Trong doanh tướng của Oa Khấu, Miamotokawa đang rít gào đi lại nhìn như một con mãnh thú đang bị thương:
- Ai... Ai nói cho ta biết chuyện gì đang diễn ra thứ gì đang nổ trong doanh của chúng ta.... NÓI TA BIẾT LŨ KHỐN NẠN THÁM BÁO ĐÂU RỒI....
Đúng lúc này một tên thám báo vọt vào quỳ xuống hớt hải: Bẩm Lãnh chúa, 2 vị trí đặt súng thần công trên quan lộ khai hỏa chúng bắn tới doanh địa chúng ta.
Giờ thì tất cả vỡ lẽ nhé, hóa ra quân Minh triều có một loại Pháo thần kì có thể bắn xa trên 2km, thêm vào đó là đạn nổ cường đại. Lính minh triều yếu hèn nhưng không thể không thừa nhận công nghệ của chúng vượt xa nhật bản về hoả khí, nhưng Súng thần công toàn mười mấy tấn đến hai mấy tấn rất khó di chuyển. Kị binh là khắc tinh của chúng Miamotokawa nghĩ như vậy, hắn ra lệnh cho samurai thủ hạ cường đại nhất của hắn la Hitoshi bất chấp mọi giá tập hợp kị binh trước trại 200m để tránh đạn pháo sau đó binh chia hai lộ bất chấp mọi giá đánh tan 2 cụm pháo này.
Bất chấp mọi giá kể cả dẫm đạp lên bộ binh đang loạn cào cào, thậm chí là chém chết khá nhiều người chắn đường kỵ binh thông ra cửa cuối cùng 2500 kị binh đã tưng nhóm từng nhóm tụ tập ngoài doanh địa 200 m, ai nấy đều cực ký tức giận và hung hăng, bin đánh mà không biết tại sao ai cũng có phản ứng như vậy.
Thế nhưng hoạt động của nhánh quân này đã rơi vào mắt lão tướng Ngô Văn Sĩ. Nhìn thấy ánh đuốc từng nhóm, từng nhóm đang hoà vào thành một biển đuốc, với tốc độ di chuyển ấy chắc chắn là kị binh. Miếng mồi ngon như vậy dâng lên miệng lão không hề do dự cao 37 độ lệch phải 100. Bắn
Sáu quả đạn pháo rít gào trong không trung lao đến đám kị binh đang vừa tập hợp xong. Tiếng ầm ầm vang lên, tiêng người ngã ngựa hí ầm ĩ, tán loạn. Ngựa là thú vật, mà đã là thú vật thì khi sợ hãi thì khồn gì coa thể kiểm soát được chúng. Đạn là đạn bi nên lực sát thương không thể tưởng. Dù chỉ có 4 quả chính xác rơi vaod đám đông quân Oa, còn hai quả rơi vào rìa, thế nhưng bi bắn ra, mảnh đạn tung toé vẫn gây sát thương cho quan địch. Chiến mã đau đớn, sợ hãi lồng lên phi bất châp, cả đoàn kị binh thưc sụa loạn cào cào. Đạn Pháo chỉ cướp đi gần hai trăm mạng cùng bin thương hơn một trăm thế nhưng tử thuong do dẫm đạp nhau đã lên con số 500 nhân. Hitoshi quyết đoán xông ngựa lên quan đạo tạo tiền đề cho cả nánh quân lao theo, chỉ còn hơn một ngàn nhân có thể điều khiển chiến mã phi theo hắn còn lai tầm 500 nhân vẫn đang loay hoay trong đám mã loạn. Chỉ còn hơn một ngàn nhân chia quân tấn công 2 cứ điểm là bất hợp lý, Hitoshi quyết định đập nhanh gọn một cứ điểm sau đó tấn công mục tiêu thứ 2.
