Ngược Về Thời Minh

Chương 235: Q.6 - Chương 235: Đại sứ lạp xưởng




Chính Đức đã đổi sang thường phục, xa giá vừa mới vào kinh thành liền lập tức rời đội ngũ, ra lệnh cho bọn Lưu Cẩn theo xa giá về cung, còn mình thì cùng Dương Lăng tản bộ ngoài đường. Đám Cẩm Y vệ cải trang thường dân bao quanh khắp bốn phía xung quanh làm nhiệm vụ bảo vệ.

Chính Đức hỏi:

- Ngày mai sứ giả Nhật Bản sẽ tới kinh thành phải không?

Dương Lăng đáp:

- Đúng thế, tâm phúc của thần đã theo bọn họ lên đường tới kinh sư, Hồng Lô Tự (*) cũng phái lễ quan đi nghênh tiếp rồi. Có điều Hoàng thượng không thể gặp được bọn họ nhanh như vậy đâu. Theo như lời Vương thượng thư của bộ Lễ, việc triều cống có những lễ nghi rất nghiêm ngặt, khi nào thì lên triều, mặc trang phục ra sao, động tác quỳ lạy và đứng dậy thế nào, rồi thì vị trí đứng, đường tiến đường lui cùng với các trình tự khi dâng cống phẩm đều phải được quy định rõ ràng. Quy định xong, sẽ huấn luyện sứ giả kỹ càng, nhất định phải đảm bảo rằng sẽ không để xảy ra sai lầm gì, tránh xuất hiện sơ suất trong buổi lễ tiếp kiến của Hoàng thượng.

(*鸿胪寺 [hóng lú sì]: Cơ quan lo việc tiếp đãi khách nước ngoài, giao tế với các nước)

Chính Đức thở dài than:

- Đúng là chàng nóng tính gặp ông lề mề.

Dương Lăng cười đáp:

- Hoàng thượng không cần phải nôn nóng. Những việc như xây dựng thủy quân, ti Thị bạc, nha môn hải quan cùng với tổ chức thương đoàn duyên hải,… rốt cuộc đều phải cần đến bệ hạ quyết định; những thứ khiến người phải bận rộn thật sự là nhiều lắm. Còn về sứ đoàn Nhật Bàn, khi đã đến đây thì sứ mệnh của bọn họ cũng xem như hoàn thành rồi. Chúng ta tiếp kiến thế nào, dùng quy cách gì để tiếp kiến, cứ giao cho bộ Lễ lo hết là được.

Bây giờ việc Hoàng thượng nên quan tâm là chọn ai cho chức thượng thư bộ Lễ và bộ Binh. Hai nha môn này một thì quản võ tướng, một thì quản văn quan, là những nha môn quan trọng nhất của triều đình. Văn võ là cánh tay phải tay trái của Hoàng thượng, nhất định không được qua loa.

Chính Đức cau mày hỏi:

- Theo như ái khanh thấy, trong triều những ai có thể đảm nhận được hai chức thượng thư này?

Dương Lăng đâu dám tùy tiện tiến cử, chỉ đành mập mờ trả lời:

- Ngày mai Hoàng thượng có thể triệu kiến ba vị Đại học sĩ. Bọn họ hiểu rõ các quan viên trong triều như lòng bàn tay, nhất định có thể chọn được những người thích hợp.

- Cũng tốt!

Chính Đức gật đầu đồng ý. Ngay sau đó hắn chợt khụt khịt mũi, mừng rỡ kêu lên:

- Đây là mùi gì ấy nhỉ? Thơm quá, đi, qua bên đó xem sao!

Nơi góc đường phía trước có một quầy hàng nhỏ. Trước quầy bày một chiếc nồi sắt, bên trong là những lát lạp xưởng đỏ tươi lóng lánh dầu mỡ khiến người ta nhìn mà phát thèm. Thì ra đây là quầy bán món lạp xưởng nổi tiếng của Bắc Kinh.

(*: 灌肠 guànchang Xúc xích kiểu Trung Hoa, còn gọi là lạp xưởng. Biên tập chọn từ “lạp xưởng” cho gần gụi.)

