Y nữ có nhiều tình tiết nói về Trung y, đặc biệt là y thuật cổ đại.
Đạo diễn Vương vốn là người cầu toàn, đã đến Trường đại học Trung Y Dược Bắc Kinh để mời cố vấn chuyên môn để bồi dưỡng kiến thức thêm cho biên
kịch. Sau khi hoàn thành kịch bản, lại mời tiếp người về chỉ cách bốc
thuốc, cách cầm kim châm cứu sao cho đúng, nhằm tạo hiệu ứng thật cho
phim.
Cố vấn được cử đến có ba người, đạo diễn đều đã gặp. Nhưng trong buổi đọc kịch bản hôm nay thì có vẻ như đã đổi người.
-Trời ui, đẹp trai quá.
-Ừ, đẹp trai.
Đạo diễn Vương cũng gặp qua không ít người có ngoại hình xuất chúng
song nhân vật bất ngờ này vẫn làm cho ông chú ý. Bởi anh ta có khí chất, một loại khí chất cổ điển rất đặc biệt dù đang khoác lên người chiếc áo sơ mi trắng hiện đại, vai trò lại là một cố vấn trung y.
-Đạo diễn Vương, hôm qua thầy Trịnh có một cuộc hội thảo về trung y ở nước ngoài nên đành phải thay người. Đây là học trò xuất sắc nhất của
thầy, Tạ Khang Yên sẽ tạm thời thay thế thầy Trịnh làm cố vấn cho đoàn
phim.
-Vâng.
Người “đẹp” luôn được ưu ái. Nhìn vẻ mặt của mọi người thì biết,
chẳng những là cố vấn mà nếu đạo diễn Vương có đổi luôn nam chính cũng
được. Ngoại hình như vậy, hoàn toàn có thể trở thành một “tiểu thịt
tươi” trong giới, thu hồn mấy cô fangirl say mê trai đẹp rồi.
Thế nhưng, bắt tay vào làm việc mới thấy “tiểu thịt tươi” này không
dễ chịu như vẻ bề ngoài. Nữ chính trong phim xuất thân từ dược môn nổi
tiếng, sở trường là tài châm cứu tuyệt đỉnh. Đoàn phim đã chuẩn bị một
một bộ đạo cụ gần như thật nhưng cố vấn của đoàn vẫn nhíu mày.
-Loại kim này không dùng trong y học được. Mũi kim nhọn như vậy là quá độ nhọn cần thiết, sẽ gây tổn thương cho bệnh nhân.
-Vâng.
Khi hướng dẫn thực hành, theo giới thiệu thì trong ba người, Tạ Khang Yên vẫn là người thông thuộc kĩ thuật châm cứu nhất. Nữ chính Tạ Lệ
Minh bỗng trở thành một đứa học trò thật vụng về.
-Cô phải học phân biệt các huyệt vị trên cơ thể con người đã. Bệnh
nhân bị phong thấp mà cô tiến hành châm cứu như vậy thì mạch máu còn bị
tắc nhanh hơn.
-Vâng ạ!
Tạ Lệ Minh cũng được xem là một “tiểu hoa” khá kính nghiệp trong
giới, thế mà đối với yêu cầu của người cố vấn lần này cũng chưa thể đáp
ứng nổi. Các huyệt vị phải nhớ kỹ, trong phim đề cập đến mười tám loại
bệnh, Tạ Khang Yên cũng nhanh chóng đưa ra cách trị liệu phù hợp, sau đó làm mẫu, để cho Tạ Lệ Minh thực hành lại. Tuy nhiên, nếu không đủ thì
lại là dư lực, chỉ có động tác cầm kim châm, tư thế đứng đã hết cả hai
tiếng đồng hồ. Đạo diễn Vương cũng không kiềm được sự nôn nóng khi các
vai diễn khác đã lần lượt đọc xong kịch bản mà nữ chính vẫn chưa thể bắt đầu.
-Thầy Mạnh à, chuyện của cô Tạ có thể để ngày mai không? Hiện giờ….
-Theo lịch là hôm nay luyện tập động tác, đọc kịch bản và thử phục
trang nữa. Hiện giờ phần đọc kịch bản của cộ Tạ còn chưa tới, sao mà…
-Tuy Khang Yên còn trẻ nhưng làm việc tới nơi tới chốn, rất ít bỏ dở. Khi tôi mời cậu ấy thay cho thầy Trịnh, cậu ấy nói trung y là một lĩnh
vực rất kì diệu, nền Trung y của chúng ta đang dần mất đi ảnh hưởng, nếu không nghiêm túc thì sớm muộn cũng bị thất truyền. Vì vậy, nếu ông
không chấp nhận được cách làm việc này thì bộ phim không thể khắc họa
được một phần quan trọng của nền trung y Trung quốc như kỳ vọng mà ông
đã nói với chúng tôi.
