Ngược Tâm Nam Chính Hắc Hoá Ở Mạt Thế

Chương 39: Chương 39




Chuyến này có cả Tiếu lão đại quản kho vũ khí ra ngoài cùng đội ngũ, ông đi tới xác nhận tình huống với Tuyết Tiêu.

Tuyết Tiêu mãi nhìn cái mũ của Mai Nhất Xuyên không chớp mắt lúc này mới quay đầu, giải thích chuyện xảy ra một lần.

Sau cùng Tiếu lão đại lái xe về căn cứ thông báo tình huống trước, Lạc Thanh Phong dẫn theo một nhóm người hạ trại ngay tại chỗ, chuẩn bị tuần tra xung quanh đêm nay.

Trong lúc đó Lục Mao và Hồng Phát cõng Thịnh Viện quay lại.

“Thấy có trận nổ lớn ở sau, lo lắng cho lão đại nên gấp rút quay lại.” Lục Mao giải thích như thế.

Hai người thở hồng hộc, mệt y như chó bệnh.

Mai Nhất Xuyên hỗ trợ đón lấy Thịnh Viện ngất xỉu cho lên trên xe nằm, nghe Tuyết Tiêu hỏi hai đứa em: “Các cậu sao lại đi ra ngoài vậy?”

Đậu Dương tri kỷ đưa cho hai cậu chai nước.

Lục Mao tu nước ừng ực, chỉ có Hồng Phát thở phì phò đáp: “Hạ, Hạ Phàm Thiến nói đưa chị đi ra ngoài chơi, nhưng không nghĩ tới lại rời khỏi phạm vi căn cứ.”

Mai Nhất Xuyên nghe thế thì nghi hoặc nhìn qua.

Lục Mao uống xong nước mới nói: “Lúc ở bờ sông, cô ấy nói đi tìm ít củi về đốt để nướng cá, kết quả đi thật lâu cũng không thấy về.”

“Hai người bọn tôi lo lắng cô ấy xảy ra chuyện, lúc chuẩn bị đi tìm người, thì phát hiện có vài con zombie nhảy ra từ trong rừng.”

Bọn họ đang đứng trên mảnh đất vốn không hề quen thuộc, lúc đi đường toàn do Hạ Phàm Thiến dắt đi, lúc chạy trốn tất nhiên không thể tìm được đường về căn cứ.

Cũng may mắn là Tuyết Tiêu trông thấy.

Lục Mao nói xong, hai mắt có hơi hồng nhìn Tuyết Tiêu: “Hạ Phàm Thiến sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Lỡ gặp phải zombie trước?

Mai Nhất Xuyên nghe thấy thì sắc mặt trầm xuống, nói: “Tôi quay về nhìn thử.”

“Khỏi lo, cô ta đang an toàn trong căn cứ rồi, lúc tôi đi, cô ta vẫn còn ở bên cạnh.” Giọng điệu Tuyết Tiêu sâu kín, lúc Mai Nhất Xuyên xoay người nhìn qua, liền hất hất cằm với cậu, “Lúc ấy tôi báo với Địch lão đại là không thấy chị đâu, cô ta cũng không phản ứng chút nào.”

Mai Nhất Xuyên nhíu mày, sắc mặt quái dị nhìn cô.

Những người khác cũng nhận ra có chỗ không hợp lý.

Đậu Dương ôm chai nước chớp chớp mắt, Lạc Thanh Phong đang xem xét Dị Khôi giả cũng phải ngẩng đầu lên nhìn qua bên này.

Tuyết Tiêu chỉ chỉ ven đường, có chút bất đắc dĩ nói với Mai Nhất Xuyên: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Mai Nhất Xuyên không từ chối, yên lặng đi tới chỗ cô chỉ.

Sắc mặt Lạc Thanh Phong nhàn nhạt nhìn hai người.

Tuyết Tiêu sờ sờ mũi, cười nói: “Nói chuyện với đương sự xong thì sẽ nói cho anh nghe.”