Món này bắt đầu thịnh hành từ đầu thời Minh. Trong lòng lợn được nhồi hơn chục loại nguyên liệu với gia vị như bột mì, bột gạo lên men, đinh hương, đậu khấu để lên mem tự nhiên cho chín. Khi ăn, luộc sôi rồi cắt thành từng lát rán trong mỡ heo, sau đó lại rưới lên trên một ít nước chấm, thơm ngát mà ngon giòn.

Chính Đức nào đã từng nhìn thấy món ăn thế này, vừa ngửi mùi thơm đã muốn nếm thử ngay. Mười mấy gã thị vệ vội vàng chạy đến giành chỗ ở quầy hàng, những người còn lại thì phân tán ra xung quanh, Chính Đức và Dương Lăng ngồi ở giữa, gọi lên hai đĩa lạp xưởng. Sau đó hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Dương Lăng sớm đã hiểu rõ tính cách của vị tiểu hoàng đế này rồi. Y tinh lực dồi dào, cũng có chí hướng lập sự nghiệp lớn một phen, chỉ là lòng ham chơi còn nặng, muốn bắt y ngồi lại một chỗ nghiêm túc suy nghĩ chuyện gì đó thì khó khăn vô cùng. Cứ vừa đi chơi vừa bàn bạc thế này, hiệu suất lại còn cao hơn hẳn.

Các vị lão thần trong triều đều cho rằng đã làm Hoàng đế rồi, lẽ dĩ nhiên phải là một bậc thánh nhân trời sinh, trước giờ chưa có ai coi Hoàng đế như một thiếu niên ham chơi bình thường cả.

Sở dĩ Dương Lăng có thể làm việc thuận lợi với Chính Đức là vì Chính Đức cực kỳ tín nhiệm y, sau mấy lần xảy ra chuyện lớn, hắn càng ngày càng coi Dương Lăng như là người mình có thể tin cậy nhất; nhưng hơn hết, Dương Lăng còn rất biết cách lợi dụng đặc điểm tính cách của người trẻ tuổi, từ đó bốc thuốc đúng bệnh, hai người rất hợp ý.

Thế là hai vua tôi cứ thế ngồi bên đường nhìn dòng người qua lại nườm nượp, vừa ăn lạp xưởng vừa nói về chuyện triều đình. Dương Lăng chậm rãi nói về các biện pháp để xây dựng thủy quân, chẳng hạn như tướng lĩnh thủy quân phải được thay đổi luân phiên theo định kỳ, thủy quân thì chia thành bốn hạm đội Bắc Hải, Đông Hải, Nam Hải và Nội Hải để kiềm chế lẫn nhau. Sau đó y lại nói đến việc xây dựng ba xưởng đóng thuyền lớn ở Kim Lăng, sông Tùng Hoa và Tuyền Châu, rồi thì thiết lập ti Thị bạc và nha môn hải quan, một cái để thiết lập chế độ thuế má và kiểm tra việc thu thuế, một cái thu thuế. Qua đó các quan niệm về thuế khóa lặng lẽ được truyền vào đầu Chính Đức, khiến trong đầu hắn dần dần hình thánh khái niệm rõ ràng về nguồn lực của quốc gia.

Lúc này trong Báo Phòng, Giải Ngữ, Tu Hoa đang đứng trên đài Hổ Trì vứt một con gà trống xuống dưới hố. Bốn con hổ đang uể oải nằm dài đột ngột nhảy bật dậy gầm lên thật lớn, lao thẳng về phía con gà trống.

Con gà trống đáng thương chỉ kịp vỗ cánh kêu lên một tiếng đã bị một con hổ nhảy vọt lên ngoạm chặt. Mấy con hổ còn lại hậm hực quay đầu bỏ đi, rồi lại tiếp tục nằm bò xuống đất sưởi nắng.

Giải Ngữ ngạc nhiên hỏi:

- Con hổ này là vua trong đám hổ ư? Sao mấy con kia đều không tranh giành với nó vậy?

Một thái giám nhỏ tuổi đứng cạnh cười hì hì trả lời:

- Cô nương có điều không biết, hổ là vua của muôn thú, tính tình cực kỳ cao ngạo. Con mồi đã vào đến miệng con hổ khác rồi, cho dù bọn chúng có đói bụng cũng không thèm để ý đến đâu.

