- Nếu như xóa bỏ mua bán triều cống, không hạn chế cống sứ và số lượng
cống phẩm, để dân chúng tự do đi lại, tăng cường giao dịch giữa triều
đình của ta và Thiên triều, thẳng thắn mà nói, chúng ta vô cùng tán
đồng, nhưng có một số việc chúng ta vẫn đang lo lắng
Đại Nội Nghĩa Dũng bưng chén lên nhấp một ngụm: - Hôm nay ta và hai vị
đại nhân thẳng thắn với nhau, tại hạ ăn ngay nói thật. Ta lấy một ví dụ, việc hợp tác mua bán trước kia, triều đình Đại Minh luôn ban cho triều
đình ta thực sự là hậu hĩnh, nhưng còn lâu mới có thể thỏa mãn nhu cầu
của triều đình chúng ta.
Suy xét vấn đề này, khi chúng ta triều cống cho Đại Minh, cống sứ thường thường mang theo rất nhiều hàng hóa, bán cho phú thương ở các vùng như
Tô Châu, Hàng Châu, Kim Lăng, nhưng những phú thương này lại lấy đủ loại lý do để khất không trả các khoản nợ. Vì để đòi lại tiền nợ, triều đình của ta không thể không dùng thuyền để đi lại, thậm chí còn kiện lên cả
Sứ ti nha môn, nhưng vẫn không nhận được quyền bảo hộ. Tại hạ muốn hỏi,
nếu như để dân chúng tự do thông thương, Đại Minh sẽ làm thế nào để bảo
vệ quyền lợi của thương nhân nước ta?
Dương Lăng thản nhiên cười với Đại Nội Nghĩa Dũng: - Vấn đề này, chúng
ta đã nghĩ tới. Trên thực tế, một khi tự do thông thương, thì số lượng
thương nhân của Đại Minh đi Đông Doanh cũng nhất định không ít, cho nên
chúng ta quyết định: Thứ nhất, xây dựng hệ thống quan lại nha môn chuyên trách, lập ra luật chuyên về hàng hải, luật thông thương để đảm bảo
quyền lợi cho thương nhân hai nước. Đương nhiên, quý quốc cũng phải
thiết lập bộ nghành như vậy để che chở, bảo vệ lẫn nhau, mà pháp luật
được đưa ra cũng đều cần có sự thống nhất của các nhà lập pháp hai nước.
- Còn nữa! Vương Hoa cũng hạ thấp người, nói: - Để đảm bảo quan lại và
nha môn chấp pháp theo lẽ công bằng, quý quốc có thể phái ra sứ thần
thường trú, đóng tại kinh sư của chúng ta cũng như hai bên cùng nhau cam kết giám sát chặt chẽ nha môn chấp pháp. Nếu như có hành vi xử sự bất
công, thì người làm sứ thần có quyền tố cáo lên nha môn cấp trên, có thể là Tam ti nha môn, thậm chí cũng có thể tố cáo với hoàng đế bệ hạ.
Đương nhiên, chúng ta sẽ phái ra đặc sứ trú tại quý quốc, phụ trách công việc quan sát, đảm bảo quyền lợi bình đẳng giống như vậy.
Vương Hoa nói xong, cùng Dương Lăng nhìn nhau và cười. Kinh tế, vĩnh
viễn phải có chính trị và luật pháp làm chỗ dựa, ý kiến này của Vương
Hoa hợp tình hợp lý, Đại Nội Nghĩa Dũng trong lòng rộng mở, không khỏi
gật đầu liên tục.
Hắn lại không biết, Thiên triều Đại Minh với ánh mắt luôn để cao quá
đầu, vốn không để những nước nhỏ vào mắt, khi đưa ra đề nghị này kì thật còn có mục đích khác. Đại Minh hoàn toàn không biết tình hình của hoàng thất Đông Doanh, sự hưng suy của Mạc Phủ cũng như năng lực khống chế cả nước của họ, còn có thái độ chính trị của một vài bá chủ hùng mạnh của
Cửu Châu nữa. Đây căn bản chính là kiến thức nông cạn.
Trong tình hình như vậy, ngay cả chính chủ đều tìm không chính xác, muốn hợp tác, nhất là hợp tác về quân sự, căn bản chính là ảo tưởng. Dương
Lăng đề xuất phái ra đại sứ thường trú, lấy quan lại của lục bộ làm quan văn, xưởng vệ Đông Xưởng làm quan võ, trú tại Đông Doanh, thu thập tin
tức tình báo toàn diện trên phương diện chính trị, quân sự, kinh tế.
Biết mình biết ta mới có thể bảo đảm bắn tên có đích, đảm bảo chính sách quốc gia có thể thực hiện có hiệu quả.
Tế Xuyên Trừng Minh mỉm cười nói: - Đề nghị của Vương đại nhân rất hay,
hai nước một khi tự do thông thương, thương nhân nhiều như mây, buồm
giương như cờ xí, khó tránh khỏi sẽ sinh ra nhiều tranh cãi, nếu như
không có một bộ phận chuyên trách để bảo đảm công bằng, chắc chắn quần
chúng sẽ có nhiều khúc mắc.
