Bình tĩnh mà xuy nghĩ thì lại có rất nhiều phương án giải quyết. Thứ nhất để tăng tính cơ động của Trường thương binh thì không thể nhưng nếu bổ xung một cánh quân mang tính cơ động thì lại không khó. 300 lính Nguyên Hãn mang đi từ Rừng thần đều là quân hộ gia tướng từ bé được đào tạo rất bài bản họ cưỡi ngựa rất tốt. Nếu mang thêm hoả thương rồi thực hiện chiến thuật chạy vòng quanh bắn tỉa thì kể cả kị binh đối phươnh cũng chịu. Vì súng tầm bắn xa hơn tên, mà không mang giáp nặng nên tốc độ phi ngựa rất cao. May ra kinh kị binh mới đuổi kịp. Thế nhưng nếu vừa chạy vừa quay đầu bắn thì.....vấn đề chuẩn xác kém khi cưỡi ngựa thì khỏi bàn. Không phải kiểu đấu súng miền tây địch quân đứng lố nhố cả một đống. Cứ phi ngựa đi qua giơ súng, đoàng... Không phải đầu thì vào tai, không trúng thằng béo thì trúng thằng gầy. Mà cưỡi ngựa bắn súng mãi rồi thì cũng chuẩn xác.
Quân số kị binh 100 là đủ vào lúc này. Tiếp theo là nếu điều 100 hoả thương binh thành 100 kị binh thì số thiếu phải bù vào. Vậy thì 150 thuỷ thủ hoả thương bịn phải được sử dụng gấp. Nòng súng dài 1m báng súng dài 20cm cộng lại la 1,2 m rất vướng và cũng nặng hơn 10kg sử dụng 1 tay rất mệt mỏi. việc cắt đi 30cm nòng súng để giảm trọng lượng và gọn là càn thiết. Với 70cm nòng thì khoảng cách sát thương vẫn dạt tới hơn 200m vậy là quá đủ. Thế nhưng vì tập trung vào chiến tranh chưa có thời gian phát triển công nghệ nên mũi khoan sắt và cưa sắt chưa ra đời nên trong chiến dịch lần này đành phải sử dụng súng trường. Ngoài ra gã còn trưng dụng 200 khẩu súng lục của thuỷ thủ để trang bị cho 100 bị binh mỗ người hai khẩu súng ngắn.
Việc quan trọng là kiếm đâu ra 100 con ngựa chiến chất lượng. Việc này lại phải nhờ đến danh tướng họ Tôn rồi.
Gấp thư điều lệnh vào bao đóng dấu xi cẩn thận một thám báo vội vàng mang đi. Nếu cưỡi ngựa mau thì có lẽ sáng mai Lão tướng Trần Phúc tại tàu Uy viễn sẽ nhận được tin. Hắn dụi mắt ngao ngán, công việc quả là quá nhiều, ngày mai còn phải đi tìm ngựa. Haizzzz
Sáng sớm tinh mơ tất cả binh sĩ đã xếp hàng trên duyệt binh trước điểm tướng đài, kể cả quân thuỷ sư. Ngày hôm qua chính thức họ thấy Tôn danh tướng quỳ gối trước vị được xưng là vương gia này, sau đó còn đươcj vị vương gia này thưởng cho 1 vạn lượng chia nhau. Bạn có thể quên ai thì quên nhưng không thể quên người cho bạn tiền.
Nguyên hãn ra lệnh dạo phố mua bán, chơi gái đều được nhưng cấm uống rượu gây chuyện trái lệnh trảm. Hãn yêu cầu chia làm các nhóm mỗi nhóm đều gổm 3 thành phần. Thuỷ binh dân thổ địa làm hướng dẫn viên, quân hoả thương làm phiên dịch, và bọn nhà quê Trường thương Lê tộc. Và phải về doanh trại trước mặt trời lặn, ngày hôm nay các cô nương Thanh lâu sẽ có một buổi sáng làm việc bận bịu đây.