-

Chiếc xe bị lật còn đang bốc cháy, vài người có dị năng hệ thủy đang dập lửa, phòng ngừa gió đêm thổi tàn lửa đốt cháy rừng.

Mai Nhất Xuyên đứng dưới tàng cây, sắc mặt quái lạ nhìn cô: “Cậu muốn nói gì?”

“Cậu trả lời mình trước vì sao đội cái mũ như thế đi về?” Tuyết Tiêu nghiêm túc đặt câu hỏi.

Mai Nhất Xuyên giơ tay sờ sờ đầu, lấy cái mũ xuống ngắm nghía, tức giận nói: “Lúc vào thành phố có va chạm với zombie nên bị rơi mất mũ, cái này là Đậu Dương đưa cho, chỗ đó toàn là cao ốc nguy hiểm, một khi không chú ý lại có đá rơi, không đội mũ không được chứ sao?”

Nghe thấy có chút đạo lý.

Tuyết Tiêu nói: “Đội mũ thì được, nhưng cái này màu xanh quá.”

Mai Nhất Xuyên đen mặt nói: “Từ khi nào bắt đầu chơi kiểu nói ẩn ý vậy!”

Tuyết Tiêu chớp mắt nhìn cậu, do dự vài giây, cuối cùng vẫn chậm rãi mở miệng nói: “Mình nói cậu nghe chuyện này, cậu đừng quá kích động.”

“Nói.” Mai Nhất Xuyên thật ra khá bình tĩnh, “Nhìn thái độ của cậu liền biết không phải chuyện gì tốt.”

Tuyết Tiêu hỏi: “Con bé Hạ Phàm Thiến...... Cậu rất thích con bé hả?”

Mai Nhất Xuyên: “Không thích thì mình ở bên cô ấy làm gì?”

“...... Tối hôm qua mình với Giang Nghị đi tuần tra, lúc rạng sáng 3 giờ hơn, thấy con bé đi ra một mình từ căn cứ, sau đó đi ra sau núi.” Tuyết Tiêu cũng bình tĩnh nói, “Đi rất xa, rồi dừng trước một cái động.”

Động tác xoay mũ của Mai Nhất Xuyên khựng lại, híp mắt nhìn cô.

Tuyết Tiêu miêu tả dáng vẻ những người trong sơn động võ trang thế nào trước, cuối cùng mới nói: “Trong đó có một người ôm ấp hôn hít với con bé, Hạ Phàm Thiến trước khi đi còn tặng khăn quàng cổ cho gã ta.”

Nói đến đoạn này cô thầm quan sát vẻ mặt của Mai Nhất Xuyên, còn nghĩ thầm trong lòng rằng mình có phải nói trắng ra quá mức hay không, đợi lát nữa cậu ấy đau lòng khóc lên thì biết làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?

Thì cho Lạc Thanh Phong tới dỗ anh em chứ sao giờ!

Mai Nhất Xuyên trầm mặc một hồi lâu.

Tuyết Tiêu nghĩ thầm tiêu rồi.

Đôi mắt thằng nhóc này đỏ rồi.

“Cái khăn quàng cổ...... Màu nâu, đan tay?” Mai Nhất Xuyên gian nan mở miệng dò hỏi.

Tuyết Tiêu gật gật đầu.

Mai Nhất Xuyên thở sâu, nắm chặt cái mũ trong tay ngồi xổm người xuống.

Tuyết Tiêu duỗi tay cào cào tóc, than thở, nói: “Cái khăn quàng cổ......”

“Mình có thấy cô ấy đan, còn tưởng là để tặng cho mình.” Mai Nhất Xuyên nói, “Trước khi đi ra ngoài còn nghĩ là sau khi trở về cô ấy sẽ đan xong, mình sẽ là người có bạn gái đan khăn quàng cổ cho.”

Tuyết Tiêu nín thin.