Mặt khác, triều đình ta cần hàng hóa của Đại Minh rất nhiều, bất kể tơ
tằm, thủy ngân, từ khí. Các loại như dược liệu, gia vị, tranh chữ, kinh
phật một khi tiêu thụ ở nước ta, giá cả chắc chắn tăng gấp mười.
Mà thương phẩm của bọn ta ở Đại Minh ngoại trừ một ít bình phong, quạt,
hòm rương, đao kiếm thì phần lớn là đồng, lưu huỳnh, gỗ vang, trân châu
và nguyên liệu, giá tiền tăng lên cũng không được bao nhiêu, như vậy có
phải là bất công không chứ?
Dương Lăng cười nói: - Mấy thứ này còn phải dựa vào nhu cầu của dân
chúng, huống hồ khi đám nguyên liệu này được đưa đến, thợ thuyền của Đại Minh còn phải tiến hành gia công một lần nữa, nói chung cũng phải cho
bọn hắn bù lại một ít lợi nhuận. Tế Xuyên ngài còn có ý kiến gì hay nữa
chăng?
Tế Xuyên Trừng Minh thần sắc vui vẻ: - Đại Minh có thể cho phép dân
chúng nước ta xây dựng công xưởng hay không. Cũng như mời thợ thủ công
của Đại Minh về để học tập công nghệ chế tạo. Nguyên liệu một khi chuyển đến có thể chế thành thương phẩm, sau đó bán ra luôn.
Hắn lại phàn nàn nói:
- Một cái khác nữa, như trân châu, việc mò xuống biển nhặt trân châu
cũng vô cùng nguy hiểm, nhưng khi buôn trân châu đến Đại Minh, lợi nhuận cũng không tăng lên bao nhiêu, mà thương nhân của Đại Minh sau khi đem
đi gia công lại có thể thu lợi gấp bội. Chân báu mà nước ta gia công
xong luôn bị hàng của Đại Minh cạnh tranh, không thể lúc nào cũng bán ra được, như vậy có phải là quá bất công không?
Vương Hoa cất tiếng cười to, phất tay áo nói: - Lời ấy của Tế Xuyên cống sứ sai rồi, tơ lụa gấm vóc của Đại Minh muốn có được cũng phải trải qua lựa chọn loại cây dâu, nuôi tằm, kéo tơ, chế gấm đủ loại công đoạn, vất vả không lẽ còn ít sao? Đại Minh cũng chỉ bán tơ lụa cho quý quốc chứ
đâu phải là những bộ kimono đã làm xong.
Dương Lăng cười dài, nói: - Đông Doanh muốn đặt công xưởng tại Đại Minh, thuê thợ thủ công đương nhiên cũng có thể, nhưng nếu chúng ta yêu cầu
quý quốc cho phép Đại Minh tới đó để mời thợ thủ công, học tập phương
pháp tinh luyện bạc trắng, học tập kĩ thuật rèn kiếm nhật, liệu quý quốc có bằng lòng hay không?
Tế Xuyên Trừng Minh nghe xong bất giác sững người lại, được có vài cái
bản lĩnh hơn người thôi, nếu như bị người Minh học được, lấy vốn liếng
cùng thực lực của họ, thì nước mình xoay sở làm sao?
Dương Lăng lại nói: - Đương nhiên, cũng chỉ vừa mới mở rộng thông thương trên biển, rất nhiều chuyện không phải cứ muốn là được ngay. Xây dựng
nha môn thường trú, cũng là để kịp lúc thông thương, để hai bên có thể
không ngừng hoàn thiện luật pháp, đợi nếu như có điều kiện thích hợp, ta nghĩ đề nghị của ngài có lẽ sẽ được xem xét, chỉ cần có lợi cho dân
chúng hai bên, có lợi cho hai triều đình thì mọi thứ đều dễ dàng thôi.
Vương Hoa ho nhẹ một tiếng, nói: - Đúng vậy, việc này không thể nói là
làm luôn được, còn phải bàn bạc kĩ lưỡng. Ta nghĩ nhiệm vụ hàng đầu bây
giờ là làm thế nào để giải quyết chướng ngại lớn nhất của thông thương
trên biển: Hải tặc! Bọn chúng quanh năm lang thang trên biển, nhắm người mà cắn, chỉ vì bọn chúng mà bỏ lệnh cấm thông thương là không thể. Thủy sư của Đại Minh và thủy sư của quý quốc phối hợp tiêu diệt hải tặc là
việc hàng đầu, không biết quý sứ đã có phương án để thương nghị hợp tác
chưa?
Đại Nội Nghĩa Dũng và Tế Xuyên Trừng Minh nghe vậy, thần sắc đều căng
thẳng, đều liếc quá nhìn nhau cẩn thận, thân thể không tự chủ được
nghiêng về phía trước một chút. Mới vừa rồi là thông thương với nhau, đó là đường ai nấy đi, không quấy nhiễu lẫn nhau, nhưng cùng Đại Minh phái ra thủy sư, phối hợp tiêu diệt hải tặc, cái này lại liên quan đến quân
sự.
