Ngược Tâm Nam Chính Hắc Hoá Ở Mạt Thế

Chương 60: Chương 60




Tuyết Tiêu không chút do dự, lập tức nói: “Không phải em! Em không có! Em không biết mẹ thằng bé là ai hết!”

Đó là sự thật!

Cô nhìn không thấy Lạc Thanh Phong tỏ thái độ ra sao, nhưng từ sức vịn trên bả vai thì có thể xác định rằng người này đang rất khó chịu.

Tuyết Tiêu xoay chuyển tròng mắt, nhìn về phía đám người Bách Hằng, gọi Lý Thành đang sững người ra: “Lý Thành!”

Lý Thành như người trong mộng mới tỉnh, theo bản năng giơ tay nói: “Tôi, tôi làm chứng! Cổn Cổn thật sự không phải con trai cô ấy!”

“Tôi cũng làm chứng!”

“Cổn Cổn là con trai của đoàn trưởng, không có quan hệ gì với cô ấy hết! Thật đó!”

“Không sai! Đúng rồi, đoàn trưởng đâu rồi?!”

“......”

“Nhìn đi, thật sự không phải em mà!” Tuyết Tiêu cúi đầu nhìn Trần Cổn Cổn địu bên chân, dịu dàng nói: “Cổn Cổn, con hãy đi cùng với bọn chú Lý chơi trước nha, chắc chắn ba con đang trên đường tới tìm con rồi.”

Trần Cổn Cổn khụt khịt, ánh mắt Tuyết Tiêu bảo Lý Thành lại đây dắt đứa bé đi.

Lý Thành vừa tính đi tới, nhưng chợt nghe thấy Lạc Thanh Phong nói: “Đậu Dương, đưa đứa nhỏ này về.”

Tuyết Tiêu ngơ ngẩn.

Đậu Dương lanh lẹ đi tới ôm Trần Cổn Cổn đưa đi, ngay lúc đó nhỏ giọng nói với Tuyết Tiêu: “Em chào chị dâu, chị dâu nhớ bảo trọng, gặp lại sau nha!”

Tuyết Tiêu: “......”

“Thật sự không phải con em mà!” Tuyết Tiêu nói, “Thằng bé là con của Trần Tái! Không có quan hệ gì với em hết á! Bọn em mới quen nhau được hai ngày!”

“Cô đừng có gấp, tôi sẽ không làm gì với một đứa bé hết.” Lạc Thanh Phong cười nhạo nói, “Có quan hệ hay không thì chúng ta từ từ nói chuyện, trên đường đi thì cô có thể nghĩ thêm một lý do thoái thác khác thử xem.”

Lòng Tuyết Tiêu trùng xuống.

Lạc Thanh Phong buông tay, nhưng thay bằng một vòng dây điện trói hai tay cô lại, tiếng “lách tách” rất nhỏ ngăn người khác đụng vào.

Tuyết Tiêu quay đầu lại nhìn hắn, Lạc Thanh Phong lần nữa đi tới trước người cô, chỉ cho cô một cái bóng lưng đĩnh đạc.

Lạc Thanh Phong che chở người sau lưng, nhìn về phía Tô Nga đang đi tới trước mặt, đối phương cả giận nói: “Cô ta làm nhiều người Băng Phượng của em bị thương như vậy, em không thể cứ như vậy để cho anh đưa người đi.”

“Thật là không khéo, cô ta cũng khiến người của bên tôi bị thương.” Lạc Thanh Phong híp mắt, chất giọng lạnh nhạt có chút trào phúng, “Người là tôi bắt được, cô muốn thế nào?”

Tuyết Tiêu mới vừa rồi còn bị mây đen bao phủ xối mưa to, giờ phút này thấy thái độ của Lạc Thanh Phong đối với Tô Nga, trời mưa trong nháy mắt chuyển thành trời nắng, ánh mặt trời sáng lạn.

Tô Nga hỏi: “Cô ta khiến người nào bên anh bị thương?!”

Lạc Thanh Phong nhìn qua Mai Nhất Xuyên bên cạnh.

Mai Nhất Xuyên giành trước lau vết lem đen đen trên mặt Tiểu Hồng, lời lẽ chính đáng nói: “Nhìn đi! Đánh sao mà làm cho người ta bị nhem nhuốc cả rồi!”