Mai Nhất Xuyên hồng mắt, cười nhạo nói: “Mình còn nói, vai phụ lấy đâu ra tình yêu, thì ra toàn là âm mưu.”

Tuyết Tiêu nghe lời này xong thì sắc mặt hơi sượng, lời an ủi tới bên miệng đành nuốt trọn về.

Lạc Thanh Phong vẫn luôn quan sát hai người cảm thấy không khí không ổn lắm, nhíu mày lại.

Mai Nhất Xuyên hỏi: “Vậy thằng đó đang ở đâu?”

“Trong động.”

“Động ở đâu?”

“Trong núi.”

Mai Nhất Xuyên hung ác nhìn lại: “Đi!”

Tuyết Tiêu bất đắc dĩ nhìn cậu: “Bây giờ mình có thể dẫn cậu đi, nhưng cậu xác định chưa?”

Mai Nhất Xuyên thở sâu, đứng lên, đi nhanh tới bên cạnh xe.

Đậu Dương đang nói chuyện với Lục Mao, bỗng nhiên bị Mai Nhất Xuyên ném cho mũ xanh, Lục Mao mau lẹ tiếp được.

Mai Nhất Xuyên quay đầu nói với Lạc Thanh Phong: “Cậu nhớ ngăn mình lại! Mình sợ mình không nhịn được sẽ giết người!”

Mặt Đậu Dương hoảng sợ, giết ai? Mình? Chỉ vì cái mũ này? Không phải anh cứ một hai đòi đội à!

Lạc Thanh Phong: “......”

-

Mai Nhất Xuyên cuối cùng vẫn quyết định chưa đi tìm gã đàn ông trong sơn động.

Cậu tự lái xe, tính về căn cứ tìm Hạ Phàm Thiến trước.

Lục Mao đón lấy cái mũ xanh xong thì quăng cho Đậu Dương.

Mặt Đậu Dương ngu ngơ hỏi: “Anh Nhất Xuyên bị sao vậy?”

Lạc Thanh Phong nhìn qua Tuyết Tiêu.

Mặt Tuyết Tiêu vô tội nói: “Chuyện riêng tư ấy mà, không được cậu ấy cho phép không dám nói.”

Nhưng mà cô vẫn kể lại chuyện có người sống trong động sau núi.

Đậu Dương ôm mũ nói: “Việc này có hơi nghiêm trọng.”

Lạc Thanh Phong chỉ chỉ Dị Khôi giả còn đang nằm trên mặt đất, nói với Đậu Dương: “Cậu canh ở đây, tôi đi xung quanh xem thử.”

“Em cũng đi!” Tuyết Tiêu giơ tay.

Lạc Thanh Phong không ngăn cản, tùy ý cô đi theo.

Hắn muốn đi tới chỗ bờ sông mà Hạ Phàm Thiến đưa ba người Lục Mao đến.

Bên ngoài căn cứ có một con sông, chảy dọc theo đường chân núi, bề rộng chừng một mét, dòng nước trong vắt.

Tuyết Tiêu cứ đi theo hắn, trên đường đi hỏi hắn ra ngoài tuần tra chuyến này có gặp gì không, Lạc Thanh Phong vậy mà nể tình hỏi gì đáp nấy.

Thỏa mãn xong lòng hiếu kỳ của Tuyết Tiêu, Lạc Thanh Phong nói: “Lần sau em đi cùng tôi.”

Tuyết Tiêu khó xử nói: “Nhưng còn hai đứa em và chị ở đây......”

“Không yên tâm thì đi cùng.” Lạc Thanh Phong nói.

Tuyết Tiêu ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Lạc Thanh Phong mím môi, mắt nhìn phía trước đi tới.

Cẩn thận ngẫm lại, mấy người đó canh lúc hắn rời đi mới dám ra tay, nếu lần sau hắn rời đi một mình, vậy khẳng định Tuyết Tiêu sẽ bị gây phiền phức.