Tuy Giải Ngữ, Tu Hoa đã lang bạt giang hồ nhiều năm nhưng dù sao cũng chưa từng nuôi loài dã thú to lớn thế này bao giờ, trong gánh xiếc hồi trước cùng lắm cũng chỉ nuôi mấy con ngựa, mấy con khỉ mà thôi. Hai người tò mò nhìn xuống phía dưới, quả nhiên, con hổ vừa giành được chú gà trống vẫn đứng nguyên tại chỗ ăn tươi nuốt sống con mồi, lũ hổ còn lại đều chẳng thèm nhìn ngó đến chút nào.

Giải Ngữ không kìm được thoáng nhếch mép cười giễu cợt:

- Chỉ là loài thú hoang mà cũng bày đặt để ý đến uy phong của bậc vương giả này nọ! Nếu để chúng đói đến mức cả cọng cỏ cũng không có mà ăn, rồi xẻ thịt cốt nhục thân sinh của nó bỏ vào nồi nấu cho nó ăn, nó còn giữ được cái thứ gì là sự cao ngạo của vua trong muôn thú nữa không? E là đến lúc đó mãnh hổ cũng sẽ biến thành một con chó thôi!

Chú thái giám trẻ con nào ngờ cô gái thường ngày vẫn luôn tươi cười ngọt ngào này lại có thể phát biểu những lời đáng sợ như vậy, không kìm được hơi ngẩn người. Tu Hoa nhân lúc xoay người, khẽ hích nhẹ vào vai Giải Ngữ, Giải Ngữ lập tức im miệng không nói gì thêm.

Trên con đường nhỏ dẫn vào khu rừng phía trước có một người hầu xách thùng nước đi ra. Nhìn thấy, Tu Hoa lập tức sáng rực đôi mắt, vội vàng yêu kiều kêu lên:

- Ngươi dừng lại một chút, bản cô nương muốn rửa tay. Ấy, mấy người các ngươi cứ đợi ở đó thôi, không cần hầu hạ nữa!

Rồi ả kéo Giải Ngữ, hai người vội vã chạy tới. Bọn họ vừa cầm chú gà trống, trên tay hơi có mùi, muốn rửa tay cũng là chuyện bình thường, những thái giám tùy tùng đều dừng lại chờ đợi bên cạnh Hổ Trì.

Hai người đi đến bên con đường nhỏ, khom người xuống vốc nước rửa tay. Gã tạp dịch xách nước ngó nghiêng thấy bên cạnh không có ai, liền thấp giọng nói:

- Tiểu nhân tới báo tin. Trong cuộc chiến ở trạm Kê Minh, Dương Gia Bình đã bị người Thát Đát càn quét sạch bách, người già còn lại trong tộc không nhiều, đến tộc phổ cũng đã bị mất.

Nghe những người nhà họ Dương còn sống nói bọn họ cũng có hai nhà bà con xa họ Đường, có điều không hề liên quan gì đến chi của Dương Lăng. Ả Đường Nhất Tiên này mười phần đáng nghi, không chừng là mỹ nhân kế mà Dương Lăng bày ra nhằm khống chế Hoàng đế. Tam thiên sư bảo Hoàng đế hết sức say đắm cô gái này, một khi ả vào trong cung thì sẽ rất bất lợi cho các cô, còn địa vị của Dương Lăng thì sẽ vì thế mà càng thêm vững chắc, có hại rất lớn cho bản giáo.

Tu Hoa vừa nhẹ nhàng vốc nước rửa tay, vừa lén cất tiếng hỏi:

- Tam thiên sư định thế nào đây?

Gã tạp dịch kia khẽ liếc ngang dòm quanh, rồi hạ thấp giọng:

- Chúng ta không thể tiếp cận Dương phủ, không cách nào ra tay. Hoàng thượng đã thích ả như thế, vậy các cô hãy nghĩ cách bảo Hoàng thượng đưa ả tới Báo Phòng, sau đó dùng… Chỉ cần moi ra được lý lịch của ả, nếu đúng như dự đoán của chúng ta thì trong giáo sẽ có người xúi giục đám Quách Huân dâng tấu lên triều đình.

Tìm một cô gái có lý lịch mơ hồ mạo nhận là thân quyến để tiếp cận Hoàng thượng, mưu đồ hiểm ác. Dù y quyền thế nghiêng trời đi chăng nữa, tội danh này ít nhất cũng phạm vào hai tội là khi quân và mê hoặc Hoàng thượng. Dù y không chết cũng sẽ bị lột mất một lớp da.

