Trần Cổn Cổn chồm qua cửa sổ nhìn Tuyết Tiêu, bị Trần Tái vớt vào lại, bắt bé ngồi yên.
“Chuyện gì mà gắt vậy?” Trần Tái hỏi Lương Khang.
Lương Khang nhíu mày, tỏ vẻ rất bất đắc dĩ: “Vì thấy hai ta có giao tình nhiều năm nên tôi mới nói cho anh nghe, anh đừng nói cho người khác.”
Cậu ta nhìn trái nhìn phải, lặng lẽ áp sát vào bên cửa sổ, nói với Trần Tái: “Xung quanh đây là đại bản doanh của zombie người nhái, dưới đất không biết có bao nhiêu mạng nhện, dựa theo cấp trên suy đoán, nói là vua zombie cũng ở đây.”
Trần Tái nghe xong nhướng mày, như có điều suy tư.
“Hơn nữa giữa chúng ta, có người bị tẩy não, trước khi tìm ra được kẻ phản đồ, thì không thể cho đi vào.” Lương Khang nói, “Thủ lĩnh từ khắp phương đang trên đường tới đây, ít nhất trước khi bọn họ tới thì không thể để xảy ra chuyện gì.”
“Vậy đi.” Trần Tái đang muốn đi, lại nghe Lương Khang nói, “Cô gái vừa nãy có cách xuất hiện rất kỳ quái, anh đừng cảm thấy tôi máu lạnh, vì an toàn của hầu hết mọi người, tôi không thể mạo hiểm.”
“Tôi biết mà.” Trần Tái nhún vai cười một cái, lái xe vào thị trấn.
Anh liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, bóng dáng cô gái càng ngày càng xa.
-
Sắc mặt Tuyết Tiêu tái nhợt như cũ, vẫn chưa bình phục hoàn toàn, nhưng so với tối hôm qua thì khá hơn nhiều. Cô đã ăn tinh hạch của Triệu Sinh, tiêu hóa lực lượng của vua zombie cần một thời gian.
Cô đi không bao xa, thì phát hiện có người theo dõi. Hơn phân nửa là người của căn cứ không yên tâm, cho nên đi theo nhìn.
Tuyết Tiêu không thèm để ý, xoay vòng vòng trong rừng, cắt đuôi những người đó.
Hệ thống để lại cho cô vật phẩm đã thu thập được, mỗi ngày có rương bảo vật đổi mới như thường, sau bốn năm trở về hiện thực một lần nữa, Tuyết Tiêu tích cực tìm rương sưu tầm bảo vật, vì mình tích lũy vật tư.
Thời gian bốn năm không thu thập, quả thực đã bỏ lỡ vài trăm triệu.
Chỉ mỗi việc tìm rương sưu tầm bảo vật đã tốn thời gian cả ngày của cô.
Gần tới đêm, Tuyết Tiêu rửa mặt rửa tay bên một con sông. Cô nhìn ảnh ngược trong nước, duỗi tay sờ sờ mặt, có gầy hơn một chút so với hồi trước.
Bụng kêu vang “rột rột“.
Tuyết Tiêu thở dài, click mở không gian nhìn nhìn, bắt đầu hoài niệm cơm chiên cà chua của hai đứa em làm.
Cũng không biết hai đứa nó còn sống không nữa.
Nếu nghe lời cô nói đi theo Lạc Thanh Phong...... Sợ là tháng ngày có hơi khổ sở.
Tuyết Tiêu nhìn mặt nước phát ngốc, nỗi niềm muốn gặp Lạc Thanh Phong càng thêm mãnh liệt.
Cô vốc nước đổ lên mặt, muốn mình bình tĩnh lại, đừng quá sốt ruột.
Từ những tin tức Trần Tái nói thì đã biết được tiến độ cốt truyện hiện giờ, nam nữ chính đã gặp mặt, cũng đã nắm tay nhau giết vua zombie, đoạt lại quyền khống chế thế giới.
Một vùng này là địa bàn của Triệu Sinh, thế lực căn cứ của nữ chính cũng đã cắm rễ ở đây, chắc hẳn sẽ ra tay với Triệu Sinh, coi như nếu như mình không đi tìm người, thì khẳng định Lạc Thanh Phong cũng tới đây.
Tuyết Tiêu vuốt mặt đứng dậy, chuẩn bị lặng lẽ lẻn vào trong trấn.
Trần Tái nói anh ta không phải người của căn cứ, nhưng trong lúc vô tình cô nhìn thấy đa số trang bị trong xe đều có tiêu chuẩn và hình thức thống nhất, một ít đồ còn lại chỉ có quân đội mới có.