“Vậy được, anh khỏi lo lắng cho chị của em, em sẽ chăm sóc tốt cho chị, sẽ không để anh có thêm phiền phức.” Tuyết Tiêu cũng hiểu rõ ý tứ của Lạc Thanh Phong.

Lạc Thanh Phong nghe xong dừng bước chân lại, nghiêng người nhìn cô một cái.

Tuyết Tiêu cũng dừng lại theo, hỏi: “Sao vậy?”

Lạc Thanh Phong rũ mắt nói: “Không phiền.”

Hắn nói xong, liền cất bước đi tới trước.

Tuyết Tiêu nhìn bóng dáng hắn thầm nghĩ, hắn đúng là dịu dàng quá rồi.

Tối nay có trăng, ánh sáng rọi xuống chốn rừng sâu, cứ việc như thế, hai người nhờ đèn pin trong tay soi đường.

Mùa xuân đã đến, cỏ xanh mọc thành khóm, trên cành khô màu nâu đâm chồi xanh non, một ít nụ hoa đang lặng yên nở rộ.

Bờ sông có mấy con đom đóm, ánh sáng xanh chợt lóe chợt lóe thiếu chút nữa bị Tuyết Tiêu nhận thành zombie.

Lạc Thanh Phong giơ đèn pin nói: “Nơi này vẫn nằm trong phạm vi an toàn của căn cứ, không có khả năng zombie xuất hiện.”

Tuyết Tiêu đi tới bờ sông, ánh trăng ở chỗ này vậy mà rực rỡ hơn, tầm nhìn thoáng hơn. Ánh sáng đom đóm chìm nổi trên mặt nước, dòng nước trong vắt thật sự, ngay cả ánh sáng đom đóm còn có cả ảnh ngược.

“Chỉ là zombie bình thường thôi, dựa theo anh nói, có lỗ trống nào để chúng nó xuất hiện không?” Tuyết Tiêu lơ đãng nhìn thoáng qua ảnh ngược trên nước, sau đó ngồi xổm người xuống.

“Tôn Lão Lục không cùng một phe với Dị Khôi giả, cũng không cùng một đám với Hạ Phàm Thiến.” Lạc Thanh Phong xem xét rừng cây phía sau, thấp giọng nói: “Nhưng Dị Khôi giả thì rất có khả năng là cùng một phe với Hạ Phàm Thiến.”

Tuyết Tiêu vốn định quay đầu lại hỏi hắn vì sao, nhưng bị ảnh ngược của mình trên mặt nước gây sửng sốt.

Ảnh ngược trên nước dưới ánh trăng cũng không phải quá rõ ràng, nhưng Tuyết Tiêu tự dưng lại bị ảnh ngược đôi mắt hấp dẫn.

Ánh sáng đom đóm vòng quanh ảnh ngược bay một vòng, cặp mắt đó sáng ngời trong trẻo, lúc nhìn chằm chằm nó, Tuyết Tiêu vậy mà thấy được một đôi mắt khác trong ảnh ngược đôi mắt—— tà ác và lạnh nhạt, đôi mắt của một gã đàn ông.

Cô cứ như dính phải mê hoặc nào đó, vươn tay chạm vào đôi mắt đó.

Lạc Thanh Phong nghe thấy một tiếng “bùm”, xoay người nhìn lại thì thấy Tuyết Tiêu đã rơi vào trong nước.

Nước sông không sâu lắm, cùng lắm chỉ đến giữa eo cô lúc ngồi.

Trong nháy mắt ở trong nước Tuyết Tiêu cảm thấy bên tai có vô số tiếng nói khe khẽ.

Cô thấy một cánh đồng hoang vu không có cuối, phía sau là sao trời cũng không có biên giới bao phủ; ánh lửa từ lưng núi bốc cháy lan tới trên đỉnh rồi nổ tung, vô số tàn lửa chớp tắt tựa như mưa phùn đổ xuống nhân gian; thành phố tĩnh mịch tiêu điều sáng chập chờn như ngọn đèn dầu, tựa như con rồng lớn rít gào chiếm cứ mỗi một chỗ trên thế gian.

