Ngược Tâm Nam Chính Hắc Hoá Ở Mạt Thế

Chương 35: Chương 35




Nhà của Địch lão đại có một tiểu viện, trong viện có một bộ bàn tròn và ghế, có khá nhiều người, toàn là nhân vật trọng điểm của căn cứ.

Tiêu Văn châm trà cho Địch lão đại, nhẹ giọng nói: “A Hạo chưa ăn gì đã đi ngủ, em thấy hơi lo, đi vào trước nấu gì đó cho con nó ăn.”

Địch lão đại gật gật đầu, dịu dàng nhìn theo tới khi cô ấy đi hẳn vào nhà.

Tuyết Tiêu và Lạc Thanh Phong tới, phát hiện Địch lão đại gọi tới không ít người.

Trần nhị ca và Tôn Lão Lục, còn có ba gương mặt mới, một người trong đó là Bành lão đại.

“Tiểu Phong, Tuyết Tiêu, tới đây.” Địch lão đại tiếp đón hai người đi qua ngồi xuống, nghiêng người giới thiệu Tuyết Tiêu với ba người kế bên ông: “Đây là Bành lão đại, người chịu trách nhiệm về nội vụ của căn cứ, Tiếu lão đại quản lý kho vũ khí, Triệu lão đại quản kho dược phẩm.”

Tuổi tác của ba người sấp sỉ tuổi của Địch lão đại, chỉ có Triệu lão đại quản kho dược phẩm nhìn qua thì trẻ tuổi hơn một chút, ước chừng mới hơn ba mươi tuổi.

Mấy người này toàn là anh em tốt Địch lão đại kết giao trước cả khi mạt thế tới.

Tuyết Tiêu nhất nhất chào hỏi, Bành lão đại cười ha hả đáp lời, thái độ hai người còn lại thì bàng quan.

Địch lão đại nói: “Lần này gọi mọi người tới, là có vài chuyện muốn bàn bạc.”

Lời mới vừa cất lên, Tôn Lão Lục lập tức hừ giọng nói: “Chuyện Dị Khôi không bàn đến, nhưng chuyện hầm trú ẩn ngầm giăng mạng nhện và lũ zombie người nhái ghê tởm thì không bỏ qua được, tôi vẫn duy trì suy nghĩ như trước, không nên thu nhận người đàn bà đó.”

Mặt Tuyết Tiêu không đổi sắc lắng nghe.

Cô một chút cũng không sợ căn cứ Đằng Long đuổi Thịnh Viện đi.

Dù sao cô không dựa vào căn cứ vẫn có thể sống rất tốt.

“Cậu nghe lão Địch nói hết lời đã.” Bành lão đại cười nói, “Tuy rằng lần này không ít anh em đã chết, nhưng không phải không có thu hoạch gì.”

“Nghe các cậu kể về những con zombie người nhái, tuy rằng kỳ quái nhưng có được tinh hạch, thậm chí sau khi dùng cũng không thấy tác dụng phụ, thật ra chúng ta được hời.” Đôi mắt một mí của Tiếu lão đại khi nói chuyện thường thích híp lại, bởi vậy đôi mắt của ông ta càng có vẻ dài hẹp hơn, “Chuyện tôi để ý hơn là, nếu có thể lấy cách thức đó tạo ra được zombie người nhái, vậy chưa tính ở chỗ chúng ta không biết, còn có chủng loại zombie khác đúng không?”

Tuyết Tiêu nhìn qua ông ta, sức tưởng tượng của người này thật phong phú, đưa ra suy diễn có chút dọa người.

Quả nhiên, Bành lão đại bất đắc dĩ nhìn lại nói: “Cậu đừng có dọa người khác.”

Triệu lão đại bên cạnh phất phơ nói: “Rất có khả năng.”

Bành lão đại nhất thời không nói gì.

Triệu lão đại nói: “Hơn nữa có người hợp tác với zombie, đây là lần đầu tiên thấy.”

Tiếu lão đại gật gật đầu: “Trước kia quả thực không dám tưởng, ngay cả zombie Dị Khôi có chỉ số thông minh cao hiện tại vẫn có bản năng săn giết con người là điều không thể nghi ngờ.”

Tuyết Tiêu an tĩnh nghe, Lạc Thanh Phong bên cạnh tự châm trà cho cô, rót xong lại mở một cái kẹo, nhưng không đưa cho cô, cứ mở ra rồi lại cuộn lại, lặp đi lặp lại.

Sau cùng Tuyết Tiêu nhìn không nổi nữa, giật cái kẹo trong tay hắn bỏ vào trong miệng.

Lạc Thanh Phong lại mở cái kẹo thứ hai, chờ cô ăn xong.

Địch lão đại tạm thời đánh gãy mấy người tranh luận, trầm giọng nói: “Nếu tôi đã mời nhóm Tuyết Tiêu gia nhập căn cứ Đằng Long, liền đại điện cho việc tôi tiếp nhận bọn họ rồi.”

