Ngược Tâm Nam Chính Hắc Hoá Ở Mạt Thế

Chương 15: Chương 15




Thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa, diện mạo đáng yêu tên là Hạ Phàm Thiến.

Cô nhìn Tuyết Tiêu đi từ trong phòng ra thì chu chu môi, đưa túi bánh mì trong tay qua nói: “Cầm đi, bữa sáng.”

Tuy rằng thoạt nhìn giương nanh múa vuốt hung dữ, nhưng không có uy hiếp gì.

Tuyết Tiêu vừa đi vừa ăn, thuận tiện nghe cô bé lải nhải với cô.

“Đợi lát nữa thấy đám người Địch lão đại, cô tốt nhất đừng nói nhiều, hỏi cô cái gì thì nhớ nhìn qua Phong ca trước, giả bộ bản thân sợ hãi, có như vậy Tôn Lão Lục sẽ không có biện pháp tìm cô gây chuyện.”

Hạ Phàm Thiến nói: “Đám người Địch lão đại chỉ biết cô là bạn gái của Phong ca, không biết cô đã làm gì với anh ấy, cô tốt nhất nên thành thật chút, nếu để Địch lão đại biết, khẳng định sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”

Tuyết Tiêu gật đầu không nói chuyện.

Hạ Phàm Thiến nói: “Cô nói gì đi chứ!”

“Đã biết.” Tuyết Tiêu ăn bánh mì, không chút để ý.

Hạ Phàm Thiến tức giận nhìn cô.

Tuy rằng biết Tuyết Tiêu là thứ con gái xấu xa làm chuyện xấu, cô tất nhiên đứng về phe của Lạc Thanh Phong, nhưng nhìn dáng vẻ Tuyết Tiêu không chút nào sợ hãi không chút nào để ý, Hạ Phàm Thiến không khỏi hoài nghi trong lòng có thật người con gái này xấu xa vậy không?

Không phải nên thuộc dạng liếc mắt một cái đã khiến cho người ta chán ghét, tính tình gắt gỏng, thích rống to la lớn với người khác mới đúng chứ?

Cố tình ánh mắt đầu tiên nhìn người con gái này lại rất có cảm tình.

Hạ Phàm Thiến bắt đầu nghĩ lại, mình không thể trông mặt mà bắt hình dong, không thể chỉ nhìn ngoài mặt.

Tuyết Tiêu tất nhiên không thể tưởng được trong lòng cô bé bên cạnh có thể suy diễn được nhiều như vậy, ngược lại còn cảm thấy cô rất đơn thuần, liền thuận miệng hỏi: “Cô cũng đi cùng à?”

“Chuyện lớn thế này, tôi đương nhiên phải đi cùng.” Hạ Phàm Thiến ngẩng đầu hừ nói, “Tôi có dị năng hệ thủy, bọn họ yêu cầu tôi xuống nước dò đường.”

Quả nhiên đơn thuần, một câu đã tự khai dị năng.

Tuyết Tiêu liếc mắt nhìn: “Các người vì sao biết được Dị Khôi tránh dưới nước? Đó là Dị Khôi, cô chỉ là một cô bé không thấy sợ à?”

“Tôi mới không sợ, nếu mà sợ thì đã sớm chết rồi.” Hạ Phàm Thiến xoay đầu, chỉ vào boong tàu phía trước nói, “Trước kia chúng tôi bị Dị Khôi tập kích, đã chết ba người bạn, chỉ mỗi chuyện đó thôi đã không để tôi bỏ qua nó.”

Cô bé này không chỉ đơn thuần, còn rất nghĩa khí.

Cô có thể sống đến bây giờ thật đúng là kỳ tích.

Tuyết Tiêu không biểu cảm nhìn về đoàn người Lạc Thanh Phong ở ngay boong tàu, có lẽ Hạ Phàm Thiến có thể sống đến bây giờ, do có bạn trai tốt hỗ trợ che chở.

-

Địch lão đại thoạt nhìn thân cường thể tráng, có ánh mắt sắc bén và khí thế trầm ổn, là người đứng trong đám người, vừa liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra hắn là loại hình người dẫn đầu.

Bên cạnh Địch lão đại còn đứng một người phụ nữ dáng người mảnh khảnh, cô mặc áo khoác nhung giữ ấm, tóc dài uốn đuôi, trên mặt trang điểm nhẹ.

