Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Chương 44: Chương 44: Trống Rỗng




Chiếc giường khẽ rung khiến Moon tỉnh dậy, em đã để chế độ hẹn giờ lúc 6h. Thực ra thì, nếu để chuông báo thức Sếp sẽ tỉnh giấc mất, nên em chọn chế độ rung của giường để chỉ mình em biết.

Moon vươn vai rồi ngồi dậy, hôm qua em ngủ cũng khá đẫy giấc. Giờ thì lại phải dọn dẹp nhà cửa, không sao, đây là trách nhiệm của một người làm mà. Nghĩ vậy lên em xách máy để hút bụi, nhà rất sạch nên chỉ cần làm qua loa, tuy thế nhưng Sếp khó tính lắm.

Xong xuôi việc dọn dẹp, em vào phòng lấy trang phục cho Sếp, chẳng phải nghĩ nghợi gì, em chỉ cần đem bộ quần áo đầu tiên trong giá treo mà đã được người để sẵn đó, mang xuống để Sếp dùng. Tất cả các trang phục đều được thiết kế rất công phu, ấy vậy mà sếp chỉ mặc đúng một lần, em nhìn chúng mà thấy tiếc, nhưng nói thật, dáng sếp chuẩn như thế, khoác lên mình những bộ cánh thế này, càng giúp tôn lên vẻ đẹp của những cái áo, cái quần mà nếu phải một người nào khác gầy gò thì có khi mặc lại xấu xí. Em tự nhìn mình trước gương, thở dài, nếu em có cả đống áo quần này, thì cũng vậy, người em đúng là trơn tuột từ trên xuống!

Cũng chỉ là nghĩ thôi, chứ em thì làm sao có được những thứ xa xỉ này!

Em ngó lại trang phục của mình, một chiếc áo thun màu trắng, cùng với chiếc quần dàn di màu bộ đội, thực là chẳng nữ tính chút nào. Nhưng em thích vậy, cái tính tự lập ngay từ nhỏ đã tôi luyện em trở nên mạnh mẽ hơn, thể hiện qua trang phục em đang mặc. Đối lập, mái tóc dài ngang vai lại kéo em trở về nét nữ tính, đôi mắt trong trẻo tôn lên khuôn mặt em sự thánh thiện vốn có,... em chẳng giống bất kì ai, lúc thì tự đánh mất quyền sống của bản thân, khi thì vươn dậy bằng mọi giá, nên ...em ở trong tim hắn!

Ken tỉnh dậy khi đồng hồ chỉ số 8. Hắn nhổm người xem em vẫn còn đang ngủ hay không, nhưng giường em đã được gấp nếp cẩn thận,... Hắn không thích vậy, bao giờ cũng thế, với bất kì người phụ nữ nào, người tỉnh dậy trước luôn là hắn, dù đã trải qua một đêm nóng bỏng, nhưng nguyên tắc của hắn, khi đã dậy thì coi như không hề biết người bên cạnh là ai. Hắn lạnh lùng như vậy đấy, còn với em thì, sao mà khó “giả tạo” vầy.

Ken ra khỏi giường, hắn cũng không định chỉnh lại ga giường, vì đó đâu phải nghĩa vụ của hắn, tiện tay, hắn cửi áo luôn, từng đường nét trên cơ thể hắn từ từ phô trương theo làn áo được quấn lên, phải gọi là hoàn hảo, vai nở, khuôn ngực đầy đặn và vòng eo thon.

Hình như có người đang nhìn hắn, mà ngoài hắn ra, ở đây có ai, trừ Moon. Em vẫn đang nhìn hắn.

- “Khỉ thật!”- Hắn quên mất riêng căn nhà này có tường làm bằng kính, nên dù ở trong phòng thì người ở ngoài cũng vẫn nhìn thấy. Hắn hơi ngại, khi mà con mắt ấy là của một đứa “trẻ con”. Mà 17 đâu còn được gọi là trẻ con nữa, nhưng..., hắn luống cuống rồi lấy áo mặc vào người. Hắn sợ... em ngại!

Toan định thay áo, nhưng lại lo em mất công giặt nhiều, hắn lại thôi. Trong phòng đánh răng, hắn suy nghĩ không biết sẽ giáp mặt với em thế nào đây.

- “Ở với trẻ con khổ quá đấy!”- Hắn thở dài, thực ra chỉ hắn suy nghĩ vậy thôi chứ.