Mấy người Bành lão đại nghe xong im tiếng.

Tôn Lão Lục nhíu mày nói: “Nhưng mà Địch lão đại, ông phải hiểu rõ là, những con zombie người nhái đều nhằm vào người đàn bà điên đó, hơn nữa cách thức sinh sản quỷ dị, lại có người sống hỗ trợ, thế này không phải là tìm phiền toái cho căn cứ của chúng ta hả?”

“Lão Lục nói cũng không phải không có đạo lý,“ Bành lão đại nhìn về phía Địch lão đại nói, “Căn cứ của chúng ta không phải ai cũng có dị năng, có dị năng đơn mà gặp phải zombie, cũng không đủ năng lực tự bảo vệ mình.”

Địch lão đại thờ ơ nói: “Nhưng chúng ta cũng không thể luôn trốn zombie mãi, chẳng lẽ các cậu cứ muốn sống như vậy cả đời?”

Lời này vừa thốt ra, mọi người đều trầm mặc một lát.

“Huống chi, mấy năm nay đừng nói Dị Khôi, ngay cả loài biến dị cũng ít thấy, không có tinh hạch, chúng ta làm thế nào thăng cấp dị năng? Trở nên cường đại hơn?”

Lúc Địch lão đại nói lời này nhìn về phía hai người Lạc Thanh Phong và Tuyết Tiêu: “Nếu những loài biến dị thật sự tìm tới cửa, vậy thì giết chúng nó, đối với chúng ta mà nói chỉ có lợi không có hại.”

Quai hàm Tuyết Tiêu ngậm kẹo, trong lòng có vài phần kinh ngạc.

Địch lão đại này thật đúng là...... Lớn mật và điên cuồng.

Địch lão đại thu nhận Thịnh Viện, không phải hoàn toàn xuất phát từ ý tốt, mà coi trọng loài biến dị đuổi theo Thịnh Viện mà đến.

Cho dù có nguy hiểm, nhưng căn cứ đủ nhiều nhân lực, lại còn được huấn luyện căn bản, săn giết loài biến dị thu hoạch tinh hạch, thật đúng là chỉ có lợi không có hại.

Tôn Lão Lục lại nói: “Địch lão đại, mọi việc đều có ngoại lệ, những thứ đó không phải loài biến dị bình thường! Tôi vẫn cảm thấy việc này không ổn!”

“Được hay không, dựa theo quy định, kiểm phiếu biểu quyết.” Địch lão đại nói, “Đồng ý cho Thịnh Viện ở lại giơ tay.”

Trần nhị ca và Lạc Thanh Phong đều giơ tay.

Trừ bỏ Tôn Lão Lục và Bành lão đại, ba người còn lại cũng giơ tay.

Địch lão đại nói: “Năm với hai, Thịnh Viện có thể ở lại.”

Tôn Lão Lục hừ lạnh, khắp mặt không vui.

Bành lão đại như cũ cười ha hả nói: “Việc này cứ vậy định rồi, chỉ là tình huống của cô ấy đặc thù, ngày thường phải canh kỹ mới được.”

Lúc này Tuyết Tiêu mới mở miệng nói: “Tôi sẽ canh chị ấy.”

Bành lão đại gật gật đầu.

“Sắp tới phải tăng tuần tra xung quanh căn cứ nhiều hơn, không thể lơi lỏng.” Địch lão đại nói xong dừng một chút, lại nói, “Một chuyện cuối cùng, có liên quan đến tinh hạch Dị Khôi.”

Lúc này Tuyết Tiêu mới lên chút tinh thần.

Cô thật sự tò mò, là ai nói cho Địch lão đại tin tức về tinh hạch Dị Khôi.

Trước đó, cô hoài nghi là Lạc Thanh Phong, nhưng lại thấy Địch lão đại quay đầu nhìn về phía Trần nhị ca hỏi: “Chuyện kế thừa dị năng của Dị Khôi, xác định không có tác dụng phụ chứ?”

Trần nhị ca lắc lắc đầu, trước cái nhìn chăm chú của mọi người nói: “Không có, trước khi bác sĩ Đường chết đã nói, ông ta kế thừa dị năng củ Dị Khôi xong thì không có bất cứ tác dụng phụ nào, giống như chúng ta, có thể dựa vào tinh hạch thăng cấp dị năng.”

Ui?

Tuyết Tiêu không tỏ thái độ gì nhìn lại Trần nhị ca, phát hiện lúc anh ta nói chuyện rất nghiêm túc chuyên nghiệp.

Thì ra tin tức về tinh hạch Dị Khôi là Trần nhị ca thả ra sao?