Hiện nay các thế lực đều nổi lên, là thời đại mà các phương đều tự xưng
hùng, một chi thủy sư hùng mạnh có tác dụng rất lớn đối với việc thống
nhất Đông Doanh của bọn hắn. Tộc Tế Xuyên và tộc Đại Nội hiện giờ là hai thế lực lớn mạnh nhất, nếu ai có thể nắm giữ đội thủy sư này, làm nó
không ngừng lớn mạnh trong quá trình tiêu diệt đám cướp tứ hải, thì sẽ
có tác dụng lớn nhất đối với tương lai độc bá thiên hạ. Hai vị sứ giả tự nhiên đều muốn biết ý kiến từ phía Đại Minh, muốn đoạt được sứ mệnh
ngon lành này.
Dương Lăng thu thần sắc của hai người kia vào trong mắt, nhớ tới Thành
Khởi Vận từng nói: "Người mua có hai, chúng ta có thể nâng giá. Giá bán
có hai, chúng ta có thể ép giá" liền không khỏi lộ ra ý cười. Hắn đương
nhiên sẽ không tùy tiện để cho một trong hai thế lực thừa cơ phát triển
an toàn, dù sao Đại Minh cũng phải tổ chức và thành lập bốn tổ Thủy sư,
đề nghị các tổ thủy sư của đối phương lần lượt hợp tác với Đại Minh, duy trì sự cân bằng trong thế lực của họ.
Vì vậy, hai bên vừa thành lập tổ thủy sư để hợp tác lại vừa giương đao múa kiếm, cò kè mặc cả với nhau.
Dương Lăng cực kì coi trọng đối với việc này bởi hắn tự có nguyên nhân
của mình. Biển cả mênh mông, các thế lực như Triều Tiên, Lưu Cầu, Lã
Tống, Bành Hồ, Đài Loan nhiều như cờ như sao, cùng với Đại Minh kiếm chế lẫn nhau. Trong khu vực và trong các bộ tộc của Đông Danh, cho dù các
thế lực thi nhau nổi lên tranh bá nhưng đến hiện tại thì Đông Doanh vẫn
là cường đại nhất.
Dương Lăng dự định để Đại Minh bỏ cấm vận trên biển, giao thông với
nhiều quốc gia, tăng cường tiếp thu tiến bộ khoa học kĩ thuật và chế độ
tiên tiến của các quốc gia, duy trì vị thế đi trước của Đại Minh trên
thế giới. Muốn duy trì một vùng vùng biển an toàn, lực lượng thủy sư mới xây dựng của đại mình còn lâu mới đủ sức, do đó việc này còn cần có sự
phối hợp của phía Đông Doanh nữa.
Huống chi giặc Oa đi rồi thì vẫn còn hải tặc. Dương Lăng còn nhỡ rõ khi
đi du lịch trên biển đã từng đọc qua một ít tư liệu, nói các nước Tây
Ban Nha, Bồ Đào Nha tới Đại Minh từ xa ngàn dặm, đã lấy Bành Hồ, Đài
Loan làm cơ sở để cắm rễ, liền một mạch là mấy trăm năm, chính là dựa
vào buôn lậu để tồn tại.
Bọn chúng lợi dụng tình thế cấm vận trên biển, không thông thương với
nước ngoài của Đại Minh, ở giữa trở thành trùm buôn lậu, nhờ đó phát
triển ngày càng lớn mạnh, cho đến khi thu hút được sự chú ý của các nước phương Tây đối với mảnh đất màu mỡ phương Đông, hơn nữa dã tâm của
chúng không ngừng bành trướng, luôn có ý định dùng vũ lực để chiếm lấy
thượng phong.
Hiện giờ Đại Minh chủ động gỡ bỏ cấm vận trên biển, hải tặc phương Tây
lấy việc buôn lậu sống qua ngày đã không còn. Nhưng những đội tàu của
phương Tây lúc đầu khi chu du thế giới thì phần lớn mang tính chất là
hải tặc, trong tình huống không có lợi thế, bọn chúng có thể tùy thời
biến hóa nhanh chóng, từ bọn buôn lậu hóa thân thành hải tặc, như vậy dù giặc Oa không có, thì cũng sẽ xuất hiện hải tặc.
Nếu chỉ trông vào một phương Đại Minh đến tiêu diệt giặc Oa và hải tặc,
không biết sẽ phải trả bao nhiêu xương máu, tiền của. Nếu trong quá
trình này có cả lợi ích của cả hai nước, như vậy sao không để bọn họ
phải xuất một phần lực lượng? Chỉ có quét sạch, quét gọn đám hải tặc mới có thể làm cho bên kia từ bỏ dã tâm cường đạo, thành thành thật thật
buôn bán cùng Đại Minh.
