Ngày 24 tháng 10 trên eo biển Quỳnh châu, một ngày thanh bình. It ra Tham tướng thuỷ sư Chiết Giang Tôn Nghị nghĩ như vậy. Dẫn binh đi tuần là công việc nhẹ nhàng. Một năm hai lần đem thuyền lượn dọc eo biển Quỳnh Châu. Còn việc giặc Oa tránh chiến thuyền thuỷ sư đổ bộ lục địa cướp bóc ấy là việc của bộ binh. Không thấy chúng nó sợ phải tránh cả tớ đấy à. Một chiếc lâu thuyền với sự hộ tống rình rang của 5 chiếc lâu thuyền chậm rì rì đi trên biển. Bỗng từ phía chân trời ba chấm đen xuất hiện. Tiếng tù và nổi lên, tiếng chiêng gõ ầm ỹ. Bởi vì sao, dê béo đến rồi chứ sao. Ít ra quân Minh nghĩ vậy, chúng tưởng rằng đây là thuyền buôn lậu từ Malacca, vậy là tết nay có chất béo để húp rồi.
Phía bên kia hạm đội đâu phải thuyền buôn gì mà là Uy Viễn, Uy Vũ và Uy Bá. Ba chiếc thuyền này lang thang trong eo biển cũng với mục tiêu săn tàu buôn lậu. Từ khoảng cách rất xa hoa tiêu của Uy Viễn với chiếc ống nhòm được cống nạp từ một thuyền buôn lậu châu âu tháng trước đã phát hiện ra đội thuyền Phúc Kiến trước. Đặng Dung quyết định tấn công. Dù sao chúng túm tụm thế kia cách 2km nã pháo dồn dập. Đánh không được thì chạy. Thuyền quân minh chở 20 khẩu pháo mười tấn quá nặng nề để đuổi kịp thuyền nhẹ của hắn.
Hai bên cùng hưng phấn lao vào nhau khoảng cách ước chừng đạt 2km ba chiếc chiến thuyền cùng rẽ sóng nằm ngang. Vì một pháo bố trí tại đầu thuyền và một pháo bố trí đuôi thuyền nên nếu muốn cùng phát hoả thì phải xoay ngang thuyền.
Phía thuỷ quân Chiết Giang thấy ba chiếc rẽ ngang nghĩ là thuyền muốn bỏ chạy quýnh quáng cả lên cắm đầu lao về phía trước.
Bỗng ầm ầm ầm... Tiếng nổ vang lên. Vì mục tiêu lao đến phạm vi 1,5km bà còn túm tum thế kia nên Đặng Dung quyết định khai hoả.
Phía bên kia chiến tuyến quân Minh cười hô hố. Cách xa như vậy mà bọn nhão nhoét kia đã nổ pháo, chứng tỏ quá thiếu kinh nghiệm.
Véo... Véo... Véo.... Tiếng đạn xé gió gào thét bay đi. Tiếng cười của quân minh im bặt. Thay vào đó la tiến la hét chói tai, kêu gào thảm thiết. 6 quả đạn cháy có tới bốn là chúng đích, chiếc lâu thuyền chỉ huy được chiếu cố đặc biệt với 2 quả đạn cháy, cột buồm chính cháy hừng hực, đuôi thuyền cũng bốc cháy kèm theo cả tiếng nổ của thuốc súng đen trên thuyền quân Minh bén hoả. Một quả bắn trúng mũi của một phúc thuyền, gọt bay mũi của nó và vẫn đang bốc cháy rừng rực, quân minh như kiến gàng bò qua lại cố dập lửa. Quả cuối cùng tương đúng vào lâu điều khiển của một phúc thuyền, đảm bảo sĩ quan điều khiển trong ngọn lửa hừng hực kia khó mà thoát nạn.
Nhìn thấy thuyền đối phương bốc cháy binh sĩ Trần Gia hoan hô gào thét, hưng phấn tột cùng. Giờ đây họ mới hiểu được dụng ý không tiếc tiền tiếc của của chủ công, ngày nào cũng bắn đạn thậy dòng dã cả tháng trời. Giờ đay thành quả đã hiện ra, họ khai hoả trúng đích ngay lượt pháo đầu tiên. Đây là thành quả huấn luyện của họ chứ không hề mang tính chất may mắn nào. Mục tiêu 30m trong cong 1,5 km họ rất it khi sơ sẩy. Cũng hoà cùng niềm hân hoan ấy nhưng các pháo binh chỉ mỉm cười lặng lẽ nhồi đạn cho lượt bắn tiếp theo. Đấy là nhiệm vụ của quân nhân, họ không thể lơ là.
Trái lại phía bên kia chiến tuyến là một mảng kinh hoàng. Chiến thuyền bốc cháy thì la hét chạy loạn khắp nơi, chiến thuyền không trúng đạn thì binh lính ngây ngốc há hốc mồm. Họ không thể tưởng tượng được với khoảng cách xa như vậy mà đối phương có thể bắn chuẩn xác tới họ. Uy lực đạn pháo chạm là nổ, bốc cháy hừng hực, lực phá huỷ quá kinh khủng họ chưa thấy bao giờ. Không chờ đợi họ ngây ngốc quá lâu tiếng pháo khai hoả ầm ầm của đối phương lại vang lên.
Véo véo... Véo... Lần này vì tàu đã lọt vào phạm vi 1 km nên độ chuẩn xác quá tuyệt. Sáu quả đạn nổ chia đều cho hai chiếc phúc thuyền đang bốc cháy. Tiếng ầm ầm vang lên không dứt, lần này là đạn nổ kèm theo bi sắt nên lực sát thương quá lớn sàn thuyền hai chiếc phúc tàu dường như phi phá huỷ hoàn toàn. Máu thịt tung toé, tiếng kêu rên tiếng la hét quện vào nhau. Khói súng tan đi cảnh tượng của hai chiếc Phúc thuyền bày ra trước mắt. Địa ngục trần gian chính là đây.
Lúc này quân Minh mới hô hoán quay đầu bỏ chạy. Thế nhưng liệu có còn kịp không. Chiếc lâu thuyền cột buồm chính đã cháy trụi, mất đi động năng chỉ biết đứng yên một chỗ. Ba chiếc phúc thuyền còn lại muốn quay đầu nhưng vì túm tụm một chỗ nên thành ra cần hoay hoay tốn rất nhiều thời gian.