Ngược Thời Gian

Chương 17: Chương 17: ước mơ thành hiện thực




2 tuầu sau đó

-hey……….ngủ sướng quá ,bây h là h nào rồi nhỉ sao con nhỏ Hàn Tuyết ko gọi mình như mọi hôm hay là bị bệnh _ Hàn Băng thức dậy vươn mình 1 cách uể oải ( ngù ít cũng kêu mà ngủ nhiều cũng nói ,hey.Tỉ Hàn Băng Đúng là “ luỡi ko xương ‘mà ) suy nghĩ 1 lúc rồi cùng với Tiểu yến và T .Nguyệt đi đến chỗ của Hàn Tuyết ,khi đi vào trong phòng thì thấy H.Tuyết nằm im bất động tưởng bạn mình có việc gì ,H.Băng liền chạy tới nắm tay ,sờ trán nhưng vẫn ko có dấu hiệu của bệnh ,đang nhắm mắt cố quên đi cơn đau ,nó đã sai A tử và T.Xuân đi tìm thuốc rồi ,ko ngờ có người đến quấy rối ,mở mắt ra thì thấy là Hàn Băng ,H.Tuyết nói :

-sao hôm nay mày sang đây ,có việc gì a_HT

-tao thấy mày ko gọi tao thì tưởng mày bệnh nên sang thăm thế Atử và Txuân đi đâu rồi mà mày bị sao vậy

-tao đến ngày……………………..

-đến ngày gì ,ngày gì mà mày ngủ thế này

-là ngày đó đó ,ngày đó là con gái ai cũng phải có_HT hơi bực nên gọng nói to lên 1 chút

-ngày đó là ngày nào ,sao nói úp mở thế

-sao mày “ gà “ thế kả ,mày có phải là con gái ko_h thì HT thưc sự tức giận lắm rồi ,bụng đang đau còn phải gân cổ giải thik với con kia nữa,còn 2 tiểu nha đầu kia cười khúc khích vì chủ nhân của mình

-đây là câu cuối ta nói với mày ,tao nói xong mày làm ơn đi chỗ khác dc ko ,là ngày “khỉ *** đỏ “ đó chị ,rồi đi đi

Bây h Hb mới hiểu

-trời có thế thôi mà nói đại ra đi ,có ai chọc đâu mà ,mà mày đau bụng lắm ak đã nói A Tử đi lấy thuốc chưa _Hàn Băng qian tâm kỏi rối rít ,Hàn Tuyết ko nói gì chỉ gất đầu

-vậy tao đi tập võ nha ,hôm nay nghỉ đi ,hôm nào hết đau thì đi_Hàn Băng dặn dò rồi chạy ra ngoài cùng với T.Yến và T.Nguyết ,ko quên chọc “ khỉ *** đỏ tao đi đây “ làm cho Hàn Tuyết cười ra nc mắt ,vừa nãy còn bảo là ko chọc mà vừa ra khỏi cửa đã dở chứng rồi ,sau khi Hàn Băng đi thì a tử cũng về mang cho H.Tuyết 1 bát nc có màu nâu ,tuy đắng nhưng vù tương lai nên đành bấm bụng uống hết ,sau khi nghỉ nghơi cũng đã bớt hẳn nhưng trongmấy ngày này ko nên vận động mạnh như tệp võ nên ,Hàn Tuyết ra Đài Vong Các đành đàn

Thiên Long đang ân ân ái ái với Mạt Phi thì Thiên Dương ( hậu vệ thân tín ,hết sức tring thành ) của hắn tới ,nói vọng vào “ Vương Gia ,Hoàng Thượng có lệnh triệu kiến Vương Gia vào cung gấp” ,tuy người bên cạnh ko muốn nhưng ko thể khàng chỉ của Hoàng Thượng dc ,sau 1 lúc hắn cũng chuển bị xong mọi việc ,” tên Hoàng Thượng này thật là taòn gọi vào những lúc ta đang hưởng thụ “ THiện Phong nghĩ chiếc xe ngực đang đi chầm chậm ,bỗng hắn nghe thất tiếng đàn rất trong trẻo ,nó thực sự rất hay “chắc chắn người đánh nó cũng là 1 mĩ nhân “ Thiên Phong thầm nghĩ( tình đào hoa lại nổi lênrồi đó ,caca này mấy lền chết vù mũ nhân) rồi kêu người dừng xe , Thiên Dương hiểu ý đụnh vào lôi người đó ra nhưng hắn ko muốn và tụ hắn đi vào ,xem xét tình hình Thiên dương báo lại đây là phủ Tể Tướng Vương Gia ,nhưng kệ ,hắn vẫn muốn vào

