Ngược Về Thời Lê Sơ

Chương 164: Chương 164: Hồi Gia




Giờ đây vứt bỏ mọi chuyện lùm xùm của trung Hoa, Nguyên Hãn đang trên đường hồi quốc, hắn và 3 vạn Nam Việt quân đã quá mệt mỏi sau gần hai tháng chiến tranh vì.... tiền. Đúng là lần này hắn thu đầy bát, tổng số quân hằn thiệt hại khoảng chưa đầy một ngàn, đều được hỏa táng đưa cho cốt vào hũ đưa về quê hương. Theo luật của Nam Việt thì các gia đình của liệt sĩ có rất nhiều ưu đãi, đi học không phải đóng tiền, hàng tháng có tiền trợ cấp, thuế má giảm vv.... thế nên các binh sĩ rất an tâm chiến đấu. Giờ đây tính sơ quốc khố của Nam Việt cũng là hai triệu vạn lạng. Một con số quá khủng bố, gấp đôi so với quốc khố Nam Minh, gấp ba lần Bắc Minh và gấp gần mười lần Đại việt. Số tiền này phân nửa là đến từ đánh thuê và bán vũ khí cho Nam Minh, thế mới thấy dân phương Nam trung Hoa giàu như thế nào. Hắn chỉ nhiều tiền hơn Nam Minh lúc này thôi, đến sang năm hắn lại thua là chắc, sức sản xuất của Nam Minh vượt trội hắn, cái gì mà chả phải nhập từ Nam Minh, giấy, lụa tơ tằm, đồ gỗ, gốm sứ cao cấp v.v... thế nhưng Nam Việt cũng đang phát triển các ngành nghề ấy. Một trăm ngàn dân Việt nhập cư Nam Việt không phải bù nhìn a. Với chính sách coi trọng công nghiệp và thương nghiệp thì đảm bảo chỉ vài năm thôi cùng với sự hỗ trợ của xông nghệ cao thì các ngành sản suất của Nam Việt sẽ vượt trội.

Đường về Nguyên Hãn không chọn tuyến Hà Nam đi An Huy nữa, nó quá xa rồi... hắn còn mang theo 15 vạn chiến mã và da súc đấy, trong đó có năm vạn là của hồi môn Nhan Bá dành cho Tiểu Đóa. Thế nên Nguyên Hãn chọn đi qua Quảng Tây của Đại Việt rồi nhập khẩu Quảng Đông đến ro biển Quỳnh châu. Từ đây mà đi thuyền chỉ có hai ngày là về tới Lai Triều Mà thôi.

Việc để cho ba vạn người ngựa quốc gia khác nhập biên là không thể nào, thế nhưng Nguyên Hãn là trường hợp đặc biệt. Hồ Xạ tướng quân và biên quân hồ hởi đón chào niềm kiêu hãnh của họ, đùa gì chứ mặc cho hắn lập quốc gia mới ở Hải Ngoại thi hắn vẫn là người Việt đấy, chảy trong huyết quản của hắn là dòng dõi Đông A chiến tướng từ thời An Dương Vương đấy. Thế nên quân đội Nam Việt thuận lợi quá quan Quảng Tây nhập Quảng Đông.

Càng gần về đến nhà tâm tình Nguyên Hãn càng không dậy nổi, mới động phòng được một ngày thì xuất chinh, sau khi về lại có thêm một Phi tần quả này bình dấm chua ở nhà cứ phải gọi là..... Thật sự hắn muốn trốn biệt đi đâu đó một thời gia cho khấu mắt thế nhưng sự thật là hắn trống không đặng à. Khoái kỵ đã đi trước báo tin nhiều ngày rồi, chắc chắn đã có thuyền ở bến cảnh Châu Hải chờ đợi đoàn người và vận chuyển gia súc. Lần đầu tiên được thấy biển rộng là như thế nào Tiểu Đóa hưng phấn bừng bừng nhảy nhót khắp nơi trên bãi cát, quả thật Nguyên Hãn có lúc suy nghĩ có phải mình là quái thúc thúc không toàn cưới la lị về nhà, một còn chưa đủ nay thêm một cô nữa.

Khi nhìn đội thuyền mới thì Nguyên Hãn quả thật không tin vào mắt nữa rồi, các quái thuyền vận chuyển này còn to hơn cả Đại Lâu Thuyền của Dương lăng, nhìn qua qua cũng phải ít nhất 160m dài 60m rộng. Mà có đến năm con thuyền như vậy cộng thêm các thuyền cũ của hắn cộng lại có 150 thuyền lớn bé đang ở đây.