Thấy mấy tiểu thái giám đã không chờ được nữa sốt ruột đi tới, hắn lại vội vàng xách thùng nước lên, cao giọng chào:

- Tiểu nhân đi đây!

Nói xong liền vội vã đi thẳng. Giải Ngữ, Tu Hoa hơi đưa mắt nhìn nhau, rồi cũng thản nhiên rẩy những giọt nước trên tay đi, xoay người đi ngược trở về.

* * *

Từ sau khi rời hoàng cung, đúng thực Chính Đức rất tiêu dao tự tại, hết sức thoải mái. May mà tuy ham chơi nhưng hắn cũng biết việc nước không thể chậm trễ, mỗi ngày vẫn sai ti Lễ Giám đem những tấu chương quan trọng tới Báo Phòng để phê duyệt.

Thấy trời đã sắp tối, Chính Đức cũng hết hứng dạo chơi, lại nhớ hôm nay còn có tấu chương chưa phê duyệt, nên liền đứng dậy quay về Báo Phòng, Dương Lăng đi theo hộ tống hắn đến tận nơi. Y lại nhớ ngày mai sứ đoàn của Nhật Bản sẽ vào kinh, Thành Khởi Vận cũng đi theo sứ đoàn trở về, hơn nữa chuyện này còn là do một tay mình xúc tiến mà nên, đến lúc đó nhất định phải nghênh tiếp, cứ nên nghỉ ngơi sớm một chút thì hơn. Vì vậy y bèn lập tức cáo từ rời đi.

Dương Lăng đi đến hành lang phía trước cửa chính của Báo phòng, còn chưa ra khỏi cửa đã gặp một tiểu thái giám đang đi tới. Tiểu thái giám đó nhìn thấy y thì không khỏi mừng rỡ gọi:

- Dương đại nhân!

Dương Lăng thấy y lạ mặt, không kìm được nghi hoặc hỏi:

- Vị công công này là?

Tiểu thái giám đó vội vàng thi lễ, đáp:

- Nô tì là Tiểu Đinh Tử ở phủ của Công chúa Vĩnh Thuần, từng gặp đại nhân mấy lần trong cung. Ngày đó Hoàng hậu nương nương “thân tàm”, người đỡ Công chúa xuống kiệu ngoài cửa cung chính là nô tì.

Dương Lăng làm sao nhớ nổi một tiểu thái giám đỡ Công chúa xuống kiệu từ tít hôm nào đó, nhưng vẫn cười bảo:

- À… Bản quan nhớ rồi, sao công công lại tới Báo Phòng vậy? Là điện hạ bảo công công tới sao?

Dương Lăng vừa mới hỏi như vậy, thái giám Tiểu Đinh Tử lập tức tỏ ra giận dữ. Gã là người hầu theo sát bên cạnh Vĩnh Thuần, mấy lần gặp Dương Lăng đều thấy vị đại nhân này và Công chúa điện hạ có nói có cười, mà việc đón Công chúa đi Kế Châu du lịch cũng là do y sắp đặt, quan hệ giữa hai bên hiển nhiên cực tốt. Huống chi Vĩnh Thuần vốn đã dặn gã nếu có nhìn thấy Dương Lăng thì cũng phải dặn dò y một phen.

Tiểu Đinh Tử xắn tay áo lên, hậm hực đáp:

- Dương đại nhân, hai vị Công chúa theo thánh giá đến Kế Châu vui chơi, nào ngờ sau khi trở về La tổng quản của phủ nội vụ lại đi tố cáo với Hoàng hậu nương nương, nói rằng hai vị Công chúa không tuân theo quy định mà tự động xuất cung, cần trừng phạt thật nghiêm. Bây giờ phủ Nội vụ đã cắt bớt tiền chi tiêu hàng tháng của Công chúa, số người hầu trong phủ giảm một nửa, đến lượng nến thắp mỗi tối cũng nói rõ là chỉ được thắp mấy cây, Công chúa đã tức đến phát khóc rồi đấy.

Nhưng Hoàng hậu nương nương lại phái nữ quan của ti Thượng cung tới, không cho công chúa ra ngoài, nói là phải cấm túc mười ngày. Công chúa bèn phái nô tì ra ngoài đi tìm Hoàng thượng để tố cáo.