tường rất cao nhưng với võ công của hắn thì có hề gì ,nhanh như cắt hắn dùng khinh công nhảy vào trong phỉ hướng theo tiếng đàn mà tới ,càng gần hắn lại càng muốn xem nữ nhân như thế nào mà lại đàn dc 1 bản nhạc du dương như thế ,nhưng trong lòng vẫn ko phủ nhận 1 nữ tử bình thường vì đây là phủ Vương Gia ,hắn có thừa bạc để tìm người về dạy cho nữ tử ( con ) của hắn ,bước chân Thiên Phong ngày càng nhanh thì bất chợt……………

bất chợt Thiên Phong khựng lại ,toàn thân hắn bất động tim hắn đập ngày càng nhanh khi thấy bức tranh mà bấy lâu nay gìn giữ có thật ,1 căng vọng rất cổ kính ,xung quanh toàn nước ,màu xanh nước hòa với màu xanh của bầi trời làm 1 ,những c6ay liễu đang rũ xuống hồ nước như vời gọi ,phong cảnh rất hữa tình ,nhưng những thứ đó chỉ làm nền cho “nàng “ 1 bộ xiêm y màu hồng nhạt càng làm cho nàng nổi bất trên bền xanh bao la ấy ,những cơn gió nhè nhẹ tới làm hco những lá liễu đung đưa ,những lọn tóc đen tuyền của người thiếu nữ ấy cũng khẽ đong đưa theo nhịp của tiếng đàn ,hắn ko ngờ trước mắt hắn là 1 giai nhân khuynh thành ,đổ nc ,nhưng cái làm cho hắn bất ngờ ho8n đó chính là “ nàng” người con gái trong tranh ,ko ngờ hắn lại tìm dc nàg nhanh như thế ,nhìn nàng tận mắt như thế này còn tuyết mĩ hơn ngàn lần khi nhìn trong tranh ,trong vô thức đôi chân của Thiên Phong đi lại gần căn Lầu ấy hơn ,đôi mắt dán chặt vào người thiếu nữ ấy ,trái tim thì lỡ nhịp ,còn tâm tư đang phiêu dạt cùng tiếng đàn đến tận chân trời xa xôi nào đó .Thấy có Người tới ,Hàn Tuyết dừng lại khẽ nhướn mày nhìn người lạ mặt ngũ quan cân đối ,nêu ko phải nói là “tuyệt mĩ” có lẽ hắn rất cao ,mắt phượng mày ngài ,toát lên khí chất của bậc đế vương ,H.tuyết cất lời :

-ngươi là ai ,sao nãy h ko lên tiếng

Khi nghe giọng nói ngọt ngào mếm mạu ôn nhu thanh thaót ,hắn mơi sực nhơ ra mình đanh ở đâu ,hắn trã lời

-thưa ,tiểu nhân là Thiên Phong là người làm ở phủ này ,thấy tiểu thư đàn hay quá nên tiểu nhân mạo phạm làm phiền_ hắn trả lời ,hắn thừa biết trong Phỉ này làm gì có người như thế ,nói chung thì hắn cũng biết hết nữ nhân trong phỉ ,mà nhìn nàng mặc đồ sang trọn thì ko phải là hạ nhân nên chắc chắn là người hắn nên hắn cũng ko muốn tiết lộ danh tính