Nhưng không phải Lạc Thanh Phong đã nói, sau khi kế thừa dị năng của Dị Khôi thì không thể sử dụng tinh hạch thăng cấp dị năng, thậm chí còn hoài nghi cô cũng như vậy.

Rốt cuộc hai người này là ai đang nói dối?

Tuyết Tiêu thu hồi tầm mắt, nhìn về Lạc Thanh Phong ngồi bên cạnh chớp chớp mắt.

Mặt Lạc Thanh Phong không đổi sắc, như cũ đang mở giấy gói kẹo.

Tuyết Tiêu để cho hắn cầm luôn.

Địch lão đại nghe xong, sắc mặt hiện ra vài phần trầm tư.

Bành lão đại giơ tay vỗ vỗ bờ vai của ông, cười nói: “Lão Địch, đừng để ý, trước đó chúng ta đã biểu quyết đồng ý, cho A Hạo ăn viên tinh hạch này.”

Địch lão đại cười khổ, lắc đầu nói: “Để xem lại đã.”

“Vì sao muốn chờ thêm?” Bành lão đại khó hiểu, “Sớm một chút khôi phục sức khỏe cho A Hạo không tốt hả?”

“Là hoài nghi tình báo không đúng à?” Trần nhị ca cũng mở miệng hỏi.

Địch lão đại cười nói: “Tôi đương nhiên không phải hoài nghi cậu, chúng ta đều biết bác sĩ Đường, chỉ là......” Tầm mắt ông hướng vào trong nhà nhìn, là chỗ phòng bếp bật sáng đèn.

Tiêu Văn đang ở bên trong nấu cơm tối.

“Chờ một chút.” Địch lão đại nói.

Nếu ông đã nói như vậy, những người khác cũng không có ý kiến.

Sau khi tan họp, mọi người về nhà.

Những người khác đều đứng dậy, chỉ có Tôn Lão Lục còn ngồi, nói rõ còn có việc muốn nói với Địch lão đại.

Mọi người ít nhiều cũng đoán được chút, cho rằng ông ta còn muốn bàn lại chuyện của Thịnh Viện với Địch lão đại.

Tuyết Tiêu không chút nào để ý, đi theo Lạc Thanh Phong rời đi.

Không nghĩ tới mới vừa vào xe ngồi, liền thấy Trần nhị ca đi tới, duỗi tay mời Lạc Thanh Phong một điếu thuốc, nhướng mày cười nói: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Lạc Thanh Phong nhìn Tuyết Tiêu, nói với cô: “Chờ ở trong xe.”

Tuyết Tiêu trông mong nhìn hắn đóng cửa xe, đi qua xe Trần nhị ca.

Hai người đó có thể nói về chuyện gì?

Tuyết Tiêu nhìn kính chiếu hậu, lâm vào trầm tư.

Cửa sổ xe khép lại, ngăn người khác nghe lén.

Trần nhị ca lấy ra bật lửa hỏi: “Hút không?”

Lạc Thanh Phong thả lại điếu thuốc trên xe anh ta, thờ ơ nói: “Không hút.”

“Không dám hút trước mặt bạn gái hả?” Trần nhị ca khiêu khích hắn.

Lạc Thanh Phong cong tay gõ gõ cửa sổ xe, “Không nói thì tôi đi đây.”

Trần nhị ca thu bật lửa lại, dựa vào lưng ghế nói: “Lời đề nghị lần trước của tôi, cậu suy xét thế nào?”

“Không suy xét.” Lạc Thanh Phong nhìn chiếc xe phía trước thờ ơ đáp.

Trần nhị ca nghe xong cũng không giận, cười nói như cũ: “Cậu biết Tôn Lão Lục mà, uy hiếp đến ích lợi của ông ta, khẳng định sẽ chỉnh chết cậu.”

“Mấy người khác cũng không phải người tốt gì đâu. Một đám Bành lão đại và Tôn Lão Lục, Tiếu lão đại là tường đầu thảo, Triệu lão đại thì không thích lo chuyện bao đồng, là người có tư tưởng ích kỷ.”

*tường đầu thảo (cỏ mọc đầu tường): chỉ người lập trường không kiên định, gió chiều nào ngả chiều ấy

“Chỉ còn mỗi một người thì tôi có thể giúp cậu.” Trần nhị ca nghiêng đầu nhìn hắn nói, “Mặc kệ mạt thế hay không mạt thế, chuyện bọn họ làm vốn nên phải chịu cảm giác tội lỗi.”

Lạc Thanh Phong mím môi không nói chuyện.

“Địch lão đại sẽ giúp ai, là chuyện rõ ràng.” Giọng điệu Trần nhị ca trở nên nhẹ nhàng chậm chạp, mang theo vài phần mê hoặc, “Cậu đã trả giá cho căn cứ không ít, nhìn ra được cậu có cảm tình với nơi này, nhưng trên thực tế, căn cứ chỉ là thứ vũ khí mà một đám Địch lão đại nắm giữ.”