Moon tiếp tục công việc dọn thức ăn sẵn ra bàn, em chẳng hiểu hành động vừa rồi của Sếp. Lúc Sếp dậy, em nhìn theo thói quen, rồi thấy Sếp cởi áo, nghĩ gì đó, rồi lại mặc vào. Em hoàn toàn không thể hiểu. Lúc em học bơi ở trường, các bạn nam thì mặc quần sooc và cửi trần, em cũng thấy Yun như vậy. Cậu ấy cũng nhìn em rồi bắt em quay mặt đi. Khó hiểu, em mà lại ngại chắc, các bạn nam của cả lớp đều thế cơ mà, mặt khác, hồi em đi tập huấn ở Devils, những người khác giới cũng không mặc áo để tiện cho việc tập luyện, em và mọi người đều nhìn “quen” hết rồi.

Chuyện hoàn toàn bình thường, trời mùa hè ra ngoài cũng đầy người nam giới cửi trần đấy thôi, chắc là Sếp có việc gì đó, em nghĩ, chứ Sếp có bao giờ phải ngại ngùng cái gì đâu.

Ken bước ra ngoài, trong người hơi khó chịu vì không được thay áo, có ai bắt hắn thế đâu, là do hắn ...tự nguyện.

Hắn nhìn em. -“Bẩn không chịu được, mãi một ngày mới thay một bộ!”- bắt gặp ánh mắt của em, hắn lại ngượng ngùng.

Ngồi vào bàn, hắn nhìn ra ngoài.

- Sếp ăn sáng ạ! - Moon lễ phép. Rõ ràng, em hoàn toàn coi như không có chuyện gì.

Ken không nhìn em, cũng không ra hiệu để em ngồi cùng, hắn ăn nhanh rồi đi làm luôn.

- Dạ! Sếp không thay đồ ạ!- Moon làm đúng nghĩa vụ của một người giúp việc “làm công ăn lương”.

- ...- Ken nhìn vào bộ đồ đã chuẩn bị trước - “Đang giỡn mình đấy hả? hay ... là chữa ngượng!”- Ken suy nghĩ, hắn không trả lời em, mà ra cửa luôn. Vừa bước khỏi cửa, khuôn mặt của hắn đã chuyển sắc, mức độ lạnh lùng tăng lên nhiều nhiều. Đặc biệt đôi mắt, không bao giờ nhìn xuống, và đôi bàn tay luôn trong trạng thái nắm hờ. Giống như một Robo sát thủ, hắn lên xe bước đi. Moon chẳng thể nào biết được, khuôn mặt lạnh như băng ấy của hắn đâu.

Cũng từ khi ở gần em, hắn mới hay đặt ra những câu hỏi, thường thì chỉ có người khác đặt dấu hỏi chấm, còn hắn luôn trả lời lại bằng dấu chấm than- sự ra lệnh. Nhưng những dấu hỏi chấm trong đầu hắn đó, chỉ có em là người có đáp án thôi (!).

Moon giờ mới ngồi ăn, thức ăn tuy hơi nguội nhưng em vẫn thấy ngon, toàn những món đắt tiền nên em tiếc và ăn hết. Trước mặt Sếp thì em không dám, chứ thực ra em cũng muốn ăn nhiều nhiều. Sau khi nạp đầy năng lượng, em đi rửa bát và dọn dẹp. Tự hỏi mình, em thắc mắc không biết mình còn phải ở đây tới bao giờ, buồn lắm, lại không được ra ngoài thì sao có cơ hội gặp lại anh...

Ăn nhiều quá, khiến em chóng mặt, khó chịu không thể tả, có lẽ vì cơ thể vẫn chưa điều hòa được.

Em vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, và nôn ra gần hết số thức ăn vừa rồi. May mà không ra máu, Moon thở phào, giờ em đã ổn hơn. Chắc là nhờ mấy viên thuốc bổ, nhưng lạ thật, dạo này khi nào em ngủ mê mệt, như có ai giúp em thoát ra khỏi giấc mơ ghê rợn,... mà chắc là em nghĩ vậy thôi, chứ Sếp thì không thể, mấy lần em khó ngủ quay sang nhìn, thấy Sếp đã gáy o o. Mà Sếp cũng “vô duyên nhỉ”, em cười thầm.

Tự dưng lại nhớ đến Yun, không biết người bạn thân nhất của em thế nào rồi... Từ ngày hôm ấy, em vẫn chưa một lần gặp cậu, không biết, cậu có thấy dễ chịu khi cách xa em không...?