Đúng rồi, Công chúa còn dặn đại nhân phải cẩn thận, không chừng La tổng quản sẽ còn gây phiền phức cho ngài nữa đấy.

La Tường ư? La Tường là kẻ làm mọi việc vì lợi ích, lá gan lại nhỏ, sao hắn dám chủ động yêu cầu trừng phạt Công chúa nhỉ? La Tường và Lưu Cẩn đi lại rất gần, phủ Nội vụ lại nằm dưới quyền quản hạt của ti Lễ Giám…

Dương Lăng chợt hiểu ra, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút tức cười: “Cái lão Lưu Cẩn này vì đố kỵ mà sinh ra căm hận mình, bây giờ ngay đến người trong hoàng tộc qua lại gần gũi với ta cũng căm hận luôn, đúng là tầm nhìn hạn hẹp. Lần này ngoài việc lão ta đắc tội với hai vị Công chúa và khiến Thái hậu sinh lòng chán ghét ra, thì còn có tác dụng gì nữa nhỉ? Tạo được quan hệ với cô bé Hoàng hậu kia sao?”

Y khẽ lắc đầu với vẻ không tán đồng cho lắm, trong lòng thầm đoán Chính Đức hay tin rồi cũng sẽ không vì chuyện này mà quay về tìm Hoàng hậu gây rối làm gì. Bản thân Chính Đức cũng thường xuyên bị bá quan mắng cho tơi tả, bây giờ chẳng qua Công chúa chỉ bị cấm túc mười ngày, cắt bớt tiền chi tiêu hàng tháng, gã ắt sẽ chẳng buồn để chuyện này vào lòng.

Dương Lăng vừa nghĩ như vậy, đang định xua tay bảo tiểu thái giám đó đi vào, trong lòng chợt giật thót mình: Không đúng, Lưu Cẩn tuy quả thực không phải kẻ đại tài, nhưng dù gì thì cũng không đến mức không nhìn ra được sự được mất trong chuyện này như thế, huống chi bên cạnh hắn còn có mấy tên quân sư quạt mo, há lại đi một nước cờ thối như vậy?

Hắn làm thế này rõ là một mũi tên trúng hai đích!

Công chúa là do mình đưa ra ngoài, bây giờ Công chúa bị Hoàng hậu trừng phạt nặng, còn mình thì bó tay chẳng có cách nào, người khác nhìn vào sẽ có suy nghĩ thế nào chứ? Mấy người Khâu Tụ, Ngụy Bân, Cao Phượng kia tuy chẳng được Chính Đức coi trọng lắm, nhưng chút quyền lực nắm trong tay ít nhiều cũng có chút tác dụng, một khi tụ tập lại quyết không thể coi thường.

Mình và Lưu Cẩn hiện đều đang cố gắng lôi kéo những người này, nếu mình để mặc cho Công chúa bị trách phạt và coi đó là một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, những người kia sẽ có suy nghĩ như thế nào chứ? Liệu bọn họ có nghiêng về phía Lưu Cẩn không đây?

Mà càng âm hiểm hơn là nếu việc đường đường Công chúa Đại Minh, em gái của Hoàng thượng chịu trừng phạt biến thành sự thực, vậy chứng tỏ rằng lần ra ngoài vui chơi này của bọn họ là vượt ra ngoài qui định. Đến Công chúa cũng đã bị trừng phạt rồi, mình lại có thể không bị phạt được hay sao?

Vốn việc mình phong lưu háo sắc, khinh nhờn lễ chế cung đình được xây dựng dưới tiền đề là bá quan chỉ tố cáo một mình mình, nhằm mục đích mình buông dần quyền lực trong phạm vi bản thân vẫn có thể khống chế một cách có kế hoạch. Nếu bây giờ tội danh của Công chúa biến thành sự thực, như vậy quyền chủ động sẽ không còn nằm trong tay mình nữa, đến lúc đó thứ phải nhường ra có lẽ không chỉ là quyền thu thuế nữa, mà sẽ còn bao gồm cả binh quyền.

