Viên Duy tỉnh lại, cả người đau nhức, vừa mở mắt đã ngửi thấy cả phòng nồng nặc mùi thuốc lá.
Anh xoa trán, chậm rãi ngồi dậy, chăn trượt xuống eo anh, dồn đống lại một chỗ, cổ áo sơ mi của anh mở rộng, lộ ra lồng ngực xanh xanh tím tím.
Viên Duy nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn Tô Hữu Điềm đang quay lưng về phía anh ngồi xổm trong góc giường, giọng khàn khàn hỏi: “Em làm gì thế?”
Tô Hữu Điềm khoác áo khoác của Viên Duy, tóc tai bù xù, cong mông ngồi, cô hơi cúi đầu, giữa ngón tay kẹp điếu thuốc, làn khói màu trắng lượn lờ bay lên, cô giơ tay lên khoát khoát, trầm giọng nói:
“Đừng nói gì hết, em sẽ phụ trách với anh.”
Viên Duy đầu tiên là khựng lại, sau đó mới chậm rãi nhướng mày: “Em muốn phụ trách thế nào?”
Đêm qua anh vật lộn cả đêm, lúc này giọng nói vẫn còn khàn, Tô Hữu Điềm nghe xong, cho là hôm qua anh chịu khổ không ít, trong lòng càng thêm tội lỗi, cô vừa định mở miệng nói, đã bị khói thuốc trong tay làm cho sặc một tiếng ho khan, cô trực tiếp dập tắt đầu điếu thuốc, hít mũi một cái:
“Thì, cứ vậy mà phụ trách thôi, sau này anh là người của em...”
Nói đoạn, cô lau nước mắt trông đến là tội nghiệp.
Chân Viên Duy đang ở dưới chăn, gan bàn chân chạm đúng đến mông cô, anh lấy chân chọc một cái, mím môi nói: “Em không muốn?”
Tô Hữu Điềm vội lắc đầu, cô quay lại, nhìn Viên Duy, giật giật cánh môi bị mút đến sưng đỏ: “Không có! Em bằng lòng!”
Viên Duy mím môi nhìn cô, dưới mắt anh có một quẩng thâm, sắc mặt tái nhợt như giấy, lúc nhìn người ta không động đậy, mang một vẻ đẹp yếu ớt.
Ánh mắt Tô Hữu Điềm rơi xuống, đậu lên cổ Viên Duy, liếc thấy khoảng da ửng đỏ của anh, lập tức như bị phỏng, vội dời mắt đi: “Anh đẹp trai như vậy, lại có tiền, em có được một người như anh là vinh hạnh của em, nói chung...em sẽ đối tốt với anh.” Nói đoạn, cô hít mũi: “Em đi làm cơm. Bái bai, nghỉ ngơi thật tốt đi nhé.”
Cô lăn một vòng xuống giường, suýt thì không để ý mà ngã dập đầu.
Viên Duy nghiêng người về phía trước, Tô Hữu Điềm vội vàng đứng dậy: “Em không sao, không sao hết.”
Nói xong, cô cuống quít xông ra cửa.
Viên Duy vuốt vết trầy trên cổ, nheo mắt chậm rãi cười.
Tô Hữu Điềm vừa ra khỏi phòng ngủ đã tự đập đầu mình bình một cái lên tường.
Sao cô có thể gây ra nghiệp chướng như vậy chứ!
Tối hôm qua uống bao nhiêu rượu vậy, vì sao lại cầm lòng không đậu lôi Viên Duy ra ăn thế chứ!
Sáng nay lúc tỉnh lại, cô phát hiện mình đè Viên Duy dưới thân, sắc mặt Viên Duy trắng bệch, hít thở không thông, hơn nữa ở cổ còn bị sưng đỏ, thậm còn hơi xước da, lúc đó cô rất kinh hãi, căn bản là không dám nhìn thảm trạng bên dưới.
