Mùng 9 tháng 3 năm Minh Chính Đức, sứ thần Đông Doanh Đại nội Nghĩa
Dũng, Tế Xuyên Trừng Minh phụng mệnh Đông Doanh Vĩnh Chính quốc vương,
triều kiến Đại Minh thiên tử.
Măt trơi mơi lên phía đằng đông, ráng màu vạn dặm, đặc phái viên các
quốc gia đứng trang nghiêm trước Thái Hòa điện, lộ xa, bộ liễn, long
đình, đại tượng, tuấn mã trưng bày trong ngoài Ngọ môn. Trong đình Thái
Hòa điện, đan bệ hạ tới nội Thái Hòa môn, tinh kỳ phất phới, đao thương
san sát, các tướng quân Đại Hán ngạo nghễ đứng thẳng.
Sau khi Lưu Đại Hạ từ chức, Lưu Vũ lấy thân phận Binh bộ Thị lang tạm
thời thay quyền Thượng thư, điều động kinh quân và biên quân thay quân,
ít ngày nữa bốn trấn Đại Đồng, Tuyên Phủ, Diên Tuy, Liêu Đông sẽ suất
quân vào kinh đóng giữ kinh sư, Dương Lăng bây giờ là Trụ Quốc Long Hổ
Thượng Tướng Quân, Thống soái tổng binh bốn trấn, tước lộc tới Uy Võ
Hầu, tự nhiên có quyền lên cung vàng điện ngọc thảo luận chính sự, cho
nên cũng áo mãng bào đai ngọc, quần áo chỉnh tề tới trước cửa cung.
Lục bộ Cửu khanh và huân tước hầu tước trở lên đứng ở nhóm thứ nhân, Hàn Văn đứng ở trong đó, sắc mặt âm trầm không rõ vui mừng. Y ở Bắc Cương
nghe nói trong kinh có biến, tức giận hổn hển chạy về kinh đến, thế
nhưng đại thế qua rồi, lục bộ cửu khanh trong kinh trừ y ra hoặc là phái Lưu Cẩn hoặc là phái Dương Lăng, lấy lực lượng một mình hắn, một bàn
tay không vỗ nên tiếng, không sinh ra chuyện gì.
Giờ mẹo canh ba, hai tiếng trông vang, văn võ bá quan, huân thần công
khanh theo cửa Ngọ môn từ từ tiến vào Tử Cấm thành, ấn thân phận, cấp
bậc, nha môn, đứng trang nghiêm trong đình viện Thái Hòa điện.
Tiếng ba cây roi vang lên, trống đập một lần, nhạc tấu "rồng bay uốn
khúc", Chu Hậu Chiếu cưỡi voi điều khiển liễn, hổ báo mở đường, được các quan dẫn đường ngự Thái Hòa điện, ngồi lên ngai vàng. Văn võ bá quan
quỳ xuống lễ bái, tung hô vạn tuế.
Thời khắc nghiêm túc như thế, Chính Đức Hoàng Đế vẫn cười cười không hề
tỏ vẻ trang trọng, tuy nhiên hai đầu lông mày toát khí thế hăng hái,
cũng rất có khí oai hùng. Y từ từ ngồi xuống nói: - Các khanh bình thân!
Văn võ bá quan đứng lên. Phân loại tả hữu, Lưu Cẩn cầm phất trần đứng
một bên, cất giọng nói: - Tuyên sứ giả đại nội Đông Doanh Quốc triều
cống Thiên triều Nghĩa Dũng, Tế Xuyên Trừng Minh yết kiến!
Chi tiết về Đại nội Nghĩa Dũng, Tế Xuyên Trừng Minh, Dương Lăng đã sớm
rõ đồng thời cũng đã tiêu tan sớm toàn bộ ngạo khí, từ ngoài Ngọ môn đi
tới, nhìn thấy hoàng gia khí thế bậc này liền sinh ra kính sợ. Hai người một cầm tiến biểu, một cầm lễ thư, được lễ quan dẫn đường tiến vào đại
điện, tới vị trí được an bài dừng lại, cung kính quỳ xuống thiên tử Đại
Minh.
Đại nội Nghĩa Dũng dâng tiến biểu, dùng Hán ngữ cao giọng tuyên tụng: -
Đông Doanh Quốc Vương Thần Thắng Nhân kính thượng minh Chính Đức Hoàng
Đế bệ hạ, hoàng thiên hậu thổ, tề tụ về Trung Hoa, cam lộ khánh vân, đời đời ca tụng. Bởi vậy Thiên Khải Đại Minh, Vạn bang tất bị quang bị,
biển không gợn sóng, Trung Quốc giờ đây thái bình. Phàm là dẫn suất, ai
không những dựa vào.