Tiểu Hồng tùy ý cậu nói bừa, chỉ chớp mắt tò mò đánh giá Tuyết Tiêu.

Tô Nga tức giận muốn chết, người của anh bị đánh cho nhem nhuốc? Người của tôi là bị đánh cho một thân thương tích rồi hộc máu ngất xỉu!

“Cô ta làm Mục Huyễn bị thương, tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu!” Bốn phía quanh Tô Nga nổi lên gió lốc, muốn ra tay đoạt người.

Lạc Thanh Phong đút hai tay vào túi, hất cao cằm, nói: “Cô thử xem.”

Dáng người hắn thẳng tắp, hai chân thon dài, khí thế bá đạo, đứng ở nơi đó vừa chuẩn là phong cảnh tuyệt mỹ.

Tuyết Tiêu chớp mắt nhìn, chỉ nhìn mỗi một cái bóng dáng đã khiến cho tâm trí cô hướng tới, trong lòng cảm thán người mình thích sao có thể đẹp trai ngất ngây như thế.

Hai người đối mặt, gió lốc và lửa lớn tranh chấp, khí thế tàn bạo ép những người khác lui về sau theo bản năng.

Mai Nhất Xuyên tiến lên hoà giải nói: “Cô Tô, người này nếu bọn tôi đã bắt, khẳng định là bọn tôi thẩm vấn xong rồi mới tính tiếp. Không bằng cô quay về nhìn xem thương tích của Mục Huyễn thế nào trước đi, sau đó cũng dễ tính sổ hơn.”

“Ít nói nhảm đi! Vừa thấy các người là biết ngay cái kiểu muốn bao che cho cô ta!” Tô Nga trực tiếp ra tay, tiếng gió gào thét, Mai Nhất Xuyên nhướng mày, Tiểu Hồng bên cạnh nhấc tay lấy tường băng ngăn lại một kích này.

Mặt đất phủ băng sương tràn lan, hướng tới đám người Tô Nga công kích.

Hàn Phi ngăn trước người Tô Nga, giao chiến với Tiểu Hồng.

Vài vị thủ lĩnh động tay động chân, những người khác lui xuống theo bản năng, miễn cho bị liên lụy.

Tuyết Tiêu nhìn mấy người dồn vào đánh nhau chớp chớp mắt.

Tình hình chiến đấu mới vừa bắt đầu không tới một hồi, bỗng thấy tường nước của Tô Nga bị một con rắn lục đột nhiên vụt tới xỏ xuyên qua, há to miệng táp tới Tô Nga, nhưng bị Tô Nga phản kích bổ đôi ra, con rắn lục lập tức hóa thành hai nửa lá cây bị rách rơi xuống.

Dây leo tựa như rắn hổ mang đánh úp lại, quét ngang đường đi, cũng tách một bầy người đang quần nhau thành một đống ra riêng.

Tô Nga giao đấu với rắn lục, nhanh chóng lui về sau tránh thoát công kích, nhảy từ trên dây leo xuống đất rồi đứng vững, ngẩng đầu nhìn về phía người đang đạp dây leo phi đến nhíu mày: “Là cô à.”

Người phụ nữ trên phiến lá rất lớn trượt theo dây leo có dáng người thon thả, trang điểm chau chuốt mười phần, Thịnh Viện dẫm lên giày cao gót đi xuống mặt đất, thưởng thức cây súng trong tay nhìn về phía Tô Nga, giọng điệu lành lạnh: “Tiểu chú lùn, người của chị mà cô em cũng dám bắt nhốt, có phải lại muốn lùn thêm một cái đầu nữa không hả?”

Tô Nga tức muốn khóc, “Cô mới là chú lùn! Có ngon thì đừng đeo giày cao gót!”

“Không đeo thì cô em vẫn lùn hơn chị đây.” Thịnh Viện khinh thường nói.

Tuyết Tiêu nhìn về phía Thịnh Viện ngầu bá cháy lên sân khấu chớp chớp mắt, tất cả người muốn gặp đã đến đông đủ hết.

“Chị!” Hồng Phát và Lục Mao nhìn thấy Thịnh Viện thì vui vẻ cực kỳ, chỉ vào Tuyết Tiêu bên kia la lên: “Chị mau nhìn này! Lão đại chưa chết! Cô ấy chưa chết!”