“ Yun à! Tớ mong rằng, sau này, khi mà cậu biết, tớ làm cho Devils, hy vọng cậu vẫn mỉm cười với tớ nhé!”- Moon thì thầm, sớm muộn gì thì cũng phải biết thôi, sự thật dù có được “bưng bít” cẩn trọng, thì tới mọt ngày, cũng bị “lòi” ra.

Đối với em, Yun là người quan trọng, nhưng chắc có lẽ, em chẳng là gì của cậu đâu. Ngày trước, cậu đi đâu em cũng theo đấy, la cà khắp mọi nơi, em thì suốt ngày tíu tít bên cạnh cậu, hỏi mọi thứ, cái gì không biết cũng đều hỏi hết. Yun nhăn mặt nhưng đều nói cho em hay. Cậu rất hiền, chỉ thi thoảng hơi ác khẩu và cọc cằn thôi, lúc nào cũng bảo không muốn trả lời nữa, nhưng tí lại nói cho em biết. Vì thế mà em rất quý mến cậu.

Moon đã từng nghĩ, anh trai của em cũng như thế đấy, là một người anh luôn giải đáp mọi thắc mắc cho cô em ngốc nghếch!!! Nhưng giờ, em chẳng còn lòng tin nào nữa, dòng máu em chảy trong người, đã rất nhiều đổ vơi, thêm vào những nhóm máu khác, hay vì thế mà máu em không trong lành nữa, hay vì thế máu em đã lẫn tạp nham để anh không nhận em...

Lúc nào em cũng thế hết, khi nghĩ đến bất kì ai, lại đem so sánh với anh trai, ...rồi ...hụt hẫng...

Moon đem theo những suy nghĩ này vào nhà tắm, cả chiều và tối qua em cũng thế, sau khi dọn đống mì dưới sàn nhà, em cũng đã chui vào đây, ngồi không. Cả căn nhà, em chỉ muốn vào đây ngồi thôi, vì duy chỉ phòng tắm này là màu trắng, hoàn toàn, em để dòng nước mát lạnh cứ thế chảy, thay cho nước mắt, em lúc ấy rất buồn.

Em đã nhận thức được giá trị của những giọt nước mắt, không phải khi đau khổ hay mất mát mới đem ra dùng, hay quá vui sướng mà hạnh phúc, ... không được đâu... giá trị của những giọt nước mắt là... vô nghĩa.

Em đã nhầm, và Arrow đã đúng. Ngày đấy Sếp nhỏ dọa nạt em sợ tới mức chỉ biết khóc, và Sếp đã bảo rằng, “Mày mà còn khóc nữa thì lần sau là máu thật đấy!”- Em không quên được câu nói này, đúng, Sếp nói hoàn toàn đúng.

Khi mẹ chết, em cũng đã khóc rất nhiều, vậy nên máu của mẹ chảy đầm đìa, giàn giụa tấm áo, dù em không nhìn thấy, nhưng em cảm nhận thấy!

Khi tủi thân quá em khóc nấc lên, bọn trẻ ở cô nhi viện lại càng được thể trêu trọc em nhiều hơn,...

Lần đầu tiên gặp Sếp, Sếp cứa mạnh mảnh nhựa vụn vỡ sắc nhọn vào tay em, em đã khóc, và Sếp đáp trả lại bằng một vết thương sâu ở tay, máu cũng đã chảy tòng tòng,...

Tiếp đến, em khóc vì Sếp ác độc quá, ép em ăn thức ăn đầy sạn, không cho em dùng thìa hay đũa, mà phải “bốc” từng miếng lên để ăn, càng khóc, Sếp lại càng ghét em hơn.

Người bạn mèo Mun của em cũng loang lổ máu khi em khóc, thậm chí máu còn kết lại nhúm lấy đám lông của con vật nhỏ bé. Em khóc, và Sếp lớn chỉ đáp gọn lỏn “Ta đã giết nó đấy”.

Em đã tự hứa, sẽ không bao giờ khóc nữa, khi em bị Ropez ép ăn thức ăn thừa của chó. Em hận lắm, nhưng em chỉ hận bản thân mình thôi, tự mình không bảo vệ được mình, Sếp và cô gái đó, Ropez, họ có quyền bắt nạt em mà, chỉ có em vì quá hèn kém ...nên đành phải chấp nhận số phận. Em đã ăn, em vẫn đang cảm giác được sự tanh bẩn của phẩm giá mình, thế mà vẫn tiếp tục, nước mắt cứ lã chã.