Khâm duy bệ hạ là thánh là thần, duy văn duy võ, hào quang Nghiêu Thuấn
nhị điển. Hơn Hán Đường phục hưng. Thiên hạ Đại Minh bố khắp thiên hạ,
xa gần đồng nghiệp ngắm vọng Trường An, thủy chung một tiết. Tư Đặc sứ
giả Đại nội Nghĩa Dũng cúi mình trước đình khuyết, nhìn lên thánh từ.
Khúc xét trung tố, kính cẩn nghe ngóng. Thần Thăng Nhân kinh sợ, khấu
đầu cẩn ngôn.
Đại nội Nghĩa Dũng tuyên xong tiến biểu, Tế Xuyên Trừng Minh lại nâng lễ thư nói: - Thần Thắng Nhân kính thư tới Hoàng Đế bệ hạ: Đông Doanh Quốc khai mở tới nay, đều thông thăm viếng tới thượng bang. Đạo Nghĩa Hạnh
nắm quân đội triều chính, trong nước không lo. Đặc biệt tuân quy pháp từ thời cổ, mà cùng người Tế Xuyên Trừng Minh qua lại giao hảo.
Hiến phương vật: Tán kim vỏ, cán đại đao 2 thanh, vỏ sơn đen vỏ cán đại
đao 100, thương 100, trường đao 100, kiếm 10, áo giáp 1 chiếc, đồng hoàn 1 chiếc, lưu hoàng mười ngàn cân, mã não lớn nhỏ hai mươi khối, thiếp
vàng bình phong ba bộ, nghiên mực một hộp, Đồng Văn đài một. Thắng Nhân
kinh sợ, khấu đầu cẩn ngôn.
Chính Đức Hoàng Đế nghe xong, trong lòng âm thầm tính toán, tuy rằng
những lễ vật này y cũng không để vào mắt, tuy nhiên quy mô so với năm đó khi tiến phụng lễ vật lên Vĩnh Lạc đế còn quý trọng hơn, xem ra Dương
khanh nói không sai, Đông Doanh Quốc Vương thật đúng đã hạ vốn gốc, đem
toàn bộ của cải hoàng thất vét sạch rồi.
Trong lòng Chính Đức sảng khoái, mặt mày rạng rỡ nói: - Lai sử xin đứng
lên. Lưu Cẩn tiếp nhận quốc thư Đông Doanh. Vương Hoa thay trẫm tuyên
chỉ.
Lưu Cẩn vội chỉ huy điều hai tiểu hoàng môn tiếp hai vị sứ giả, lễ thư hiện lên trước mặt Chính Đức.
Vương Hoa chậm rãi tiến lên, trước hướng Chính Đức thi lễ. Sau xoay
người hướng quần thần tuyên: - Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: Cống phú lực dịch, biết lễ nghi, đạt đến luân thường quân thần phụ tử,
hiệu viết Trung Quốc. Mà ở ngoài Trung Quốc có thể mộ nghĩa mà đến vương giả. Tư Nhĩ Đông Doanh Quốc Vương Thắng Nhân, trong lòng còn có vương
thất, hoài yêu quân chi thành, vượt qua ba đào, hàng ngày triều bái,
trẫm rất ngợi khen...
Đại Minh trước đây, các nước triều cống lễ vật luôn luôn hơn gấp mười
lần, ra tay cực xa xỉ, Dương Lăng suy nghĩ có ăn hết cũng không chiếm
tiện nghi, chế độ triều cống lập tức sẽ danh nghĩa, sửa thành dân gian
thông thương, lúc này đây phục lễ cũng không cần quá phóng khoáng.
Hơn nữa Chính Đức Hoàng Đế nghe Dương Lăng kể rõ Đông Doanh Quốc Vương
thậm chí còn cần phải bán tranh chữ duy trì chi phí vương thất liền cảm
thấy người đứng đầu quốc gia này cũng quá đáng thương, thể nên ban
thưởng lễ vật khá dày, lăng la tiền tài, tranh chữ điển tịch, thậm chí
cả đồng tiền thập vạn thù, cũng chính thức tuyên bố giải trừ cấm biển,
các nước tự do thông thương.
Dương Lăng đứng ở trên điện, nghe toàn bộ ý chỉ tuyên bố xong liền thở
ra một hơi, nhìn ánh mặt trời bên ngoài, trong lòng của hắn kích động
không ngừng: Chuyện quan trọng nhất trong chuyện đại sự rốt cục đã hoàn
thành!