Ăn qua một chiếc màn thầu húp một bát cháo loãng Nguyên Hãn tính đi gặp Tôn Nghị xin giúp đỡ về chuyện ngựa chiến thì đã thấy lão lù lù xuất hiện xum xoe nịnh hót, đi thỉnh an Vương gia buổi sáng sau đó còn đi gửi chiến báo tấu sớ mà cả đêm qua lão nắn nót về chiến công diệt Oa.
Nghe Nguyên Hãn trình bày chuyện cần 100 con ngựa chiến, lão liền vỗ ngực đáp ứng: Bẩm vương gia, nô tài tính ẵm hết công lao 5000 cái đầu Oa khấu này về mình, nhưng nay Vương gia cần ngựa chiến thì nô tài chia cho bọn bộ binh 1000 đầu muốn bao nhiêu ngựa mà chả được, Vương Gia cần loại nào có yêu cầu gì đặc biệt không ạ?.
- Ha ha tốt mưu kế, ta thấy tướng quân không nên chỉ lần này mới chia mà lần nào cung nên chia,cái nợ nhân tình là khoa trả nhất. Đời người không nói trước ngày mai được... Có ngựa mông cổ chân ngắn không, toàn bộ là ngựa mồn cổ đi. Chỉ cần một con ngựa cao to phương bắc dành cho ta là được. Ngựa mông cổ nếu có cả đực và cái là tốt nhất, đực chưa thiến đó.
Lão Tôn Nghin mặt mày dạng rỡ, Vương Gia xin 100 thì phải cấp 1000 nếu là ngựa cao to phương bắc thì ngoài có lẽ lão phải chảy máu nhịn đau mà xuất 2000 đầu Oa Khấu và một it tiền. Thế nhưng nếu la ngựa lùn mông cổ thì khác. Người trung hoa coi khinh cưỡi ngựa mông cổ. Quá bé so với thể trạng của họ. Cưỡi chả uy phong gì cả, trút được gánh nặng, vẻ mặt lão đầy nịnh nọt xum xoe: Bẩm vương Gia, nếu là ngựa lùn mông cổ thì nô tài xin đảm bảo cấp ngài 1000 con, tất cả để no tài lo liệu.
Nguyên Hãn quá sung sướng rồi, chàng cươi ha hả vỗ vai Tôn Nghị: Tốt... Tốt... Rất tốt... Ta cấp ngài 1 vạn lượng thêm, chúng ta còn làm ăn lâu dài, quy tắc không thể huỷ. Có thể 1 vạn là thiếu, Tôn tướng quân thiệt thòi rồi.
Biết Nguyên Hãn rất nguyen tắc vậy nên Lão cũng không từ chối mà nhận tiền đi ngay. Lão muốn hoàn thành nhanh nhất cái nhiệm vụ này. Tối qua khi nhìn thấy lực chiến đấu quá khủng bố của quân Nam việt trong lòng lão đã tuyệt đối chấp nhận cái thân phận Hán Gian này rồi.
Tại sao Nguyên Hãn lại chọn ngựa Lùn Mông Cổ. Thứ nhất sức bộc phát của chúng không cao nhưng sức bền là vô địch, khị binh của Nguyên Hãn không cần sức bật tăng tốc lao vào kẻ thù dùng thương, đao chiến đấu, quân của nguyên Hãn chơi chiến thuật vờn quanh cắn rỉa nên cần sức bền hơn. Thứ nhì giống ngựa này rất là phò phạch ý là dễ nuôi. Cỏ nào cũng ăn, dơm nào cũng chén, sức thích nghi tuyệt đối la vô địch. Thứ 3 la hiền lành dễ điều khiển hơn chiến mã phương Bắc cao to, nhưng rất hung hăng. Nguyên Hãn kị binh đâu cần va chạm đâu nên không cần cao to.