Dưới chân ngọn đèn dầu, là một sân ga công cộng bị bỏ hoang.

Bảng thông tin đã rỉ sét, chữ viết đã mờ câm.

Một gã đàn ông mặc đồ đen đứng dưới bậc cười như không cười nhìn cô.

—— Triệu Sinh!

Rầm một tiếng, Tuyết Tiêu tỉnh lại trước khi Lạc Thanh Phong muốn xuống nước, cô giơ tay lau mặt, đang muốn mắng một tiếng đồ vô lại, nhưng lại đối mắt với Lạc Thanh Phong, vì thế im tiếng.

Lạc Thanh Phong đứng bên cạnh, thấy cô bình an không sao cả đứng lên từ dưới nước, trái tim bị treo lên lúc này mới được thả xuống.

“Em bị sao vậy?” Hắn hỏi, vươn tay ra đỡ Tuyết Tiêu.

Tuyết Tiêu không nắm lấy, chỉ giơ tay dụi dụi đôi mắt, rồi chớp chớp mắt.

“Lạc Thanh Phong, anh nhìn em đi.” Sắc mặt cô nghiêm túc, “Nhìn vào mắt em đi.”

Cô đã cảm thấy mấy ngày nay không bình thường.

Giấc mộng trước đó và cảnh tượng trong nước vừa rồi, đều đang nhắc nhở hai mắt của cô có vấn đề.

Thằng cha đó rốt cuộc đã động tay động chân gì với đôi mắt của cô!

Tuyết Tiêu tức giận bất bình trong lòng, cũng không nhận ra yêu cầu của mình khiến Lạc Thanh Phong mờ mịt cỡ nào khi nghe thấy.

Lạc Thanh Phong nhíu mày, hỏi: “Nhìn mắt của em làm gì?”

“Anh cứ nhìn đi đã!” Giọng điệu Tuyết Tiêu vi diệu, mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi, “Nhìn xem có cái gì đó không bình thường không, có phải cũng sẽ bị mê hoặc không.”

Lạc Thanh Phong: “......”

Hắn đành nhìn trước đã.

Tuyết Tiêu mới đi ra từ trong nước, cả người ướt dầm dề, tóc ướt bết vào da thịt, lúc gió đêm thổi đến có vẻ bị lạnh.

Cô rất nghiêm túc chuyên chú.

Điều này khiến cho Lạc Thanh Phong không thể không chuyên chú.

Nhưng cặp mắt sạch sẽ sáng ngời này, vốn đã có thể mê hoặc hắn dễ như trở bàn tay.

Đom đóm vòng quanh hai người dạo qua một vòng, có vẻ như chỉ là một cái chớp mắt, nhưng lại có vẻ như đã trôi qua thật lâu.

Lạc Thanh Phong bỗng nhiên duỗi tay kéo cô lại gần, hắn hơi khom người, khớp với cái bóng thấp hơn một đoạn của hắn rọi trên mặt nước chạm môi vào trán Tuyết Tiêu.

Trong nháy mắt cúi đầu hôn cô, hắn sực tỉnh.

Lạc Thanh Phong vừa muốn buông tay, lại bị Tuyết Tiêu nhón chân hôn lên má một cái.

________________

*Cho những bạn nhỏ chưa biết:

_”Mũ màu xanh”: (nghĩa đen) chỉ chiếc mũ màu xanh mà người ta vẫn thường đội. Nhưng ngụ ý ở đây đang ám chỉ khi người đàn ông có vợ ngoại tình mà không biết. Vì vậy, người đàn ông này bị gọi là “đội mũ xanh”, hay còn gọi là “bị cắm sừng“. (Nguồn: gg)

P/s: Các người đẹp đọc chương trc có hiểu đc tui đang edit gì ko? Sợ tả cảnh hành động mà ngta ko tưởng tượng đc cảnh đó ghê...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.