Từ thời Chu Nguyên Chương hùng tài đại lược, nhưng đối với biển rộng lại không biết chút nào, Hoàng đế lần đầu làm ra việc cấm hải từ trước tới
nay chưa hề có đã làm đứt quãng tới toàn bộ người Hán, lịch sử quốc sách cứ như vậy kết thúc.
Không có thông thiên vật liệu thông thiên vĩ địa, lạc quan mơ hồ, nhưng
ta hoàn thành đại sự này liền giống như bắt đầu xuất hiện cục diện đáng
buồn, tương lai con đường đi như thế nào, tin tưởng sáng tạo ra điều vĩ
đại nhất, dài lâu nhất trong lịch sử văn minh Trung Quốc, có thể đưa ra
một lựa chọn chính xác...
Ấu Nương làm thêu thùa, Liên nhi và Cao Văn Tâm cũng hiểu nữ công nhưng
cũng không quá tinh thông, liền ngồi bên cạnh cùng nàng trò chuyện, khi
thì đưa qua kim khâu và vải, không biết ba người tán gẫu gì mà thỉnh
thoảng lại phát ra tiếng cười.
Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai, Đường Nhất Tiên ở một cửa sổ khác trong sảnh, ngồi ở trên giường La Hán, tay cầm tranh tiêu quản, khúc nhạc u
nhã thỉnh thoảng vang lên.
- Thị trường mậu dịch Tái Bắc đã mở, trong quân mua sắm vào rất nhiều
lương mã Mông Cổ, dân gian giao dịch thường xuyên, thế không tồi. Ý của
ta là đợi cho dân chúng có lợi nhuận. Đồng ý buôn bán với phương Bắc
thậm chí ngay tại chỗ định cư sẽ tăng lên nhiều.
Nghĩ như vậy là do, tửu quán, tiệm ăn, quán đánh bạc, kỹ viện, nhà trọ,
phiếu hành, xa mã đều phải mở, đều phải dùng người, có thể thuê lừa
người và người Nữ Chân, đương nhiên cũng sẽ có rất nhiều người Hán có sở trường. Hơn nữa phái người đi chăm ngựa đấy, giáo dục người Mông Cổ và
người Nữ Chân học tập cày ruộng như người Hán...
Đóa Nhan tam vệ và Nữ Chân tam bộ nhân số không nhiều, bên trong bộ tộc
cũng vô cùng hỗn độn. Bởi vậy thường dùng quan hệ thông gia để liên kết
hai bộ tộc, cứ như vậy, ty chức nghĩ chỉ cần mười năm là có thể không
đánh mà thắng, đồng hóa toàn bộ khu vực Liêu Đông khu vực.
- Ừ! Dương Lăng nửa nằm trên ghế trúc trong thư phòng, khẽ vuốt cằm nói: - Ta đã cùng Hình Bộ nói qua, sau này có phạm nhân thì không được sung
quân Thanh Hải, Quý Châu, Vân Nam, hết thảy chuyển tới Liêu Đông.
Cày ruộng buôn bán đều có thể. Ngoại trừ người tội ác tày trời, dùng
hình phạt định cư giảm tội, cứ như vậy, họ có thể mang theo không ít
người nhà, hàng năm số dân di dời có thể đạt tới trên vạn người. Lợi
dụng địa phương hợp pháp giữ lại thuế phú cho bọn họ vay, cho trâu cày,
cung cấp chút phương tiện, bọn họ có thể ở có an tâm khai phá.
Thành Khởi Vận tự nhiên cười nói. - Đại nhân kế này tuy rằng thong thả,
nhưng cũng là kế quá cơ bản, dù sao đó là nơi dị tộc định cư, nếu cưỡng
ép chiếm giữ, trừ khi giết toàn tộc, nếu không, căn bản không thể ở
cưỡng chế dị tộc nhân tâm quy phục.
Nhưng cứ thay đổi một cách vô thức, khi bọn họ mặc hán y, nói tiếng Hán, mà ngay cả ăn cơm ngủ nghỉ đều học tập người Hán. Mở to mắt nhìn quanh
đại bộ phận đều là người Hán. Bọn họ không ý thực được mình đã bị người
Hán chinh phục. Ha ha. So với kế động đao, lực sát thương còn đáng sợ
hơn quân lực trăm vạn người.
Dương Lăng khẩn trương mở mắt ra nói: - Không cần nói nữa, ngàn vạn lần
không cần nói nữa, mấy hôm trước nàng mới khen ta không động việc binh
đao, ở cửa chợ bán đồ ăn, ta cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, khá là tà môn
đấy, mỗi lần xử lý một chuyện đại sự, dù sao cũng phải thương lượng với
vài người, chỉ mong Liêu Đông không gặp chuyện gì xấu, nếu không...