Người phụ nữ có một đôi mắt dịu dàng, với mỹ cảm nhu nhược khiến người ta dâng trào ý định bảo hộ mãnh liệt.

Cô nhìn qua Tuyết Tiêu, rất nhanh đã chuyển tầm mắt.

Tuyết Tiêu không cần người khác giới thiệu, cũng có thể từ trên người đối phương nhìn ra mấy chữ to: Người phụ nữ của lão đại.

Trừ bỏ Tôn Lão Lục một thân áo khoác lông chồn như cũ, bên cạnh Địch lão đại còn đứng một người đàn ông dáng vẻ côn đồ khác đang hút thuốc, Tuyết Tiêu nghe thấy những người khác gọi anh ta là Trần nhị ca.

Người này thoạt nhìn so với Lạc Thanh Phong thì lớn hơn hai ba tuổi, đứng bên cạnh Tôn Lão Lục, hình như có quan hệ đối địch với Lạc Thanh Phong.

Lúc Địch lão đại nhìn thấy Tuyết Tiêu, hơi hơi mỉm cười với cô, tỏ vẻ thân thiện, nhưng nét cười còn mang theo vài phần trêu chọc.

“Đây, tới rồi, để chúng tôi nhiều người chờ như vậy, có máu mặt lắm.” Tôn Lão Lục không khách khí trào phúng.

Lạc Thanh Phong không thấy Tuyết Tiêu, chỉ nói: “Còn đang sửa sang lại trang bị.”

Địch lão đại cũng mở miệng nói: “Đại khái mười phút sau mới bắt đầu, ba đội của các cậu kiểm tra kĩ càng trước đi, dị năng hệ thủy xuống trước, Tiểu Phong, bạn gái của cậu thế nào?”

Trong lúc nhất thời, những người xung quanh hoặc tỏ rõ hoặc ngấm ngầm nhìn qua Tuyết Tiêu.

Lạc Thanh Phong cũng đang nhìn cô, Tuyết Tiêu biết lời này có ý gì, được cái thứ cô am hiểu nhất chính là giả bộ ngoan ngoãn, lễ phép mỉm cười đáp lại, hào phóng trả lời: “Dị năng hệ thủy, sống ở Tuân Nam được một đoạn thời gian, đối với phụ cận xem như rành.”

“Vậy thật tốt quá, chúng ta đang cần người hệ thủy.” Ánh mắt Địch lão đại nhìn cô mang theo vài phần thưởng thức.

Tôn Lão Lục lại cười nói: “Vậy hai người đúng là như nước với lửa rồi.”

Có mấy người hùa theo ông ta cười ra tiếng, Trần nhị ca đang hút thuốc cũng cười.

Tâm Tuyết Tiêu thầm nói vậy thì có sao, nhưng chỉ cười không nói nhìn mấy người đó.

Hai đứa nhóc là Tiêu Ngũ và Hạ Phàm Thiến thật ra tức giận đến ngứa răng, ai ngờ Mai Nhất Xuyên bỗng nhiên lạnh buốt nhả một câu: “Nói sai rồi, lửa của Phong ca chỉ có cô ấy mới có thể dập được, hai người quả thực tuyệt phối.”

Tiếng cười của đám người Tôn Lão Lục đột nhiên im bặt, đổi thành nhóm Tiêu Ngũ vỗ tay chứng minh hòa nhau.

Tuyết Tiêu: “......”

Cô yên lặng nhìn vẻ mặt không biểu tình của Lạc Thanh Phong, lại vừa vặn chạm tầm mắt của đối phương, người này vừa đụng phải trong nháy mắt đã nhìn qua chỗ khác.

Tuyết Tiêu cười thầm một tiếng trong lòng.

-

Tổng cộng có ba đội.

Lạc Thanh Phong, Tôn Lão Lục, Trần nhị ca mỗi người dẫn một đội, mỗi một đội đều có một người có dị năng hệ thủy.

Chỉ có đội của Lạc Thanh Phong có hai người.

Mai Nhất Xuyên và Tuyết Tiêu.

Hạ Phàm Thiến ở đội của Trần nhị ca, Tuyết Tiêu thế mới biết, cô bé này là em gái của Trần nhị ca.

Em họ.

