Ngược Về Thời Minh

Chương 82: Q.3 - Chương 82: Gạo Vàng Gạo Trắng






Trước đại trướng của đệ nhất ty thuộc Tả Tiêu quân Thần Cơ doanh, sáu chiếc lồng đèn đỏ treo trên những cây trụ lớn chiếu sáng trưng mọi vật chung quanh.

Bào tham tướng và Lưu đô ty mặc giáp đội mũ đứng trước trướng, phía sau là vài tên thủ bị (*) và thiên tổng của Đệ nhất ty. Thấy xa xa có một đám người từ đại doanh phi ngựa đến, Bào tham tướng cùng Lưu đô ty lập tức ra đón, mặt nở nụ cười kính cẩn. Thấy vậy đám sĩ quan cấp cao phía sau bèn lộ vẻ hậm hực: sớm biết có ngày hôm nay, sao trước đây ngạo mạn chi vậy để sau lại phải cung kính?

((*): một chức võ quan thời Minh, là quan chánh ngũ phẩm; còn thiên tổng là quan chánh lục phẩm)

Bào tham tướng mặt mày hớn hở, không để ý gì tới ánh mắt người khác. Gã là kẻ kiêu dũng thiện chiến, nhờ công lao mà thăng chức, nhưng bụng dạ rất hẹp hòi, có thù tất báo, sao có thể chịu được việc người ngoài đối nghịch với hắn? Vừa nghĩ tới vẻ mặt khóc không ra nước mắt của Dương Lăng sau đêm nay gã cảm thấy vui sướng vô cùng, nên lúc này phải làm bộ làm tịch vẫn không lấy làm nhục.

Dương Lăng dẫn theo Dương Nhất Thanh, Mãn Thương cùng hai mươi thân binh hộ vệ chạy thẳng tới trước trướng mới nhảy xuống ngựa.

Bào tham tướng nhìn trang phục Dương Lăng cũng hơi giật mình. Hai ngày vừa qua, Dương Lăng đi khắp doanh trại, đi đến chỗ nào cũng mặc trọng giáp. Lần này gã đón ý Dương Lăng nên lúc này đám tướng lĩnh trong doanh ai cũng mặc giáp đội mũ như sắp xung phong ra trận vậy.

Thế nhưng bây giờ Dương Lăng lại mặc áo dài nho sỹ, đến cả thanh bội kiếm cũng chẳng đeo, nhẹ bước tới gần, chân không nhiễm bụi, hai dải băng của mũ nho phấp phới, anh tuấn khôn tả. Còn Bào Tận Thẩm dẫn hơn mười tướng quân mặc trọng giáp nặng nề, chiến bào giáp trụ khom người nghênh đón, giống như đang đón vương hầu tới giáo trường kiểm duyệt tam quân, khí thế đột nhiên thấp đi ba phần. Bào tham tướng cho rằng Dương Lăng cố tình chọc gã, trong lòng càng không kìm được giận.

Dương Lăng nhìn thấy đám tướng lĩnh giáp trụ đầy người, cũng hơi lấy làm lạ: ”trong quân ăn tiệc uống rượu mà phải long trọng như vậy sao! Sao không mặc thường phục nhỉ?” Y không kịp nghĩ nhiều, Bào tham tướng và Lưu đô ty đã nhanh chân bước lên chắp tay muốn bái. Dương Lăng vội bước lên một bước đở lấy, nói:

- Các vị đồng liêu, xin hãy đứng dậy! Đều là huynh đệ một nhà, ngày ngày gặp nhau, hà tất làm đại lễ như vậy?

Bào tham tướng tươi cười đáp:

- Đại nhân nhậm chức, mạt tướng cùng tướng tá trong doanh còn chưa được thiết rượu tẩy trần cho đại nhân. Đêm nay trăng thanh gió mát, đúng là thời điểm rất tốt, Lưu đô ty thiết rượu mở tiệc chiêu đãi đại nhân, chúng ta phải không say không về đó.

Dương Lăng mỉm cười, mắt thoáng nhìn Lưu đô ty. Thấy hắn thần sắc khẩn trương, cố rặn nụ cười, đôi mắt lại không ngừng nhìn Bào tham tướng, y không khỏi thầm cẩn thận vài phần.