Tuyết Tiêu tin tưởng anh ta không phải là người của căn cứ Băng Phượng, nhưng cũng tuyệt đối không phải là người tự do.
Cô trầm tư trên đường trở về, thình lình thấy trong rừng có zombie người nhái nhảy phóc lên cành cây. Đã lâu không thấy, lúc thấy thì thiếu chút nữa hoảng sợ.
Một bầy lớn zombie người nhái chạy vội trong đêm, mục tiêu chuẩn xác là nhằm vào thị trấn đề phòng nghiêm ngặt.
Tuyết Tiêu: “......”
Cô biết đây là phạm vi thế lực của Triệu Sinh, nhưng không biết số zombie người nhái đó ở đâu ra.
Chờ đến khi Tuyết Tiêu đuổi kịp, lính gác ban ngày ngăn cô lại đã bị zombie xử lý, phòng thủ bị đột phá, thị trấn vang lên tiếng cảnh báo chói tai.
Bên trong đã khai chiến.
Tuyết Tiêu đi vào lần này thuận lợi mười phần, chỉ là sau khi tiến vào mới phát hiện, số lượng zombie đông đảo, loài biến dị có tác phong nhanh nhẹn, phối hợp ăn ý giải quyết vòng vây của con người.
Lúc cô gặp phải lũ zombie kết bè kết đội, đối phương chỉ lẳng lặng nhìn cô chăm chú một hồi rồi từng con chạy đi.
Chúng nó không ra tay, Tuyết Tiêu cũng không ra tay, lợi dụng đôi mắt zombie quan sát tình huống của thị trấn, ngẫu nhiên nhìn thấy hình ảnh của Trần Cổn Cổn, Tuyết Tiêu chạy đến chỗ trung tâm thị trấn.
Tình huống ở đây kích thích mười phần.
Bên ngoài thì zombie hung tàn, bên trong thì con người còn đang đấu nhau.
Lương Khang bóp cổ Trần Cổn Cổn, hung hăng trừng mắt nhìn nhóm người Trần Tái nói: “Không nghĩ tới phản đồ chính là tụi mày!”
Thằng bé đỏ hết mặt, khóc lóc khó chịu mười phần.
Trán Trần Tái nổi gân xanh lồ lộ, lấy súng chỉ vào Lương Khang, nảy sinh ác độc nói: “Mày dám động vào nó, ông mày cho mày sống không bằng chết.”
Mấy người phía sau anh ta đã được huấn luyện kĩ càng, cho dù zombie có tới gần, cũng bình tĩnh nháy mắt ra dấu truyền tin cho nhau, phân tán bố trí.
Trái lại bên Lương Khang, đa số người đã có chút hoảng loạn, đặc biệt là người bên ngoài chống cự zombie, rất nhiều lần hô to sắp gánh không nổi nữa, giọng điệu lộ ra khủng hoảng.
Tuyết Tiêu ở ngay trong vòng vây của zombie, dần dần cách đám người ngay sau Trần Tái gần hơn, mới biết rõ tình huống trước đó ra sao.
“Tụi mày lẻn vào Băng Phượng nằm vùng, còn đưa zombie tới, xem ra tụi mày đã sớm quy phục zombie!” Lương Khang cực kỳ phẫn nộ, bóp cổ Trần Cổn Cổn rồi còn lấy cả súng chỉ vào đầu thằng bé, làm lơ đứa nhỏ la khóc tê tâm liệt phế, nói với Trần Tái, “Thả bọn tao rời khỏi nơi này! Nếu không con mày sẽ mất mạng!”
Trần Tái mắng tục một tiếng, hô lên với người phía sau: “Để cho bọn họ đi!”
Người đàn ông bên cạnh anh ta nhíu mày nhìn về phía Trần Cổn Cổn, xua tay ý bảo những người ngăn đón lui xuống.
Lương Khang đón những người ở đằng sau lại đây rồi rời đi, một bên phòng bị Trần Tái đổi ý, trong cuộc chiến hỗn loạn, tiếng khóc của đứa bé càng thêm chói tai.
Zombie người nhái phá tan vòng vây của đám người căn cứ Băng Phượng, điên cuồng lao tới đám người Lương Khang, chúng nó mượn các toà nhà cao cao xung quanh nhảy lên đó để đánh úp Lương Khang.