Đạo diễn Vương im lặng, rồi sau đó không nói gì nữa, lẳng lặng chuyển qua làm việc với bộ phận khác. Tạ Khang Yên vẫn chăm chú với công việc
của mình, không mảy may quan tâm đến thái độ của người khác.
Đường châm kim hạ xuống, đó là một thế giới diệu kỳ. Ngay khi mới là
đứa trẻ năm tuổi, Tạ Yến đã nhìn thấy nội tổ chăm chỉ luyện tập từng
đường hạ kim. Huyệt vị trong cơ thể con người rất kỳ lạ, chỉ cần lệch
tay một chút, từ lương y sẽ trở thành kẻ tội nhân.
Trung y theo thời gian từ từ thay đổi. Dùng kim châm cứu mạng người,
trong thế giới này đã dần ít đi nhiều. Có một nền y học hiện đại hơn
xuất hiện, những thầy thuốc dùng máy móc, dùng dao mổ xẻ thân thể, lấy
đi những tế bào bị tổn thương. Tạ Yến được tiếp xúc với những điều hoàn
toàn mới mẻ. Nhưng tình cảm với những cây kim tổ truyền đã đi vào trong
máu, khiến Tạ Khang Yên dù không còn giữ lại cái tên Tạ Yến vẫn không
dứt được tình yêu với Trung y.
Tạ Lệ Minh không phải là một “bánh bèo” không thực lực. Cô cũng rất
chăm chỉ tiếp thu, cuối cùng cũng tạm nắm được các huyệt vị trong cơ
thể. Tạ Khang Yên nghe giáo sư Mạnh nhỏ giọng, cũng không làm khó cô,
nhẹ nhàng:
-Cô Tạ rất có thiên phú, tôi tin cô sẽ làm rất tốt vai diễn này.
-Cần thầy Tạ chỉ giáo nhiều hơn.
Thái độ ôn hòa của hai bên khiến đạo diễn Vương cũng yên tâm hơn. Ông vẫy tay với Ân Dĩnh:
-Vai của cô cũng có một thời gian trong dược môn, cô Ân cũng nên đến thọ giáo thầy Tạ đi!
-Vâng ạ….
Khi hai bên chạm mặt, Ân Dĩnh vừa cúi chào thì đã thấy sắc mặt Tạ
Khang Yên thoáng thay đổi. Hình như anh ta vừa buột miệng gọi cô:
-Thúy Vân.
-Thầy Tạ, xin chỉ giáo cho. Tôi là Ân Dĩnh….
-Không dám, chào cô Ân!
Tạ Khang Yên cũng lấy lại vẻ thản nhiên. Đây là một thời đại khác, Thúy Vân đã là chuyện xảy ra rất lâu rồi.
-Chúng ta học lại từ đầu nhé, đây là một số huyệt vị trên cơ thể, mong cô Ân nhớ cho.
Buổi đọc kịch bản đầu tiên của đoàn phim diễn ra như thế. Cũng không
khác gì Tạ Lệ Minh, với chuyện ghi nhớ huyệt vị này Ân Dĩnh cũng ù ù cạc cạc, lúc nhớ lúc quên. Tuy nhiên cô nhận thấy Tạ Khang Yên dù làm việc
chuyên chú, từ tốn chỉ dẫn nhưng ánh mắt khi nhìn cô lại rất hờ hững.
Thậm chí khi làm mẫu, tay khẽ chạm vào cô một chút, anh ta nhanh chóng
rụt tay lại, như là chán ghét thoáng vụt qua.
Chán ghét? Vì sao lại là chán ghét? Không phải chỉ vì cô học chậm quá sao?
-Cô Ân tập trung một chút, huyệt này không phải châm như vậy. Tay cô
chệch qua một chút khoảng 30 độ. Tay ấn nhẹ xuống, đừng dùng lực quá sẽ
gây tổn thương đến mô bên trong.
-Vâng….
Bản thân Tạ Khang Yên cũng không ngờ, có lúc mình lại là người chỉ
dẫn cho các đào hát về y thuật. Thời đại thay đổi, đào hát lại trở thành người được tôn trọng, là công việc bao nhiêu người khao khát. Thật là
chuyện trớ trêu.