Về phần cơ hội phát triển của Thủy sư Đông Doanh, Dương Lăng ngược lại
không hề thấy lo lắng, trước mắt lấy thực lực và cơ sở mạnh mẽ của Đại
Minh, trong quá trình phát triển khẳng định còn nhanh hơn bọn họ nhiểu.
Trong một ngày tất nhiên không thể giải quyết hết thảy công việc, nhưng
hiển nhiên Đại Nội Nghĩa Dũng và Tế Xuyên Trừng Minh đều vô cùng có
thành ý, song phương đều thống nhất ý kiến trong rất nhiều chuyện. Mở
cửa thông thương trên biển là việc mà Dương Lăng dốc hết sức để xúc
tiến, đây cũng là việc chính quan trọng nhất của hắn.
Hiện tại một phương phản đối mở rộng thông thương trên biển chỉ đang tạm thời thất bại, bọn họ một mặt chờ đợi những người đứng đầu hồi kinh,
một bên luôn chú ý tất cả những cuộc thương nghị về mở rộng thông
thương. Chỉ cần xuất hiện chỗ sơ hở, bọn họ sẽ nhanh chóng nắm bắt để
đánh ra một kích cuối cùng, cho nên Dương Lăng tất nhiên sẽ không dám
khinh thường, mắt thấy hiện tại có hiệu quả không khỏi mừng thầm trong
lòng.
Song phương đàm phán từ sáng tới trưa, cùng nhau ăn trưa xong Dương Lăng và Vương Hoa mới cáo từ đi về. Nội dung đám phán hôm nay Vương Hoa còn
muốn cầm về sửa sang lại, đồng thời để chuẩn bị bàn bạc công việc vào
ngày mai cho nên vội vàng chắp tay cáo từ với Dương Lăng, quay trở về Lễ Bộ.
Dương Lăng cũng nhanh trở về kể lại việc thương nghị hôm nay cho mưu sĩ
thiếp thân Thành Khởi Vận để có tính toán cho bước tiếp theo. Nắng xuân
nhẹ nhàng, ấm áp chiếu vào thôn trang, những người nông dân đang cần cù
lao động trên những bờ ruộng thẳng tắp, vài người dắt trâu kéo cày, thợ
thủ công trong nhà xưởng đang học cách gieo hạt ngô; ở triền núi trồng
đầy những dưa chuột, khoai tây đang đúng mùa thu hoạch Khung cảnh này
gợi cho người ta một cảm giác phồn vinh, sung túc..
Dương Lăng chạy về sân, trong viện yên tĩnh, hơi gió nhẹ nhàng phảng
qua. Vân nhi đang ngồi dưới hành lang, tay cầm khung thêu, đã dựa vào
cột gỗ ngủ say từ bao giờ. Ngoài kia vài con chim sẻ lười biếng ngẫu
nhiên đi tới đi lui trên con đường nhỏ rải đá vụn.
Dương Lăng cũng không đánh thức nàng, nhẹ nhàng bước qua, trực tiếp rẽ
về hướng nội thư phòng, Thành Khởi Vận mặc một bộ áo bào trắng thủy mặc, môi hồng răng trắng, phát ra vẻ phong tình vô hạn. Áo choàng kia không
có đai lưng, có vẻ vừa rộng vừa túy ý, ngẫu nhiên vừa động, áo choàng
phiêu đãng liền có thể cảm nhận được eo thon nhỏ nhắn cùng ngọc thể
duyên dáng của nàng.
Thấy Dương Lăng tiến vào, Thành Khởi Vận lả lướt đứng dậy, nhẹ nhàng
tiến lên chào đón, nở nụ cười nói: - Đại nhân, hôm nay nghị sự thế nào
rồi?
Dương Lăng nói: - Ta thấy những vẫn đề quan trọng được đưa ra, cả hai
bên cũng không có quá nhiều ý kiến phản đối. Chỉ có điều ở một vài chỗ
còn liên quan đến việc phân chia nội bộ của bọn họ, có lẽ còn phải
thương nghị thêm, phỏng chừng phải qua thêm hai, ba ngày mới có thể mời
Hoàng thượng triệu kiến cống sứ được.
Thành Khởi Vận vui mừng động nhan sắc, đầu lông mày giương lên nói: -
Như thế càng tốt, ta thấy ngài làm việc, cứ nhấp nhổm không yên. Gần như mọi chuyện đều phải liên quan đến đao kiếm, không thấy máu là không
phân cao thấp, lúc này cuối cùng cũng bình an, thuận buồm xuôi gió rồi.
Dương Lăng bật cười nói: - Nói gì vậy? Cứ như bản quan giống như sao chổi vậy.
Hắn vừa dứt lời, Vân nhi đã vội vàng chạy vào, hấp tấp nói: - Lão gia quả nhiên đã trở lại rồi.
Dương Lăng cau mày nói: - Sao không gõ cửa một tiếng đã vào rồi? Ta về phủ thì có gì ngạc nhiên chứ?