“Ông ta có thể không màng nguy hiểm của những người khác, khăng khăng đưa zombie tới chỉ vì thu hoạch tinh hạch, đã làm thế thì cậu cũng nên biết, bắt ông ấy chọn cậu hay bọn Bành lão đại, ông ấy khẳng định sẽ chọn Bành lão đại và Tôn Lão Lục.”

“Nói thực ra, cậu là một sự uy hiếp với bọn Địch lão đại.” Trần nhị ca thấp giọng cười, “Bởi vì so với bọn họ thì cậu mạnh hơn nhiều, bọn họ không thể khống chế được cậu.”

Lạc Thanh Phong hỏi: “Nói xong chưa?”

Trần nhị ca rũ mắt, nói: “Trước mắt cứ loại trừ Tôn Lão Lục đã, thế nào?”

“Tùy anh.”

Lạc Thanh Phong mở cửa xuống xe.

-

Tuyết Tiêu nhìn Lạc Thanh Phong mở cửa đi vào, khởi động động cơ chạy đi.

Nàng hạ cửa kính xe xuống đón gió đêm thổi, lại cảm thấy hơi lạnh, ngoan ngoãn đóng cửa sổ xe lên lại, hỏi: “Anh ta tìm anh nói chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” Lạc Thanh Phong không chút để ý đáp.

Tuyết Tiêu hỏi: “Là chuyện em không thể biết hả?”

Lạc Thanh Phong liếc cô một cái, “Không biết thì tốt nhất.”

Tuyết Tiêu ừm một tiếng, không nói nữa.

Trong xe đột nhiên trở nên an tĩnh.

Khóe mắt Lạc Thanh Phong đánh giá nàng, Tuyết Tiêu nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Hắn do dự một hồi, vẫn mở miệng nói: “Trần nhị ca có dã tâm quá lớn, muốn tôi đứng về phe anh ta.”

Tuyết Tiêu nghiêng đầu nhìn trở về, chớp mắt hỏi: “Anh ta muốn soán vị lên làm lão đại à?”

“Gần như vậy.” Lạc Thanh Phong nói.

“Anh đáp ứng anh ta?”

“Không.”

Tuyết Tiêu dừng một chút, lại hỏi: “Chuyện tinh hạch Dị Khôi, là anh ta nói cho Địch lão đại?”

“Ừ.”

“Nhưng trước đó không phải anh đã nói, sau khi kế thừa dị năng của Dị Khôi, không thể sử dụng tinh hạch thăng cấp hả?” Tuyết Tiêu buồn bực nhìn hắn, “Trần nhị ca mới vừa nãy không nói giống vậy, anh ta vì sao muốn gạt Địch lão đại?”

Lạc Thanh Phong đợi một hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi: “Sao em không cảm thấy là tôi lừa em?”

Tuyết Tiêu nói: “Chuyện này còn phải nghĩ à? Giữa anh và anh ta thì đương nhiên em chọn tin anh chứ.”

Lạc Thanh Phong nghe xong mím môi dưới.

Trong mắt Tuyết Tiêu xẹt qua ý cười, hắn thật sự quá dễ thỏa mãn.

“Vậy sao anh lại biết được?” Cô hỏi.

Không khí tốt như vậy, quan hệ cũng có tiến triển, hẳn nên nói cho cô chứ ha?

Lạc Thanh Phong rũ mắt, cất giọng bình tĩnh đáp: “Thì biết thôi.”

Nói như chưa nói.

Trong lòng Tuyết Tiêu tiếc nuối.

Bọn Hồng Phát ở nhà chờ hai người về, hai đứa thấy bọn họ chưa về nên không dám ngủ.

Mai Nhất Xuyên lại đây chơi, bọn Tuyết Tiêu vừa vào đã bị Hạ Phàm Thiến gọi về.

Tuyết Tiêu nói với hai đứa em: “Sau này giám sát chặt chẽ chị vào, tuyệt đối không thể để chị ở một mình.”

Lục Mao và Hồng Phát vỗ ngực bảo đảm nhất định không thành vấn đề.

Tuyết Tiêu lại hỏi: “Chị tôi đâu?”

“Vẫn đang ở bên kia xem quả nho á!” Hồng Phát giơ một ngón tay chỉ tới trước, “Đó, hình như chị cảm thấy rất hứng thú với cây nho đó.”

Thịnh Viện đứng dưới giàn cây nho, cúi đầu tò mò đánh giá ảnh ngược của mình trong lu nước.

Dần dà, tò mò và ngây thơ trong mắt chị rút đi, trở nên bình tĩnh.

Thịnh Viện vươn tay, che khuất ảnh ngược của đôi mắt trong nước, nhẹ giọng lạnh nhạt nói: “Cút đi.”

—————————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.