Trên đỉnh núi gió lộng vù vù, sau khi bắn loạt đạn thứ 2 vào đám mã loạn thì Lão tướng họ Ngô lại quay về với công việc pháo kích doanh địa, nhìn tốc độ phi ngựa của đối phương thì bắn chặn là điều không thể trong lúc này.
Chỉ sau năm phút thì nhóm kị binh thứ nhất đã tiếp cận doanh đị nghi binh, Ngựa cao to phương bắc không bền nhưng sức bộc phát rất tốt,quan đạo khá rộng nên coa thể chạy song song 13 đến 15 mã, cả đội kị binh gần một ngàn bốn trăm người này chỉ kéo dài hơn hai trăm mét trên quan dạo.
Vó ngựa rầm rập trên quan đạo, hai bên đường bên dưới những cái hố sâu tầm 1,5 m phủ đầy lá cây là những đôi mắt lấp láy trong đêm, như thú săn đang nhìn con mồi. Bỗng một tiếng rít lạnh trong đem làm người ta sởn gai ốc, đâu là tiếng hiệu châm ngòi cháy chậm cho thuốc nổ.
Hitoshi gương mẫu dẫn đầu đoàn kỵ binh vọt lên còn cách 60m họ cùng nhau buông dây cung, gần ngàn mũi tên may rào rào về phía quân thì. Họ đang chờ đợi tiếng rên hét thảm thiết, sau đó là rút đao xông vào đám quân Minh kém cỏi chém người như thái dưa.
Thế nhưng sự thật phũ phàng là tiếng phầm phập của mũ tên trúng đích nhưng lại không có tiếng kêu rên nào cả, cầm đuốc trong tay quăng về phía trước toàn bộ mấy hàng đầu của kỵ binh ngỡ ngàng, toàn là người rơm. Biết đã rơi vào bẫy quân địch nhưng những samurai chính cống này quả cảm không sợ hi sinh, họ thúc ngựa tiến lên mặc cho phía trước có nguy hiểm gì thì họ cũng quyết đương đầu.
Thế nhưng nguy hiểm lại đến từ phía sau. khi đoàn quân có đến 1/3 vượt qua bãi mìn thì dây cháy mới hết, công nghệ lạc hậu nên chỉ có thể dựa vào đoán chừng mà thôi, nếu kích nổ bằng điện thì toàn bộ chỗ kị binh này khồn một ai sống cả.
Trong bụi cây ven đường đầy rẫy là kị binh, 1400 hoả thương kỵ bố trí phục binh phía sau của bãi mìn 200m, thu hết hình ảnh vào mắt, hắn lắc đầu không vừa lòng, nếu có đủ thời gian hắn hoàn toàn coa thể chế được máy kích nổ bằng điện. Thế nhừn thời gian còn dài, phía trước hắn còn một con đường dài gian nan phấn đấu. Hắn kìm cương ngựa giơ cao khẩu súng lục mạ vàng trong tay và bóp cò. Đây là hiệu lệnh tấn công, 1000 họng súng trường trong khoảng cách 100 m tấn công 400 nhan mã, không cần phải nói cũng biết kết quả, toàn bộ samurai ngã xuống. Giáp mây của họ chỉ coa thể đỡ được cung tên thôi, trước đạn xoáy của súng thì chúng là tấm giấy mà thôi.
Trên bãi mìn ngổn ngang xác người ngựa đứt gãy, nhày nhụa be bét là từ hình sung rõ rang nhất cho tính hình lúc này ở bãi mìn. Có một số người bị may mắn chỉ bị thương đang nằm rên rỉ. Các kỵ binh lạnh lùng đi vòng qua bãi mìn tặng cho những kẻ bị thương một viên đạn chúc họ thượng lộ bình an. Không ai thanh lý chiến trường cả họ đã được dặn bãi mìn rất nguy hiểm, ví công nghệ thấp nên có những quả phải rất lâu sau mới nổ chuyện thanh lý chiến trường để sáng hôm sau.