Thành Khởi Vận phì cười, che miệng nói: - Đại nhân cũng có lúc sợ hãi
sao? Người ta thật không nhìn ra, đại nhân nhã nhặn như vậy mà thủ đoạn
quá tàn nhẫn, một đám người sống cứ thế chậm rãi luộc thành mục nát. Ôi, thủ đoạn ác liệt như vậy không ngờ lại được dân chúng kinh sư thổi
phồng thành vạn gia sinh Phật.
Thành Khởi Vận mặc áo hoa tiêu màu tím, áo khoác sa sam hoa văn bong
bóng cá màu trắng, bên ngoài quần lụa trắng là một lớp váy lụa thêu hoa
bách hợp làm bằng tơ tằm, dưới chân là một đôi giầy thêu, mái tóc đen
quấn kiểu 'Nga đảm tâm kế" gương mặt như phù dung, da như tuyết, không
chỉ có dung nhan xinh đẹp mà mỗi một cái nhăn mày một nụ cười ở trước
mặt Dương Lăng càng thêm xinh đẹp đáng yêu, thực sự trông như tiểu cô
nương kém hắn tới vài tuổi.
Dương Lăng nói: - Đây vẫn chưa là gì, nếu chậm thêm năm trăm năm làm ra
chuyện như vậy, chỉ sợ không chỉ có dân chúng kinh sư hoan hô nhảy múa.
- Cái gì? Ánh mắt Thành Khởi Vận lóe sáng, nghi hoặc hỏi.
Dương Lăng bỗng nhiên cười nói: - Lúc này là lễ hoa nở rồi, lệnh cấm
biển cũng mở, ta nghĩ tương lai sẽ khác đi, ha hả, nếu như vậy, năm trăm năm sau dân chúng cũng sẽ không có loại thù hận này.
Thành Khởi Vận không biết hắn đang nói chuyện gì, tuy nhiên nàng thông
minh ở chỗ biết muốn lấy lòng nam nhân thì phải giả bộ hồ đồ, nàng quyết không đi sâu vấn đề mà chủ động nói tránh đi: - Tình hình bên Bá Nhan
thế nào?
Dương Lăng nói: - Chính như chúng ta sở liệu, Hỏa Si đã cùng bộ tộc Ngõa Lạt kết minh, bắt đầu vọng động, bọn họ khống chế bộ lạc hai lần khiêu
khích bộ lạc Bá Nhan của Khả Hãn, nhưng Bá Nhan cũng không ngu xuẩn, nín nhịn tránh việc tình huống lan rộng, nhưng cũng không thể tránh né, uy
danh của y bị làm nhục, bộ lạc chư hầu đã nhiều có bất mãn, chỉ la do y
là hậu duệ trực hệ của Kim gia tộc, là Khả Hãn danh chính ngôn thuận,
mặc dù đại bại nhưng hiện tại vẫn chưa có người nào dám công khai tạo
phản.
Thành Khởi Vận sóng mắt duyên dáng uyển chuyển, bật cười nói:
- Đông Xưởng trong triều không phải ngồi không chứ? Nghĩ đến đang lúc
chế tạo đủ loại lời đồn, khi nào Hải hoàng sau mới xuất hiện?
Dương Lăng cười nói: - Không thể gạt được ngươi, ta đang muốn bọn họ làm bại hoại danh dự của Bá Nhan, bây giờ vẫn chưa phải lúc, nếu giờ đại
chiến với cục diện mậu dịch và Liêu Đông sẽ chịu ảnh hưởng. Hơn nữa ta
đánh giá bộ tộc Hỏa Si và bộ tộc Ngõa Lạt Địa hiện tại vẫn chưa phải đối thủ của Bá Nhan.
Có khi nhẫn nại cũng là một loại bản lĩnh, ta phải chờ tới khi nội bộ Bá Nhan lục đục, các bộ lạc đều bắt đầu sinh ý mới giao cho Hỏa Si, cho y
một cái cớ thảo phạt Bá Nhan.
Thành Khởi Vận ngồi trên ghế nằm, hơi ngửa đầu lên nhìn vẻ mặt thản
nhiên của Dương Lăng. Trong mắt mơ hồ lộ ra thưởng thức và vẻ ái mộ: -
Hiện tại quan binh tứ trấn lục tục điều động quay về kinh sư, đại nhân
chuẩn bị huấn luyện lính mới rồi sao?