Vân nhi lắp bắp nói: - Không phải, lão gia, là lão quản gia bảo ta đi
mời lão gia tới tiền sảnh, có Binh bộ Thị lang Lưu Vũ, Lưu đại nhân xin
gặp.
- Hử? Dương Lăng và Thành Khởi Vận không khỏi liếc nhìn nhau một cái.
Lưu Vũ nguyên là Đô ngự sử. Sau khi Lưu Đại Hạ bãi quan, Tiêu Phương
liền bố trí hắn vào Binh bộ, tạm thời đảm nhiệm chức vụ Thị lang, mục
đích cuối cùng là muốn hắn tiếp nhận chức vụ Thượng thư. Người này có
thể xem như cùng phe với Dương Lăng, hắn vội vàng tới là có chuyện gì
quan trọng?
Dương Lăng vội nói: - Ta đi xem một chút.
Thành Khởi Vận trở về bên cạnh bàn, nhặt lên một cái đai lưng màu tím từ trên ghế, rồi nhanh chóng buộc ở bên hông, vừa nói: - Dù sao cũng là
khách đến chơi nhà, lại không phải người ngoài, ta đi cùng đại nhân vậy.
Hai người vội vàng đi tới phòng chính, chỉ thấy Lưu Vũ thỉnh thoảng xoa
xoa hai tay, mồ hôi đầy đầu, đi đi lại lại, vừa thấy Dương Lăng đi ra
liền mừng rỡ nói: - Đại nhân, đại sự xảy ra rồi. Đại nhân phái ra thị vệ đại nội, đã dặn đi dặn lại, nhưng đám đại gia hầu hạ hoàng thượng này
đâu có để đám Oa nhân trong mắt chứ
Hắn còn chưa dứt lời, Dương Lăng đã động dung:
- Làm sao vậy? Thị vệ đại nội phát sinh xung đột với người trong sứ đoàn sao?
Lưu Vũ dậm dậm chân nói: - Đâu có, sứ đoàn của Oa nhân du ngoạn trên
phố, những tên lãng nhân bình thường này bọn thị vệ đâu có để trong mắt, nên chả có ai đi theo để coi chừng cả. Cái đám Oa nhân này, từ lúc
triều đại sơ lập, mỗi lẫn tới triều cống phải làm náo loạn một phen mới
chịu về thì phải! Có một tên Oa nhân lên là Hà Dã Quy Tứ Lang, một mình
uống say trên phố, mượn rượu giả điên, chọc ghẹo con cái của chủ tiệm,
kết quả nảy sinh cãi vã với chủ tiệm, lúc đánh nhau tên Oa nhân lại đẩy
lão chủ tiệm vào trong nồi đun canh, hầm tươi... tươi tươi sống luôn.
Sắc mặt Dương Lăng chợt biến đổi, con ngươi Thành Khởi Vận vừa động,
liếc mắt nhìn Dương Lăng một cái, vội hỏi: - Vậy hung thủ đâu?
Lưu Vũ nói: - Tên Oa nhân này tưởng say nhưng thật ra lại rất tỉnh táo,
một mạnh chuồn về Tứ Di quán, trốn bên trong. Bởi sự việc này có liên
quan đến vấn đề ngoại giao nên ngự sử tuần thành không dám tự tiện chủ
trương, hắn phái binh trước tiên vây quanh Tứ Di quán, sau đó trình lên
Thuận Thiên Phủ doãn, xin được bắt hung thủ, nhưng Thuận Thiên Phủ doãn
Trương Hữu Trương đại nhân cũng không dám làm chủ, lại trình lên Tam
Pháp Ti
Chư vị đại nhân của Tam Pháp Ti cho rằng man nhân từ trước đến nay không học tập lễ nghi, hơn nữa là say rượu lỡ tay, mặt khác cũng là vì ngưỡng mộ thiên nhan mà đến triều cống, nếu nghiêm trị sẽ rời xa nhân tâm. Năm Thành Hóa, khi Oa nhân đến triều bài cũng từng bên đường đâm chết
người, Hoàng thượng lấy cái cớ "Viễn di" để miễn tội cho hắn, vì vậy
theo thông lệ chỉ có thể xin ân xá cho hắn.
Có người thì kiên quyết phản đối, cho rằng phải nghiêm trị hung thủ,
cuối cùng làm loạn đến cả nội các, Lục bộ Cửu khanh đều trù trừ, nhất
thời không dám quyết định, rồi chuyện này lại truyền đến tai Hàn Lâm
Viện, Thái Học Viện, quần chúng bức xúc kích động, hiện tại chuyện này
chuyện này động tĩnh quá lớn rồi.
Tiền nhiệm của Thuận Thiên Phủ doãn là Mưu Bân, bị Lưu Cẩn hại chết, sau đó đổi lại thành thân tín của hắn là Trương Hữu. Việc bỏ lệnh cấm thông thương trên biển có lợi đối với Ti Lễ Giám, y tự nhiên không muốn vì
cái chết oan uổng của một ông lão bán hàng đầu đường mà cản trở con
đường của Lưu Cẩn.