Ngập đầu toàn là mình đã làm chuyện xấu, cô đã hại Viên Duy thành tàn hoa bại liễu rồi...
Viên Duy đã là người của cô...
Tô Hữu Điềm đấm lên tường, quan trọng nhất là cốt truyện bị lệch mất rồi, hệ thống nhất định sẽ ngược chết cô...
Cô vừa lau nước mắt, vừa nấu cháo cho Viên Duy.
[Thống ơi, sao mi không nói gì thế?]
[Hiện giờ trong đầu ta toàn mosaic, đang trong thời gian khôi phục, cô đừng làm phiền ta.]
Cô “à” một tiếng, nghĩ gần đây hệ thống không còn để ý nhiều đến cô nữa, không biết có phải là đang kìm nén giấu một vố lớn đối phó với cô không nữa, cô vừa nghiệm ra rằng hiện giờ, về cơ bản cô đã không còn cầu mong gì nữa, binh tới tướng cản nước lên đất chặn, nếu cô thực sự tránh không thoát thì đành nằm yên chịu ngược thôi.
Tô Hữu Điềm hít mũi một cái, run rẩy múc cháo vào bát.
Cô cũng nghĩ thông suốt rồi, mặc kệ Viên Duy sau này sẽ đối xử với cô thế nào, ở bên ai, cô cứ phải phụ trách anh trước đã, thu xếp cho anh ổn thỏa, tối thiểu là sắp tới không thể để anh vất vả tùy tiện xuống giường, cô còn phải gánh vác trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình.
Cô một tay bưng cháo, một tay bấm đầu ngón tay tính xem mình còn bao nhiêu tiền gửi ngân hàng, có đủ để nuôi ông giời Viên Duy ăn bánh bao cũng phải phối với rượu đỏ này không.
Càng tính càng tuyệt vọng.
Cô gần đây toàn dựa vào Viên Duy nuôi, tiền của Thịnh Hạ cô không muốn đụng vào, như thế chẳng khác nào cô là một người đã nhờ người ta nuôi lại còn ngủ trai mặt trắng của người ta!
Tô Hữu Điềm càng nghĩ càng thấy xấu hổ, mặt như muốn vùi luôn vào bát cháo.
Lúc vào phòng, cô nhìn thấy Viên Duy đang dựa vào đầu giường, lông mi rọi xuống khuôn mặt tái nhợt một cái bóng, cặp con ngươi nhạt màu hơi ươn ướt, đến chóp môi đỏ thắm thường ngàu cũng biến thành tái nhợt.
Viên Duy nhìn Tô Hữu Điềm, hơi nghiêng đầu, lộ ra mảng đỏ trên cổ.
Tô Hữu Điềm hổ thẹn muốn chết, cô thầm thề sau này nhất định phải kiếm tiền thật giỏi để Viên Duy bữa nào cũng được ăn ngon bồi bổ.
Cô cẩn thận lấy thìa múc cháo đưa đến bên môi Viên Duy: “Anh nếm thử xem có ngon không.”
Viên Duy hơi hé miệng, nhấp một miếng.
Tô Hữu Điềm khẩn trương nhìn anh.
Viên Duy khựng lại, tiếp đó gật đầu: “Ngon.”
Thật sự?
Tô Hữu Điềm nghe được, trong lòng thấy an ủi rất nhiều. Cô lại đút cho Viên Duy vài thìa, Viên Duy hơi há miệng ăn, mắt không chớp nhìn cô chằm chằm.
Tô Hữu Điềm bị nhìn chằm chằm mà ngượng ngùng cúi đầu, mấy miếng sau đó gần như là đút vào lỗ mũi Viên Duy.
Viên Duy ăn xong, Tô Hữu Điềm mới tò mò nếm thử một miếng.
Vừa cho vào miệng, cô đã khóc.
Viên Duy nhìn chung quanh một vòng, lôi cái áo khoác của Tô Hữu Điềm trên đầu giường ra, phủ lên mặt cô, bàn tay to ra sức chà một cái, mũi Tô Hữu Điềm suýt bị lau rụng mất.