- Không phải ta, mà là Hoàng đế, nhớ kỹ, điểm này ngàn vạn lần không thể sai, là Hoàng Đế bệ hạ phải huấn luyện lính mới Dương Lăng cải chính.
Hai người cách xa nhau chưa đầy ba thước, ngẩng đầu nhìn thấy dung nhan
của mỹ nhân sông nước Giang Nam Thành Khởi Vận, gương mặt bạch ngọc với
đôi mắt ngập nước ẩn chứa vô hạn tình ý, trong lòng Dương Lăng không
khỏi rộn ràng.
Thành Khởi Vận hiểu ý cười nói: - Súng của giáo sĩ Nhã Các Tư Đẳng đã có tiến triển lớn. Súng kíp tầm bắn đạt đến sáu mươi trượng, xạ tốc so với truyền thống nhanh hơn vài lần, hơn nữa độ chính xác được đề cao, không sợ thời tiết như mưa. Đại nhân chuẩn bị trang bị mới toàn diện sao?
Dương Lăng lắc đầu nói: - Không thể phối hợp cùng với kỵ binh, cung
binh, hơn nữa trước mắt xem ra còn chỉ dùng để thủ thành mới có tác dụng lớn, nhưng có tiến bộ lớn hơn nữa, súng kíp vẫn không thể đơn độc cùng
kỵ binh tác chiến, hơn nữa chế tạo cũng không thể nhanh như vậy.
Nếu như có thể chế tạo lượng lớn loại pháo nhẹ, lực sát thương kinh
người thì đó mới là binh khí sắc bén. Ngẫm lại xem, gặp quân địch đầu
tiên là đạn hỏa dày đặc, sau đó kỵ binh hạng nặng xung phong, rồi tới bộ binh, xe binh phối hợp yểm trợ, như vậy đối phó với kỵ binh Mông Cổ mới bảo đảm phần thắng.
Đáng tiếc là tuy giờ nơi sản sinh ngựa đã được đảm bảo, huấn luyện xe
binh, bộ binh, kỵ binh đều không có vấn đề, chỉ là hiện tại số pháo cồng kềnh, tốc độ bắn chậm, rất khó dùng để tiến công. Không có cách nào
truy đuổi kỵ binh Mông Cổ. Ta vẫn chú trọng huấn luyện quân đội truyền
thống hơn.
Hắn im lặng rồi chợt nói: - Theo ta được biết pháo Tây phương có sở
trường này. Nếu như có hàng nhái tham khảo một chút thì tốt rồi, ta đã
gọi người điều tra hồ sơ Binh bộ, Lễ Bộ, Hoằng Trị năm mười sáu ở Quảng
Tây từng có một tên hải tặc phương Tây mắc cạn, trang bị pháo trên
thuyền khác với Trung thổ ta, chỉ tiếc là không ai coi trọng, giờ pháo
bị tháo thành các linh kiện không tìm được, ta đã hạ lệnh chú ý, nếu có
hải tặc phương Tây lui tới, nhất định phải nghĩ các kiếm được pháo lên.
Thành Khởi Vận nhẹ nhàng nói:
- Thiên Tân, Ninh Ba, Tuyền Châu đã bỏ lệnh cấm mở biển, phân biệt thiết lập thuyền ti, hải quan nha môn, trong ba nơi, quy mô lớn nhất và giao
dịch nhiều nhất chính là bến cảng Ninh Ba, Cốc Đại Dụng đã phụng chỉ
xuôi nam chủ trì chuyện lạ phát sinh, tứ đại Thủy sư vốn là nội hải Thủy sư đang gây dựng cơ sở, hoa mầu tươi tốt... Nguyện vọng của đại nhân
gần như đều thực hiện được hết, thật đáng mừng.
Dương Lăng tĩnh lặng, nhẹ nhàng nói: - Việc này, rất nhiều thứ dựa vào
ngươi giúp ta bày mưu, nếu không chỉ dựa vào một mình ta chưa chắc đã
làm được, thật sự đa tạ ngươi, việc này công đức thiên thu muôn đời, ta
già rồi nhất định sẽ viết sách để hậu nhân ghi nhớ, có một vị nữ tử,
xuất hiện lập nhiều công lao.
Thành Khởi Vận trong lòng đau xót: - Nguyện vọng của ngươi tất cả đều
được thực hiện, nguyện vọng của ta ngươi có thể giúp ta thực hiện sao?
Ta là một nữ tử, đâu muốn cái gì là lưu danh thiên cổ, hậu nhân nhớ rõ?
Ta không thèm, chỉ thầm mong người trong lòng nhớ đến ta.
