Ngược Thương

Chương 25: Chương 25: Bỏ Cuộc




Trong một ván cờ bạn có ba lựa chọn. Thua cuộc, vay muợn đánh tới cùng với lầm tưởng sẽ bù được lỗ. Cố gắng chiến thắng bằng mọi mánh khóe, không chấp nhất gì. Buông xuôi, ra về dù đau đớn, dằn vặt cũng được, suy nghĩ rằng: Phải chăng khi mình rời bàn cờ với thất bại ê chề sẽ có người cười hoan hỉ với chiến thắng lớn, vậy là hòa không phải sao, cũng đâu có thiệt gì?

Tiếc thay... số đông đều không chọn phương án cuối. Họ là không chịu được thua cuộc hay mất quá nhiều lo lắng không dọn dẹp được tổn thất?!

(*) Tiểu Dung: Thứ có lòng tự trọng cao, không chịu được thua cuộc không nhầm thì là... con người!!

-----------------------------------------------------------

“Nói đi...”

“Đúng, anh có đưa cô ấy đi trăm ngàn bệnh viện nữa thì bệnh của cô ấy vẫn vô phương cứu chữa. Mà còn nữa, anh cứ thử đưa cô ấy đi xem! Cô ấy sẽ chết vì bị anh dồn ép. Anh hành hạ tâm tư cô ấy mười năm, hai năm bỏ mặc,... nực cười... suy cho cùng cô ấy là thứ chó gì trong tim anh? Con mẹ nó!!”

Thấy tình hình căng thẳng, y tá nữ liền khuyên can:

“Bác sĩ Tấn... đừng nóng giận”

Khuôn mặt Mặc Nham vẫn anh tuấn y nguyên.

Có lẽ cái vẻ điển trai mười năm trước là thanh xuân, hai năm trước là tuổi trẻ hoa mĩ, giờ anh mang vẻ phong trần, lạnh lùng bức người.

Thật khiến người khác thêm mấy phần kính nể.

Anh chậm rãi, mở túi áo, lấy ra hộp thuốc lá màu đen, bên trên mạ một con rồng vàng đang uốn lượn. Châm lửa, hút, mùi hương lạ lùng tỏa khắp phòng. Mùi hương như pha tạp cả trăm ngàn thứ tư vị trên đời, khiến người đối diện khoan khoái.

Bác sĩ Tấn càng thêm nóng giận:

“Đây... đây là bệnh viện cái anh kia!!”

Mặc Nham không mở mắt, nhíu mày như chìm vào khoan khoái đó.

“Im. Cần tôi dẹp phẳng cái bệnh viện cỏn con này xây thành khu hút thuốc Nhân Dân không??”

Bác sĩ Tấn nghe vậy liền cứng họng, không dám nói nửa lời.

Lúc lâu sau, Mặc Nham mới nói:

“Bệnh của cô ấy,... sẽ cả đời sao?”

“Phải, cô ấy sẽ ngây ngốc như vậy...”

“Tôi sẽ chăm sóc cô ấy,... thật tốt”

“Căn bệnh này, tám phần do ảnh hưởng tâm lí, cần sự cố gắng của người bệnh. Anh xem, từ ngày anh tới cô ấy còn chả nhấc nổi mép nói gì cười?!”

“Cô ấy sẽ hạnh phúc sao?”

“Không chắc, nhưng sẽ hạnh phúc hơn khi có anh ở đây”

“Anh... yêu cô ấy?”

Bác sĩ Tấn dừng ít lâu mới tiếp lời.

“Phải”

“... cứ như vậy đi”

Nói xong anh liền quay đi, bóng dáng cô đơn nhạt nhòa.

Bác sĩ Tấn chợt thở dài, quay xuống nói với y tá phía sau:

“Chuẩn bị phẫu thuật não, ngày kia”

Người y tá chợt giật mình, song vẫn tiếp lời:

“Dạ, Bác sĩ”

“Lui đi”

“Vâng...”

Khi tiếng đóng cửa vừa vang lên. Bác sĩ Tấn ngồi xuống ghế salon, thở hổn hển.

Được, anh chấp nhận bản thân sai lầm.

Không sai, không hối hận!

Bệnh của cô tiến triển rất tốt. Anh biết, không chỉ trước đây, mà cả khi mất trí nhớ, cô vẫn cố chấp không buông xuôi mảnh tình thuở thiếu niên.

Nào ai chịu từ bỏ mối tình mà đánh cược mười hai năm thanh Xuân?

(Trích dẫn đoạn mở đầu: Cố gắng chiến thắng bằng mọi mánh khóe, không chấp nhất gì. Bác sĩ Tấn cố chấp quá >.<)

Anh lừa mình dối người, anh không muốn cô thuộc về ai cả. Ngay từ đầu anh đã yêu cô, anh bỏ mặc tất cả để bao bọc cô hai năm. Nhưng với cô, như muối bỏ biển!

Anh mặc kệ kiếp sau cô hận anh chia rẽ tình yêu của cô, anh sẽ vẫn tiếp tục kế hoạch xấu xa này.

Tiếng mở cửa vang lên, tiếng bước chân trầm ổn. Cô biết, là anh! (xưng hô anh - thay đổi trong quan hệ)

Anh tiến tới. Dừng bước trước giường bệnh, chỉ nhìn cô.

Cô quay lại nhìn anh. Lần đầu tiên từ khi anh tới, cô chủ động nhìn anh.