Viên Duy hỏi: “Em khóc cái gì?”
Tô Hữu Điềm cầm áo khoác lên lau nước mũi, nghẹn ngào đau thương: “Chẳng qua là em thấy em vô dụng như vậy, làm cơm cũng không xong, sau này làm sao nuôi được gia đình?”
Viên Duy ngửa ra sau, lẳng lặng nhìn cô khóc.
Tô Hữu Điềm nấc một cái, cô thấy Viên Duy lạnh lùng vậy, hỏi: “Sao anh không an ủi em?”
Viên Duy đáp: “Có nửa kia vô dụng như vậy, không phải em mới là người nên an ủi tôi à?”
Tô Hữu Điềm nghĩ nghĩ, cũng đúng.
Cô nói: “Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ gánh trách nhiệm nuôi gia đình, sẽ không để anh thất thân vô ích đâu.”
Viên Duy chớp mắt, xoa xoa đầu cô khen ngợi.
Cứ như vậy, suốt một ngày Tô Hữu Điềm đều cun cút đi theo Viên Duy làm tùy tùng, cực kỳ săn sóc, Viên Duy nhíu mày một cái cô cũng hận không thể rót nước nóng vào bụng cho anh.
Bố cô lúc ở quê đã từng nói, không có bệnh gì mà một cốc nước nóng không trị được _(:з” ∠)_
Đến tối, sắc mặt Viên Duy mới khá hơn, trên mặt ửng đỏ.
Tô Hữu Điềm mệt đến đầu đầy mồ hôi.
Nửa đêm, Viên Duy ngồi đầu giường xem văn kiện, vẻ mặt anh dưới ánh đèn mềm mại không gì sánh được, Tô Hữu Điềm ôm Nhúm Lông ngồi một bên, ngắm mà gần như ngây người.
Viên Duy đóng văn kiện lại, nhìn ánh mắt thẳng tắp của cô, khóe miệng cong lên.
“Muộn rồi, ngủ đi.”
Tô Hữu Điềm hoàn hồn, gật đầu, theo bản năng định ra ngoài.
Viên Duy chớp mắt: “Nhúm Lông ra ngoài, em ở lại.”
Sống lưng Tô Hữu Điềm cứng đờ, xương cổ cô như bánh răng rỉ sét kẽo kẹt vang lên.
Ở, ở lại?
Làm xong một trận kịch liệt như vậy, hôm nay lại muốn thêm một trận kích thích nữa sao?
“Em em em ngủ với Nhúm Lông, nó một mình một ổ chắc sợ lắm.”
Nhúm Lông khinh thường nhìn cô, người ngợm lớn thế rồi còn muốn tranh ổ với nó?
Nó ngao một tiếng, nguýt Tô Hữu Điềm, xoay người rời đi.
Tô Hữu Điềm không tóm được nó, không thể làm gì khác ngoài cười trừ.
Ánh mắt Viên Duy dưới ánh đèn nhìn vô cùng dịu dàng, anh quay đầu đi, thở dài sâu kín: “Ngủ xong bỏ chạy, đàn bà cặn bã.”
Khóe miệng Tô Hữu Điềm giật giật, cô không phải chỉ là không muốn ở chung phòng với anh thôi sao, sao lại cặn bã? Cặn bã chỗ nào?
Trong lòng căm tức, nhưng nhìn thấy dấu vết còn chưa biến mất trên cổ Viên Duy, trong lòng cô lại nhũn ra.
Cô nghiến răng: “Được, em ở lại!”
Viên Duy chẳng có vẻ gì là vui vẻ, tay lại xốc lên, mở chăn ra chừa một góc.
Rõ ràng bên trong không có gió, nhưng dường như lại có hương thơm từ trong bay ra.
Tô Hữu Điềm nhìn góc chăn xốc ra, cảm thấy đây chính là hương dịu dàng, lại cảm thấy đây như một cái miệng to, đớp vài miếng nuốt cô vào bụng, ăn đến xương cũng không còn.