Nàng vừa nói đến đây thì bỗng nhiên cảm thấy tự ti cực độ, địa vị của
Dương Lăng càng cao, nàng càng cảm thấy khoảng cách hai bên xa không thể chạm tới, hiện giờ chỉ có thể mong ngóng ở lại bên cạnh hắn, ngày ngày
nhìn thấy hắn, trong lòng cũng đã thấy đủ rồi.
Nhưng hôm nay đại nhân cho gọi một mình mình là có ý gì đây?
Dương Lăng nam bắc đồng thời bắt đầu song song khởi động bỏ vốn lớn,
triều đình vừa mới đã trải qua chiến sự trúc hoàng lăng và đại đồng, căn bản không thể gánh vác khoản chi nặng như vậy, mà bất kể là thu hoạch
cải tiến hay thông thương lẫn nhau, ít nhất cũng phải sang năm mới có
thể thấy hiệu quả, bởi vậy phải trù tính biện pháp khác.
Tổ chức và thành lập đội tàu viễn dương, lôi kéo sĩ tộc Giang Nam, tham
gia nhà quyền quý, lấy ích lợi cộng đồng hình thành một ích lợi thể
khổng lồ, lấy thành quả củng cố giải hải thông thương ở Giang Nam thậm
chí toàn bộ Đại Minh, lợi dụng tài lực và mạng lưới quan hệ khổng lồ của họ để giảm bớt gánh nặng cho triều đình. Khiến cho tạo thuyền, thương
vận, Thủy sư mượn dùng sức dân tiến hành, để tránh ngân khố quốc gia
phải gánh quá nặng khiến kế hoạch thất bại, là nơi trước mắt Dương Lăng
cực kỳ coi trọng, chả lẽ y muốn phái mình về Giang Nam sao?
Trong lòng Thành Khởi Vận bối rối, mi mắt rũ xuống, thử nói: - Chỉ cần
đại nhân đạt được chí nguyện là tốt rồi, ty chức muốn biết... Đại nhân
chuẩn bị an bài Liên nhi cô nương thế nào, còn nữa, ty chức ở lại trong
triều hay về Giang Nam?
Dương Lăng suy nghĩ một chút nói: - Về Giang Nam đi.
Thành Khởi Vận sớm đoán được vài phần. Nhưng nghe Dương Lăng nói tuyệt
tình không hề giữ ý, trong lòng không khỏi đau khổ, ảm đạm cúi đầu nói: - Vâng, ty chức hết thảy nghe đại nhân an bài.
Dương Lăng vô cảm nói:
- Thần lén hỏi qua Tiêu Các Lão, trung hiếu trung hiếu, nam nhân nhậm
chức cho triều đình còn có thể để ý tới trung hiếu lưỡng toàn sao. Như
đoạt tình sĩ công vụ, Liên nhi hiếu kỳ chưa biết, nếu để nàng biết, lấy
hiếu đạo ngày thường trói buộc, tiên hoàng lại cực chú ý hiếu đạo. Ta sẽ cực kỳ bị động.
Giang Nam quá trọng yếu, Cốc Đại Dụng ta không yên lòng, sau này hai
kinh phải thường thường lui tới, dù sao Liên nhi cứ cách thời gian phải
xuất hiện trước mặt hàng xóm láng giềng. Mà công việc Giang Nam trừ
ngươi ra ta lại không yên lòng giao cho người khác, không bằng quay về
Giang Nam.
Hoá ra Dương Lăng cũng thường xuyên lui tới Giang Nam, vậy... chẳng phải là có nhiều hơn cơ hội một mình tiếp xúc? Thành Khởi Vận mở cờ trong
bụng, gương mặt mỉm cười ngọt ngào.
Trương Vĩnh hùng hồn khí phách hiên ngang đứng trước mặt Chính Đức, hai
đấm nắm chặt, gương mặt đỏ lên, lồng ngực phập phồng khiến Chính Đức
nhìn muốn bật cười. Vội vàng khuyên giải nói: - Ngươi đừng vội, có gì
gọi y tới hỏi là được, các ngươi đều là phụ tá đắc lực của trẫm, làm
loạn cái gì chứ?
Trương Vĩnh tức sùi bọt mép, uyển chuyển vạn phần nói: - Thằng nhãi Lưu
Cẩn càng lúc càng khốn khiếp, tự Hoàng thượng quyết định tứ trấn tổng
binh vào kinh thành sư, quân tiền do trong triều trích cấp, Lưu Cẩn lại
giả ngây giả dại. Không ngờ từ chối thánh ý. Đoạn tuyệt quân lương kinh
doanh, muốn lão nô phải đi tìm Dương đại nhân bàn bạc. Cái gì có thể
nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể?
