Convert and Edit by: Serpent-zuize-
Hạ Miều tĩnh lặng nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ. Trời trong xanh mà mênh
mông làm dấy lên khát vọng tự do mãnh liệt trong cô. Sau nửa tháng,
thương tích của cô cũng lành. Vết thương giờ cũng dần bớt đau nhưng mấy
vết cắn trên người cô vẫn hiện lên mồn một.
Nỗi đau mấy tháng qua của cô không thể nào tả được, nỗi đau như lốc da lốc thịt đó làm cô cảm giác như từ địa ngục trở về.
Nhũ hoa của cô bị Thẩm Phi cắn tới nát, chỉ thêm chút lực nữa thôi thì sẽ vĩnh viễn không liền lại dc.
Bị thương nặng nhất chính là hạ thể của cô. Vì mất máu quá nhiều mà ba
ngày liên tục dc truyền máu.Vì phải chẩn trị nơi ấy, cô đã không dc ăn
uống gì mà chỉ dc truyền dịch. Mỗi lần thay thuốc thì đau đến nỗi cô chỉ mong mình chết luôn đi thôi.
Nửa tháng này đối với cô mà nói là khoảng thời gian đau đớn nhất suốt 21 năm làm người của cô.
Trong lòng cô tràn đầy hận, không khi nào không muốn băm bọn chúng ra thành trăm mảnh để chúng nếm mùi đau khổ của cô.
Nhưng cô lại lo lắng cho gia đình của cô hơn. Vì bị Mạc tuyết lấy đi điện
thoại, cô không cách nào liên lạc với gia đình mình. Cô đã xin qua hắn
nhưng hắn mãi không cho mà còn cười diễu cô nữa.
Cô biết nếu gia đình không thấy cô liên lạc sẽ lo lắng như thế nào. Họ chắc sẽ báo cảnh sát
hoặc lo lắng đến bệnh nếu mãi không tìm ra cô.
Nghĩ thế cô cảm thấy sợ hãi, cô muốn rời giường nhưng vừa bước xuống thì đã đau đến xanh mặt.
Đang mãi suy nghĩ thì người thanh niên đưa cơm tên Lăng Vũ bước vào.
“Hôm nay cô cảm thấy thế nào? bác sĩ Nguyên nói cô chỉ dc ăn thanh đạm nên tôi chỉ đem mấy thứ này tới”
Hạ Miều mỉm cười đáp lại “Chỉ cần không cử động sẽ không đau”
Nhìn qua thức ăn đưa đến, cô nhăn mi một lát nhưng cô biết giờ không phải là lúc khén cá chọn canh.
Lăng Vũ rất tế nhị, anh ta nhìn ra dc Hạ Miều không mấy thích mấy món này bèn hỏi “Cô không thích ăn à? vậy để tôi đổi món khác”
hạ Miều lắc đầu giải thích “Tôi chỉ là không thích đồ ăn quá thanh đạm”
Lăng Vũ nghe thế liền đáp “Vậy à, chờ cô khoẻ lại, tôi sẽ mang đồ ăn nhiều mùi vị hơn cho cô”
Hạ Miều gật đầu rồi chớm mắt nhìn anh,anh bày ra bộ mặt thần bí mà hỏi cô “Cô đoán xem hôm nay tôi có gì cho cô này”
Hạ Miều nhìn vẻ mặt đơn thuần của anh rồi không nhịn dc cười “Anh kì thực
không cần ngày nào cũng đem quà cho tôi, chỉ cần anh thường đến thăm là
tôi vui rồi”
Lăng Vũ từ ngày chăm sóc cô đến nay luôn đem cho cô niềm vui, mỗi ngày đều làm ảo thuật chọc cô cười, giúp cô vượt qua những
ngày đau đớn đó.
Lăng Vũ từ trong giày của anh lấy ra một vật thể màu trắng. Nhìn cái thứ màu trắng ấy, cô không kiềm dc nước mắt. Đó không
phải là cái điện thoại di động của cô hay sao.
Cô không giơ tay lấy điện thoại mà liền cảm kích ôm chầm lấy Lăng Vũ.
“Lăng Vũ, cảm ơn anh….”
Hạ Miều không biết làm sao hình dung tâm trạng lúc này của mình. Cô vừa cảm thấy hưng phấn, cảm động nhưng cũng hơi tội lỗi.
Cô thừa nhận mình kề cận Lăng Vũ là vì có mục đích nhưng giờ phút này khi
nhìn thấy nụ cười thiên chân vô tà ấy, cô cảm thấy vô cùng áy náy.
Cô sợ chuyện này lọt đến tai Mạc tuyết thì Lăng Vũ sẽ như thế nào. Cô không muốn chàng thanh niên mới lớn này gặp chuyện k may.
Nhìn Hạ Miều ôm ấp mình như vậy, đôi mắt thì sáng long lanh, hai má và tai
ửng hồng làm Lăng Vũ k bít làm sao. Muốn ôm eo cô nhưng lại k dám nên
anh ta cảm thấy ngượng ngạo đến cực điểm.
Hạ Miều buông anh ra
rồi nói: “Rất cảm ơn anh, lăng Vũ, nhưng tôi không thể nhận dc, nhân lúc người kia còn chưa bít thì anh hãy lấy nó trả về chỗ cũ đi”
Sau
nửa tháng tiếp xúc, Hạ Miều thực rất thích chàng thanh niên này. Nếu k
rơi vào hoàn cảnh này thì rất có thể cô sẽ yêu anh ta vì anh đã xuất
hiện lúc mà cô yếu đuối nhất.
