Bốn giờ chiều ngày 6 tháng 10 năm 1402, Năm ngàn quân Nam Việt dùng súng tấn công dữ dội thành Tây An. Quân Bắc Minh cách 5 km nhận được tin tức do một thám báo máu me be bét liều chết xông ra tìm cứu viện vội vàng xuất kích đẩy nhanh tốc độ lướt về phía Tây An. Đi được tầm nửa đường thì được tin của chính thám báo của họ rằng quân Nam Việt đã thành công nổ tung cửa thành, quân Bắc Minh trong thành đang xếp hàng quanh đường lớn ngăn cản bước tiến của quân Nam Việt nhưng không thể trụ lâu. Đạo quân 1 vạn nhân này lại tiếp tục tăng sức ngựa kệ cho chúng sắp quỵ đến nơi, đùa a quân mình cách Tây An có 2km nếu không kịp thời cứu viện chỉ cần vài bản tấu chương của Ngôn Quan thì cuộc đời, sự nghiệp của họ đi tong hết.
Khi bắn quân đến nơi thì cônge thành Tây đã vỡ tung “xác người” la liệt, “máu me” be bét rất là kích thích thị giác. Vị tham tướng chỉ huy 1 vạn nhân này gào thét phẫn nộ quyết tâm phải giết chế lũ giặc khấu này báo thù cho “huynh đệ”. Họ lao ngựa vù vù qua các xác chết nằm hai bên đường, nếu họ bình tĩnh sẽ nhận ra một việc, nếu là kháng cự thì phải có xác nằm ngay trên mặt đường chớ, chả nhẽ quân Nam Việt thừa hơi giết xong lại khuân xác qua hai bên. Còn các “xác chết” này đố mà dám nằm ngay trên đường dưới vó ngựa, họ thật thà chứ không ngu a.
Sau khi 1 vạn kỵ trót lọt xông vào đường lớn thì ngay lập tức các xác chết này bật dậy như lò xo, vận chuyển gạch đá, kị mã, hàng rào nói chung là tất cả mọi thứ có thể để chặn lại đường lui của quân Minh.
Lúc này đây trên đường lớn dẫn đến Phủ Bố chính sứ là đoàn ngựa người nhung nhúc lao đến súng trên tay lăm lăm. Nhưng những kỵ binh đi đầu phát hiện đối diện họ không phải quân Nam Việt và quân thủ thành đang tưng bừng chiến đấu mà là bọn họ đang dắt tay nhau nằm trong công sự ngáng qua đường lớn, súng trên tây lăm lăm đều chĩa về phía kỵ binh Bắc Minh. Chả biết thằng nào hét lớn tấn công. Tiếng súng dày đặc vang lên, tiếng tạch tạch của súng cối được bố trí trên lầu hai của các nhà dân rền vang, khói mù bay khắp nơi trắng xóa.
Thật ra bắn sún kiểu này chả có cần kĩ thuật mẹ gì, chỉ cần nạp đạn thò đầu lên cửa sổ bắn bừa một phát là có thằng chết, súng cối càng ung dung ngồi trong nhà bắn qua cửa sổ đến cái đầu cũng không chịu ló ra. Chiến đấu với hàm lượng chất xám rất là thấp. Quân Nam Việt thì ngấy đến tận cổ vì đây là tàn sát vô nhân đạo, không hề mang tính thử thách chiến tranh. Còn binh du mục thì hứng trí bừng bừng vì đây mới là lần đầu tiên họ dùng súng kíp chiến đấu với một đạo quan tương tự của Hán tộc, một trận thắng lớn xẽ mang lại rất nhiều tự tin cho họ.
