Vì đồng cơ tuabin hơi lắp cho tàu chiến thì thông qua một hệ
thống bánh răng và trục xoay chân vịt thôi nên việc bảo dưỡng
cũng như kiểm tra an toàn là khả thi. Thế nên nguyên Hãn cho
chạy thử một tháng liên tục để đưa ra các cải tiến, thay thế
để đảm bảo an toàn. Mức độ báo động của lò hơi luôn chỉ là
75% công suất nhằm đảm bảo an toàn. Trừ khi rơi vào tình trạng
không còn đường lui mới được phép vượt qua mức giới hạn này.
Thế nhưng câu chuyện đối với tàu hỏa lại hoàn toàn khác. Các
hiện tượng như dồn toa, lệch ray, hay kể cả thú vật hay người,
vật trên đường ray cũng là vấn đề. Các biển báo được dăng lên
khắp nơi tránh xảy ra tai nạn. Thế nhưng người bây giờ còm chưa
ý thức được sự nguy hiểm của đoàn tàu thế nên tai nạn hoàn
toàn có thể sảy ra. Nếu lệch ray tàu thì quả là một tai nạn
thảm họa tàn khốc. Kế bên là đoàn tàu có đến hàng ngàn linh
kiện cần theo dõi và bảo dưỡng, chỉ cần sai sót một chút
cũng coa thể sẽ gây nên nguy hiểm. Thế nhưng lợi ích mang lại
nếu dự án đường sắt thành công là không thể đo đếm. Vậy nên
dù có bao nhiêu nguy hiểm thì đường sắt vẫn phải nghiên cứu và phát triển. Lần này Nguyên Hãn trực tiếp ra mệnh lệnh chắc
chắn không được vi phạm. Đoàn tàu này sẽ chạy thử trong 3
tháng chỉ dùng để chuyên chở hàng hóa, cấm tuyệt đối vận
chuyển người. Các chuyên gia phải nghi chép liên tục sau mỗi
chuyến đi nhằm tìm ra những sai lầm và cải tiến, các thông tin
này phải sao lưu một bản gửi trực tiếp Nguyên Hãn. Hắn sẽ
trực tiếp theo dõi cũng như ra những quyết định mang tính kết
luận quá trình cải tiến Hỏa xa này.
Gạt qua mọi cảnh
báo nguy hiểm của Vương gia thành viên chính phủ vẫn tranh nhau
lên ngồi kín 3 toa xe chuẩn bị một chuyến đi lịch sử tới Đông
Lai ga. Họ tranh nhau vì theo mệnh lệnh cuả quốc quân thì ít
nhất 4 tháng sau họ mới lại có cơ hội ngồi tàu lần tiếp theo. Lần này đoàn tàu chỉ di chuyển với vận tốc 40km/h mà thôi,
các thử nghiệm để sau. Nếu lần này mà sảy ra tai nạn thì Nam
Việt tàn ngay lập tức, các quan chức quan trọng của chính phủ
đang nhốn nháo trên tàu đấy.
Chu Tuyết, Tiểu Đóa và
Thúy Hồng cùng đang bĩu môi dài đến làm móc phơi áo, ánh mắt
thèm thuồng nhìn đoàn tầu xình xịch chuyển bánh rời khỏi ga.
Sau 10 phút thì đoàn tàu đã thành chấm đen rời khuất nơi chân
trời. Trên khoang hạng nhất xa hoa thành viên Nội các đều có
mặt tại đây, họ uống trà do tiếp viên phục vụ và tán dóc.
- Theo ta thấy cần ưu tiên ngân sách phát triển hỏa xa này đến
các vị trí quân sự trọng yếu của Hải Nam, nếu có biến động
thì bộ binh của chúng ta có thể vận chuyển rất nhanh đến nơi
để can thiệp. Bộ trưởng quốc phòng Nguyễn Cảnh Chân vừa uống trà vừa ra cái
vẻ cao nhân mà đạo. Dĩ nhiên cái gì tốt cái gì mới hắn cũng
muốn vơ về phía quân đội. Thế nhưng chuyện không đơn giản như
thế. Bộ trưởng bộ thương mại Lưu Thúc Kiệm lập tức đốp lại
luôn.
- Ông nhầm, xa hỏa nên ưu tiên thương mại trước. Lúc
kinh tế có rồi ông thích mở tuyến nào mà chả được. Với lại
ông nghĩ có ai điên mà đi chọc vào hải quân của Nam Việt rồi
đổ bộ Hải Nam đánh nhau với Bộ Binh. Mà chưa gặp bộ binh thì
đã bị hải quân diệt sạch rồi.
Lời nói của Lưu thúc
kiệm khá có lý, thế nhưng Bộ trưởng Nông nghiệp Hoàng Hiến
cũng nói Hỏa xa phục vụ nông nghiệp là tốt nhất.... ai cũng
thêm một câu. Cuối cùng trong ngăn khách hạng sang này chỉ toàn
tiếng cãi vã chỉ trích nhau mà thôi. Đây là nét riêng của
chính phủ Nam Việt rồi, chả ít lần họ còn oánh nhau rồi cãi
nhau chỉ là chuyện muỗi thôi....
Nhưng họ cãi nhau cũng
đều là về sự phát triển của quốc gia thôi, không hề về tư thù chẳng qua chỉ vì khác biệt chính kiến thôi. Thế nên sau đó
lại là tình bằng hữu tràn ngập. Nói chung là chính phủ Nam
Việt giờ này rất đoàn kết, lương của viên chức đủ cho họ chán chả nghĩ đến tham nhũng làm gì cho mệt. Đây là chính sách mà Nguyên Hãn học hỏi từ Singapore, không thể chắc chắn sau này
không có nạn tham nhũng nhưng chắc chắn sẽ không nhiều. Ít nhất giờ đây bộ máy chính phủ của Nam Việt rất lành mạnh.