Đáng tiếc, giờ này thì cô ngay cả
tư cách yêu cũng chẳng có. Cô như một chú chim bị nhốt trong lồng. tự Do còn không có thì nói gì đến những thứ khác.
Cho dù định mệnh đã
là thế thì cô vẫn hi vọng có thể bảo vệ nét ngây thơ này của cậu. Cô
thực sự k thể trơ mắt mà nhìn cậu bị hại.
Lăng Vũ hơi thẩn thờ
một lúc, anh k hiểu mà nhìn cô “Tại sao? k phải cô rất lo lắng cho gia
đình cô sao? Tôi khó lắm mới đem nó đến đây. Cô k nên lo lắng bị ông chủ phát hiện. Có đi nữa cũng không sao. Cùng lắm thì tôi bị đuổi việc
thôi”
Nói xong thì Lăng Vũ lập tức đem điện thoại đặt vào tay cô “ Cô nhanh đi gọi đi, tôi ở bên ngoài canh cho”
“Lăng Vũ…”Hạ Miều muốn gọi anh lại nhưng Lăng Vũ lại nhanh chân đi mất.
Mạc Tuyết nhìn vào nét mặt lo lắng quan tâm của Hạ Miều trong màn hình mà
đôi mắt càng trở nên lạnh thêm, trong đó còn pha một chút giận dữ khó có thể phát giác.
Chỉ trong vòng nửa tháng, hắn đều quan sát mỗi cử chỉ của hạ Miều, nhìn cô như thế nào giả bộ kiên cường trước mặt người
khác mà lúc không người thì khóc lóc thảm thương.
Hắn biết cô
tiếp cận Lăng Vũ là vì cái gì, hắn cũng k cản. hắn muốn xem cô có như
những người khác vì mục đích của mình mà bất chấp thủ đoạn.
Nhưng xem ra thì hắn đã lầm, cô không thủ đoạn như hắn nghĩ. hắn chỉ nhìn
thấy cô nở nụ cười tươi rói với Lăng Vũ trong khi rất lạnh nhạt với hắn
và Nguyên Đán. Chỉ khi ở bên Lăng Vũ mới thấy dc ánh mắt hữu thần vui vẻ của cô.
Nhình thấy nụ cười chói mắt đó làm hắn muốn bóp chết nó
nhưng Nguyên Đán lại nhắc nhở hắn là cơ thể cô còn đang rất suy yếu k
chịu nổi thêm đả kích nào đâu.
Thế là hắn chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi. Cơn tức giận của hắn đã bị cái ôm của cô làm cho bạo phát.
Tốt lắm! dám cải lời của ta ư! dám giúp con tiện nhân ấy à! Ngươi nghĩ chỉ
là bị đuổi việc thôi ư, Lăng Vũ? Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống k
bằng chết.
Nguyên Đán nhìn Mạc Tuyết xoay người rời đi thì cảm thán “Yêu cô ta rồi ư? mới chỉ là nửa tháng thôi….”
Hạ Miều cầm chiếc điện thoại trong tay mà ma sát. Cô thật rất cần nó nhưng k thể hại Lăng Vũ.
Do dự một hồi, cô quyết định không lãng phí thời gian nữa. Dù gì thì đã
xảy ra rồi, dù kết quả thế nào thì cũng phải chấp nhận thôi.
Hi vọng là sẽ chỉ như anh nói là chỉ bị mất việc thôi.
Cô nhấn số gọi về nhà. Khi nghe dc tiếng của đầu bên kia. Cô k kiềm dc
nước mắt. từng giọt từng giọt lăn dài trên má, cả cơ thể cô bắt đầu run
lên.
Cô nghe dc tiếng nói như khàn đi của mẹ mình mà xót xa. Mẹ
cô luôn có giọng nói mạnh mẽ trong trẽo mà giờ này trở nên khàn đặc như
vậy. Cô có thể tưởng tượng ra dc cảnh mẹ cô từng ngày lấy nước mắt rửa
mặt, gương mặt tiều tuỵ chờ mong sự trở về của cô.
Xin lỗi mẹ…..xin lỗi mẹ……
Con ngàn không nên vạn không nên tự mình rong chơi không biết chừng mực, còn uống say vào nhầm phòng để rồi có kết cục này.
Cô cố gắng điều chỉnh lại hô hấp, cố nén cảm xúc mà lên tiếng gọi “Mẹ….”
Chỉ một tiếng gọi mà cô phải cố lắm mới nén không cho mẹ biết cô đang
khóc.
Trầm mặc vài giây thì đầu bên kia mới trả lời “Miều Miều? là
con phải không?Con đang ở đâu? Nửa tháng này con ở đâu mà không gọi về?
Mẹ tới Thượng Kinh rồi, mẹ và ba đi khắp nơi tìm con mà không thấy.Báo cảnh sát mà họ cũng chả tìm dc”
Cô rất muốn nói thực với họ. Cô
thiệt muốn trút hết nổi khổ, nổi ấm ức k ai chia sẻ nửa tháng này của cô nhưng bên tai không ngừng vang lên tiếng nói của người đàn ông ấy
“Gọi điện thoại ư? muốn cha mẹ cô đến cứu? Cô tốt nhất cầu phúc là họ không
biết cô ở đây đi. Nếu không thì thượng kinh sẽ có thêm hai cái xác người chết đuối đấy”
Lời editor: tội ghê, tội cha mẹ và cô gái nên
khuyên nhủ không say xỉn nhậu nhẹn khi đi quán bar….nếu lỡ bị bắt cóc
thì diễn cảnh này…Haizz….
Dạo này vòng quanh mấy web khác có post
truyện này lên…..bị chữi là kinh khủng…hôm nay mình mới lên coi……quá
surprise lun……0-0!!!