Hàn tuyết liếc nhìn con người trước mặt nhìn người nam nhân kia ,tuyệt đối hắn ko thể là hạ nhân dc ,Hàn Tuyết ở đây cũng gần dc 4 tháng rồi ,hầu hết hạ nhân trong ph3 nó đều nhớ mặt hết ,tên này chắn chắn ko phải ,thứ 2 bô đồ hắn mặc tuyệt nhiên ko phải thứ rẻ tiền ,nếu ko muốn nói là đồ thượng hạng ,khí chất của hắn làm cho ngu7oi2 khác cũng phải nể phạuc dù chưa biết ,nhưng nhìn mặt tên này rất quen ,hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải, trong đâu Hàn Tuyết lóe lên ý nghĩ “ nếu hăn muốn chơi đùa thì mình cũng chiều theo thôi ,xem ai lộ danh tính trước ,dẫu gì thì nó cũng đang rảnh mà ,Hàn T nói:

-ukm ,ta mới đến phủ hôm qua ,chắc là ngươi ko biết ,là do Hàn Tuyết tiểu thư mời ta đến ,ta và nàng là bạn tâm giao

-nàng là bạn của Hàn Tuyết tiểu thư _ hắn nói ,trong đầu nghĩ “ Hàn T như thế mà có gười bạn thế này quả thất là uổng phí mà

-ngươi có thể lấy cho ta 1 chén trà dc ko ,người hấu của ta đi mất rồi ,với lại ở đây ta k quen ai cả_hàn tuyết nói với giọng rất chi là ngọt ngào trong đầu thì nghĩ “ cho ngươi chết dám lói dối bản cô nương “

Sai 1 líc do dự hắn cũng phải đi sâu vào trong tìm “trà” rất may là hắn đang đi thì gặp T.Yến đang mang trà cho HÀn Băng ,hắn chặn lại điểm huyệt rồi biến đi ,hại Hàn Băng tỉ khát khô cuống họng còn T.Yến nhà ta ngơ ngác vị bị **** ,trong đầu nhớ rất rõ đã mang trà rồi

Khi hắn mang trà đến thì Hàn Tuyết đang đánh bài cầm tiếp theo ,hắn tới thì nàng dừng lại, Thiên Phong lại gần cúi người để chén trà trên bàn h thì hắn chỉ cách Hàn Tuyết 1 bc chân giờ thì hắn có thể nhìn rất rõ từng chi tiết trên khuôn mặt kia : Mày xanh tựa liễu, cong như vành trăng non, môi anh đào hồng tươi, mũi quỳnh xinh xắn, làn da băng cơ ngọc tuyết trắng mịn giống như tượng sáp, cao quý hào phóng, dáng vẻ phong tình, phong thái xinh đẹp tuyệt luân không gì sánh được. ……….trong phút giây 1 mìo hương dịu nhẹ mà thanh tao lướt qua mũi hắn ,hắn muốn tận hưởng cảm giác thik thú này nhiều hơn nhưng ko ngờ lại có “ kỳ đà “

Khi Hàn Tuyết đi ra Dài Vong Các luyện cầm thì A tủ và T.Xuân cũng ko muốn làm phiền ,đúng lúc vương phi triệu kiến nên a Tử đi ra gọi Nó _ Hàn Tuyết vô nhưng khi tới nơi thì thấy ko chỉ tiểu thư nhà mình ở đó mà còn có 1 vị công tử tướng mạo phi phàm đang ở đó ,nhưng ko chậm trễ A tử đi vào ,cúi đầu chào vị ci6ng tử kia rồi nói nhỏ vào tai Hàn Tuyế “ Tiểu thư Vương phi mời người và đại Tiểu thư

Hàn Tuyết ko nói gì chỉ gất đầu ,nói với tên kia “ta phải đi rồi ,cáo từ “ rồi đi thẳng hắn thì vẫn ngơ ngác vì lần gặp cấp tốc của hắn với Mĩ nữ ,rồi bay ra ngoài ,nhưng bụ Thiên Long _Hoàng Thượng “hát “ 1 hồi vì tội chậm trễ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.