Dương Lăng không khỏi bừng bừng lửa giận, đến La Tường mà cũng dám có gan ám hại mình, thật đúng là người tốt dễ bị ức hiếp. Không cho hắn một bài học nhớ đời khiến hắn tơi bời hoa lá thì lũ tôm tép đang rục rịch muốn hành động chỉ sợ sẽ càng ngày càng nhiều. Ai mà dư thời gian để ngày ngày đi ứng phó với quỷ kế của bọn chúng chứ!

Thủ đoạn dạy dỗ mấy kẻ tiểu nhân như thế này mà Dương Lăng y lại thiếu hay sao? Không phải không có, mà là không muốn làm. La Tường đã tự đưa mình đến cửa để thử đao như vậy, cứ coi hắn như con gà dùng để dọa khỉ cũng tốt!

Dương Lăng ngẫm nghĩ xong xuôi, không khỏi cười lạnh một tiếng, gọi Tiểu Đinh Tử lại dặn dò mấy câu. Tiểu Đinh Tử nghe xong liền gật đầu lia lịa, tạm thời tránh vào căn phòng nhỏ ở ngay cạnh hành lang, còn Dương Lăng thì xoay người đi ngược trở vào.

Y biết Hoàng thượng đã dọn đến Báo Phòng, trở nên xa xôi khó gặp với rất nhiều nha môn quan lại trong cung. Vì để tránh việc lâu ngày không gặp Hoàng thượng mà bị xa lánh, mỗi ngày La Tường đều vin mấy cớ như tâu trình về việc chi tiêu cho ngự thiện và Báo Phòng để đến gặp Hoàng thượng, hỏi han ân cần một hồi.

Tập công công, tổng quản phòng Ngự thiện phục dịch Hoàng thượng, là thân tín của Miêu Quỳ, biết rõ quan hệ giữa Miêu Quỳ và y. Người này cũng theo Hoàng thượng dọn đến Báo Phòng, chuyên phụ trách vấn đề ăn uống của Hoàng thượng. Dương Lăng đi thẳng đến ngự thiện phòng gặp Tập công công, cùng hắn mưu tính bàn bạc một lúc lâu rồi mới đi tới chỗ Hoàng thượng.

Lúc này La Tường cũng đã tới, nhìn thấy Dương Lăng thì không khỏi hơi chột dạ. Tuy sau lưng hắn còn có chỗ dựa là Lưu Cẩn, nhưng thủ đoạn cùng với địa vị trước mặt Hoàng thượng của Dương Lăng hắn biết rất rõ ràng, nếu Dương Lăng biết hắn đang có ý xấu với y, hậu quả thực khó mà tưởng tượng được.

Dương Lăng liếc nhìn hắn cười tủm tỉm, giọng hết sức thản nhiên:

- La công công, lâu lắm không gặp rồi nhỉ!

Chính Đức đang ngồi vừa ăn vặt vừa xem tấu chương, thấy Dương Lăng quay trở lại thì không kìm được ngạc nhiên hỏi:

- Sao Dương khanh còn quay lại làm gì thế?

Dương Lăng mỉm cười trả lời:

- Hoàng thượng, ngày mai là sứ đoàn Nhật Bản sẽ vào kinh. Việc lựa chọn đại sứ vốn là do bộ Lễ phụ trách, nhưng nghe nói người Oa dã man, sứ đoàn vào kinh có mang theo rất nhiều võ sĩ. Năm xưa Túc Lợi Nghĩa Mãn (Ashikaga Yoshimitsu) mấy lần phái sứ đoàn đến nước ta, từng xảy ra chuyện võ sĩ Nhật Bản say rượu gây sự, chúng ta bắt lại cũng khó mà thả ra cũng khó, hết sức phiền phức. Thần nghĩ, có lẽ trong đội ngũ nghênh tiếp chúng ta nên cấy vài vị thị vệ đại nội võ công cao cường vào, một khi có kẻ gây chuyện là lập tức có thể bắt lại, đề phòng chuyện trở nên rắc rối.

Chính Đức cất tiếng khen:

- Khanh suy nghĩ chu đáo lắm, cứ làm như vậy đi! Người bên cạnh trẫm khanh thích chọn thế nào cũng được.

- Vâng!

Dương Lăng đáp lời đoạn lùi sang bên cạnh.