Qua hai ngày tiếp xúc ngắn ngủi, y biết Bào tham tướng bảo thủ cố chấp, không coi ai ra gì. Bây giờ tuy thần thái Lưu đô ty mất tự nhiên, nhưng cũng phù hợp với tâm tính hắn lúc này. Còn vì sao Bào tham tướng lại nhiệt tình, bình thản, không hề bị ép mà lại cúi đầu như thế?

Xem ra bữa tiệc tối nay vị tất đơn giản như vậy. Dương Lăng quay đầu lại nhìn Dương Nhất Thanh đầy thâm ý. Dương Nhất Thanh ngầm khẽ gật đầu, vung tay lên. Hai mươi tên thân binh đứng dưới trướng, tay cầm cương ngựa, nửa bước không dời. Dương Lăng lúc này mới mỉm cười, cùng Bào tham tướng cầm tay vào trong.

**************

Trong phủ tham tướng, Ấu Nương và ba người Ngọc Đường Xuân đã kiểm kê được nửa túi sổ sách. Tuyết Lý Mai nhìn sang đống sổ sách đã xem xong, hạ bút lông xuống, xoa cổ tay cười nói:

- Ấu Nương tỷ tỷ, chúng ta nghỉ một chút đi. Xem tình hình này, sợ phải mất ba hai ngày mới xong, cũng không nóng vội làm gì.

Hàn Ấu Nương đang lục lọi đống sổ sách, nghe vậy đứng thẳng người dậy, tay đấm nhẹ vào lưng, nói:

- Thật tình, vừa mới ăn cơm xong đã làm phiền ba muội muội tới đây kiểm kê sổ sách. Tướng công nhà ta không được tinh tế, cũng không thèm đến thăm các muội, lại chạy tới chỗ Bào đại tướng quân ăn tiệc rồi. Thành thật xin lỗi!

Ngọc Đường Xuân nhanh nhẹn bày ra bốn chén trà, rót trà vào chén, không hề đổ một giọt nào. Nàng châm đầy một chén đưa cho Ấu Nương trước, rồi nửa đùa nửa thật nói:

- Muội thấy Dương đại nhân rất sợ ở cùng chỗ với chúng ta. Y đường đường là Đại tướng quân, chẳng lẽ còn sợ phụ nữ chúng ta sao?

Hàn Ấu Nương thấy nàng khẽ nhíu mày ngài, vẻ do dự băn khoăn lộ thêm vài phần u oán, trong lòng không khỏi thở dài: “E rằng ba vị cô nương này hiểu lầm rồi. Họ đối đãi với mình thường ngày hệt như tiểu thiếp đối với bà chủ, làm sao mà mình không cảm thấy chứ?

Đều do Thái tử ra lệnh không rõ ràng, bây giờ tạm thu xếp cho ba đại cô nương ở nhà mình, cũng không biết khi nào thì Thái tử mới có thể đưa cô nương Nhất Tiên vào cung. Tới lúc đó sẽ thu xếp cho hai cô nương kia như thế nào đây?”

Nàng nhận chén trà, thấy dưới ánh đèn những ngón tay nõn nà như ngó sen của Ngọc Đường Xuân mịn màng trong suốt như ngà, chẳng những da dẻ trắng mịn như ngọc, mà vẻ trí thức u nhã ấy càng làm tôn lên vẻ thanh lệ thoát tục ở nàng, khiến nàng giống như tiên tử hạ phàm. Ấu Nương bất giác hơi lấy làm lạ. Trong ba vị cô nương, nếu luận về tướng mạo, rõ ràng vị Ngọc Tỷ Nhi này hơn hẳn Tuyết Lý Mai và Đường Nhất Tiên một bậc, hơn nữa nàng có tính cách điềm đạm nho nhã, phong tư khá quý phái, sao mà Thái tử lại chỉ có tình ý với duy nhất mỗi Đường cô nương thôi nhỉ?