Về phần Tam Pháp Ti và Lục bộ Cửu khanh hiện tại có người của Dương
Lăng, của Lưu Cẩn và một số lão thần của thời Hoằng Trị, ngoại trừ những lão thần này, bất kể là phe của Dương Lăng hay là phe của Lưu Cẩn, tự
nhiên cũng muốn kiệt lực bảo vệ chủ tử, không muốn bởi vậy mà cùng sứ
đoàn Oa nhân kết oán, bị hủy đại kế hợp tác.
- Say rượu mất chất là có thể vứt người sống vào nối nấu canh sao? Sắc mặt Dương Lăng trở nên xanh mét.
Lưu Vũ chần chừ một chút nói: - Dương đại học sĩ đã ra mặt đàn áp, yêu
cầu Hàn Lâm Viện, Thái Học Viện tạm thời ổn định lại, Tiêu đại học sĩ
phái ta tới xin ý kiến của ngài.
Hắn cũng biết Dương Lăng đối với việc thông thương trên biển đã bỏ ra
rất nhiều tâm huyết, từ xưa có câu nhất tướng công thành vạn cốt khô, vì làm được một chuyện lớn, cầu được lợi ích lâu dài, hi sinh vô số tính
mạng thì có tính là gì, muốn làm một chính khách có đủ tư cách, nhất
định phải có máu lạnh.
Nghĩ đến đây, Lưu Vũ không kìm nổi, nhắc nhở một câu: - Đại nhân, năm
Hoằng Trị thứ chín, Đông Doanh cử hòa thượng Nghiêu Phu Thọ Minh làm
chính sứ, từng tiến cống triều đình ta, khi quay về, đi đến địa phận Tế
Ninh tỉnh Sơn Đông thì có võ sĩ trong đoàn cầm đao giết người, triều
đình của ta cũng hạ chỉ đặc xá, để sứ giả của Đông Doanh mang về nước
nghiêm trị.
Hắn nói tới đây liền không nói nữa, ý tứ trong đó cũng rõ ràng, các đời
hoàng đế trước giờ đều là áp dụng một quốc sách này, đại nhân ngài coi
như vì làm đại sự mà tha cho lãng nhân của Đông Doanh kia, có thông lệ
của tiên đế khi trước, mặc cho đủ loại bá quan khác có phẫn nộ thế nào,
cũng đâu dám làm gì ngươi.
Thành Khởi Vận thuở nhỏ đã nếm trải đủ bất hạnh, không người trợ giúp,
sớm đã dưỡng thành tính cách lòng lang dạ sói, nếu không phải là người
mà nàng thật lòng trân trọng, yêu quý thì đừng mong tưởng nàng tỏ lòng
thương hại, nhưng bởi nàng cùng Dương Lăng kết giao đã lâu, hiểu rất rõ
đối với hắn, nên tất nhiên biết được tính tình của Dương Lăng.
Nàng có lòng khuyên Dương Lăng tạm thời ẩn nhẫn, đợi sau khi hiểu được ý đồ của sứ đoàn Oa nhân rồi mới quyết định có nên bắt cái tên Hà Dã Quy
kia hay không, đây là phương pháp xử lí có lý trí nhất, dù sao những
tính toán của Dương Lăng cũng liên quan đến lợi ích của cả ngàn vạn con
người. Nhưng lời nói đến miệng, nàng lại chỉ mấp máy môi, rồi lại ngậm
miệng không nói.
Nhìn ánh mắt như phun lửa của Dương Lăng. Thành Khởi Vận yên lặng không
nói gì, thầm nhủ : "Nếu việc này thật sự bị tất bại chỉ bởi chuyện trừng phạt tên Hà Dã Quy, ta sẽ một lần nữa tận lực. Hắn hiện tại muốn làm
cái gì, ta cũng sẽ theo hắn, bất kể đúng hay sai"
Dương Lăng cảm thấy cực độ phẫn nộ, nhưng cũng không phải không tỉnh táo suy xét khả năng ảnh hưởng đối với sứ đoàn Đông Doanh. Nhưng cho dù Đại Minh đặc xá cho bọn chúng, cho dù hắn có bỏ qua việc này, vua và dân ai cũng không làm thay đổi được ý kiến của hắn. Mặc dù hắn đã dần dần dung nhập vào Minh triều của thế giới này, nhưng trong chuyện này hắn bất kể thế nào cũng không thể dùng tư duy của một chính khách triều Minh để tự suy xét được.
Dương Lăng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Lưu Vũ, từng chữ rành
rọt: - Nhanh đi, thông báo cho Tiêu các lão, lập tức bắt giữ hung thủ,
sao đó chuyển giao cho Đông Xưởng. Người này, nhất định phải giết! Hơn
nữa phải giết một cách công khai! Giết theo mức xử phạt cao nhất! Giết
kiểu ăn miếng trả miếng! Ta sẽ đi gặp Hoàng thượng ngay bây giờ.
