Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Chương 32: Chương 32: Lối mòn




Moon không sợ cái cảm giác u tối của con đường này, em vẫn cứ bước đi, chầm chậm, từng bước một. Em càng tiến sâu hơn, vẫn chưa nghe thấy bất kì tiếng chân lạ nào.

Đúng như người tài xế đó nói, con đường rất hẹp, có vẻ như đã tồn tại lâu lắm rồi, kiểu kiến trúc cổ xưa, tường trần ẩm thấp, nấm mọc quanh mép sàn,...

Em vừa rời khỏi chỗ này cách đây 30 phút, giờ em lại quay lại (!)

Mê cung! Chúng đã nhốt em vào mê cung!

Em nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một to dần,...

Có lẽ chúng muốn để con mồi thích nghi với hoàn cảnh rồi mới ra tay.

Moon có gì để tự vệ?

Em có một chiếc di động đã ngoài vòng phủ sóng. Một chiếc USB. Và không gì hơn!

Em vẫn đang bước đi tiếp, em vẽ lên di động những lối mà em vừa đi. Mong là nó không hết pin, hiện giờ vạch pin vẫn còn đầy.

Nghiệp vụ của điệp viên cho em biết, em đang bị theo dõi bởi camera ở khắp nơi, chắc chắn nhưng tên sát thủ đó biết chỗ em đang đứng. Chúng chưa muốn ra tay thôi.

Em không hề có kinh nghiệm trong việc này, cũng không hề có vũ khí tự vệ. Còn hai tên sát thủ đó, chúng hoàn hảo.

Chính xác chúng là cặp đôi sát thủ cao cấp luôn hoạt động cùng nhau. Một nam và một nữ. Cả người đều khoác lên một màu đen kín mít, trừ đôi mắt và lỗ để thở. Rất chuyên nghiệp.

Cái chết đối với em rất đơn giản! Chỉ cần đứng yên một lúc là có một vé sang thế giới bên kia, nhưng, em sống là vì ai?

Mes- Em đã sống vì anh trai mình, là “đã”, còn giờ thì sao?

Nếu em muốn chết, em hoàn toàn có thể toại nguyện, nhưng niềm tin ở anh cho em biết, ngày hôm đó anh không nói thật.

- Cạch!- Moon xoay người! tiếng cửa đóng lại. Chắc là cái cửa vừa nãy em bước vào từ xe của người tài xế.

Chúng sắp hành động rồi!

Em vẫn muốn tồn tại, vì em muốn được gặp lại anh.

Moon bắt đầu dời khỏi chỗ, em đi nhanh dần. Việc em cần phải làm bây giờ là đánh lừa được hệ thống camera ở đây.

Nếu không sớm tìm ra sơ hở của hệ thống camera này, em sẽ nhanh chóng bị bắn giết. Phải tranh thủ khi chúng vẫn đang chờ con mồi, em cần phải làm được.

Không, em phải sống!

Moon vẫn đang suy nghĩ, tiếng chân của bọn sát thủ rất gần, chúng cố tình tạo tiếng động để thử thách em...

Moon chợt nhớ, ngày trước Ken đã dạy em rất nhiều dạng “mánh khóe” để che mắt hệ thống an ninh, có khi giờ lại dùng tới.

Em lục lọi trong đầu mọi cách thức, ngày ấy em đã học rất tập trung, vì em sợ hắn,...

Đây rồi! Moon nhớ ra. Phải thực hiện thật chính xác và nhanh chóng.

Moon đã nhằm thấy hai chiếc camera tối tân ở trên nóc nhà.

Với chiều cao 1m71 thì không thể với tới, em còn có đôi giày 10 phân. Vẫn là khó vì trần nhà phải khoảng 3,5 m. Chỉ còn cách duy nhất!

Em gỡ giày trái ra, và sẽ làm trụ bằng đế giày bên phải. Thực hiện cú xoay người tung lên, chân trái lấy đà là lề tường, em xoay một góc và dùng tay phải tỳ đế giầy nhọn hoắt vào ống kính camera.