Thấy đôi mắt hờn trách của Ngọc Đường Xuân đang nhìn mình chằm chằm, Tuyết Lý Mai bên cạnh cũng ngóng tai lên lắng nghe, Ấu Nương đành phải lập lờ:

- Mấy vị muội muội đẹp như thiên tiên, bất kỳ nam tử nào tới gần cũng sẽ không tự chủ được. Đừng nói là tướng công nhà ta, muội không thấy nhị ca ta hôm nay đi cùng các muội tới đây, cũng không dám nhìn các muội lâu à?

Tuyết Lý Mai không nén được đỏ mặt nói:

- Bọn muội đều là nữ tử phận bạc như vôi, sao so được với tỷ tỷ có phước tốt. Dương đại nhân chưa tròn hai mươi đã là quan lớn tam phẩm của triều đình, tương lai xây dựng phủ đệ, kiến tạo nha môn, thậm chí cấp đất phong hầu cũng không phải là việc khó, đến lúc đó tỷ tỷ sẽ là nhất phẩm Cáo Mệnh rồi.

Đại nhân chuộc thân cho tỷ muội chúng tôi, cứu bọn muội thoát khỏi hầm lửa, bọn muội cảm kích tự đáy lòng, tình nguyện làm tỳ nữ nha hoàn. Nhưng đại nhân bây giờ cũng không nói gì, danh phận chủ tớ này mà không xác định sớm một chút thì bọn muội gặp đại nhân cũng không biết nên xưng hô thế nào cho phải nữa.

Nghe giọng nói của nàng rõ ràng rất muốn Ấu Nương minh xác thân phận của các nàng. Hàn Ấu Nương vừa bực mình vừa buồn cười, nàng liếc mắt nhìn tiểu nha đầu này, gắt giọng:

- Muội đó, nói thật dễ nghe, nếu không phải tướng công phụng... à thấy các người bị người ta bắt nạt, làm sao mà rước ba người về đây chứ. Làm nha hoàn gì chứ? Nhà tỷ nhiều tiền lắm à, bỏ ra một vạn lượng bạc chỉ để mua nha hoàn sao?

Bỏ số tiền lớn không phải mua nha hoàn, vậy là mua cái gì? Hàn Ấu Nương nói như vậy, Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai nghe mà vui sướng ra mặt. Hai cô nương lặng lẽ nhìn nhau, đều cảm thấy vui mừng: hôm nay cuối cùng cũng được tin chính xác của Ấu Nương, rốt cuộc không cần nửa đêm nằm trên giường thấp thỏm không yên, đoán mò xem tâm tư đại nhân nữa rồi. Trong lòng Dương đại nhân, lời nói của Ấu Nương tỷ tỷ còn hiệu nghiệm hơn cả thánh chỉ nữa đó.

Tuyết Lý Mai nâng chén trà lên, vội vàng uống cạn một hơi, rồi lập tức xắn tay áo, lộ ra cổ tay trắng ngần đầy đặn, vừa hăng hái mài mực vừa nói:

- Tỷ tỷ! Chúng ta hãy cố thêm, tranh thủ đêm nay kiểm kê luôn một bao đi. Có tìm được chứng cớ sớm thì lão gia chúng ta mới có thể trị cái lão Bào không biết điều đó.

Ngọc Đường Xuân uống nhanh ly trà, rồi nhanh nhẹn chạy tới đống sổ để trên mặt đất như một con bướm. Hàn Ấu Nương không hiểu toan tính của bọn họ, thấy chỉ có Đường Nhất Tiên vẫn không hề nhúc nhích, vội đảo mắt nhìn nàng. Chỉ thấy cô nàng ngồi trước bàn, hai hàng lông mày thanh tú nhíu lại cong vút, đang nhìn chằm chằm vào cuốn sổ trong tay với vẻ trầm tư, dường như không hề nghe các nàng nói chuyện.

Cô nàng cầm cán bút chốc chốc lại chọc vào gò má mịn màng của mình, rồi đột nhiên lắc đầu lẩm bẩm:

- Không đúng, nhất định quyển sổ này có vấn đề.

Ấu Nương nghe được vội ghé qua hỏi:

- Tiên nhi! Muội đã phát hiện ra điều gì rồi à?