Kĩ thuật bắn của dân du mục cứ gọi là... nếu mà đường đường chính chính đọ súng với quân Bắc Minh hay Nam Minh không bị xơi tái mới là lạ đời. Lên đạn thì chậm, bắn thì bừa chả theo hàng lối gì. Số địch nhân họ tiêu diệt không băng một phần ba quân Nam Việt tiêu giệt. Vẫn biết vũ khí Nam Việt tốt hơn nhưng tỉ lệ này quả là tệ quá mức rồi, ấy thế mà trong chiên trận vẫn Văng vẳng tiếng cười ha ha cùng tiếng chửi bậy của hai tên gấu chó, có quả bố vợ này rất là mất mặt. Thế nhưng cũng không thể trách quân du mục được, họ mới làm quen súng ống có hai tuần a, sao sao mà thành thục như quân Minh và quân Việt là cái nôi của Súng đạn được. Thế nhưng tương lai thì không nói được, cứ xem 3 ngàn kỵ binh xuất thân du mục của Nam Việt la biết, họ chính là tối cường kỵ binh đoàn của Nam Việt đấy. Lúc này tiếng cười của hai tên gấu chó im bặt hai tên huynh không ra huynh đệ không ra đệ này quá kỳ khôi, la hét cho lắm vào nên lộ vị trí bị trọng điểm chiêu đãi căn nhà họ trú đóng bị bắn như cái sàng, hai tên đang chui gầm bàn mà ôm đầu run cầm cập, mẹ nó hết chỗ nói.
Sức bật của một vạn quân trang bị súng ống đạn dược đầy đủ khồn phải là nhỏ, mặc dù sĩ khí của họ đã xuống cực thấp, hoang mang, tuyệt vọng. Thế nhưng trong đó cũng có những nhóm tối tinh nhuệ bình tĩnh ứng phó, xuống ngựa lấy chiến Mã làm khiên thịt đáp trả ra trò, nhưng tất cả chỉ là muộn màng và dãy giụa trong tuyệt vọng mà thôi. Đạn súng cối quá ưu việt trong hoàn cảnh chiến đấu này, chỉ cần có một tên trên nóc nhà thò đầu ra ngắm xem vị trí nào có phản công mạnh là tom hót với bom súng cối núp trong nhà, điều chỉnh góc độ rồi... tạch.... bùm.... tan nát khả năng tụ binh phản công.
Tàn sát nguyên một canh giờ, nói đùa gì chứ hơn vạn người cầm súng đấy, không phải nói giết là giết được, nếu phục kích dã ngoại thì giết được 3 ngàn là siêu sao rồi. Đằng này thương vong của Bắc Minh là hơn bảy ngàn rồi. Số còn lại vứt vũ khí nằm úp xuống đầu hàng theo lệnh của quân Nam Việt hô. Một vạn phụ binh như chim sẻ tung tăng nhảy vào bãi chiến trường ngày nhụa máu người và ngựa để.... mót súng, mẹ nó họ còn chả cả thèm quan tâm gần 3000 binh Bắc Minh đang sờ sờ nằm úp trên mặt đất. Trong mắt họ chỉ có súng ống mới là quan trọng nhất lúc này. Mỗi khẩu súng của Bắc Minh nặng đến 12,5kg một người trưởng thành chỉ vác được 5 khẩu là căng đe, ấy vậy mà mấy tên răng vàng du mục này có kẻ kéo cả chục khẩu lê trên mặt đất từng bước, kiểu bò kéo xe. Thật là tố chất cá nhân du mục quân quá tốt nhưng kỉ luật thì tỉ lệ nghịch vậy. Hai tên gấu chó được thâm binh kéo ra gầm bàn sau khi chiến đấu kết thúc thì vỗ ngực thở phào, quên béng đi sợ hãi gân cổ đòi chia phần súng ống. Cuối cùng là Nhan Bá 6 phần, Hỏa sư ba phần còn lại cho các bộ tộc nhỏ, cái lý của Nhan Bá là nếu không có “con rể” hắn thì không có súng, con rể hân không lấy phần thì phần đó của hắn đơn giản vậy thôi.