- Két!- Trượt rồi! Em đã xoay mình quá đà. Chiếc giày rơi xuống mặt đất.

Nếu không có hành động đó, có khi bọn sát thủ vẫn chưa hành động, nhưng giờ thì chúng nhập cuộc rồi.

Moon không còn sự lựa chọn nào khác, em chỉ còn biết chạy, ... Thật khó khăn, một chân em chạm đất, còn một bên chân vẫn đang đi giày cao gót, em vội vàng cúi xuống và tháo chiếc giầy ra, em chạy tiếp,...

Em đã làm rơi mất USB đúng tại chỗ đó!

Chạy và chạy, tiếp tục thực hiện một vòng tròn,...

Lại một cái camera trên nóc, đây là cơ hội cuối cùng.

Lần này mà thấy bại thì em không đủ khả năng để với tới bất kì cái camera nào khác.

Em dùng nốt chiếc giày còn lại, ném thẳng vào ống kính.

Hy vọng là thành công!

Trật rồi, chiếc giầy văng vào tường kế bên.

Thế là hết hy vọng,...

Moon thở hổn hển,...

Đế giày bị gãy do lực nén quá lớn, phi thẳng vào ống kính của chiếc camera đằng sau.

May mắn vẫn mỉm cười với em!

Em cười, rồi vội vàng chiếu la de vào đúng chỗ vỡ của ống kính, cũng chính là lớp màng bảo vệ con mắt thần của máy quay.

Ánh sáng thích hợp kích thích dòng chảy của các electron trong con mắt thần, khiến nó rối loạn.

Em tiếp tục chạy, giờ thì em có thể yên tâm, dẫu chúng đã phát giác ra hành động vừa rồi của em, thì khi đến kịp, hệ thống cũng sẽ báo lỗi!

Moon khởi động chương trình phá an ninh, em dùng một vài thủ thuật nho nhỏ để làm nhiễu đường truyền của cáp. Như vậy dù em có ở trước cái camera vừa bị em phá đấy, nó cũng sẽ chỉ hiển thị kết quả trước khi có người bước vào đây, vì em chỉnh tua lại thời gian 24h. Mà đây là một hệ thống, nên tất cả các máy khác cũng sẽ ở trạng thái “im lìm”.

- Mi tưởng chúng ta là con nít chắc!- Tên sát thủ nữ lên tiếng, âm thanh vang vọng.

Moon giật mình quay sang bên, y đang đến gần em, chưa hết, tiếng chân từ bên đối diện cũng đang lại gần!

Em đã bị bao vây!

Moon quên mất, em đã mất thời gian để chạy phần mềm mà không để ý tới hành tung của hai tên sát thủ. Giờ chúng chỉ cách em một con đường nghẹo.

Em vẫn muốn gặp anh! Em phải sống, Moon nhìn xung quanh bốn phía xem có cách nào thoát thân, phía trên trần thì không thể, vì nếu em không đủ khả năng để nhảy lên, mà chiến đấu thì em không dám, phải rồi, tầng hầm!

May mắn chính chỗ em đang đứng đây có một lối thoát!

Moon cố nạy nắp cửa hầm, khó quá, tay em không đủ khỏe,...

Em rút điện thoại và bật sóng laze công suất lớn.

Nhanh lên, chúng sắp thấy em rồi,...

Nắp cửa vừa mở, em toan định nhảy xuống, chúng đã kịp thấy em.

Em vội vàng bám lấy thang dốc,...

- Đoàng!- tên sát thủ nữ nổ súng, vừa đúng lúc em đang xoay người.

- Á!- Em trúng đạn rồi, vào đúng xương bả vai, mất thăng bằng, em trượt luôn theo cái cầu thang, hai cánh tay vẫn cố tỳ vào cột dọc của thang để tránh bị ngã nhào.

- Uỵch!- Em tiếp đất, người ngã nhào xuống, dù rất đau, em vẫn cố ngượng dậy.