Cô há miệng run rẩy nhấc chân, đầu gối vừa kề lên giường, chợt nghe hệ thống nói:
[Cô lắc đầu một cái đi.]
Tô Hữu Điềm theo bản năng lắc đầu một cái.
[Có nghe thấy tiếng nước không?]
Tô Hữu Điềm: “...Cút!”
Hệ thống trầm giọng nói: [Hắn đang lừa cô đó, cái này mà cô cũng không nhìn ra?]
“Lừa ta?” Tô Hữu Điềm kinh ngạc: [Hắn lừa ta?]
[Hai người đêm qua quả thực là có không thích hợp cho thiếu nhi, có điều cô dựa vào ý chí kiên cường của mình đã đánh bại hắn, hắn mới không thực hiện được.]
“Đánh, đánh bại?”
[Quên đi, ta cho cô xem video.]
Nói đoạn, trong đầu Tô Hữu Điềm xuất hiện một đoạn video.
Viên Duy khiêng cô như khiêng một con lợn chết về, sau đó đặt lên giường.
Ban đầu đúng là hôn cô hai cái, nhưng sau đó không đỡ được cô tay đấm chân đá, ngực Viên Duy bị đạp vài cước, thật sự không có cách nào khác là ghìm cô vào lòng.
Sau nửa đêm, cô cũng không biết lên cơn phải gió gì, cả người lớn đùng như vậy mà lại cứ nhất định cuộn mình chen vào cổ Viên Duy, không cho chen không chịu, Viên Duy hơi động một chút cô sẽ khóc tướng lên, cuối cùng không thể làm gì khác đành lộ cổ ra, để cô vùi cái đầu như mũi khoan chui vào.
Tô Hữu Điềm sờ sờ đỉnh đầu không hiểu sao trụi mất một mảng của mình, trầm mặc.
[Cô còn đờ ra đó làm gì, hắn lợi dụng lòng cảm thông của cô đó, còn không mau cào trả hắn đi!]
Tô Hữu Điềm chớp chớp mắt, cô ngẩng lên nhìn Viên Duy, đột nhiên vạch áo anh ra.
Thân thể Viên Duy run lên, lồng ngực mở trần, lộ trong không khí, hơi run run.
Anh rũ mi xuống, cầm tay Tô Hữu Điềm: “Đừng nóng vội, đêm còn dài mà.”
Mặt Tô Hữu Điềm nóng bừng lên như phát sốt, cô nghiến răng kèn kẹt: “Dài cái gì mà dài? Vì Sao lại lừa em?”
Viên Duy khựng lại, khóe miệng treo ý cười: “Em nhớ ra rồi?”
Tô Hữu Điềm nói: “Anh tưởng trong đầu em chỉ toàn nước thôi hả? Em nhớ ra rồi, đêm qua hai chúng ta căn bản là không làm gì hết!”
Viên Duy nói: “Tôi từ đầu tới cuối đều chưa nói gì hết.”
Tô Hữu Điềm bị nghẹn, đúng là Viên Duy không nói gì cả, tất cả đều là cô suy diễn ra, nghĩ đến đây, cô xấu hổ cực kỳ. Nhưng mà, thái độ im lặng của Viên Duy chính là để lừa cô!
Mệt cô áy náy lâu vậy!
Tô Hữu Điềm căm hận lấy chăn trùm lên mặt Viên Duy: “Em không muốn để ý tới anh nữa!”
Viên Duy kéo chăn ra, con người lẳng lặng nhìn cô.
Tô Hữu Điềm không chịu nổi thế tiến công của sắc đẹp, không thể làm gì khác đành quay đầu: “Hơn nữa em cảnh cáo anh, sau này không được hôn em nữa!”
Viên Duy chậm rãi cài lại khuy áo, sờ sờ cần cổ cứng đau, nói: “Có thể không hôn, nhưng được mút.”