“Moon ơi! Những giọt nước mắt này sẽ không bao giờ chảy nữa!”- Em đã từng nói vậy, thế mà khi gặp anh em lại khóc, để rồi tuột mất anh... Tự thất hứa cái lời hứa cuối cùng của danh dự!

Nước mắt có đem mẹ về lại với em không?

Nước mắt có thể để mèo con sống lại?

Nước mắt có gọi anh đến bên em?

Và nước mắt có thể nhòa đi lòng tự trọng?

Không! Chính nước mắt, chỉ làm em xa rời những thứ vốn dĩ đã là của em thôi.

Yun, phải rồi, ở bên cậu, chưa một lần em khóc, có lẽ vì thế mà cậu vẫn là bạn em! Em thực sự chỉ mong cậu không ghét em thôi, chứ chẳng mong gì nhiều. Chí ít thì nước mắt chưa thể cướp đi cậu!

Thế nên hôm qua em mới không khóc, em đã hiểu, thực sự thấu rồi.

Moon vẫn đang để nước chảy tràn xuống bồn, em đặt chân trái vào trong, nước trào mạnh hơn. Nước rất mát, em để cả người mình dưới làn nước, để nước cuốc đi những mảng kí ức não nề.

- Choang!- Ken tức tối, hắn đã về và cố ý đập đổ chiếc bình pha lê trên tủ.

- Khốn!- Devils đã bị lỗ một khoản tiền lớn kèm theo một vố quá đau từ Interpol. Nhìn hắn thật đáng sợ, hai con ngươi long lên, thậm chí còn thấy mạch máu đỏ ngàu hiện trên lồng tử. Tay hắn ghì chặt vào nhau, nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc. Hơi thở của hắn mạnh tới mức có thể thổi tung một tờ giấy.

White đã liên kết với Interpol để tung bẫy Devils, chính cái hôm đi dự tiệc ấy, bọn chúng đã cho người vào Devils để ăn cắp dữ liệu. Ken không tiếc dữ liệu và tiền bạc, đối với hắn, lấy lại không hề khó, thậm chí chúng lấy một của Devils, hắn còn có thể “đòi” lại gấp trăm lần, thứ mà hắn điên tiết, chính là tính bất cẩn của bản thân- điều này là tối kỵ đối với một ông trùm lớn. Dạo này hắn cũng thấy mình quá lơ là với tổ chức, hệ thống tập đoàn Devils có ở rất nhiều nơi trên thế giới, thế mà hắn lại quá chú trọng tới những nơi “miếng mồi” ngon lành, quên đi những thị trường “non nớt”. Devil như chính con người hắn, tất cả đều rất quan trọng, ngay cả chiếc móng tay, vì vậy, hắn cần phải xem xét lại bản thân.

Moon bước ra từ phòng tắm, nghe thấy tiếng rơi vỡ là biết ngay, mình sẽ phải dọn.

- Dạ! Sếp!- Moon nói nhỏ, để chắc rằng sếp “cho phép” em đi làm nhiệm vụ.

Ken quay lại nhìn em, ...

Cục tức trong người tự dưng biến mất.

Trông em lúc này, thật lạ, có nét gì đó khêu gợi, mái tóc do đang sấy dở buông xù, tuy còn hơi ẩm, nhưng có nét gì đó hoang dại mà thuần khiết. Đôi mắt màu nâu ánh lên những tia sáng long lanh, đôi môi em mỉm cười chúm chím. Cả trang phục của em nữa, vì bị tóc trước khi sấy làm ướt, nên bó sát vào người, ...

Ken vẫn đang nhìn em, hắn thở chậm lại.

Em tiến gần đến chỗ hắn. Mắt vẫn cứ nhìn vào chiếc bình đã vỡ vụn. Thật đáng tiếc, chiếc bình rất đẹp, những tinh thể pha lê óng ánh dưới đèn điện, phút chốc chỉ còn là những mảnh nhỏ li ti.

- Oái!- Moon bị trượt chân, do nước trong bình văng ra xa, đúng đến bước chân đã làm em mất đà. Cái khoảnh khắc ấy, em tưởng tượng ra người mình đã be bét máu khi chạm vào những mảnh sắc nhọn kia. Với tốc độ rơi tự do và trọng lực của Trái Đất, chỉ tích tắc kia thôi, em sẽ nát người!

- Bụp!- Ken đã đỡ lấy em, nhanh chóng.

Em còn chưa hoàn hồn thì đã có cảm giác ươn ướt phía đầu môi!