Chính Đức suy nghĩ một chút liền đoán lời này quả là Lưu Cẩn nói, đó
cũng là nói nhảm, bắt đầu từ kinh doanh quan binh dời trú biên cương,
quân tiền vẫn do Hộ bộ đẩy Binh bộ, Binh bộ đẩy Ti Lễ Giám, rồi quay lại kinh doanh, nói cách khác, những người này còn đang dưới sự khống chế
của Trương Vĩnh, nơi dừng chân làm điều động.
Tứ trấn tổng binh vào kinh, ngoại trừ hành chính vẫn trực thuộc ở ngũ
quân phủ đô đốc, kỳ thật đồng đẳng với tư binh của Hoàng đế, cũng không
thuộc Binh bộ, ngũ quân phủ đô đốc quản hạt, mà là trực tiếp cống hiến
cho Hoàng đế, do Dương Lăng đảm nhiệm Thống soái. Cho nên trong triều
xúc động quyết định, quân tiền của những người này do trong triều trả,
cứ như vậy cũng tăng cường quan hệ giữa tứ trấn tổng binh và Hoàng đế,
Chính Đức đương nhiên cao hứng, không thể tưởng được Lưu Cẩn nhìn tứ
trấn tổng binh bị khống chế, mà chưa tức lồng lên.
Chính Đức ha hả cười nói:
- Lão Lưu là nhất thời nói nhảm, kinh doanh quan binh Ti Lễ Giám không
đẩy bạc thì ai đẩy? Huống chi hiện tại ti thuế giam đã giao trả lại cho y cùng Hộ bộ, lão Lưu làm việc vẫn rất nghiêm túc....
Y nói đến đây, Lưu Cẩn đã kích động chạy đến. Hiện tại tuy nói cùng là
Hộ bộ chưởng quản ti thuế nhưng dù sao cũng cảm thấy lưng cứng ngắc, so
với cung vua không có tư vị gì.
Lưu Đại Hạ, Mã Văn Thăng tạm rời cương vị công tác, kinh sư xuất hiện
một chỗ trống quyền lực lớn, rất nhiều quan viên đều băn khoăn xem
chừng, không biết sẽ quăng đến môn hạ nhà ai, nếu chẳng may bái sai bến
tàu, con đường làm quan nhưng sẽ chịu ảnh hưởng lớn.
Tâm phúc của Lưu Cẩn, Tùng Giang tài tử, tú tài thi rớt Trương Văn Miện
thấy Cử Dương nhập phủ, thấy mưu kế dẫn lửa hồng không hiệu quả liền
quyết định thay đổi sách lược, đóng vững đánh chắc, củng cố quyền sở hữu ruộng đất của Lưu Cẩn, dùng thế đè Dương Lăng, lúc này đem quyền lực
các phái trong kinh tận lực quấy nhiễu Lưu Cẩn chính là việc cấp bách.
Nhưng có Dương Lăng ở trong kinh thành, chỉ cần bên này vừa thoáng động, mưu sĩ tài ba dưới tay y sao có thể không chú ý? Huống chi còn có phái
Trương Thái, Lưu Vũ, Dương Lăng và Lưu Cẩn gió chiều nào xoay chiều đó,
ủy quyết không được, trong bọn họ cũng khó có người không để lộ tin tức
với Dương Lăng, vì thế Trương Văn Miện noi theo Dương Lăng, cũng chuẩn
bị kế điệu hổ ly sơn, dụng kế Tương Dương lăng để dời kinh thành.
Y đem chủ ý này tiết lộ cho Lưu Cẩn, Lưu Cẩn cũng biết là không tồi. Chỉ có điều nhất thời chưa thể tìm được ngự tiền tâm phúc, Uy Võ Hầu,
Thượng Tướng Quân dời kinh sư, cho nên hắn đã dặn tâm phúc bắt đầu sưu
tập tình báo ở các nơi trọng yếu, xem có cơ hội thừa dịp.
Lưu Cẩn ở trong nhà nghị vui vẻ, dường như bản kế hoạch tốt nhất đã bày
ra trước mắt, giờ nghe Hoàng thượng tìm mình thì vui vẻ chạy tới. Ai ngờ mới tới bên ngoài phòng thì vừa lúc nghe thấy câu khen ngợi "Lão Lưu
làm việc khá nghiêm túc" khiến y vô cùng vui mừng, kích động xông tới,
cười nói: - Lão nô tham kiến Hoàng thượng, vừa nghe Hoàng thượng kêu lão nô nên lập tức đến đây, ngài... .