Máu từ bả vai trái tuôn ra, nếu không mau chóng băng lại, em sẽ mất máu, và cũng sẽ vô tình để lại dấu vết cho chúng.

Em chạy, tiếp tục chạy.

Dưới đây vẫn là mê cung. Nhưng vì đây là đường hầm nên cũng hơi tối, nếu chúng muốn rà soát vết máu thì buộc phải dùng đèn, như thế sẽ bất lợi hơn vì một tay chúng đang “bận”. Về việc camera thì em yên tâm rồi, chúng đã bị vô hiệu hóa.

Chiếc điện thoại đã giúp em xác định những nơi em đã đi, khoanh vùng lại được những lối mòn.

Được rồi, em tạm thời ngồi nghỉ tại một góc khuất, mà muốn vào được đây phải đi khá lòng vòng.

Em đang rất đau, máu đang rỉ ra từ viên đạn.

Chiếc áo Vest dù sao cũng đã giảm bớt ảnh hưởng từ sức nóng rát và tránh cho viên đạn tiến sâu hơn.

Em cửi áo khoác ra, máu ra nhiều quá, tại em đã hoạt động quá sức mà,...

Moon cho chiếc điện thoại lên miệng để giữ, em bật tia sát trùng, đây là ứng dụng mới trong sản phẩm công nghệ của Devils. Em chiếu ánh sáng vào vết thương và ngón tay phải của mình.

Em nhắm nghiền mắt, rồi dùng năm đầu ngón tay gắp viên đạn ra, hoàn toàn thủ công. Móng tay em không quá dài, nhưng đủ để chạm tới viên đạn. Đau! Nỗi đau thể xác quá kinh khủng, tự tay mình xé từng miếng da miếng thịt của bản thân. Máu vẫn cứ tràn ra,... Nếu ngày ấy, “họ” không tập cho em cách tiếp xúc với máu, chắc giờ em đã hoảng loạn trầm trọng rồi,...

Từng giọt máu rơi, em đang nghĩ tới anh,... hai chúng ta cùng chảy chung một dòng máu!

Moon lôi được viên đạn ra, không có thuốc gây tê, nên khiến bả vai em đau như búa bổ.

Moon xé ruột áo Vest ra làm băng để quấn lên vai. Máu đã ướt sũng chiếc áo sơ mi.

Em thở mệt,...

“Em cố gắng tất cả là vì anh đấy!”- Moon cười.

Em thò tay vào túi áo khoác, định lấy ra usb, dù thế nào nhất định cũng phải phá khóa để gửi về Devils, như thế mới thực sự hoàn thành nhiệm vụ và mới có cơ hội để lập công, xứng đáng với anh!

Em phát hiện ra mình đã làm rơi ở đâu đó!

Hai tên sát thủ đã rò ra vết máu!

Thồi rồi! Em đã làm mất thứ quan trọng nhất.

Những lúc này phải thật bình tĩnh mới có thể đưa ra lối thoát cho bản thân.

Nếu đánh trực diện em sẽ không thể thắng nổi chúng, vì chúng có súng! Em chỉ có một mình và đang bị thương.

Chắc chắn giờ này chúng đang ở rất gần rồi...

Gọng áo!- Em chợt nảy ra một suy nghĩ.

Để tôn dáng cho chiếc áo Vest, thông thường người ta hay sử dụng vải đệm lót ở vai và gọng thiếc để tôn lên cầu vai. Đúng rồi! Hai bên vai là em có cả thảy 4 chiếc gọng. Em dùng răng rạch chỉ áo ra, rồi rút gọng nhét vào người. Đây sẽ là vũ khí của em.

Bước chân tên sát thủ chậm dần.

Em vẫn còn thời gian vì lúc trước em đã cố tình đi vài vòng quanh những lối mòn nhỏ này để vệt máu lấm tấm, rơi xung quanh khiến chúng hẳn sẽ khó tìm hơn.

Em sẽ thừa thời cơ mà thoát thân, nếu may mắn, còn không em sẽ phải chiến đấu với bốn miếng gọng hợp kim trên người.