Sắc mặt Trần Tái trắng bệch, lập tức tiến lên muốn bảo vệ nhãi con, nhưng bị người của căn cứ ngăn lại, gấp đến mức hai mắt đỏ ngầu.
“Sao không có ai ngăn zombie lại!” Lương Khang tức giận mắng, một bên trốn tránh.
Mấy người đó dùng dị năng chống cự, nhưng xui là số lượng zombie người nhái đông đảo, phối hợp ăn ý, vòng vây càng thêm khó phá.
Trong tay Lương Khang còn có một Trần Cổn Cổn, cân nặng của một đứa bé hơn ba tuổi không hề nhẹ, càng khó khống chế.
Cậu ta bị zombie đuổi đến chật vật, thời khắc nguy cấp liền đưa Trần Cổn Cổn ngăn trước người.
“Lương Khang, ông mày bạo c*......%” Trần Tái thấy một màn này thì phát cuồng không thôi, gấp đến đỏ mắt, không màng tới việc mình đuổi tới cũng không kịp.
Trần Cổn Cổn khóc lớn hu hu, con zombie nhào tới chuẩn bị sắp cắn thằng bé bị đốt thành tro tàn trong nháy mắt.
Trong ngọn lửa, một bóng người thấp thoáng đi đến, cướp được Trần Cổn Cổn trong tay Lương Khang, zombie trong lúc đang công kích Lương Khang ngừng hành động, từng con lui ra.
Trần Cổn Cổn ôm chặt người trước mắt, khóc tê tâm liệt phế.
Sau khi Tuyết Tiêu cứu được người, vốn định giao cho Trần Tái, nhưng đứa nhỏ này lại ôm cổ cô chặt cứng, vài lần gỡ không thành công, đành phải bất đắc dĩ nhìn Trần Tái nói: “Ê, đưa nó đi đi.”
Trần Tái lúc này mới như tỉnh lại từ trong mộng, hồng mắt ôm Trần Cổn Cổn trở về.
Nghe thấy giọng của ba, Trần Cổn Cổn lúc này mới buông tay, úp đầu vào trong lòng ngực Trần Tái khóc tiếp.
Lũ zombie người nhái vốn đang tấn công đột nhiên từng con lui xuống rồi dừng lại, bao quanh đám người này, lạnh lùng nhìn chăm chú.
Lương Khang đề phòng nhìn về phía Tuyết Tiêu: “Là mày! Mày cùng với đám người này quả nhiên là một bầy!”
Tuyết Tiêu không thèm nhìn cậu ta, mà nhìn về phía zombie, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô giơ tay búng một cái.
Một loạt ngọn lửa bốc cháy.
Số zombie người nhái có ở đây không hề phản kháng mà chết đi trong nháy mắt.
Mọi người vốn bị quây trong hoảng loạn chuyển qua sợ ngây người.
-
Cuộc hỗn loạn ngắn ngủi trong đêm theo cái chết zombie dần dần khôi phục bình tĩnh.
Lương Khang nhìn người của căn cứ Băng Phượng bị trói lại hết, Trần Tái tức giận chuyện trước đó nên muốn giết Lương Khang cho bằng được, nhưng bị người bên cạnh ngăn lại.
Sau khi tẩn Lương Khang một trận, Lý Thành kéo Trần Tái đi qua một bên, khuyên nhủ: “Đoàn trưởng, người này chưa thể chết được, ít nhất trước khi đội hai cứu người trở về thì chưa thể chết được.”
Trần Tái không kiên nhẫn nói: “Đừng có gọi ông đây là đoàn trưởng, đoàn cái gì trưởng cái gì!”
Lý Thành nghiêm mặt nói: “Lần này nhờ anh ít nhiều, bọn tôi mới có thể ẩn núp tiến vào bắt lấy người của Băng Phượng, có lợi thế trao đổi người. Tôi mặc kệ anh vì sao nhất quyết rời đi, nhưng anh vĩnh viễn là đoàn trưởng trong lòng tôi.”
“Cút!” Trần Tái nói, “Tôi chỉ giúp mấy người lần này thôi, chuyện kế tiếp không liên quan đến tôi nữa!”
Lý Thành biết anh còn đang nổi nóng, cũng không để ý, chu chu môi về phía cửa hàng bên kia, nói: “Vậy anh đi xem Cổn Cổn trước đi, còn cô gái cứu Cổn Cổn và chúng ta...... Xưng hô thế nào?”
Trần Tái liếc mắt nhìn Tuyết Tiêu, nhíu mày nói: “Không biết, người qua đường.”