Anh lẳng lặng nhìn cô. Rồi bỗng bước tới, ôm cô. Anh ôm cô rất chặt, hơi ấm lan đến gáy. Cô run run nhè nhẹ.

“Sống tốt chứ”

“Tốt”

Giọng điệu của cô như đứng trước cơn bão lớn, còn anh như đang hân hoan, vui vẻ.

Cô cùng anh, nói chuyện không đầu không cuối.

“Em thấy bác sĩ Tấn thế nào?”

“Anh có ý gì?”

“Em có thích anh ta không?”

“Không, chỉ là ơn nghĩa”

Cô hoảng hốt. Từ khi nào trong cô khi nghe câu hỏi đó của anh lại thấy... đau lòng? Cô đã bao giờ cố gắng giải thích gì cho anh hiểu đâu?

“Ơn nghĩa... nặng bao nhiêu?”

“Rất nặng”

“Bán bao nhiêu?”

Cô chợt thất thần. Anh hỏi như hỏi chơi mà như muốn tìm tòi. Cô im lặng.

Anh bật cười:

“Vậy, em thấy còn đau đớn gì không?”

“Một chút”

“Em thấy... tôi thế nào?”

Cô ngẩng lên nói:

“Chả ra làm sao cả!”

Anh ôm cô thêm chặt:

“Tất cả tại tôi nên em mới như vậy, tôi không muốn em phải đau đớn. Hãy sống thật tốt. Quên hết quá khứ. Thanh xuân của em tôi không trả đủ, em hận tôi cũng được, cứ oán hận vậy sẽ... chẳng bao giờ quên. Chỉ cần nhớ một chút,... Tôi thực lòng rất yêu em. Thời gian qua đã làm phiền em rồi!”

Nói xong anh dời tay, đóng cửa, đi một mạch. Cô bỗng mất vòng ôm ấm áp, cô quyến luyến, mê say. Anh... nói vậy...?

Cả ngày anh không tới thăm cô. Cô thơ thẩn như đi trên mây. Tới khi đang ấp trứng trong nhà vệ sinh, bỗng nghe thấy tiếng nói:

“Anh đẹp trai kia về rồi sao?”

“Sớm ra cãi nhau với bác sĩ Tấn, tới tạm biệt bệnh nhân mất trí nhớ kia, sáng mai liền về. Chắc không đợi nổi”

“Tôi tưởng đa tình lắm chứ?”

“Đàn ông con trai bây giờ lấy đâu ra đa tình haha”

Khi tiếng đóng cửa vang lên. Không gian trở lại tĩnh mịch. Cô im lặng hồi lâu rồi bước về phòng bệnh. Suy nghĩ vẩn vơ.

Anh không chịu được, đã đi rồi sao?

Cô như một đứa trẻ bị mất kẹo, chui vàn chăn âm thầm khóc. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại khóc. Nước mắt cứ như vậy ào ra.

Trí nhớ cô rất mơ hồ. Cô thấy một người con trai vô cùng oai phong, cao hơn cô một cái đầu, luôn miệng gọi cô: “Mật Mật quay về đây”

Mật Mật? (**) Là cô sao?

Người kia không nhầm thì là... Tấn Hoa Nghiêm?

Là ai vậy?

(*) đoạn này mọi người xem qua”Tình Hề Nhất Kiến”nhé. Anh Hoa Nghiêm và chị Nhược Nhược là hàng xóm hơn một tháng. Anh thích chị. Nhưng sau này cấp 2 gặp lại bạn thân chị lại thích anh.

(**) Tên gọi giữa chị và anh Hoa Nghiêm: Bánh mật - Mật mật ♡.♡

Cái tên rất đỗi quen thuộc, khi nhớ tới nó cô bỗng nhớ tới Niếp Điềm Điềm. Trí nhớ khi nhớ về hai người này đều bi thương, nhưng cô lại không sao hiểu được. Tại sao cô lại như vậy?!

Rồi cô nhớ tới người con gái tên Cát Lam?? Cát Lam...

Cái tên này lại gợi tới một vẻ mặt mơ hồ nhưng phi phàm cuốn hút.

Cuối cùng, là một thiếu niên anh tuấn vô cùng, một cái tên mơ hồ hiện lên... Mặc Nham?

Rồi cô còn nhớ tới rất nhiều điều. Nhớ tới khi cô yêu, khi cô đau đớn cam chịu. Tất cả đều xoáy quanh Mặc Nham. Mơ hồ ẩn hiện, cô không nắm bắt nổi.

Cô chỉ biết rằng... 12 năm... có người con gái tên Nhược Nhược yêu Mặc Nham. Điều này không mơ hồ mà rõ nét vô cùng. Khiến cô càng thêm bận tâm.

Anh đã từng nói, anh bỏ lỡ cô 12 năm, mất của cô 12 năm thanh Xuân. Anh biết cô từng rất đau khổ... nhưng cô yên tâm! Anh sẽ trả cô bằng một tình yêu vạn đời!!.

Cô ôm đầu, nước mắt rơi trên khuôn mặt. Ôi sao cô lại đau đớn như thế này.

Cô không biết mình nhớ tới điều gì. Chỉ biết bản thân rất mơ hồ. Như đang lênh đênh giữa biển khơi, không biết đi đâu, về đâu.

Cô nhớ tới ánh hoàng hôn nhuốm cả một khoảng trời đất. Nhớ tới ai ngây ngô đưa lời tỏ tình. Cô... cô nhớ... lại hết rồi!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.