Em đang cố kìm tiếng thở của mình.

Bon chúng sắp đi tới chỗ em. Kế hoạch là em sẽ ném chiếc áo khoác vào người chúng để tranh thủ thời cơ chạy biến, rồi ném ba miếng gọng ra để tung hỏa mù, cho chúng xác định nhầm vị trí của em. Tiếp tục bật hệ thống rối loạn camera sẽ khiến đầu đọc dữ liệu của bọn sát thủ bị đơ. Theo em chắc Usb rơi ở đâu đó gần cái cầu thang thôi, chắc do em ngã mạnh nên nó bắn tung ra lúc nào. Tên sát thủ chắc nghĩ em vẫn đang cầm nên sẽ không tìm USB. Thế rồi em sẽ tìm lối thoát thân nhờ hệ thống camera ở đây...

Kế hoạch tạm ổn, tuy nhiên,...

Chiếc điện thoại đột nhiên bật sáng thông báo trạng thái sắp hết pin!

Ánh sáng từ đèn đủ để tên sát thủ nhận ra, vị trí con mồi!

Moon vội vàng cất chiếc điện thoại vào túi quần. Tiếng động mỗi lúc một gần hơn. Em cố gắng gượng dậy, vết thương vẫn rất đau. May là trước khi tới đây em đã uống một viên thuốc AKR giúp đẩy nhanh quá trình đông máu,...

Hai tên sát thủ chĩa đèn pin vào mặt em!

!

Em tựa vào tường, cố gắng tìm cách thoát thân,...

Ánh sáng từ chiếc đèn chiếu thẳng vào khuôn mặt khiến em nheo mắt lại. Tranh thủ lúc này em cho tay trong túi quần và nhấn tổ hợp phím *10#4- chức năng gây rối loạn hiện lên màn hình tức thì. Em nhớ ngày trước em hay làm thủ công rất dài, Ken đã chỉ cho em cách nhanh hơn, nhưng giờ em không được nhìn màn hình, rất khó để thực hiện.

Phải sử dụng trí tưởng tượng! Moon đang cố gắng nhớ lại cái màn hình của chiếc laptop ngày trước em được học, sếp đã dậy rất kĩ phần này, bây giờ đã 6 năm trôi qua, em phải nhớ! Thực sự phải nhớ để còn gặp anh.

- Đoàng!- Tiếng súng được bắn ở cự li 5m.

- Sao mày lại nổ súng!- Tên sát thủ nữ muốn để cho con mồi đau thêm chút nữa vì phát súng vừa nãy, và y muốn được bắn con mồi.

- Để nó có cơ hội tìm đường thoát sao? Nó chỉ là một con oắt con, nhưng khinh địch là không tốt, để an toàn thì cho nó một phát súng cho vui!- Tên sát thủ nam lên tiếng.

- Ta không thích, lần tới này để ta bóp cò!- Tên sát thủ nữ tranh dành.

Moon rất đau, viên đạn mà hắn cố tình bắn trượt đang nằm yên trên cổ tay trái em. Vẫn may là hắn không bắn vào tay phải, vì bả vai trái em đã tê liệt, thêm một viên đạn vào bên trái vẫn chỉ khiến cả bên bị vô hiệu hóa. Em cần phải giữ gìn bên tay phải, nếu không khó lòng mà thoát thân. Chúng vẫn đang đôi co, nhân cơ hội này em dùng phi tiêu!

Moon ném hai cái gọng áo bất ngờ vào mặt của hai tên sát thủ. Do đã được đào tạo và ở cự li gần, hai mũi tên đã trúng đích. Một cái văng vào sống mũi của tên nam sát thủ, còn một cái rơi vào khóe mắt của tên còn lại khiến lớp vỏ mặt nạ bị rách toạc một đoạn chừng 2cm.

Chạy! Cách tốt nhất của em bây giờ là chạy, chúng theo em rất sát.