Chuyện hóa ra là các vị ở xưởng thuyền và các vị công bộ đã bắt tay nhau hợp tác và nghiên cứu ra loại quái thuyền to lớn này, chúng là thuyền đi biển đáy nhọn kiểu Châu Âu chính cống, thế nhưng làm sao xó thể kiếm được các thanh gỗ dài 160m để làm thanh chính của Long cốt là vấn đề gần như không thể, vậy nên trên 100m chỉ có thể là thuyền đáy vuông kiểu nhiều thanh gỗ ghép lại.Thế nhưng công nghệ ép thép ra đời những thanh thép có thể dài đến mấy chục mét nếu quyết tâm làm, thế nên một dự án được cả công bộ và nhà mây đóng thuyền trình lên chính phủ ít ngày sau khi Nguyên Hãn xuất phát, đó là lấy thép thay cho thanh gỗ chính làm long cốt. Nguyên Hãn phải bội phục độ liều lĩnh của các tên cuồng nhân chế tạo rồi, có thách bố hắn cũng không dám lên mấy chiếc tàu này, họ đâu biết rằng đóng những con tàu này thân rất rễ gãy vì kể cả hiện đại khi đóng những tàu trên trăm mét cũng phải tính toán ốm ra đấy. Thế nhưng sự thật là các tàu vận chuyển này chạy được, tuy rằng chậm thế nhưng cũng về tới Lai Triều an toàn. Rất ngạc nhiên về “thành tựu” của các “bác học, giáo sư” của mình hắn quyết định sẽ tìm hiểu thật kĩ chi tiết thiết kế của con tàu này.

Thuyền cập bến Lai Triều tròn không khí hân hoan của chiến thắng, pháo đốt rộn ràng khắp nơi, cờ hoa tung bay phấp phới. Vương Gia lại khải hoàn trở về, đây là lần thứ mấy chẳng nhớ được, túm lại là Vương Gia bất khả chiến bại chưa bao giờ làm họ thất vọng, tất nhiên cũng có vài gia đình có con em tử trận mà thương tiếc thế nhưng họ lại hãnh diện vì có được những người con hi sinh vì tổ quốc như vậy.

Quan chức chính phủ cũng góp mặt đầy đủ trong buổi đón tiếp của bến tàu rồi. Xe ngựa không mui được đưa đến để đón vương gia của họ. Dân chúng muốn nhìn thấy Nguyên Hãn diễu hành trên đường về Đông Kinh thế nên xe ngựa không mui lại phải có.

Trái với dự đoán của Nguyên Hãn rằng Chu Tuyết sẽ làm ầm ĩ mọi chuyện thì nàng đang mỉm cười hạnh phúc mà chờ hắn. Rón rén như kẻ ăn vụng bi bắt quả tang Nguyên Hãn tiến lại bên nàng sau khi làm lễ bắt tay chào hỏi với các quan chức cấp cao của chính phủ. Cầm lấy tay Chu Tuyết hắn thì thầm vào tai nàng:

- Ta rất xin lỗi đã làm nàng buồn, chuyện đó là có nguyên do... ta thực sự không cố ý.... ta thành thật xin lỗi nàng.

Chu Tuyết hai mắt ngấn lệ hạnh phúc mà lắc đầu, là Nguyên Hãn hiểu sai phụ nữ thời này rồi nhất là phụ nữ Minh triều. Họ bị nho giáo ảnh hưởng quá nhiều thế nên sống cam chịu là thiên chức của họ, Chu Tuyết mặc dù bị Nguyên Hãn chiều hư nhưng cái gì cũng có giới hạn. Trước khi về nhà chồng Tần Quý phi đã dặn dò cẩn thận rồi, Nguyên Hãn quá xuất sắc mà lại là vua một nước mỹ nữ ba ngàn là chuyện thường, không tin nhìn cha cô xem, thế nên tranh sủng là có nhưng ghen tuông là tối kỵ, là mẫu nghi thiên hạ phải độ lượng. Nhất là Nguyên Hãn đã từ bỏ quyền lợi hậu cung, chỉ cưới ba vợ thôi, hoàng đế như thế con kiếm đâu ra. Được tin Nguyên Hãn dắt một cô gái về Chu Tuyết buồn lắm nghĩ là hắn mới cưới xong đã tìm nữ nhân khác chắc là không ưng ý gì rồi. Chắc tại chuyện Cha nàng bắt hắn đi chinh chiến ngay trong đêm tân hôn nên Nguyên Hãn trở nên chán ghét mình, nàng lo lắng lắm đấy. Thế nhưng nhìn vẻ mặt sợ sệt, hối lỗi và cuống quýt giải thích của hắn thì Chu Tuyết biết vị trí của mình trong lòng Nguyên Hãn vẫn quan trọng lắm, vậy nên nước mắt hạnh phúc cứ thế tuôn rơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.