Y nhìn tên La Tường ân cần hỏi han Hoàng thượng xem ăn uống có hợp khẩu vị không, còn cần phủ nội vụ làm thêm những món gì, rồi y chợt hờ hững chen vào một câu:

- La công công vừa nhắc đến vấn đề ăn uống, bản quan lại chợt nhớ đến chuyện này. Có một loại đồ ăn tên là lạp xưởng rất ngon, thơm mà lại giòn. La công công nên phái người chuẩn bị thường xuyên cho Hoàng thượng dùng.

Chính Đức vừa nghe thế liền nhớ lại ngay, vội vàng bảo:

- Đúng đúng đúng! Cứ làm như vậy đi, không chừng lúc nào đó trẫm lại muốn ăn đấy.

La Tường cũng biết là có loại đồ ăn vặt này, chỉ là không ngờ Hoàng thượng cũng thích ăn, liền vội vàng cung kính “vâng” một tiếng. Vì có Dương Lăng ở trong phòng nên hắn không khỏi chột dạ, cứ luôn cảm thấy thiếu tự nhiên, sau khi cười trừ mấy tiếng liền mượn cớ bận việc cáo từ lùi ra.

Sau khi ra ngoài La Tường lập tức đi tới ngự thiện phòng tỉ mỉ dặn dò lại việc mà Hoàng thượng vừa yêu cầu. Vốn dựa vào sự tin tưởng của Hoàng thượng nên hắn mới có vị trí hôm nay, đối với việc hầu hạ Hoàng thượng tất nhiên không dám sơ suất chút nào.

Vị Tập công công đó béo ục béo ịch, nhưng đầu óc lại rất nhạy bén. Việc quan viên phủ nội vụ ăn chẹt tiền của Hoàng thượng vốn đã thành lệ, thường ngày La Tường cũng chấm mút được không ít. Lúc này nghe nói Hoàng thượng muốn ăn lạp xưởng, dưới sự dụ dỗ của Tập công công, vô hình trung La Tường đã rơi vào cạm bẫy được bày sẵn cho hắn. Rốt cuộc, sau khi nghe tới số bạc có thể ăn bớt được, La Tường không khỏi cả mừng, vỗ vai Tập công công khen:

- Lão Tập này, khá lắm khá lắm! Ngày mai ta sẽ cho điều bạc tới, chuyện này quyết định như vậy đi.

Tiểu Đinh Tử vốn nấp trong căn phòng gần cổng, vừa thấy La Tường đã rời đi liền lập tức nhảy ra, chạy vụt đến tẩm cung của Hoàng thượng.

Vị tiểu thái giám này vốn có sở trường nói năng phóng đại, thêm vào đó bên cạnh còn có một gã kiếp trước chuyên nghề xúi người ta móc tiền dưỡng lão ra mua bảo hiểm như Dương Lăng, thảm trạng của hai vị Công chúa lập tức được miêu tả đến là thê thiết, khiến người nghe không thể kìm được nước mắt lã chã tuôn rơi.

Thoạt tiên Chính Đức còn cười khì khì chẳng hề để tâm. Dù sao hai vị muội muội thường ngày cũng đều ở trong cung cấm chẳng có chốn nào mà đi, muốn cấm túc mấy ngày thì cứ cấm mấy ngày, có ảnh hưởng gì đâu? Nhưng sau khi nghe nói quan viên của phủ Nội Vụ chạy đến chỗ hai vị ngự muội “ngông nghênh ngang ngược” mang đi một nửa số thị tì cung nữ, còn cắt bớt tiền chi tiêu hàng tháng, hại cho hai vị muội muội thương tâm tột độ, sắc mặt hắn đã dần dần biến đổi.

Cuối cùng khi nghe nói bây giờ sắc trời đã tối mà trong cung của ngự muội bị hạn chế số nến được thắp, nghĩ tới cảnh muội muội phải ngồi trong một tòa cung điện tối tăm u ám, đến việc dùng bữa cũng có nhiều điều bất tiện, mối tình thủ túc lập tức trào dâng, sống mũi đã cay cay từ lúc nào chẳng rõ.