Moon giơ chiếc điện thoại lên, vừa chạy và cố không để phát ra tiếng động quá to, vừa tranh thủ nhìn màn hình và phá hệ thống. Chỉ có một cánh tay khiến em bất lợi vô cùng.

- Nó ở đằng kia!- Tên sát thủ đã chiếu đèn pin vào em. Chói quá, Moon vẫn cố gắng thực hiện. Cổ tay em ra rất nhiều máu, nếu không kịp thời cầm máu thì bàn tay trái sẽ bị hoại tử!

“Accept”- Moon nhấn ngay, bộ phận nhiễu từ đã được kích hoạt!

- Bíp! Bíp! Bíp!- đồng hồ đa năng của hai tên sát thủ báo hiệu khẩn cấp, hệ thống thông tin và camera đã bị rối loạn,...

Hai tên ấy vẫn đang chỉnh đồng hồ, em có lợi thế. Em chạy! Chạy rất vội vàng!

- Đuổi theo nó mau!

- Vội gì! Trêu con nhỏ đó tý, đằng nào mọi ngõ ngách ở mê cung này ta chẳng thuộc nằm lòng.

- Mi lại khinh địch rồi!

- Vậy thì cho ta 5 phút! Ta sẽ giết con nhỏ đó!- Tên nữ sát thủ cam đoan.

- ...Thôi được!

Tên sát thủ nữ chầm chậm bước đi,...

Moon đã chạy tới chiếc cầu thang vừa nãy, em loay hoay cố gắng tìm chiếc Usb, nếu không có nó thì sóng sót trở về cũng không toàn mạng, vì văn bản xác minh đã được kí kết, Green đã hết trách nhiệm, Devils không có quyền gì để khiếu nại họ. Mà em biết, giá trị của những con số trong USB không hề nhỏ!

- Tìm gì thế nhóc con!- Tên sát thủ nữ đã tới rất gần.

Chính nhờ vị trí tương đối gần nên xung điện từ của chiếc di động phát ra rất mạnh, khiến chiếc đồng hồ của y báo loạn!

Moon vội vàng trèo lên thang nhân lúc y tháo chiếc đồng hồ, em có được 15s, vì chiếc đồng hồ được gắn khá chắc chắn.

“Thôi vậy! Phải tìm cách thoát trước đã rồi mới quay lại tìm USB”- Moon nghĩ thầm.

“Pin yếu”- Chiếc điện thoại tiếp tục hiển thị trạng thái, em đã để máy hoạt động trong thời gian dài và sử dụng tia sáng diệt khuẩn tiêu tốn rất nhiều năng lượng. Em tạm thời tắt máy, như vậy là hệ thống camera lại trở về trạng thái bình thường. Tên nữ sát thủ đã vất bỏ đồng hồ đinh vị, nhưng còn tên sát thủ nam, hắn vẫn đang dùng!

Moon lôi xé tạm bên thân áo sơ mi để lấy vải buộc tay trái lại!

- Đoàng!- Một lần nữa tiếng súng lại nổ. Tên sát thủ nữ muốn trả thù vì em đã làm rách chiếc mặt nạ của y.

Em dát quá, viên đạn vừa mới sượt qua mặt, rơi trúng vào tóc. May mắn!

Em tiếp tục sử dụng gọng áo! Phi thẳng vào bả vai phải của tên sát thủ, y đã tránh được. Em đã mất 3 chiếc gọng.

Ngay sau đó.Em cầm nhanh viên đạn đang nóng ném mạnh vào đầu gối tên sát thủ tranh thủ lúc y không chú ý. Đương nhiên vì phải né miếng hợp kim vừa rồi, y không kịp trở tay. Sức nóng của viên đạn khiến chân y tê buốt. Còn em, em đã có một vết bỏng nhỏ khá nặng ở má phải và lòng bàn tay, do lực ma sát và khối khí di chuyển theo viên đạn với tốc độ quá nhanh.

Em chạy tiếp!

- Đoàng đoàng đoàng ! -Tên sát thủ liên tiếp nổ súng. Y quên mất rằng đã dùng hết số đạn trong bao súng.