Thịnh Viện nhíu mày, nhìn theo hướng Hồng Phát chỉ, thấy Tuyết Tiêu đứng sau lưng Lạc Thanh Phong, đôi tay bị vòng điện trói.

Tuyết Tiêu cười với chị: “Chị ——”

Khuôn mặt và giọng nói quen thuộc, khiến Thịnh Viện ngây người hồi lâu.

Đột nhiên không kịp phòng bị, đáy mắt Thịnh Viện trào ra nước mắt lấp lánh, chị mới vừa kích động đi tới trước được một bước, đã bị Lạc Thanh Phong ngăn lại.

Tầm mắt hai người giao nhau, Thịnh Viện giận sôi máu, nhấc tay vung ra vài phiến lá hóa thành rắn lục gào rống bay tới chỗ Lạc Thanh Phong.

Tô Nga đồng thời phát động công kích, Thịnh Viện đành phải xoay người lại giao chiến.

“Thì ra là em gái của cô! Tôi biết ngay các người là một đám, hôm nay các người đừng ai nghĩ đi được hết!” Tô Nga cả giận nói.

Thịnh Viện dứt được Tô Nga xong thì nhìn về phía Lạc Thanh Phong, nói: “Cút khỏi bên cạnh em gái tôi ngay!”

Lạc Thanh Phong không nói chuyện, chỉ lười nhác nâng mí mắt.

Nguyên tố dị năng bắn loạn, thêm một Thịnh Viên gia nhập cuộc chiến, mức thương tổn của AOE lật nóc, mọi người vây xem không thể không lui ra sau thật xa.

*AOE (Area Of Effect): vùng chịu ảnh hưởng hay còn gọi là khả năng đánh lan

Tuyết Tiêu nhìn mọi người đánh nhau mà cứng họng.

Nhóm quần chúng không rõ chân tướng vây xem trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Tuyết Tiêu, cô gái này là thần thánh phương nào, từ đâu ra khiến đầu sỏ ba phương vì cô vung tay đánh nhau!

“Bảo này...... Mọi người ngừng đánh trước đã, có chuyện gì thì nói đàng hoàng đi......” Tuyết Tiêu nhìn dây leo khổng lồ dập xuống người Lạc Thanh Phong, độ thô tráng có thể đè dẹp lép cả người hắn, trong lòng tức khắc run sợ, “Chị! Chị xuống tay nhẹ chút, đừng đánh anh ấy mà!”

Thịnh Viện: “......”

Chị tức giận thu hồi dây leo công kích Lạc Thanh Phong, đang muốn đi qua, bỗng nghe thấy Tô Nga ở phía sau la lên: “Bà già đứng lại!”

Hồng Phát và Lục Mao nghe thế không khỏi hít hà một hơi, tiêu rồi.

Thịnh Viện dừng bước chân, thái dương giật nhẹ.

Chị lập tức quay đầu lại đánh với Tô Nga.

Sau khi hai người chú tâm đánh nhau, thành ra không ai gây trở ngại cho Lạc Thanh Phong. Vừa hay cho hắn cơ hội, vì thế nắm vòng điện kéo Tuyết Tiêu đi.

Chờ Thịnh Viện và Tô Nga phản ứng lại, đã không thấy tung tích của hai người đâu nữa.

-

Tuyết Tiêu bị Lạc Thanh Phong đưa về cứ điểm của Đằng Long.

Hôm nay ánh mặt trời rất đẹp, trời nắng to, trời xanh mây trắng tựa như tranh vẽ.

Vào một ngày đẹp trời thế này, cũng nên làm vài chuyện tốt đẹp. Ví dụ như gặp lại người yêu, gặp lại người thân, cởi bỏ hiểu lầm, làm lành trở lại.

Cố tình trời không chiều lòng người.

Cứ điểm lấy trường đại học trong thành phố đặt chân. Tuyết Tiêu ngồi bên cửa sổ trong phòng học trên lầu ba, ánh mặt trời vàng óng đổ xuống, dát lên trên người đàn ông đứng trước bàn, ưu ái cho hắn càng thêm cao ngạo lạnh nhạt.

Phong cảnh ngoài cửa sổ tuyệt đẹp.