Có một chút gì đó tê tê đầu lưỡi, khi môi Ken chạm nhẹ vào em.

Hắn không thể hiểu được cảm giác của mình lúc này, một xúc cảm nồng nàn dâng tràn tâm trí hắn. Bờ môi em nhẹ nhàng lướt trên môi hắn. Ken luồn đôi bàn tay vào từng lọn tóc nơi em, những ngón tay trở nên dịu dàng đẩy em gần về phía hắn hơn nữa. Ken cảm giác thấy từng hơi thở yếu mềm của em, hắn chỉ muốn xiết em chặt hơn nữa, để em sà vào ngực hắn, cảm nhận từng nhịp đập con tim hắn và nhận trọn lấy sự ấm áp của cơ thể.

Hắn vẫn chưa thể dứt ra khỏi đôi môi đầy cám dỗ của em, một sự quyến rũ lạ kì khiến hắn quyến luyến và không thể tách rời. Càng tiến sâu, hắn càng bị lôi cuốn, bờ môi mỏng đang mềm mại khiêu khích hắn, như thể muốn thử thách chính hắn đây. Tay trái hắn từ từ buông xuống, hắn muốn ...em là của hắn!

Tay Moon ghì chặt lấy ngực hắn, em dùng mọi cách để đẩy ra nhưng không thể. Một là em sợ đẩy mạnh quá, lỡ hắn buông tay là em ngã ngay xuống những mảnh vụn kia, hai là em không đủ sức, hắn khỏe hơn em nhiều.

Em càng tránh, tay hắn càng đẩy sâu em vào hơn, em không thể chịu nổi nữa, ngạt thở lắm!

Vậy là em cắn nát môi hắn, cho tới khi có cảm giác tanh tanh mới thôi. Tay em vẫn tiếp tục chống cự.

Khẽ nhói đau, hắn dừng lại, thả lỏng người em ra. Rồi từ từ buông tay.

Em thở mạnh, không nhìn hắn.

Ken ngượng ngùng quay đi, nhưng hắn vẫn muốn thấy thái độ của em, hắn đã quá bất ngờ và “tự tiện” chăng?

Môi của em dính máu hắn, chẳng suy nghĩ gì, em đưa tay lên và quệt đi, rất mạnh.

Một sự phũ phàng tới từ phía em!

Không chỉ dùng một tay, mà cả hai cánh tay em cũng đưa lên để lau môi, em hoàn toàn bị động, em không thể tin Sếp lại làm như thế với em.

Ken nhìn em, hắn ái ngại, rồi bước ra ngoài ban công. Hắn buồn khi em đã từ chối nụ hôn đó.

Nụ hôn đầu tiên, của một cô gái, là cái cảm giác lo lắng, có chút sợ sệt, nhưng lại có gì đó hạnh phúc, tự nguyện. Hắn đã đánh mất cái quyền đó của em.

Ken cũng không biết vì sao nữa, chỉ là cái lúc em sắp ngã, hắn dang tay ra đỡ, và em đã ở trong lòng hắn rồi. Khoảng cách quá gần, trong khi em đang làm hắn mất phương hướng. Chính cái khoảnh khắc ấy, khiến bờ môi hắn không thể làm chủ được...

Hắn thừa nhận, đã chạm môi rất nhiều cô gái, đó đều là những cặp môi hoàn hảo, nhưng chỉ hắn có thể sai khiến và cắn vào môi người đó, nhưng với em, hắn như bị hút vào vậy, hoàn toàn để mặc cho bản năng hành động mà không hề đắn đo, suy nghĩ, rất nhẹ nhàng, hắn không muốn làm em đau, thế mà em lại làm cái điều mà chưa một ai hắn cho phép, là cắn!

Hình ảnh em quẹt môi vào tay vẫn cứ quay cuồng trong đầu hắn, em là ai mà có quyền làm như thế, như thể “hung hăng” chống đối lại Sếp của mình vậy, ... thế hắn là ai... mà có quyền hôn em chứ?

Ken bất giác rùng mình, đúng hắn là Sếp, còn em là nhân viên, nhưng có liên quan gì đến tình cảm nam nữ ? Ken lấy chai rượu và tu một mạch. Hắn nằm ngủ luôn tại ghế, như vậy, chí ít cũng sẽ làm em bớt khó xử.

Moon trở lại về giường của mình, em trùm chăn kín mít. Đầu óc em như rối loạn, em khó chịu lắm, đúng hơn là, em cần có anh để được bảo vệ!

Em sợ hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.