- Hey! Cho ta mượn súng!- Cô ta dơ tay trước mặt tên sát thủ nam đã tới gần từ lúc nào.

- Thôi đi- Hắn sẽ trực tiếp ra tay. Tên này dày dạn kinh nghiệm và tuyệt đối không khinh địch.

Moon chạy, đột nhiên em ngã uỵch. Lòng bàn chân em đã trầy máu, rách da, đau ghê gớm!

Em lấy tay quẹt mồ hôi.

“Anh à! Em sẽ trở về để gặp anh! Nhất định là thế!”

Em thở hổn hển...

Tên sát thủ đã ở ngay sau.

- Binh!- Hắn dùng nắm đấm đấm trực tiếp vào bụng em. Em ngã nhào, hắn dạng hai chân trước mặt, cúi người xuống và xốc nách em lên. Đúng bên trái, khiến em đau dữ.

- Bốp!- Hắn mạnh tay tát thẳng vào mặt em, đồng thời buông tay khiến người em lao thẳng ra phía trước.

Đàn ông không bao giờ dùng nắm đấm với phụ nữ. Nhưng đối với bọn sát thủ thì không bao giờ có khái niệm ấy, dẫu hắn có vào nghề được 30 năm, và em chỉ là một con nhóc.

Mặt em lê xuống gạch. Người ê ẩm. Em cố mở mắt,...

Trước mắt em chính là cái USB!

Moon khởi động lại di động.

Tên sát thủ đang tiến đến.

-Bụp! -Hắn dùng cù trỏ đập mạnh vào lưng em.

- Phụt!- Là máu, lồng ngực không thể chịu được sức nén từ cú va đập, khiến máu từ trong cơ thể trào ra ngoài.

Hắn thật vô nhân đạo. Em không có sức chiến đấu, ngay từ ban đầu đến lúc này. Nhưng em phải cố gắng cầm cự, thà để hắn đánh bầm dập còn hơn dùng súng!

Moon lấy thân mình che đi cái điện thoại, em đang cố gắng chuyển dữ liệu từ Usb vào máy. Chắc chắn chúng sẽ giết em và thu lại USB, vì thế cần phải lưu hồ sơ lại. Rồi may mắn nếu em thoát ra được đây, chiếc điện thoại sử dụng năng lượng Mặt trời sẽ gửi thông tin cần thiết đến “Sếp’.

Máu từ vai và tay chảy ra rất nhiều, chính là lớp ngụy trang cho những hoạt động của em. Tên sát thủ ngỡ tưởng em đang cố ngượng dậy!

Hắn định cho một phát quết định.

Hắn dơ gọng súng chĩa thẳng vào mặt em. Nếu bắn ở cự li này thì chắc chắn máu sẽ vấy vào bộ quần áo của hắn, nên hắn lùi lại.

Hay là buông xuôi! Làm gì còn lối thoát nữa, dữ liệu mới bắt đầu được gài vào điện thoại, hệ thống triển khai tự động cần phải qua bước kiểm tra, rà soát tính liên tục rồi mới được lưu, mất quá nhiều thời gian, mà với tình hình này thì em không thể thoát ra ngoài tới vùng phủ sóng được.

“Anh ơi! Liệu em có còn được gặp anh không?

Liệu anh có nhận em không?

Hay liệu anh không phải là anh trai em?

Suốt 17 năm qua, anh trai đâu có tìm em, hay là anh đã chết rồi!”

Tuyệt vọng!- Moon chẳng có gì để chứng minh người thanh niên hôm trước là Mes ngoài linh cảm. Không! Linh cảm đâu phải lúc nào cũng đúng!

Và em quyết định buông xuôi.

...

Arrow và Ken bước ra từ hội nghị bàn tròn, họ dự tính sẽ bay về nước ngay.

“You have a mail”- Giờ Arrow mới mở di động.

“Chắc lại là hộp thoại của mấy lão già xin xỏ đi thay thế công việc ở Green”- Arrow nhăn mặt, hắn không mở xem và cũng không xóa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.