Dưới tầng tầng cây bạch quả chồng chéo nhau là sân thể dục và sân bóng rộng lớn, ánh mặt trời xen qua chạc cây chiếu sáng một vùng tựa như trời giáng ánh sáng thiêng.

Nhưng Tuyết Tiêu tạm thời không có tâm tư thưởng thức cảnh sắc đẹp đẽ này.

Hai tay cô bị vòng điện trói buộc, chỉ cần hơi quằn quại là lập tức phát ra tiếng vang “bụp bụp”, ánh điện lập loè, cơn đau khiến cô không dám lộn xộn.

Trước đó Tuyết Tiêu giao đấu với Mục Huyễn đã bị bóng điện dội cho, trên mặt cũng lấm lem vài vết bẩn, cả khi quay cuồng trên mái hiên thô ráp, đầu gối khuỷu tay bị trầy rách da.

Nhìn qua thì có chút chật vật, nhưng cặp mắt vẫn bừng sáng, không chớp mắt nhìn người tựa bàn đối diện.

Lạc Thanh Phong lớn thêm vài tuổi, nhưng không hiện vẻ sõi đời. Nội hàm năm đó, vào lúc này đã đổi thành ngông cuồng ra mặt. Mặt mày hắn hơi căng lên, tựa như lúc nào cũng có ý cười trào phúng treo ngay đuôi mắt, thờ ơ đảo mắt qua vết thương trên người Tuyết Tiêu.

“Sao cô vẫn chưa chết?” Lạc Thanh Phong thờ ơ hỏi.

Hắn có chút nghiền ngẫm híp mắt.

Tuyết Tiêu đã đoán trước được thái độ của hắn khi hỏi chuyện, thành ra cũng không quá đau lòng, bình tĩnh trả lời: “Một dao năm đó của anh tuy rằng đâm sâu, cũng trí mạng, nhưng vận khí em tốt lắm nên còn sống.”

Cô cố ý nhắc tới một dao ngày đó, nhưng không thấy trong mắt Lạc Thanh Phong có chút dao động nào.

Lạc Thanh Phong trào phúng nói: “Đó là lỗi của tôi, chưa dùng hết toàn lực cho cô một dao?”

Tuyết Tiêu ổn định tâm tình nói: “Triệu Sinh cũng cho rằng em không sống nổi, cho nên mới nói với bọn anh là em đã chết.”

“Cô cho rằng tôi sẽ tin lời Triệu Sinh nói?” Lạc Thanh Phong nhẹ gõ đầu ngón tay xuống mặt bàn, phát ra tiếng vang nặng nề, “Tôi tìm cô bốn năm.”

“Bốn năm đó em bị gã vây trong ảo cảnh, anh đương nhiên không tìm được em.” Tuyết Tiêu giương mắt nhìn hắn, “Tận ba ngày trước em mới ra được.”

Lạc Thanh Phong hỏi: “Gã thả cô ra?”

Tuyết Tiêu nói: “Em giết gã.”

Giọng cô bình tĩnh, che giấu kĩ càng hết thảy nguy hiểm và không cam lòng.

Lạc Thanh Phong dựa vào sau bàn nhìn cô, rồi lại ngồi dậy ngả ra trước, đầu ngón tay đặt lên mặt cô nhẹ lau đi vết lem.

Hắn nhả từng câu từng chữ nói nhẹ hều: “Vậy cô đúng thật là ghê gớm.”

Tuy không có trào phúng trước đó, nhưng cũng không nghe ra nửa miếng đau lòng thương tiếc.

Tuyết Tiêu muốn bản thân mình ổn định tâm tình, nhưng hô hấp có hơi loạn.

Cô cắn chặt răng, nói: “Lúc trước em tiến vào ảo cảnh của anh, là vì muốn cứu anh ra ngoài, cho nên mới nói những lời đó kích động anh giết em.”

Lạc Thanh Phong không để bụng ừ một tiếng, lòng bàn tay ấm áp nhẹ cọ qua khóe môi của cô, tiếp đó lướt qua cả mặt, tầm mắt hướng lên trên, đối diện với đôi mắt sáng ngời của cô.