Quần thần tụ tập hết thảy bên ngoài Báo Phòng, còn có mấy trăm học sinh
của Thái Học Viện đang tranh cãi ấm ĩ, Đại Nội cấm quân và cẩm y vệ vây
quanh Báo Phòng đến mức gió mưa không lọt.
Quan viên của Lục bộ Cửu khanh trong kinh thành, tam đại học sĩ của nội
các cùng với vài vị lão thần đức cao vọng trọng đã tiến vào Báo Phòng,
mãi mà không thấy đi ra, bởi vậy quần thần và đám học sinh của Thái Học
Viện bắt đầu náo động.
Dương Lăng cưỡi ngựa tới, bốn phía yên tĩnh lại, dưới sự yểm trợ của
thân binh tách ra một con đường riêng, Dương Lăng và Lưu Vũ cùng sánh
vai mà đi, phía sau là một đám thị vệ.
Đám người sau một hồi an tĩnh, đột nhiên có người hô to lên: - Oa nhân
hung tàn, giết người trên đường, không trừng phạt hung thủ, trời đất
không dung.
Sau tiếng hô này, đám người lại xôn xao hẳn lên, Dương Lăng lạnh lùng
nhìn lại, chỉ thấy đám Thái Học Sinh gương mặt đỏ gay, tâm lý quần chúng dâng cao, đám quan viên còn lại tuy sắc mặt giận dữ, tiếng quát cũng
cao cút, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh, căn bản không giống với đám Thái
Học Sinh vốn không hỏi thế sự, bị kích động bởi cảm xúc oán giận, trong
lòng hắn cũng đã có chút minh bạch.
Nói cho cùng, ở thời đại này một tên dân đen chết đi, rất khó để thực sự đánh động được đám đại nhân vật cao cao tại thượng này, trong đó tuy
rằng cũng có một số quan viên thật sự bức xúc phẫn nộ, nhưng phần nhiều
chạy tới đây gây rối vẫn là vì có những ý đồ khác.
Không giết sứ thần Đông Doanh, cứ theo lệ ngày trước mà làm, hơn nữa lại là thông lệ có từ tiền triều, bọn họ căn bản không làm gì khác được, ai dám ra mặt hạch tội? Như vậy chẳng khác nào không coi liệt đại tiên
hoàng vào đâu, điều này cũng giống như khi nghị triều, Dương Thủ Tùy đưa ra tổ chế về " Triều cống" như là một lợi khí hộ thân.
Nhưng mà thông qua chuyện này, lại cũng sẽ tạo áp lực rất lớn cho bản
thân về vấn đề đạo nghĩa, phát động toàn bộ sĩ tử và bách tính trong
thành, đủ để biến mình trở thành kẻ bị ngàn người chỉ trích, là đối
tượng mà mọi người thóa mạ, thanh danh tốt đẹp trước đó cũng theo đó mà
trôi đi mất.
Một ngự tiền hồng nhân quyền cao chức trọng nhưng tiếng xấu đồn xa như
vậy, bọn họ trong quá trình đối đầu cũng sẽ tiện hơn rất nhiều.
Nếu tự mình bức bách mà giết sứ thần Đông Doanh, khi bọn hắn muốn sẽ có
thế phá hư mọi cố gắng của mình trong việc gỡ bỏ lệnh cấm thông thương
trên biển, từ đó gián tiếp thắng lợi.
Tính toán của bọn họ cũng không tệ, mục tiêu rõ ràng, thủ đoạn cũng
không hề ngu xuẩn, bởi Oa nhân, từ sáu lần triều cống thời đại Vĩnh Lạc
tới nay ngày càng kiêu căng, đã không cam lòng xưng thần với Đại Minh
như trước nữa. Lần này bọn họ đến triều cống cũng đã nằm ngoài dự liệu
của mọi người rồi.
Nếu như Đông Doanh còn là lúc nhỏ yếu, triều đình Đại Minh tất sẽ miễn
tội cho những sứ giả quấy rấy sinh sự, giết người làm loạn, nhưng hiện
tại xử trí bọn chúng bằng pháp luật, như vậy đợt triều cống này còn có
thể tiếp tục nữa sao?
Dương Lăng bên môi không khỏi hiện lên một nụ cười lạnh. "Bất kể thế
nào, xử hay tha, thì chuyện Oa nhân giết người cũng gây ra cho mình tổn
thất cực lớn, hoặc là về danh dự chính trị, hoặc là tiền đồ chính trị.
Chỉ tiếc bọn họ biết một không biết mười, Thiên Hoàng của Đông Doanh đã
mất, ngay cả kinh phí an táng đều không có, các thế lực giống như thiên
hạ thời Hán mạt, coi Thiên Hoàng cũng giống như Hán Hiến Đế, mỗi người
đều mang dã tâm, bằng mặt không bằng lòng. Thiên Hoàng kế nhiệm thậm chí còn phải lấy việc bán tranh chữ để kiếm sống, ở những nơi các thế lực
tranh dành nhau, quân đói dân khổ, những tình huống này bọn họ biết sao
chứ?