Dương Lăng đứng bên cạnh thở dài, đế thêm:

- Ôi, không nhìn mặt sư thì cũng phải nhìn mặt phật chứ! Hoàng hậu nương nương muốn chấp hành quy củ trong cung chẳng qua chỉ là làm ra vẻ một chút, tránh cho các vị Hoàng phi, Công chúa khác học theo. Câu nói cắt giảm chi tiêu ấy vốn còn cần ngẫm nghĩ, cắt giảm bao nhiêu, cắt giảm thế nào, kẻ làm nô tì còn không hiểu hay sao? Phủ nội vụ lại cáo mượn oai hùm, thế này rõ ràng là biến tướng thành gây khó dễ cho Hoàng thượng. Ai bảo lần này Công chúa là do Hoàng thượng dẫn ra ngoài, chưa có sự phê chuẩn của Hoàng hậu và phủ Nội Vụ chứ?

Chính Đức nghe thế lập tức bừng bừng nổi giận, đập mạnh xuống bàn đánh “bộp” một cái, mắng lớn:

- Tên khốn La Tường này, ở trước mặt trẫm thì ngoan ngoãn như một con chó, không ngờ ở sau lưng trẫm lại ngang ngược như vậy, đến cả ngự muội của trẫm mà cũng dám ức hiếp, nội khố của trẫm lại khốn cùng đến mức ấy rồi hay sao? Bắt ngự muội trẫm phải chịu cảnh khổ sở như vậy! Uổng cho trẫm còn… còn tin tưởng hắn như thế!

Chính Đức mắng lớn không ngừng, đúng lúc ấy Tập đại tổng quản của ngự thiện phòng chợt vác cái bụng lớn tươi cười chạy vào, xoa xoa đôi tay béo núc ních đầy mỡ thưa:

- Hoàng thượng! La tổng quản vừa dặn dò rằng Hoàng thượng thích ăn lạp xưởng, nhưng nô tì không biết lúc nào thì Hoàng thượng muốn ăn. Nếu là hôm nay nô tì sẽ lập tức phái người ra ngoài quầy hàng phía trước Báo Phòng mua một ít về đây, thứ đó tuy chỉ chừng mười văn tiền một cây, nhưng lại không để lâu được. Nếu Hoàng thượng muốn ăn xúc xích do ngự thiện phòng làm, chắc còn phải đợi thêm một chút, chỉ chừng gần nửa tháng nữa là xong thôi.

- Hả? Gần nửa tháng ư? Tập công công, các vị mua ít nguyên liệu về làm mà cần phải tốn thời gian như vậy hay sao? Việc của Hoàng thượng chớ nên chậm trễ như vậy chứ!

Dương Lăng cố ý hỏi.

- Nào nô tì có dám! Dương đại nhân không biết, La tổng quản đã dặn dò rồi, cần phải xây thêm một ngự thiện phòng mới để chuyên làm lạp xưởng, lại cần bố trí hai vị tổng quản và phó tổng quản rồi tìm thêm một đám đầu bếp tạp dịch, dù thế nào thì cũng phải gần nửa tháng mới xong được. La tổng quản nói ngày mai sẽ điều tạm ba vạn lượng bạc đến để chuẩn bị…

Vốn Chính Đức chẳng biết mấy về chuyện nấu nướng, cũng chẳng có khái niệm gì vật giá thị trường, nhưng vừa nghe Tập công công nói một cây xúc xích có mười văn tiền, vậy mà gã súc sinh kia lại đòi tốn những mấy vạn lượng bạc để xây dựng rồi còn tìm thêm đầu bếp. Chỉ là mấy cây xúc xích mà thôi, có cần phải lãng phí như vậy hay không chứ? Đây rõ ràng là tham ô một cách trắng trợn!

Chính Đức nghe xong thì đùng đùng nổi giận, tiện tay cầm cái chặn giấy trên bàn quăng mạnh xuống đất, một khối ngọc đẹp cứ như thế vỡ tan thành từng mảnh vụn. Hoàng đế nhà ta trợn trừng mắt gầm lên:

- Hay cho tên La Tường, đúng là giỏi lắm! Truyền chỉ! Truyền chỉ! Lập tức cách chức tổng quản phủ nội vụ của của La Tường, điều tra triệt để tất cả sổ sách phủ nội vụ. Cái tên… cái tên khốn này, trẫm sẽ phong cho hắn chức đại sứ lạp xưởng, sau này chỉ chuyên đảm nhận việc chạy ra quán cơm trước cửa mua lạp xưởng về cho trẫm thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.