Lý Thành vỗ vỗ bờ vai của anh nói: “Tôi xong việc sẽ qua tìm anh.”
Trần Tái nhìn về phía cửa hàng. Trần Cổn Cổn vẫn đang khóc thút tha thút thít, Tuyết Tiêu lau nước mắt cho bé, một bên ăn cà chua bi trong tay.
Anh vừa qua đến, Trần Cổn Cổn lập tức oa một tiếng chạy tới ôm chặt chân Trần Tái.
Trần Tái ôm bé vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi, mặt mày lãnh khốc trong nháy mắt trở nên dịu dàng.
Tuyết Tiêu không lên tiếng, an tĩnh chờ Trần Tái dỗ Cổn Cổn ngủ.
Thật vất vả chờ đứa nhỏ ngủ rồi, hai người ngồi bên đường, trầm mặc nhìn khắp đường hỗn loạn, một hồi lâu sau, mới nghe thấy Trần Tái khàn giọng nói: “Cảm ơn.”
Tuyết Tiêu nói: “Đừng khách khí, ban ngày anh cho tôi ăn, coi như là tôi trả lại cho anh.”
“Tôi chỉ cho cô một chén mì và một quả táo, cô lại cứu mạng con trai tôi.” Trần Tái ôm chặt đứa bé trong lòng ngực, hốc mắt ửng đỏ như cũ, “Thằng bé chính là mạng sống của tôi.”
“Mẹ đứa nhỏ đâu?”
“Đi rồi.” Trần Tái đáp lại nhẹ nhàng bâng quơ.
Tuyết Tiêu không rõ ràng lắm cái cụm “đi rồi” là chỉ chết rồi, hay là chỉ chuyện vứt bỏ bọn họ. Cho dù là cái nào cũng là chuyện thương tâm, không nên đề cập tới.
Trần Tái cũng không tính cho cô cơ hội truy vấn cái đề tài này, vì thế chủ động nói: “Sau này có chỗ nào tôi có thể giúp, tôi nhất định dốc hết toàn lực.”
Tuyết Tiêu cười một cái, không nói chuyện.
Trần Tái giải thích tình huống đêm nay.
“Hai căn cứ này kết thù, Băng Phượng bắt người của căn cứ Bách Hằng......”
“Bách Hằng?” Trần Tái mới vừa mở lời, Tuyết Tiêu lập tức ngây ngẩn cả người.
“Quen hả?” Trần Tái nhìn cô.
Tuyết Tiêu lắc lắc đầu, áp xuống nghi vấn, “Anh nói tiếp đi.”
“Không có gì để nói, chỉ là Băng Phượng bắt người của Bách Hằng, Bách Hằng lập tức nghĩ cách bắt người của Băng Phượng, sau đó trao đổi người.” Trần Tái trầm giọng nói, “Đội người này trước đó là đồng đội trong binh đoàn của tôi, tôi tuy rằng là người tự do, không gia nhập bất cứ căn cứ nào, nhưng nguyện ý giúp bọn họ một lần.”
Tuyết Tiêu cắn cà chua bi, hỏi: “Anh có biết người đứng đầu căn cứ Bách Hằng là ai không?”
Trần Tái nói: “Là một người phụ nữ, họ Thịnh, tên Viện.”
Tuyết Tiêu: “......”
Cô cắn phập xuống một cái, nước cà chua bắn trúng mặt Trần Tái.
Trần Tái: “......”
Tuyết Tiêu cả kinh quên nói xin lỗi, lại hỏi: “Vậy, vậy người bị bắt rất quan trọng hả? Một hai phải cứu?”
“Là trợ thủ đắc lực của Thịnh Viện, một người tên Hồng Phát, một người tên Lục Mao.” Trần Tái buồn bực chùi nước cà chua trên mặt, sắc mặt quỷ dị nhìn về phía Tuyết Tiêu hỏi, “Cô lấy cà chua bi đâu ra vậy?”
“Trợ thủ đắc lực?” Tuyết Tiêu không đáp lại hỏi.
Trần Tái nhướng mày, thấy cô có vẻ như cảm thấy rất hứng thú, liền tiếp tục nói: “Tôi biết cũng không nhiều lắm, chẳng qua là ở Bách Hằng trừ Thịnh Viện, thì hai người này ra lệnh.”
Tuyết Tiêu bỏ hết quả cà chua bi vào trong miệng, phồng má lên nhìn anh ta.
Không nghĩ tới mấy năm không gặp, mấy đứa em lại có tiền đồ tươi sáng như vậy.
——————————