Ta cũng cần phải lựa chọn sao? Căn bản không cần thiết! Hiện tại, đám
này vốn là mềm nắn rắn buông, hẹp hòi tự lợi, ý đồ bắt ta phải lựa chọn
quyết định đúng đắn. Hoặc là tôn nghiêm! Hoặc là lợi ích! Bọn họ sẽ lựa
chọn như thế nào?" Dương Lăng trên lưng ngựa ngẩng đầu lên thật cao.
Cửa chính Báo Phòng từ từ mở ra, cẩm y vệ khom người thi lễ với Dương
Lăng, chúng quần thần đứng ở cửa, Dương Lăng cưỡi ngựa hiên ngang mà
vào, Lưu Vũ lại nhảy xuống ngựa, bước nhanh vào theo. Mấy người Dương
Lăng, Lưu Cẩn, Trương Vĩnh được hưởng đặc quyền cưỡi ngựa trong cung. Ở
Báo Phòng cũng không ngoại lệ, nhưng Lưu Vũ cũng không được hưởng loại
đãi ngộ này.
Bên trong Báo Phòng cực kì rộng lớn, Chính Đức ngồi ở giữa, quần thần
phía trước đang cực lực dùng lí lẽ phân tích, nhân cơ hội này muốn đả
kích chính sách thông thương trên biển, cực lực yêu cầu nghiêm trị hung
thủ, đi theo phe Lưu Cẩn, quy tắc của Dương Lăng trở thành đề tài bị
phản bác.
Bất ngờ nhất chính là vài vị ở Hàn Lâm Viện, vài vị nguyên lão Ngự Sử
Đài vốn căm thù Dương Lăng đến tận xương tủy, không ngờ lại dốc hết sức
chủ trương đối xử khoan dung, lại cũng muốn đem chuyện này truyền đi
khắp các nước chư hầu, thể hiện trái tim bao dung, tấm lòng bác ái của
Thiên triều Đại Minh.
Bọn họ làm như vậy hoàn toàn không có tư tâm, mà là do tư tưởng vị thế
Thiên triều cùng lễ nghi quốc gia khắc sâu vào tận xương tủy. Cái cảm
giác ưu việt sâu sắc này, khiến bọn họ cho rằng lấy ơn báo oán, không
chấp nhặt cùng đám man nhân nước chư hầu mới chính là đại trí đại tuệ,
bởi vậy không ngờ cũng bỏ qua tư thù cá nhân với Dương Lăng mà cực lực
khuyên bảo nên đối xử hậu đãi.
Cốc Đại Dụng vẫn một mực mong chờ việc thông thương trên biển sớm triển
khai, tự mình có thể đến hô phong hoãn vũ vùng duyên hải. Nếu như có thể dẫn hạm đội khổng lồ của Thiên triều đi tung hoàng thiên hạ giống như
Trịnh Hòa - Trịnh công công, thì chẳng những tư lợi, quyền lực có thể
như ý, mà cho dù không có con cháu cũng có thể lưu danh thiên cổ, đó là
khoái ý bậc nào chứ?
Mắt thấy quần thần đều nghị luận, Cốc Đại Dụng lòng nóng như lửa đốt,
chỉ sợ vị Chính Đức Hoàng Đế vốn luôn muốn nổi bật này, không theo tiền
lệ của tổ tiên mà thật sự giết luôn sứ giả. Nhưng hiện tại hắn cũng
không có chức quyền, quần thần nghị sự không có chỗ cho hắn chen vào,
đúng lúc sốt ruột khó chịu, chợt thấy Dương Lăng đi vào, trong lòng
không khỏi cảm thấy mừng rỡ, lấy thân phận của Dương Lăng đủ để hoàng
thượng phải coi trọng, vấn đề này coi như an toàn rồi.
Cốc Đại Dụng vội vàng cao giọng hô: - Uy Vũ Hầu, Trụ Quốc thượng tướng quân Dương Lăng yết kiến.
Quần thần nghiêm túc hẳn, Dương Lăng vội vàng đi tới hành lễ bái kiến
Chính Đức, sau đó hỏi: - Hoàng thượng, thần nghe nói Oa nhân ở giữa phố
đông người hành hung giết người, một nửa binh lính của Binh Mã Ti đang
vây Tứ Di quán, hiện tại quân tình phẫn nộ, cho nên vội vàng đến đây cầu kiến Hoàng thượng, không biết chư vị đại nhân nghị luận đã có kết quả
thế nào rồi?
Chính Đức bất đắc dĩ nói: - Chư vị ái khanh lo lắng đều có đạo lí, vì
vậy trẫm cũng đang lo lắng không yên, Dương khanh tới thật đúng lúc, mau nghĩ giúp trẫm. Oa nhân thô lỗ dã man, không ngờ giết người giữa phố,
theo lý mà nói thì giết người đền mạng, vốn nên trừng phạt thật nặng,
nhưng