Người phụ nữ bên cạnh Địch lão đại tên là Tiêu Văn, cũng không phải là mẹ ruột của con ông ta, nhưng cử chỉ giữa hai người thân mật, ánh mắt Địch lão đại nhìn Tiêu Văn luôn dịu dàng cưng chìu, là kiểu ấp trong lòng bàn tay bảo vệ.

Tiêu Văn không có dị năng, thoạt nhìn thân thể cũng không được khỏe.

Nếu không phải Lạc Thanh Phong nói qua trước đó, Tuyết Tiêu sẽ cho rằng Địch lão đại muốn đào tinh hạch của Dị Khôi kỳ thật vì người phụ nữ của mình.

Vừa hay là, Tuyết Tiêu rất nhiều lần bắt gặp Tiêu Văn tránh Địch lão đại, trộm nhìn qua phía bên này của bọn họ.

Người của Đằng Long chuẩn bị khá đầy đủ, mỗi người đều được trang bị nguyên bộ lặn, còn kéo thêm thuyền nhỏ của Bách Hằng tới.

Du thuyền của Tuyết Tiêu cũng bị lôi ra xài.

Cô ngồi trên du thuyền của mình, một tay chống cằm, có vẻ đang suy tư nhìn tàu thủy đang dần dần đi xa.

Quan hệ vi diệu của nhóm người này có chút kích thích.

So với những người khác nhờ mái chèo đi thuyền nhỏ, du thuyền được xem là tốt nhất, nhưng Lạc Thanh Phong nói, du thuyền này là của Tuyết Tiêu, những người khác lập tức ngượng ngùng không dám nói gì.

Tôn Lão Lục thật ra dám nói, chẳng qua bị Lạc Thanh Phong khiến cho dỗi trở về.

Địch lão đại sẽ không quá nhằm vào cá nhân, cho nên không đứng về phe Tôn Lão Lục, xem như du thuyền là vật tư của Tuyết Tiêu như cũ.

Lúc Tiêu Ngũ giải thích như thế với Tuyết Tiêu, Tuyết Tiêu mười phần hào phóng tỏ vẻ: “Khách khí làm gì, của tôi chính là của anh ấy.”

Lạc Thanh Phong vừa vặn đi ngang qua nghe thấy lời này, Tuyết Tiêu vứt cho hắn một nụ cười rạng rỡ.

Thân ảnh cao ráo đứng bên cạnh thuyền, lẳng lặng nhìn Tuyết Tiêu đang ngồi xổm đối diện, cười nhạo nói: “Nói cũng đúng, ngày đó cô bỏ đi, cũng chỉ để lại con thuyền này lại cho tôi.”

Tuyết Tiêu: “......”

Lần sau không bao giờ đề cập đến thuyền nữa.

Phát hiện không khí không quá thích hợp, Tiêu Ngũ lặng lẽ trốn đi tìm Mai Nhất Xuyên, thì thấy Mai Nhất Xuyên ngồi xổm trước cửa sổ phòng bếp đánh giá vài dây leo cà chua bi.

Thần sắc cậu ta nghiêm túc, như thể đang tự hỏi chuyện gì đó cực kỳ nghiêm trọng, cuối cùng chậm rãi duỗi tay, thò tới gần quả cà chua đỏ tươi.

Khi đầu ngón tay cậu chạm vào quả cà chua bi lạnh lẽo, Tuyết Tiêu buồn bã nói: “Chua đó.”

Mai Nhất Xuyên: “......”

Cậu trừng mắt nhìn lại, “Sao cô biết?”

“Của tôi mà.” Tuyết Tiêu hất cằm, “Tôi tất nhiên biết chua hay không chua, không tin cậu thử đi.”

Mai Nhất Xuyên vẫn không tin lời nói xàm của cô.

Cậu dũng cảm bứt xuống quả cà chua bi duy nhất bỏ vào trong miệng, hai giây sau, nước mắt tuôn trào.

-

Người của căn cứ Đằng Long đến Tuân Nam không lâu, không hề thân thuộc với khu vực này, tàu thủy này là nhờ tìm hiểu tình huống ở Tuân Nam trước rồi mới chuẩn bị.

Khi Lạc Thanh Phong và Tiêu Ngũ đổi sang đồ lặn để xuống nước, Mai Nhất Xuyên đi tới bên cạnh Tuyết Tiêu, nghi ngờ đánh giá cô vài lần mới hạ giọng hỏi: “Cô thực sự có dị năng?”

