ, trong lòng anh lấy làm kinh hãi.

Người bình thường không biết món đồ kia, nhưng Phó Đông Bình nhận ra, đó là que dò* cảm ứng từ trường cơ thể, dùng để đo lường trong địa lý phong thủy, tìm kiếm di tích cổ, thăm dò tài nguyên nước ngầm, là đạo cụ cần thiết của pháp sư phong thủy thời cổ đại, cho dù là đến thời đại ngày nay, là thầy địa lý hay người làm công tác khảo cổ cũng thường xuyên sử dụng nó.

(*Tên gốc là 寻龙尺/tầm long xích, là dụng cụ bằng kim loại hình chữ L hoặc T, nếu có cảm ứng sẽ rung lên; tiền thân của nó chỉ là đôi đũa chữ L hoặc chạc cây chữ Y.)

Cô gái này, xem ra là đến đây có mục đích.

Khác với tiếng động ầm ĩ ban đêm ở đô thị, dịch trạm vào tối trở nên yên ắng, có cảm giác như nhà nghỉ ở núi hoang, Hạ Đình Vũ đánh bài với hai cô gái đến tận khuya mới về, Phó Đông Bình đi ngủ từ sớm, nghe thấy tiếng mở cửa mới mơ màng ngồi dậy, “Chơi gì trễ vậy?”

”Em hơi đói, vừa xuống lầu ăn bữa khuya xong, biết anh ngủ nên không lấy cho anh.” Hạ Đình Vũ tìm quần áo vào phòng tắm.

Phó Đông Bình vốn định nói chuyện của Nhậm Thiên Chân cho anh ta biết, nhưng lại sợ anh ta không giữ được bí mật, gây ra phiền toái không cần thiết, thế là lại nuốt lời vào.

”Anh biết không, bà chủ tên là Bạch Tố đấy, giống hệ tên của vợ của Vệ Tư Lý trong tiểu thuyết Vệ Tư Lý hệ liệt.” Hạ Đình Vũ tắm xong đi ra, vừa lau tóc vừa nói với Phó Đông Bình.

Cơn buồn ngủ đang bao trùm lấy Phó Đông Bình, anh mơ màng ừ một tiếng, rồi nhanh chóng ngủ lại.

Sáng ngày hôm sau, Phó Đông Bình rời giường từ sớm, thấy Hạ Đình Vũ đang ngủ say nên không gọi anh ta dậy, một mình xuống nhà ăn dưới lầu, vừa ngồi vào bàn đã trông thấy Nhậm Thiên Chân một mình rời khỏi dịch trạm.

Vẫn là áo bóng chày với quần bò ngày hôm qua, cơ thể cô gái này vừa nhỏ lại gầy, thoạt nhìn phóng khoáng anh tuấn, Phó Đông Bình cũng không biết tại sao mình lại dùng từ anh tuấn để hình dung một cô gái, cả người cô ấy toát lên vẻ khiến người ta cảm thấy vừa sạch sẽ lại thần bí.

Không biết cô ấy đã phát hiện ra điều gì, đi chưa xa lắm, bỗng quay ngược lại, Phó Đông Bình tò mò ló đàu ra nhìn, nhưng lại bị mấy người kéo vào cửa cản trở tầm mắt, vất vả lắm mới đợi được mấy người kia tránh đi, nhưng đã không còn thấy tăm hơi bóng dáng Nhậm Thiên Chân đâu nữa.

Lộ trình buổi sáng rất thuận lợi, Phó Đông Bình lái xe chở Hạ Đình Vũ và Đồng Hi, Hề Dao Dao lên núi Lăng Vân vào cung Vân Mộng bái Quan Âm. Rừng núi vắng vẻ ánh sáng tím mù mịt, cảnh vật duyên dáng làm người ta vui vẻ sảng khoái, mấy người cùng ngắm núi Lăng Vân một vòng, theo đó cũng dần dần quen thuộc với nhau hơn.

Mặt trời càng lúc càng lên cao, sau khi tia nắng xua tan màn sương sớm, nhiệt độ dần dần tăng lên, đến giờ cơm trưa, mọi người nóng đến mức không mặc nổi áo khoác nữa.

Đồng Hi lặng lẽ hỏi Hề Dao Dao, “Dao Dao, chúng ta đi theo bọn họ đến thôn Quỷ Vương làm gì? Có thể không đi được không vậy, nghe dọa người quá, chúng ta đến nơi khác chơi đi.”

