Mười hai giờ ba mươi phút ngày 14 tháng 10, trên con đường la
liệt xác người Vĩnh Lạc đế thân mặc chiến giáp đang được một
đạo quân toàn hỏa thương kiểu mới vừa đánh vừa rút lui khỏi
Vĩnh Lạc cung chay về phía đông, đó chính là hướng thông đi
Bạch Hổ Môn. Đi cùng 4000 ngự lâm quân còn có hoàn Hậu và vài
ái phi thêm vào mấy nhi tử của Vĩnh Lạc, tất cả đều mặc áo
khoác chùm qua đầu kể cả “ thái tử” cũng vậy.
Đội Ngự Lâm quân này đúng là vẽ một đường máu mà chạy ra khỏi vòng
vây cung Vĩnh lạc, phía sau họ để lại là hơn một ngàn xác
đồng đội cùng chừng ấy số lượng phản quân. Cánh cửa của Bạch Hổ Môn đang hiện ra xa xa trước mắt, ở đây vẫn còn 1000 cấm vệ quân trung thành với Vĩnh Lạc đế cầm giữ. Chủ tướng của họ
là Thúc Tôn Phủ và 4000 huynh đệ xông vào cứu giá Vĩnh Lạc
cung đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
- Hoàng thượng giá đáo, mau mở của thành xông ra...
Từ cách xa hơn 500m tên sĩ quan ngự lâm quân chạy phía đầu tiên giơ
lên kim bài và gào lớn. Phó tướng trấn thủ cửa Bạch Hổ vội
vàng tung mình chạy đến xác minh, lúc này mỗi giây phút đều
quý giá với họ.
- Khai môn.... huynh đệ cấm vệ quân lập đội hình, lập đội hình... mau.... lên đạn sẵn sàng.
- Đao thuẫn binh đi trước mau,...
Từng mệnh lệnh ồm ã phát đi trong đêm. Ngự lâm quân của Vĩnh Lạc
đế cũng là một đạo quân hỏa thương tối tinh nhuệ, được đãi
ngộ rất cao trong hệ thống quân sự của Bắc Minh. Tổng cộng hơn 4 ngàn lính bảo hộ hơn một ngàn người gồm Vĩnh lạc
đế, phi tần hoàng phi, cùng hoàng tộc chạy nhanh khỏi của Bạch Hổ. Họ còn phải vượt qua 15 km đường phố nữa để đến được
cổng thành đông của Bắc Kinh. Chỉ cần đến được đây thì họ sẽ
có cơ hội trở mình.
Chạy băng qua được 1km thì phía
trước đạ lộ xa xa ánh lửa đã thấy đầy công sự là các bao cát xếp chồng lên nhau. Phục quân đã nhấp nhô sau công sự, và tất
nhiên hai bên nhà dân bên đường cũng là sẽ có phục binh rồi.
Chung Thái Lai tổng binh ngự lâm quân lập tức ra lệnh cho một
ngàn binh chia ra làm hai tản ra hai bên nhà dân ven đường ý định chiến đâu cận thân chiếm lĩnh các vị trí chiến lược. Thế
nhưng Vĩnh Lạc đế lại gạt đi, ông cho quân đứng nguyên tại chỗ
và đốt một đống lửa thật lớn tại vị trí các trạm gác phản
quân 7000m. Quân ngự lâm tụ tập vòng ngoài chuẩn bị chiến đâu,
họ biết được rằng vị hoàng đế của họ đã quyết định chiến
tử tại nơi đây.
Sau 30 phút chờ đợi thì phía cửa Bạch
Hổ đã lấp lóe hàng trăm hàng ngàn ánh đuốc. Đai quân của Dương Lăng ép đến rồi. Vĩnh Lạc đế ung dung ngồi xuống một chiếc
ghế lâm thời mà quân lính tìm được, lúc này trông hắn thật ung dung khoan thai như đang ngồi trên triều đường cho thần tử tiếp
kiến nào giống như một vụ quân vương mất nước chuẩn bị đi đến
bước cuối cùng của cuộc đời. Đúng là uy nghiêm của bậc làm
đế vương ai cũng có thể bắt trước được, thế nhưng trong hoàn
cảnh như vậy thì mấy ai có thể làm được.
Phản quân
tiếp cận 500m thì dừng lại không tiến lên nữa. Họ cũng không
tấn công ngay lập tức mà dừng lại lập thành trận hình bao vây
quân ngự lâm vào trong.
- Dương Lăng ngươi ra mặt đi, trẫm
những tưởng đối ngươi quá hậu không hề bạc đãi. Có lúc còn
muốn lập ngươi làm nghĩa tử xưng vương khác họ. Nhưng ngươi lòng dạ muông thú vong ân phụ nghĩa mà tạo phản. Người bất trung,
bất hiếu, bất nghĩa như ngươi liệu có được lòng thiên hạ mà
xưng đế xưng vương.
Vĩnh Lạc đế vẫn ung dung kà ngồi đó
đạo. Hôm nay nói gì thì hắn cũng chắc chết rồi, thế nhưng
dùng đạo lý mà đâm một dao vào hệ thống của Dương Lăng, để
hắn xú tiếng ngàn năm. Đến lúc đó để xem có ai đi theo hắn,
coi hắn làm sao cai trị cái giang san khổng lồ này.