Tuyết Tiêu liếc mắt nhìn trở về: “Cậu cảm thấy tôi không có?”

Mai Nhất Xuyên lại nói: “Nói không chừng.”

Tuyết Tiêu nghe xong cười, “Cái gì gọi là nói không chừng?”

Mai Nhất Xuyên lại nhìn chằm chằm cô: “Nói không chừng cô thật sự không có.”

Tuyết Tiêu nghe xong mà trong lòng rơi lộp bộp, cảm thấy có chút vi diệu.

Nhưng Mai Nhất Xuyên lại không tiếp tục đề tài này nữa, xoay người hỏi Lạc Thanh Phong: “Địa chỉ mà ông quỷ kia nói, chúng ta vẫn tiếp tục tìm theo hả?”

Lạc Thanh Phong đáp: “Tìm.”

Ngắn gọn mà có lực.

“Địa chỉ gì đó?” Tuyết Tiêu buồn bực nhìn hai người.

“Cậu chưa nói với cô ta à?” Mai Nhất Xuyên nhướng mày nhìn Lạc Thanh Phong.

Lạc Thanh Phong trầm giọng nói: “Cậu hiện tại có thể nói.”

Mai Nhất Xuyên: “......”

Cứ có cảm giác bị anh em chơi là chuyện thế nào.

Mai Nhất Xuyên giơ tay quắc Tiêu Ngũ lại đây, ôm lấy bờ vai của cậu rồi đẩy cậu qua chỗ Tuyết Tiêu: “Cậu nói với cô ta đi.”

Tiêu Ngũ giơ tay gãi gãi ót, cũng dứt khoát, ấp ủ lời nói xong liền nói: “Lúc chúng tôi vừa đến Tuân Nam đi ra ngoài tìm Dị Khôi, cứu được một người đàn ông dưới nước, là bác sĩ, là ông ta nói. Bởi vì bị zombie cắn, nên Địch lão đại bảo ném ông ta xuống nước lại, lúc ấy là tôi và Xuyên ca phụ trách việc này.”

Khi kéo người đàn ông tới boong tàu chuẩn bị ném xuống nước, người đàn ông với hơi thở thoi thóp bắt lấy tay Tiêu Ngũ, dùng hết sức lực cuối cùng nói cho cậu một cái địa chỉ.

“Lục Đạo, quận Tân Bắc, Chủ Nhân Phô, quận Thượng Dương.” Tiêu Ngũ một bên nhớ lại một bên nghiêm túc giải thích, “Ông ta nói, Dị Khôi ở chỗ đó.”

Tuyết Tiêu nghe xong mà khóe mắt giật nhẹ, cứ cảm thấy hiện trạng hình như đã lệch khỏi quỹ đạo phong cách cô nên đi trong kịch bản.

Không phải tôi chỉ phụ trách tuyến cảm tình thôi à?

Sắm vai ác, tra nữ, thúc đẩy tuyến tình cảm của nam nữ chính, vì sao vào giờ phút này lại cùng nam chính tiến vào cốt truyện truy bắt zombie?

Tuyến thời gian đáng chết.

Tuyết Tiêu trầm mặc không nói.

Tiêu Ngũ cho rằng cô bị dọa sợ, đang muốn rời đi, lại nghe cô hỏi: “Vậy người đàn ông đó đâu rồi? Ném xuống nước rồi hả?”

“Ném rồi, phòng ngừa ông ta biến dị thành zombie.” Tiêu Ngũ đáp.

Tuyết Tiêu nghiêng đầu nhìn Lạc Thanh Phong ở phía sau, “Anh thật sự muốn đi tìm địa điểm ông ta nói? Ai biết được ông ta có phải nói bừa không chứ.”

Lạc Thanh Phong lạnh giọng đáp lại: “Tôi đâu có bắt cô đi tìm.”

Tuyết Tiêu nhìn bóng dáng hắn chớp chớp mắt.

Mai Nhất Xuyên nói: “Hơn phân nửa thành phố này đã bị chìm, chúng ta lại không có bản đồ, muốn tìm được địa điểm ông ta nói không phải chuyện dễ dàng.”

Tiêu Ngũ phụ họa gật đầu.

Tuyết Tiêu không nói chuyện.