Hắn còn chưa dứt lời, Trương Vĩnh đã tiến vào, "YAA.A.A.." Một tràng
tiếng thét chói tai, như "Đại bàng giương cánh" nhảy lên cao tới một
thước. Hung hăng vung một quyền đến, "Phanh" đánh thẳng đến quai hàm y.
Lưu Cẩn đặt mông ngồi dưới đất, mặt tím tím xanh xanh, vừa thấy là
Trương Vĩnh đánh mình, hai mắt mở trừng trừng còn muốn đột kích. Lập tức một thế "Hầu tử hái đào", nắm tay phản kích trở về.
Hai tên thái giám áo mãng bào đai ngọc, quyền thế ngút trời ở trước mặt
Chính Đức đánh nhau, Trương Vĩnh biết võ, lại đoạt tiên cơ liên tục đánh Lưu Cẩn, Chính Đức thấy vậy giận dữ, vỗ bàn quát to: - Dừng tay! Tất cả dừng tay! Còn ra thể thống gì?
Tuy nói phần lớn thời gian Chính Đức không thể tự mình giảng thể thống,
khiến thần tử không thể không nói, vừa thấy Chính Đức thực sự nổi giận,
Trương Vĩnh dùng đầu gối đập vào bụng Lưu Cẩn, sau đó bò lên.
Lưu Cẩn nheo đôi mắt sưng đỏ, "Xoẹt" một tiếng giật áo choàng xuống.
Trương Vĩnh thấy áo bị xé rách, đau lòng đá một cước, Chính Đức cả giận
nói:
- Trương Vĩnh dừng tay, không được đánh nữa.
Trương Vĩnh quay đầu, uyển chuyển nói: - Hoàng thượng, lão nô còn chưa
nói xong, lão nô đi tìm hắn lý luận. Không ngờ hắn ở bên trong đình dán
thông báo. Hiểu dụ các vệ sĩ cấm cung từ nay về sau không theo lão nô
tiến cung. Lão nô là Kinh doanh thống lĩnh, phụ trách tùy tùng bảo vệ an nguy của Hoàng thượng, nhưng ở Tử Cấm thành lại bị hắn làm nhục như
thế, mặt mũi cũng mất hết rồi.
Chính Đức thấy y xúc động phẫn nộ, vừa nói vừa trẹo quai hàm, tiếng động ba ba vang lên cũng hơi quá mức, không khỏi trừng mắt nhìn Lưu Cẩn,
quát: - Tất cả đứng lên, không cần đánh, đã bao nhiêu tuổi rồi, vì chút
chuyện như vậy mà cả ngày cãi nhau, không sợ người khác chê cười.
Chính Đức gọi hai người lên, khuyên giải an ủi một phen, trong lòng hai
người nén giận, nhưng trước mặt Chính Đức lại không dám biểu hiện ra
ngoài, chỉ có trợn tròn hai mắt, giống như gà trống nhìn nhau.
Chính Đức nhìn mà bất đắc dĩ, chợt nhớ tới Nhật sứ tiến cống, sau khi
tuyên bố bỏ lệnh cấm mở cửa biển thì đã nhiều ngày lục bộ như không
ngừng gửi báo cáo lên Báo Phòng xin chỉ thị, nhất thời không thoát nổi
thân, thực tưởng nhớ Đường Nhất Tiên. Thừa dịp hôm nay vô sự, không ngại để Dương Lăng đưa nàng tới Báo Phòng, bồi nàng đi xem hổ báo.
Về phần hai kẻ dở hơi này, Chính Đức nhìn hai người, nói: - Các ngươi
đều là người thân cận của trẫm, một lòng vì trẫm làm việc, sao lại nhất
thời hành động theo cảm tính tổn thương hòa khí? Như vậy đi, thừa dịp
cảnh xuân vừa đến, các ngươi đến đây cũng không cần đi nữa, ta gọi Dương Thị Độc mở tiệc tiệc rượu, các ngươi nở nụ cười xóa bỏ thù hận đi.
Lưu Cẩn và Trương Vĩnh đều dùng mắt gấu mèo khinh miệt nhìn sang, sau đó du quay đầu đi chỗ khác, mở miệng, bật hơi, nhẹ nhàng "Phì" một tiếng.
- Có phải Hoàng thượng gọi vị Đường cô nương kia đến Báo Phòng? Giải Ngữ vội hỏi.
- Ừ, xem ra Hoàng thượng vô cùng để ý tới nàng ta, tự mình dặn trên dưới Báo Phòng không được để lộ thân phận, nói hắn phải cùng Đường cô nương
xem hổ xem báo. Tu Hoa thản nhiên nói.