Đường Nhất Tiên chỉ vào quyển sổ nói:

- Tỷ tỷ, tỷ xem quyển sổ này có gì bất bình thường không?

Hàn Ấu Nương nhìn chăm chú một chút, lấy làm lạ nói:

- Không phải là một quyển sổ ghi lại việc mua than củi à... Ồ! Đúng là không bình thường, quân doanh ở gần núi đã có củi gỗ để dùng, còn mua than củi làm gì?

Đường Nhất Tiên ”cười gian” vài tiếng, dương dương tự đắc đáp:

- Đây không phải là vấn đề. Trong doanh có những tướng tá cấp cao, việc sưởi ấm, ăn uống và nấu nướng trong trướng chắc chắn cũng cần phải có than củi. Tỷ tỷ đoán lại đi!

Nhìn kỹ một chút, Ấu Nương cũng phát hiện ra vấn đề, không khỏi hào hứng nói:

- Không bình thường, quả thật là không bình thường, quyển sổ này nhất định có vấn đề.

Ngọc Đường Xuân, Tuyết Lý Mai nghe vậy vội vàng sáp lại hỏi:

- Phát hiện được điều gì rồi sao? Cho muội xem một chút.

Hàn Ấu Nương chỉ lên trang giấy nói:

- Các muội xem, trên sổ ghi là tháng năm năm ngoái, mua năm trăm cân than củi, bên dưới là tình hình chi tiêu. Lại nhìn đây, mười bốn tháng tám, lại mua bảy trăm cân than củi.... Tại sao mùa đông mới dùng tới than củi để sưởi mà mùa xuân và hạ lại dùng nhiều như vậy?

Ngọc Đường Xuân nhìn qua rồi nói:

- Đúng là hơi kỳ lạ, hơn nữa những thứ linh tinh khác đều ghi vào một quyển sổ to, tại sao chỉ có những than củi này lại được ghi riêng ở đây? Nhưng... số tiền chi tiêu ghi trên sổ cũng không lớn, mấy văn tiền này có đáng gì đâu chứ?

Đường Nhất Tiên ngồi trên ghế, rung đùi đắc ý hỏi:

- Tỷ chưa nghe chuyện “Gạo Trắng Gạo Vàng” à?

Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai nghe xong nhất tề ồ một tiếng rồi thốt lên:

- Không sai, chuyện này cũng rất có thể.

Vụ án “Gạo Trắng Gạo Vàng” là chuyện xảy ra vài năm trước. Chuyện này chấn động kinh sư, nhà nhà đều biết. Ấu Nương không hay, nhưng ba người Ngọc Đường Xuân thì đều biết rõ.

Khi ấy tên đại hoạn quan Lý Quảng được vua Hoằng Trị tin yêu bị bệnh chết. Hoằng Trị mê tín thuật trường sinh bất lão của lão, cho Cẩm Y vệ tới phủ của lão tìm kiếm, lại tìm ra một quyển sổ, ghi lại số lượng gạo vàng gạo trắng trong nhà. Lúc đó hoàng đế Hoằng Trị không rõ ngụ ý của nó, còn không hiểu vì sao Lý Quảng cũng không có nhiều gia nhân lắm, mà lão lại cần mua nhiều gạo đến thế. Sau được đại thần giải thích, Hoàng đế mới biết số lượng đó để chỉ vàng và bạc, thế là trong lúc giận dữ đã ra lệnh cho người tịch biên gia sản của lão.

Tuyết Lý Mai phấn khởi nói:

- Không sai, không thể dùng giá tiền làm chuẩn! Một lạng cũng có thể chỉ một trăm lạng, một ngàn lạng. Nhưng than củi này rốt cuộc chỉ cái gì đây?

Đường Nhất Tiên giật quyển sổ lại, nhét vào trong lòng như bảo bối , hào hứng tới nỗi hai má đỏ bừng:

- Việc này để muội báo với Dương đại nhân! Đương nhiên đại nhân có thể điều tra được.

Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai thấy nàng giống như sợ người khác đoạt lấy công lao mình, không khỏi nhìn nhau bật cười.

Ngay lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên:

- Chỉ sợ Dương đại nhân cũng không điều tra được chuyện này đâu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.