“Tôi biết đó là ảo cảnh, Triệu Sinh cố ý châm ngòi, nhưng gã đã thành công.” Lạc Thanh Phong nói, “Ít nhiều nhờ ảo cảnh mà tôi mới biết được trước kia cô dùng trăm phương nghìn kế khiến tôi yêu cô, cuối cùng thì bận lo nghĩ nên vứt bỏ tôi thế nào.”

“Cô nói xem, làm như vậy có phải quá tàn nhẫn hay không?”

Tuyết Tiêu ngơ ngẩn nhìn hắn, đầu ngón tay của Lạc Thanh Phong cọ qua khóe mắt cô lau đi nước mắt, cười nhạo nói: “Cô khóc cái gì, tàn nhẫn với tôi, chứ có phải với cô đâu.”

Tuyết Tiêu tủi hờn nói: “Em không muốn như vậy.”

Lạc Thanh Phong rũ mắt, dựa lại ra sau bàn, cười như không cười nhìn cô, mang theo chút ác ý: “Lần này cô tới là muốn gạt tôi lần thứ ba? Vậy cô nỗ lực thử xem.”

Tuyết Tiêu chớp mắt, nước mắt không chịu khống chế rơi xuống xoành xoạch.

Lạc Thanh Phong lười nhác hỏi: “Khóc cái gì?”

Khóc vì em tới quá trễ, làm anh biến thành như bây giờ.

Tuyết Tiêu không thể khống chế được, có chút tủi thân nói: “Anh không tin em.”

Lạc Thanh Phong nghe xong cười.

“Cô gạt tôi nhiều lần như vậy, nhiều lần muốn cả mạng, còn bắt tôi tin cô.” Lạc Thanh Phong trào phúng hỏi, “Thịnh Tuyết Tiêu, từng nghe kể chuyện Sói đến chưa?”

Tuyết Tiêu cắn răng, nói tiếp: “Em biết bây giờ em có nói gì anh cũng cảm thấy giả tạo, nhưng em thề, những lời em nói trước khi lên ngôi đình trên núi đều là sự thật, cũng không có suy nghĩ muốn phản bội anh lần nữa!”

“Em vẫn luôn muốn đi tìm anh sớm một chút, nhưng em không thể đi ra ngoài ảo cảnh, nhưng mới vừa ra ngoài được là em muốn đi tìm anh ngay lập tức để giải thích rõ ràng......”

Cô nói đến một nửa rồi dừng lại, bởi vì Lạc Thanh Phong chỉ lẳng lặng nhìn cô, sắc mặt hững hờ, không chút nào để ý tới lý do thoái thác của cô.

Tuyết Tiêu đã nghĩ tới cảnh tượng mình gặp lại Lạc Thanh Phong, khẳng định hắn sẽ lấy mắt lạnh đối đãi, không tin lời cô nói.

Nhưng đó chỉ là tưởng tượng, khi đụng vào hiện thực như lúc này, tính ra cô vẫn còn xem nhẹ năng lực thừa nhận của mình.

“Nói tiếp đi.” Lạc Thanh Phong nhướng mày, lười nhác nói, “Tôi có thể ở đây nghe cô giải thích cả ngày.”

“Anh......” Tuyết Tiêu vừa tức giận vừa đau lòng, cô rơi nước mắt nhìn Lạc Thanh Phong nói, “Em yêu anh.”

Lạc Thanh Phong hơi giật mình, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt.

Hắn hỏi: “Đứa bé đó mấy tuổi?”

“...... Năm nay bốn tuổi, thật sự không có quan hệ gì với em hết!” Tuyết Tiêu vừa bực mình vừa buồn cười, “Là con trai của Trần Tái! Khẳng định anh ta đang trên đường tới tìm Trần Cổn Cổn, bọn Lý Thành có thể làm chứng!”

“Phải không?” Lạc Thanh Phong khuỵu nhẹ người xuống, nhìn cô cười, “Một câu không có quan hệ với cô chắc đã soạn sẵn rồi.”

“Bằng không, sợ là anh ta không sống quá hôm nay.”

Tuyết Tiêu cứng họng.

Người trước mắt đã thay đổi.

Tiểu đáng thương trầm mặc nội hàm trước kia, đã biến thành đại ma vương tàn nhẫn độc ác.

——————————

Hẹn gặp nhau thứ 7 mỗi tuần cho tới 15/09 nhooo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.