Ánh mắt Hề Dao Dao đảo qua Phó Đông Bình cùng Hạ Đình Vũ đang gọi món,“Có gì mà sợ, chỉ là một cái tên thôi mà, huống hồ đi theo bọn họ còn được bảo vệ, không nguy hiểm đâu.”

Quán cơm nhỏ trong núi, đều là thức ăn thôn quê. Đồng Hi vặn nắp sữa chua cả nửa ngày vẫn không ra, Hạ Đình Vũ nhận lấy giúp cô mở nắp.

Hề Dao Dao đảo mắt, đưa bình sữa chua của mình cho Phó Đông Bình, “Anh Phó, giúp em với.” Phó Đông Bình cười cười, vặn mở nắp cho cô ấy.

Thấy hai cô gái ăn rất ít, thỉnh thoảng Hạ Đình Vũ lại ồn ào, “Các em đừng khách khí, ăn nhiều vào, ăn nhiều mới có sức leo núi.” Đồng Hi bật cười ha ha, “Anh Hạ à, lượng cơm của bọn em đâu có ít.”

”Anh tưởng bọn em muốn giảm béo nên không dám ăn nhiều.”

”Anh Phó, anh với anh Hạ đều là dân ở đảo Cò sao?” Hề Dao Dao tìm chuyện nói với Phó Đông Bình. Phó Đông Bình gật đầu, “Đúng thế, chúng tôi là bạn học, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.”

”Cả hai đều là kiến trúc sư sao?” Hề Dao Dao hỏi Phó Đông Bình câu được câu chăng.

”Cậu ấy mở công ty.”

Lúc lên đường, Đồng Hi đòi giành thanh toán. Phó Đông Bình mua một thùng nước đặt trên xe, đưa cho hai cô gái mỗi người một chai, “Thôn Quỷ Vương nằm khá xa, phải đi rất lâu, giữa đường nếu hai em muốn xuống xe thì cứ nói với anh.”

Hề Dao Dao gật đầu, cảm thấy anh không chỉ đẹp trai mà còn rất hiểu lòng người.

Lúc rời khỏi quán cơm, đúng lúc chạm mặt Nhậm Thiên Chân, Đồng Hi chạy lên trước bắt chuyện với cô ấy, “Chị Nhậm, chị cũng đến dùng cơm à.” Trông thấy Nhậm Thiên Chân đổ mồ hôi đầy trán, cô ấy rất ngạc nhiên,“Không phải chị đi bộ đến đấy chứ?”

Nhậm Thiên Chân không trả lời cô ấy, ngược lại lại hỏi, “Mấy người ăn chưa?”

”Ăn rồi, buổi chiều bọn em tính đến thôn Quỷ Vương.” Đồng Hi liên tục nói cho cô ấy biết.

Đi cả một buổi sáng? Phó Đông Bình tính toán một hồi, nơi này cách dịch trạm Lưu Vân khoảng mười lăm mười sáu km, cô ấy không muốn đi nhờ xe lại tình nguyện đi bộ, thật lạ kỳ.

Nhậm Thiên Chân đến trước quầy gọi món, lại chỉ gọi một bát cơm cùng một dĩa rau xào.

Đồng Hi thấy cô ăn đơn giản quá, “Chị Nhậm, chị ăn ít vậy à, gà lôi xào xắt miếng với cá hấp sốt cay ở đây không tệ đâu.”

”Tôi không ăn đồ có mặt mũi.” Nhậm Thiên Chân nhàn nhạt trả lời, tìm một chỗ ngồi xuống, lấy bát đũa và ly nước trong balo ra.

Có thể nhìn ra, cô ấy không thích dùng bộ đồ ăn dùng một lần, bát đũa đều tự chuẩn bị, Phó Đông Bình đợi những người khác đi hết ra ngoài, rồi đến trước quầy mua một bình sữa chua táo đỏ đặt tước mặt cô, “Chúng tôi lái xe đi, cô có muốn đi nhờ không?”

Nhậm Thiên Chân ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn trắng ngần tươi đẹp, vì đi bộ lâu mà trở nên hồng hào đáng yêu, nhưng lời cô nói ra lại không đáng yêu chút nào, ngược lại còn có ý khiêu khích.

”Vì sao anh cứ quan sát tôi vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.