Đối với bọn họ mà nói là việc khó, đối với cô, người ở trong thành phố Tuân Nam đi sưu tầm bảo vật mấy tháng mà nói thì không hề.

-

Tới khu vực chỉ định, đoàn người Tuyết Tiêu mới xuống nước.

Người có dị năng hệ thủy có thể thở được rất lâu dưới nước, trước khi đi xuống, Mai Nhất Xuyên hỏi cô có thể nhịn thở được bao lâu, Tuyết Tiêu nói: “So với cậu lâu hơn một chút.”

Mai Nhất Xuyên cười nhạo, cảm thấy cô đang khoác lác.

Xuống nước rồi, cậu ta quan sát mỗi Tuyết Tiêu, muốn nhìn thử một chút cô rốt cuộc giả bộ hay thực sự có chút bản lĩnh.

Kết quả phát hiện con nhóc này thật sự có bản lĩnh.

Tốc độ tựa như cá lượn, người hợp nhất với nước, bỏ qua áp lực nước, trực tiếp lặn xuống, còn có thể duy trì cân bằng đứng thẳng trên mặt đất.

Tiêu Ngũ kinh ngạc nhìn qua, bật ngón tay cái với Tuyết Tiêu.

Vứt bỏ những thành kiến không nhắc đến, cậu đúng là chịu phục với năng lực này.

Bốn người từng người tách ra kiểm tra, Tuyết Tiêu nhân cơ hội đi kiếm rương bảo vật mới ngày hôm nay, một đường đi thu thập rương, cô xác thật không chút nào để bụng đối với Dị Khôi gì gì đó.

Một là cảm thấy loại biện pháp này không đáng tin cậy, hai là Tuyết Tiêu vẫn cảm thấy hoài nghi về địa điểm đó.

Bởi vì chỗ ông ta nói, không phải chỉ một địa chỉ, mà tận hai cái.

Người đàn ông tự xưng là bác sĩ làm thế nào biết Dị Khôi ở đâu?

Trong khoảng thời gian này, cô hầu như tới tới lui lui dưới nước trong thành phố Tuân Nam, chưa hề gặp được một người còn sống nào khác ngoại trừ cô.

Nếu thật sự có người còn sống và Dị Khôi ở dưới nước, vậy những người đó tránh ở nơi nào? Có từng thấy cô không?

Tưởng tượng đến chuyện đã có không biết bao nhiêu đôi mắt ở chỗ tối tăm nhìn chằm chằm cô, Tuyết Tiêu lập tức cảm thấy sởn tóc gáy, một bên nói với lòng đừng có tự dọa mình, một bên đề cao cảnh giác.

Trong lúc hoảng hốt, cô thấy có ánh sáng màu cam lập loè phía trước.

Đó là màu của rương bảo vật quý hiếm.

Lần này nó xuất hiện ở sau cửa sổ của một tiểu viện, cửa sắt trước viện đóng lại, trong viện còn có bó củi được lấy làm chuồng chó.

*viện: nhà ở có tường thấp bao chung quanh

Tuyết Tiêu trèo tường đi vào, đối diện cô là nhà trệt mở toang cửa chính, có thể thấy một con zombie nằm bò ngay cửa, hình như đang ngủ say.

Cô không tính vòng qua zombie đi vào, mà trực tiếp đi tới trước cửa sổ, chuẩn bị phá vỡ cửa kính lấy rương bảo vật.

Tuyết Tiêu duỗi tay áp lên cửa sổ, tụ hết áp lực nước vào trên cửa kính, không quá vài giây, vết rạn lớn dần, cửa kính vỡ vụn không một tiếng động trong nước.

Mà trong nháy mắt cửa kính vỡ vụn, Tuyết Tiêu thấy một bàn tay duỗi về phía rương bảo vật quý hiếm trước mắt cô.

Cái tay kia không hề xanh tím, không khó coi giống zombie, thế nên dưới tình thế cấp bách, cô chụp lấy, khi Tuyết Tiêu giương mắt nhìn, bắt gặp Mai Nhất Xuyên vì bị cô bắt lấy tay mà mặt đầy kinh ngạc.

Tay hai người cùng lúc ngừng ở trên rương bảo vật quý hiếm, khi ánh mắt đối diện nhau, trong đầu đồng thời hiện lên một câu:

Cô ta / cậu ta có thể thấy?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.